Trước đây anh cho rằng để cô ở nhà thì tốt hơn, cho nên chỉ đùa cô, nhưng bây giờ thì không.
Bởi vì anh phát hiện ___ Cô ở trong nhà cũng không hạnh phúc gì.
Ngày hôm qua tiễn cô về nhà, sau đó cô rời khỏi Trì gia, giữa trưa hôm nay anh lại đưa cô trở về, cô vẫn nôn nóng rời đi.
Mà hiện tại, cô cũng không thể ở lại.
Quá tam ba bận, đây còn là lần thứ ba.
Lần nào cũng không phải do Trì Tranh Tranh sai.
Cho nên căn nhà này của cô không thích hợp để ở lại.
Trì Tranh Tranh ngơ ngác nhìn anh, mũi hơi chua xót, nhất thời hốc mắt ươn ướt.
Lúc cô vừa xuyên đến thế giới xa lạ, cô cũng không khóc.
Vị hôn phu trên danh nghĩa gian díu với em họ mình, cô cũng không khóc.
Lúc người khác ghét bỏ cô, chỉ trích cô, cô càng không khóc.
Thậm chí lúc Trì gia hiểu lầm cô, cô cũng không khóc.
Tính cách của cô chính là như vậy, việc gì càng không vừa ý thì cô càng kiên cường. Bà nội đã từng nói với cô, nếu như không ai quan tâm thì nước mắt không được rơi, bởi vì......sẽ không ai đau lòng cô.
Có thể do độ ấm từ bàn tay to rộng Văn Dư truyền đến nên hốc mắt Trì Tranh Tranh ướt một cách khó hiểu.
Đôi mắt chớp chớp, nước mắt không có rơi xuống.
Đinh Di Quân sững sờ, miệng hơi há: "Cái gì? Ý của cậu là gì?"
Văn Dư đứng bên cạnh Trì Tranh Tranh, một tay nắm tay cô, một tat ôm áo khoác tây trang, mắt sáng như đuốc: "Cô ấy là vị hôn thê của tôi, tôi đưa cô ấy đi, không được sao?"
Giọng nói bình tĩnh, đúng tình hợp lý,
Trì Ngạn giận dữ, cầm chén trà ném về phía Văn Dư.
Văn Dư kéo Trì Tranh Tranh lui về phía sau một bước, bản thân đi lên trước, che chở cho cô.
"Làm càn!" Trì Ngạn che ngực, nổi giận đùng đùng: "Văn Dư! Đây là Trì gia, không phải là nơi để cho cậu giương oai!"
Văn Dư không nói chuyện, chỉ là nhìn chằm chằm ông ta, cười lạnh, đầu ngón tay gõ nhẹ trên áo khoác tây trang, ánh mắt u ám.
___Nếu trợ lí, thư ký của anh và những người trong công ty nhìn thấy cảnh này, khẳng định đều sợ đến mức không dám nhúc nhích.
Bởi vì những người biết anh đều biết đây là phản ứng khi anh nổi giận.
Trì Ngạn không hiểu nên không biết rằng ông ta đã chạm đến điểm mấu chốt của Văn Dư.
Tuy nhiên, khi nhìn đôi mắt của Văn Dư, trong lòng ông ta chợt phát lạnh.
Lửa giận trong người ông ta nhất thời cứng lại, tay che ngực cũng hơi run.
Anh cảm giác được bàn tay nhỏ nhắn tinh tế khẽ động đậy, Văn Dư thu hồi tầm mắt, thu lại lệ khí trong mắt, quay đầu nhìn Trì Tranh Tranh: "Hiện giờ chúng ta đi thôi, mang theo chứng minh thư, không cần thu dọn đồ đạc, chúng ta mua mới, được không?"
Dù sao đây cũng là cha mẹ của Trì Tranh Tranh, nội tâm Văn Dư đè lại lửa giận.
Trì Tranh Tranh do dự chớp mắt, sau đó gật đầu đồng ý: "Được."
Cô thật sự không thể ở lại Trì gia được nữa, đúng lúc Văn Dư muốn đưa cô đi, trước cứ rời khỏi Trì gia rồi tính sau.
"Tranh Tranh, con muốn đi đâu, đây mới là nhà của con!" Đinh Di Quân nghe vậy lập tức phản bác, hơn nữa bà nhìn ra được Trì Tranh Tranh thật sự nghiêm túc, bà chạy nhanh lại: "Tính tình ba con chính là như vậy nhưng ông ấy rất thương con, trước tiên con bình tĩnh đã, có chuyện gì chúng ta từ từ nói."
Giọng nói bà sốt ruột, biểu tình hoảng loạn.
Đinh Di Quân không phải là người có EQ cao, cũng không có biện pháp nào xử lí tốt chuyện đang xảy ra, giờ phút này trong lòng bà rất hoảng loạn.
Bà nhìn ra được ___
Lần này Trì Tranh Tranh rời đi so với mấy lần trước hoàn toàn khác nhau.
"Ba, mẹ." Trì Tranh Tranh vẫn gọi họ theo cách này. Đây là chan mẹ thân sinh của nguyên chủ, có công sinh thành với cô ấy, việc xưng hô này là cần thiết.
Chỉ là chung quy cũng không giống nhau, gia đình và họ hàng bọn họ cũng không tương thân tương ái mấy.
Người bọn họ nuôi lớn là nguyên chủ, cùng bọn họ sớm chiều ở chung cũng là cô ấy, trong lòng cô bọn họ không phải người thân của cô.
Trì Tranh Tranh không hận cũng không oán, nhưng cũng không lưu luyến.
Cuộc sống ở Trì gia cô cũng chẳng mong đợi gì.
Trì Tranh Tranh bình tĩnh nhìn bọn họ, không nhanh không chậm nói: "Con rất muốn nói chuyện với mọi người nhưng chính mọi người không muốn nói chuyện bình thường với con. Không điều tra, không tin tưởng liền nhận định điều An Thấm Như nói là sự thật, nhận định rằng là con hại Văn Tư Tư vào viện. Chỉ cần mọi người tin tưởng con một chút, chỉ cần mọi người chịu tìm hiểu là có thể biết ___ Văn Tư Tư bị sốt nên nhập viện."
Là cô ấy bị cảm rồi phát sốt nên nằm viện, không phải bị đánh cũng không phải bị tính kế.
Lời nói này nhưu một gáo nước lạnh, dập tắt cơn tức giận của Trì Ngạn, trong nháy mắt con tức giận tiêu tan không còn gì, trong lòng bị một loại cảm xúc thay thế.
"Con vừa mới.....Sao lúc nãy con không nói?" Trì Ngạn ấp úng, hơn nửa ngày mới mở miệng hỏi.
Ông ta chột dạ, cũng rất áy náy.
Nhưng thân là một người đàn ông gia trưởng, lại quen ra lệnh cho người khác, ông ta không muốn thwufa nhận bản thân mình sai.
Vẫn như cũ muốn tìm lỗ hổng của Trì Tranh Tranh, sau đó chỉ trích cô ấy.
___Ông ta sẽ không cho rằng bản thân mình làm sai, nghĩ cũng biết, ông ta sẽ không thừa nhận.
___Cô nên sớm hiểu rõ.
Khóe miệng Trì Tranh Tranh nhếch lên, nụ cười có chút lãnh đạm, giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ: "Lúc con vừa trở về, trên cơ bản không phải mọi người đã nhận định rồi sao? Ba, mẹ, chuyện như vậy, sớm không phải là lần đầu tiên."
Không cần nghĩ cũng biết, An Thấm Như cáo trạng, nói chuyện Văn Tư Tư phát sốt nằm viện, kể lí do cô ấy nằm viện là do cô, chỉ cần không đề cập đến việc Văn Tư Tư bị sốt, lời nói cũng rất dễ khiến người khác hiểu lầm.
Chuyện như vậy, trong trí nhớ Trì Tranh Tranh, từ nhỏ đến lớn không phải lần đầu tiên.
Trì gia sẽ tin tưởng An Thấm Như ngay lập tức, có đôi khi sẽ nghe Trì Tranh Tranh nói hai câu, còn lại đều không nghe.
Từ đáy lòng bọn họ cảm thấy___
Con gái của bọn họ gây chuyện thị phi.
Không một chút tin tưởng.
Ngay bây giờ, Trì Tranh Tranh rất bình tĩnh, càng bình tĩnh càng làm cho Đinh Di Quân tự trách trong lòng.
Rõ ràng cả buổi chiều bà ngồi kiểm điểm lại bản thân, sao đến tối bà lại tổn thương tới Tranh Tranh?
Vì sao bà lại không hỏi thăm thêm vài câu?
"Đã sớm không phải lần đầu tiên" bảy chữ, nháy mắt đều làm Trì Ngạn và Đinh Di Quân cứng đờ, trong lòng đan xen vô số cảm xúc phức tạp.
Không đợi bọn họ lên tiếng, Trì Tranh Tranh xoay người, nhìn Văn Dư: "Chúng ta đi thôi."
"Ừ." Văn Dư gặt đầu đồng ý.
Trước khi cất bước rời đi, anh quay đầu nhìn An Thấm Như.
Một cái liếc mắt kia, cứ như là nhìn một người chết, giọng nói trầm thấp, mang theo khí lạnh ___
"Đừng coi người khác đều là đồ ngốc."
Đôi mắt anh sâu không thấy đáy, sắc bén như dao, như thể anh có thể dễ dàng kiểm soát sinh tử, có thể làm cô ta sống không bằng chết.
An Thấm Như theo bản năng lùi về sua hai bước, cả người ớn lạnh.
Văn Dư đưa Trì Tranh Tranh ra ngoài.
Đinh Di Quân sốt ruột đi theo hô lên vài tiếng: "Tranh Tranh!"
Bước chân Trì Tranh Tranh chưa bao giờ dừng lại.
_
Trì Tranh Tranh cứ như thế rời đi cùng Văn Dư.
Đinh Di Quân lo lắng đuổi theo, Trì Ngạn thẹn quá hóa giận: "Để nó đi đi! Chính nó không nói rõ ràng, tôi cũng đã hỏi nó, nếu nó chịu nói rõ ràng, sao tôi có thể oan uổng nó? Bà nhìn thái độ của nó xem, đều là do bà dạy, chỉ cần không chiều theo nó, nó liền nổi giận!"
Ông ta ngồi trên sô pha, che lại ngực mình.
Cũng vì lo lắng cho Trì Ngạn nên Đinh Di Quân dừng chạy, quay đầu vào rót nước cho ông ta.
Bà vỗ ngực Trì Ngạn, sau đó nói với Trì Chu Thần: "Chu Thần, mau đi khuyên chị của con, bảo nó trở về, ở cùng với Văn Dư còn ra thể thống gì nữa...."
"Khuyên cái gì mà khuyên?" Trì Ngạn thô lỗ quát.
Nói xong ông ta ;ại thở dài, xua tay: "Nó sẽ không nghe. Hiện tại con bé đang tức giận, để nó đi với Văn Dư đi. Sau này hai chúng nó kết hôn, sống chung bây giờ cũng không sao, chúng ta không ngăn được."
Đinh Di Quân bên cạnh nhăn mày, bà vẫn không muốn Trì Tranh Tranh gả cho Văn Dư, nhưng lúc này không phải thời điểm thích hợp để nói.
Bà cũng thở dài theo: "Tranh Tranh đang nóng giận, kêu nó trở về nó nhất định sẽ không chịu, để nó ở vài ngày ở ngoài cũng không phải không được, chỉ là chúng ta....."
Đúng thật vừa nãy là bọn họ hiểu lầm Tranh Tranh!
Câu kế tiếp Đinh Di Quân lại không nói, mi tâm nhíu chặt, trong lòng khó chịu vô cùng.
Câu nói "Không phải lần đầu tiên" làm cho bà thật khó chịu.
Trì Ngạn nghe hiểu lời bà nhưng vẫn mạnh miệng, trừng mắt nhìn Đinh Di Quân: "Chúng ta hiểu lầm nó, nó không biết nói sao? Quan hệ của nó với Văn Tư Tư như thế nào hcunsg ta còn khong biết? Chính nó không chịu giải thích rõ ràng, thế mà còn tức giận chúng ta! Động một chút liền bỏ nhà đi, nha đầu này càng ngày càng vô pháp vô thiên!"
Ông ta nổi giận vỗ ghế số pha: "Để nó đi đi! Để nó chuyển ra ngoài ở, tôi xem nó có thể trụ được bao lâu, có bản lĩnh thì đừng có trở về!"
"Lão Trì, ông nói mê nói sảng gì đấy!" Đinh Di Quân trừng ông ta, than dài thở ngắn, sầu không chịu nổi.
Bây gái con gái thì nổi giận, chồng thì mạnh miệng không vui, trong lòng bà lại áy náy bất đắc dĩ cực kì.
Tầm mắt bà chuyển sang nhìn ra cửa, lại lần nữa thở dài.
Trì Chu Thần vẫn đi ra ngoài, chỉ là lúc đi tới cổng, cậu quay đầu lại ___
"Ba mẹ, con đi tìm Trì Tranh Tranh, hai ở hỏi rõ ràng An Thấm Như đi."
Cậu lạnh lùng nhìn An Thấm Như.
Trước đây, quan hệ giữa Trì Chu Thần và An Thấm Như cũng không tệ lắm, ít nhất so với Trì Tranh Tranh thì khá hơn nhiều. Cậu cảm thấy An Thấm Như vừa thông minh lại dịu dàng mới xứng đáng được gọi một tiếng "chị".
Nhưng hôm nay, một câu "không phải lần đầu tiên" của Trì Tranh Tranh như đâm một nhát vào tim cậu.
Cậu chính thức cảnh giác người "chị họ" này của cậu ta.
Liền tính chuyện Văn Dật Nhiên gian díu với An Thấm Như không phải do cô ta cố ý, chuyện Trì Tranh Tranh xảy ra tai nạn cũng không phải do cô ta, nhưng chuyện phát sinh hôm nay chắc chắn An Thấm Như không thoát khỏi liên hệ!
Thái độ Trì Chu Thần đói với Trì Tranh Tranh vẫn cpnf hơi phức tạp, nhưng với An Thấm Như, thái độ sẽ không còn giống như trước nữa.
Cậu nói xong, liền vội vàng rời đi.
Trì Ngạn và Đinh Di Quân đều nhìn An Thấm Như.
Hai gương mặt vừa còn rồi tức giận u sầu đều đổi thành bĩnh tĩnh lạnh nhạt.
Nhung lại bình tĩnh này như báo trước "sơn vũ dục lai phong mãn lâu" [1]
[1] Gió thổi báo giông tố sắp đến; cơn giông trước lúc mưa nguồn (ví với không khí căng thẳng trước khi bùng nổ chiến tranh, biến động)
Cơ thể An Thấm Như khẽ run lên.
Từ lúc Trì Tranh Tranh, Trì Ngạn chất vấn, Trì Tranh Tranh nổi giận, trong mắt cô ta đều như có như không lộ ra ý cười, cực kì vừa lòng.
Nhưng khi Văn Dư đến, liền muốn mang Trì Tranh Tranh rời đi.
Một khắc đó, trong lòng An Thấm Như có dự cảm không lành.
Hiện tại Văn Dư mang Trì Tranh Tranh rời khỏi Trì gia, Trì Ngạn thoạt nhìn như tức giận nhưng trong lòng không có khả năng áy náy, Đinh Di Quân còn không cần phải nói, chắc chắn là đang hối hận.
Trong nháy mắt An Thấm Như lập tức tỉnh táo, trong lòng cực kỳ hối hận.
___Hôm nay cô ta quá nóng vội.
Văn Tư Tư và Văn Dật Nhiên thay đồi làm cô ta sợ hãi, sợ hãi làm cô ta mất lý trí, sau khi trở về lại nhìn thấy phản ứng của người Trì gia, cô ta một lần nữa bị đả kích, thế nên xúc động châm ngòi!
Tuy mấy lời cô ta nói đều khồn phải nói dối, nhưng rõ ràng có dấu vết châm ngòi ly gián.
"An Thấm Như, rốt cuộc chuyện này là thế nào?" Giọng nói Trì Ngạn lạnh băng.
An Thấm Như vừa chuẩn bị mở miệng, thì Trì Ngạn lại bổ sung thêm một câu ___
"Cô nghĩ kỹ rồi hẵng nói, cô phải biết rằng, nếu Trì gia không thừa nhận đứa cháu như cô, đuổi cô ra ngoài, Văn gia sẽ chấp nhận để cô gả cho Văn Dật Nhiên sao?"
Mặt An Thấm Như lập tức trắng bệch.
Tác giả có lời muốn nói:
Văn Dư: Vô cùng vui vẻ đưa vợ về nhà.jpg
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT