Đường từ Nham Thành đến Bắc Kinh xa xôi, chưa đến chín giờ sáng đã lên đường, ấy mà hai giờ chiều vẫn chưa đến nơi.
Bên trong xe việt dã rộng rãi, nhưng bốn người đàn ông ngồi ở trong, không gian dường như hơi chật chội.
Trên đường đi ít có tiếng nói chuyện, tài xế ngồi ở ghế lái tập trung lái xe, tất nhiên là không nói nhiều. Ngồi ở ghế phụ lái là Trịnh Dần trợ lý của Tào Tu Viễn, trừ lúc lên xe quay đầu lại nói vài chuyện công việc với Tào Tu Viễn, hơn phân nửa thời gian còn lại cũng không nói gì.
Lương Tư Triết ngồi bên cạnh Tào Tu Viễn, mới đầu vẫn hơi mất tự nhiên, càng về sau thấy Tào Tu Viễn chỉ cúi đầu xem một xấp tài liệu in, chắc là kịch bản và không để ý gì đến mình, anh nhanh chóng thả lỏng ra rồi nghiêng đầu dựa vào lưng ghế, hơi thất thần nhìn cây cối lùi nhanh bên ngoài cửa sổ xe.
Lái xe đường dài thích hợp nhất là đi ngủ, nhưng Lương Tư Triết chẳng buồn ngủ tí nào, anh bỗng thấy cảnh tượng này không chân thật, giống như đang nằm mơ.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Tào Tu Viễn đến khi cùng y lên chiếc xe việt dã này, hết thảy thời gian vẫn chưa tới hai tư giờ.
Anh nhắm mắt lại, trong đầu không nhịn được hồi tưởng lại cảnh hôm qua lần đầu gặp Tào Tu Viễn.
Bữa tối gọi ship hôm qua rất khó ăn, anh mang dép lê xuống lầu, chuẩn bị đem đồ ăn thừa cho đám chó mèo hoang tụ tập dưới lầu. Lúc sắp đi đến góc tòa nhà, anh nhìn thấy hai tên côn đồ đang xúm lại nói đùa. Lương Tư Triết đến gần, nhìn rõ một tên trong đó đang cầm một cành liễu nhỏ, dùng sức vụt lên người một con mèo đang mang thai.
Lương Tư Triết đi qua, giơ một tay lên chụp cơm hộp trong tay lên đầu gã côn đồ kia. Đồ ăn và canh chảy dọc theo trán và mũi của gã, gã kia lập tức chửi tục một câu, cầm cành liễu trên tay, giơ tay thô bạo đánh về phía Lương Tư Triết. Lương Tư Triết nghiêng người tránh đi, trong lúc nghiêng người bả vai bị trúng một phát, khi gã côn đồ kia lại muốn đánh anh lần thứ hai, anh nâng tay trái lên đỡ cành liễu nhỏ kia, trong lòng bàn tay như thể không cảm thấy đau, dùng sức túm nó qua, sau đó mượn lực đạp mạnh vào bụng gã.
Sau đó không ngoài suy đoán là một trận ác chiến, hai gã côn đồ kia không chiếm được lợi, Lương Tư Triết cũng không tránh được bị thương. Trên vai bị cành liễu nhỏ quất đau rát, trong lúc hỗn chiến không biết dép lê đã bị anh đá đi đâu rồi.
Hai phe đánh nhau, ai không muốn sống thì người đó thắng. Lương Tư Triết chính là loại người này, đã đánh sẽ giống như không tiếc mạng — không quan tâm mạng của mình, cũng không xem mạng của đối phương ra gì. Hai gã côn đồ không bao lâu đã bị anh làm sợ, lùi lại buông lời hung ác, bảo ngày mai nhất định gọi anh em tới đây tháo một cánh tay của anh xuống.
Lương Tư Triết không coi lời này là chuyện gì to tát, côn đồ chạy anh cũng không đuổi theo, nhìn bốn phía tìm dép lê của mình.
Trời dần tối trong lúc xảy ra trận đánh nhau vừa rồi, ánh đèn đường mờ mờ chiếu lên mặt đường xi măng trong tiểu khu, anh không tìm được dép lê nên nhanh chóng từ bỏ, một chân mang dép lê chân còn lại để trần, vẻ mặt như thường trở về đường cũ.
Trong một năm gần đây, anh đã kết thù rất nhiều ở khu vực xung quanh, kiểu đánh nhau này với anh mà nói chỉ là chuyện cơm bữa, vốn cũng không đáng nhớ bao lâu, ngủ một giấc là quên rồi.
Vào thang máy, nền nhà đá cẩm thạch hơi lạnh, bàn chân để trần gác lên chiếc dép lê kia, vai trái dựa nghiêng vào tường bên cạnh thang máy, Lương Tư Triết nhìn con số nhảy trên màn hình điện tử.
Tóc anh mấy tháng chưa cắt, đã chạm vai rồi, được anh buộc loạn xạ bằng một chiếc dây thun trước khi ra ngoài, ở bả vai áo jean bị cành liễu nhỏ quất rách, vải vóc bị rách rũ xuống, lộ mảng da thịt ứ máu rõ ràng, dép lê thiếu một chiếc, trên tay còn dính rau canh.
Cứ chật vật như vậy đi đến cửa nhà, vừa ngước mắt đã nhìn thấy ba người đứng ở cửa.
Anh biết một người trong đó, là một giáo viên môn chuyên ngành của anh ở trường trung học âm nhạc trực thuộc một năm trước, người đàn ông còn lại khoảng ba, bốn mươi tuổi, thân hình cao lớn, đang nhìn anh chằm chằm, lúc này không hề che giấu ánh nhìn quan sát trong mắt.
Trong lúc người kia quan sát từ đầu tới chân, Lương Tư Triết cũng không rụt rè quan sát người đàn ông kia. Nhìn quen mặt, nhất thời lại không nhớ được gặp ở đâu. Khi anh thử tìm kiếm trong đầu ký ức liên quan đến người này, giáo viên âm nhạc đứng bên cạnh nhìn thấy anh, lập tức như lên tinh thần, vẫy gọi anh nói: “Lương Tư Triết!”
Lúc này Lương Tư Triết mới thu hồi ánh mắt, nhìn về phía giáo viên nữ kia, trên mặt không có biểu cảm gì: “Sao cô lại tới đây?”
“Sao không thèm chào hỏi gì hết vậy? Không nhận ra đúng không?” Giáo viên nữ không trả lời câu hỏi của anh mà đi tới túm lấy cánh tay Lương Tư Triết giới thiệu với anh, trong giọng nói toát ra phấn khích không che giấu được, “Đạo diễn Tào Tu Viễn! Biết chưa? Đạo diễn quay phim “Thư phục”[1]!
[1] thư phục: ví von khuất phục bên dưới, không có chí tiến thủ
“À,” Lương Tư Triết chuyển động đại não sắp rỉ sét, cũng không lộ ra vẻ kinh ngạc, chỉ chậm rãi hé môi gọi một tiếng, “Đạo diễn Tào.”
Trong nháy mắt gọi ra khỏi miệng mới nhớ ra cái tên Tào Tu Viễn nghe rất quen tai này mang ý nghĩa gì. Đạo diễn lớn nổi tiếng trong nước, có được vô số cúp, từng nâng đỡ mấy người mới hot lên trong nước. Sao nhân vật này lại xuất hiện ở cửa nhà mình?
“Ơ, chỗ này bị sao vậy?” Giáo viên thanh nhạc chú ý đến vết máu ứ trên vai anh, “Đánh nhau với người khác hả?”
“Không sao,” Lương Tư Triết nom cũng không để ý, “Đánh một trận với con chó dưới lầu.”
“Tư Triết, em…” Giáo viên thanh nhạc nhìn anh, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn chuyển chủ đề, tốt bụng đề nghị, “Mau mời đạo diễn Tào vào nhà ngồi đi, đạo diễn Tào đặc biệt tới muốn nhìn một lát.”
Lương Tư Triết im lặng hai giây: “Nhà em rất bừa bộn, nếu không nói ở đây luôn đi.”
“Mở cửa xem xem,” Lúc này đạo diễn Tào Tu Viễn tiếng tăm lừng lẫy kia nhìn anh nói, “Để bụng không?”
“Ngài không để ý là được.” Lương Tư Triết ngước mắt nhìn y nói, sau đó dùng bàn tay không dính canh rau móc chìa khóa trong túi ra, cúi đầu mở khóa cửa.
Trong phòng thật sự rất bừa bộn, đệm tựa của ghế sofa ném đầy đất. Hộp đàn mở rộng nằm ngang giữa phòng khách, bên cạnh là một cây đàn violin bị đập nát, cổ đàn gãy bị dây đàn vương vấn kéo lấy.
Phòng khách mười mấy mét vuông, đáng lẽ phải rộng rãi sáng sủa, trước mắt lại cứ như khiến người ta không có chỗ đặt chân.
Lương Tư Triết cũng không tỏ vẻ câu nệ, cởi chiếc dép lê kia ra, chân trần đi ở phía trước, giẫm lên gạch men sạch sẽ màu ngà sữa có hoa văn tinh xảo, cúi người vừa đi vừa nhặt. Đặt đệm tựa lên ghế sofa, lại thu dọn đàn violin và hộp đàn đặt ở bên tường, như thể chuyện rơi gãy cổ đàn chưa từng xảy ra: “Hai người ngồi đi.” Sau đó tự đi vào nhà vệ sinh rửa tay.
Rửa tay xong đẩy cửa đi ra, thấy Tào Tu Viễn ngồi trên ghế sofa đơn ở phòng khách đang đối diện với cửa nhà vệ sinh, ánh mắt hình như rơi trên chiếc đàn violin gãy ở góc tường. Thấy anh đi ra, lại bắt đầu quan sát anh không hề che giấu. Ánh mắt kia giống như có lực xuyên thấu, Lương Tư Triết bị y nhìn mà trong lòng run rẩy.
Anh đi qua, ngồi trên ghế sofa đơn đối diện Tào Tu Viễn, cho dù trong lòng không thoải mái lắm, nhưng vẫn mặc y quan sát.
“Ngón tay hồi phục sao rồi?” Tào Tu Viễn trực tiếp nhìn anh hỏi, câu hỏi ngay thẳng không khác gì ánh mắt sắc bén của y, “Còn có thể kéo đàn violin không?”
Trong một năm qua không có ai dám nhắc đến vấn đề này trước mặt Lương Tư Triết, tất cả mọi người đều cho rằng câu hỏi này sẽ chọc giận anh, đánh gục anh, khiến anh sụp đổ bất cứ lúc nào. Trong lòng bàn tay giáo viên nữ lau một vệt mồ hôi, không yên lòng nhìn Lương Tư Triết.
Nhưng thoạt nhìn Lương Tư Triết bình tĩnh một cách kỳ lạ, thậm chí ngay cả chính anh cũng không ngờ, lúc đối mặt với câu hỏi này anh lại bình tĩnh đến vậy, như thể tất cả tâm tư với đàn violin đã chết. Chết triệt để, không hề gợn sóng.
“Không kéo được nữa.” Anh thản nhiên nói.
“Xương đã phát triển tốt chưa?”
“Tốt rồi.”
“Trong một năm tạm nghỉ học có nghĩ đến dự định sau này không?”
“Vẫn chưa.” Lương Tư Triết nói.
Cảm giác bị một người xa lạ gặng hỏi cũng không tốt lắm, chưa kể nội dung dò hỏi còn là những thứ mình không muốn nhắc đến. Điều này khiến Lương Tư Triết cảm thấy hơi bực bội.
Vốn cho rằng trả lời “Không đàn được nữa”, người đạo diễn trước mắt sẽ mất hứng thú với mình, không ngờ lại hỏi không dứt. Không phải chú ta đến tuyển diễn viên thế thân biết kéo đàn violin à?
Tào Tu Viễn im lặng một lát, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn dừng trên mặt anh, qua một lúc, mới mở miệng hỏi tiếp: “Từng nghĩ đến việc đóng phim chưa?”
“Chưa từng nghĩ.” Lương Tư Triết trả lời thật. Nhưng từng nghĩ đến việc trở thành một nghệ sĩ violin.
“Nếu như cậu bằng lòng có thể theo tôi đến Bắc Kinh thử xem, nếu cậu cũng không có tính toán gì cho sau này.” Tào Tu Viễn nhìn về phía người ngồi bên cạnh, “Trịnh Dần, ngày mai chúng ta trở về đúng không?”
“Đúng, chín giờ sáng mai.” Người kia chợt đáp.
Tào Tu Viễn đứng dậy khỏi ghế sofa, từ trên cao nhìn xuống Lương Tư Triết nói: “Suy nghĩ một đêm đi, nếu như muốn thử, ngày mai đi theo chúng tôi.”
Lương Tư Triết bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn y, “Có thể hỏi ngài là nhân vật gì không? Có liên quan gì đến đàn violin?”
Tào Tu Viễn không nói chuyện, Trịnh Dần bên cạnh lên tiếng giúp y: “Đúng, một chàng trai học đàn violin.”
“Nhưng tôi không kéo violin được nữa.” Lương Tư Triết vẫn nhìn Tào Tu Viễn, vẻ mặt nghiêm túc đợi câu trả lời của y.
Tào Tu Viễn lại nhìn anh mấy giây, mới mở miệng nói: “Đối với một diễn viên mà nói, có thể kéo đàn violin hay không cũng không quan trọng.”
Người bên cạnh nghe lời này, lập tức quay đầu nhìn về phía Tào Tu Viễn, giống như muốn nói gì đó, nhưng hiển nhiên Tào Tu Viễn không có ý định cho anh thời gian nói chuyện, nhấc chân liền đi về phía cửa.
Cứ như vậy, chín giờ sáng ngày hôm sau, Lương Tư Triết đi theo họ ngồi lên chiếc xe việt dã này về Bắc Kinh.
Tào Tu Viễn nói không sai, nếu không có tính toán gì cho tương lai, vậy thì thử xem sao.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT