Trên đường từ công ty về nhà, Tần Chân Chân gọi điện thoại tới, từ sau lần Tào Diệp bỏ lời mời video của cô, giữa hai người họ chưa từng liên lạc lại lần nào.

Tào Diệp nhận điện thoại, giọng điệu của Tần Chân Chân nghe rất tủi thân: “Sao anh cũng không tìm em hả!”

Không phải ngầm thừa nhận kết thúc rồi sao… Tào Diệp muốn nói như thế, nhưng lời đến khóe miệng vẫn đổi lại: “Anh đợi em đến tìm anh mà.”

“Em sắp bị anh chọc tức chết rồi, còn anh, có phải sắp quên em rồi không?’

Tào Diệp cười cười: “Hình như đúng là thế.”

“Anh…” Bên kia tức đến nỗi nói không nên lời.

“Ngủ đi, ngoan,” Tào Diệp dỗ một câu, “Chờ anh tỉnh rượu lại nói.”

“Anh uống rượu?” Tần Chân Chân cảnh giác hỏi, “Với ai?”

“Với một cô gái…”

“Bây giờ anh đến đón em,” Tần Chân Chân hình như tin thật, “Em đợi anh ở cổng trường.”

“Thôi, ngày mai lại nói đi.” Lúc uống say Tào Diệp chỉ muốn ở một mình.

“Anh nhất định phải đến.” Tần Chân Chân nghiêm túc hẳn, “Anh không đến chúng ta sẽ… dù sao anh nhất định phải đến, em đợi anh cả đêm ở cổng trường, anh không đến em vẫn chờ.” Nói xong cũng dập máy.

Đây là lần đầu tiên Tào Diệp bị người ta dập máy, cảm giác này rất mới mẻ… Cậu thờ ơ ném điện thoại sang bên cạnh, dựa vào sau xe, quay sang nhìn cảnh sắc đi lùi ngoài cửa sổ, nhìn chốc lát cảm thấy không đúng: “Đi đâu đây bác tài?”

“Phố Nhân Tứ,” Bác tài quay đầu lại, “Không phải đến đó à?”

Tào Diệp cau mày nói: “Ai nói đến Nhân Tứ?”

“Cậu nói,” Bác tài sợ vô cớ gánh tội thay, vội vàng giải thích, “Nói lúc lên xe.”

“Hả? Tôi nói?” Tào Diệp cười hai tiếng, “Được rồi, tôi quên mất, không đến Nhân Tứ, đến học viện Điện ảnh Bắc Kinh đi.” Đến xem Tần Chân Chân, không thể thật sự khiến một cô gái chờ ở cửa cả đêm được…

Xe dừng trước cửa học viện Điện ảnh Bắc Kinh, Tần Chân chân rướn cổ lên, chờ đến mức trông mòn con mắt, thấy Tào Diệp đẩy cửa đi xuống, rõ ràng thở phào một hơi, niềm vui được như ý giấu trong giọng điện ra vẻ kiêu căng: “Em biết anh sẽ đến!”

“Thật không, anh cũng không biết…” Tào Diệp hất cằm sang bên cạnh, “Đi bộ một lát, giúp anh tỉnh rượu.”

Đi dọc ven đường được mười phút, không ai nói gì, Tần Chân Chân nhẫn nhịn một đường muốn đợi Tào Diệp mở miệng trước, nhưng rốt cuộc cũng không đợi được, cuối cùng cô không kìm lòng nổi hỏi một câu: “Dạo này anh bận lắm à?”

“Bận á, bình thường thôi.” Tào Diệp đi đến sân thượng, đầu thật sự rất choáng, cậu đứng trước lan can, cùi chỏ gác lên lan can, cúi người nhìn dòng xe cộ bên dưới.

“Bận quay lại Lựa chọn tuyệt vọng à?”

“Cũng không thể chỉ có một bộ phim này…”



“Bức ảnh tạo hình đó của Lương Tư Triết rất đẹp trai.” Tần Chân Chân tìm chuyện để nói.

Lại là Lương Tư Triết, Tào Diệp không kiên nhẫn nghĩ, Lâm Huyễn nhắc đến Lương Tư Triết, Tào Tự Ninh cũng nói về Lương Tư Triết, Trình Đoan cũng đề cập tới Lương Tư Triết, tất cả mọi người trong công ty giờ đây đều đang thảo luận chuyện về Lương Tư Triết, chẳng lẽ ngoại trừ Lương Tư Triết thì không có cái khác để tán gẫu hả?

“Em thích anh ta à?” Tào Diệp nằm sấp xuống, cánh tay đỡ trán, nhắm mắt hỏi.

“Có người không thích anh ấy sao?” Bởi vì Tào Diệp chịu đặc biệt đến đây với cô trong đêm hôm khuya khoắt, tâm trạng Tần Chân Chân tốt hơn, ngay cả giọng điệu cũng trở nên thoải mái hơn, “Anh không thích anh ấy, vậy sao phải mời anh ấy đến quay lại?”

“Lời nói này, trước đó tìm Hoàng Thiên Thạch đến diễn cũng không phải vì thích Hoàng Thiên Thạch, chuyện làm ăn nào có nhiều thích với không thích đến vậy.”

“Cũng đúng,” Tần Chân Chân cảm thấy cậu nói rất có lý, gật đầu bảo, “Cho nên anh không thích Lương Tư Triết?”

“Anh à…” Tào Diệp thật sự suy nghĩ vấn đề này, rốt cuộc mình có thích Lương Tư Triết hay không? Suy nghĩ chốc lát mới phản ứng được mình uống nhiều rồi, cậu cười bảo, “Anh thích một người đàn ông thì tính là chuyện gì?”

“Không phải kiểu thích đó, sao anh lại nghĩ đến đó rồi?” Tần Chân Chân cười lên “Đương nhiên em biết anh không thích đàn ông!”

Tào Diệp cảm thấy Tần Chân Chân nói rất có lý, đúng rồi, sao mình lại nghĩ đến đó nhỉ? Cậu cố gắng đào ra một nơi tỉnh táo từ trong não bị cồn thẩm thấu, mở mắt ra nhìn xe đến xe đi dưới cầu vượt, tốc độ nói rất chậm: “Anh… trước kia anh thích anh ta, sau đó có một thời gian rất chán anh ta, sau đó nữa có một thời gian hận anh ta, sau đó nữa lại cảm thấy anh ta cũng không dễ dàng, nên không hận anh ta đến vậy nữa, sau đó nữa thì có chuyện quay phim lại này…”

Tần Châu Châu bị một chuỗi “Sau đó nữa” của cậu làm cho hồ đồ rồi: “Tại sao lại hận anh ấy?” Cô nhìn Tào Diệp, Tào Diệp hơi thất thần nhìn nơi xa, cậu có một cặp mày và mắt rất đẹp, không giống với người cha Tào Tu Viễn tiếng tăm lừng lẫy của cậu, trên người cậu chẳng hề có cái bóng của sự nghiêm túc, ngày thường giữa lông mày luôn mang theo chút ý cười, mặt mày sáng sủa, rất được người ta thích.

Nhưng lúc này Tào Diệp không cười, trên mặt cũng không có nụ cười, giữa lông mày tô điểm u buồn như có như không: “Chắc có lẽ là vì khi anh cần anh ta nhất, anh ta không đứng bên cạnh anh…”

“Các anh thân như vậy à?” Tần Chân Chân mở to mắt, bị khơi lên tính tò mò.

Cô vừa hỏi xong, Tào Diệp đã nhận ra tối nay mình nói hơi nhiều, người uống say thật sự không đáng tin, gì cũng nói ra ngoài, cậu liếc Tần Chân Chân, cười một tiếng: “Em tin thật?”

Cậu lại khôi phục điệu bộ hơi cười vốn có trên gương mặt, Tần Chân Chân ngẩn người. Lúc này cô đột nhiên ý thức được Tào Diệp cũng chẳng có chút thật lòng nào với cô. Tào Diệp quá dễ gần, cậu trẻ tuổi ưa nhìn, không kênh kiệu, thích nói đùa, xin gì được nấy, đến mức Tần Chân Chân lầm tưởng rằng mình thật sự có hy vọng đợi được ngày cậu lãng tử quay đầu.

Nhưng sự trở mặt của Tào Diệp trong nháy mắt vừa rồi khiến cô nhận ra mình cùng lắm là một trò tiêu khiển không có ý nghĩa trong cuộc sống của cậu mà thôi.

Tào Diệp đối xử với cô giống như Lương Tư Triết đối phó với truyền thông vậy. Tần Chân Chân bỗng nhiên sinh ra liên tưởng này, vui vẻ thì nói thêm hai câu, không vui thì quay đầu bước đi.

Lương Tư Triết không thèm để ý sau đó truyền thông sẽ đưa tin về mình như thế nào, Tào Diệp cũng sẽ không để ý mình có thể bị chia tay thật không.

Tần Chân Chân không nói rõ được tại sao mình lại có liên tưởng này, có lẽ vì lúc Tào Diệp nói mấy chữ “Em tin thật”, thật sự rất giống Lương Tư Triết.

“Nhìn anh như thế làm gì?” Tào Diệp lại cười một tiếng với cô.

Tần Chân Chân muốn quyết tâm nói chia tay, người theo đuổi cô xếp một toa xe lửa cũng không hết, cô tội gì đi làm một trò tiêu khiển không bận lòng trong cuộc sống của người khác? Thế nhưng quyết tâm, lại quyết tâm, cô vẫn không thể nào nói ra được.

“Cảm thấy anh đẹp trai mà.” Cô miễn cưỡng nở nụ cười.

*

Tào Tự Ninh đi lần này thì im ỉm mấy ngày liền. Nó không đến công ty, Tào Diệp cũng lười gọi điện thoại tìm Tào Tự Ninh.



Tào Diệp đã nhìn ra, lúc đó Tào Tự Ninh nói muốn đến Lomond thực tập, cùng lắm là tìm một cái cớ để theo đuổi thần tượng, bây giờ ý nghĩ này đã đổ bể, đương nhiên cũng không muốn đến chịu khổ nữa. Nhưng mười bảy mười tám tuổi vốn là cái tuổi nên ra ngoài rong chơi, Tào Diệp cảm thấy Tào Tu Nghiêm thực sự hơi nghiêm khắc với Tào Tự Ninh. So ra, năm đó mặc dù Tào Tu Viễn luôn nói cậu vô dụng, nhưng tốt xấu gì cũng không ép cậu đi làm cái này làm cái kia… Hoặc có thể là không hề muốn quan tâm cậu, Tào Tu Viễn quan tâm đến diễn viên của mình còn hơn cả con trai mình.

Đang phân tâm nghĩ những chuyện này, điện thoại đặt trên bàn “brr” một tiếng, cậu nhìn lướt qua màn hình, là thông báo của thẻ tín dụng — Tào Tự Ninh quét một phát số tiền hơn mười nghìn tệ, chẳng lẽ là mua túi cho cô gái nào? Yêu đương rồi?

Mới đầu Tào Diệp không quan tâm, Tào Tu Nghiêm nói thế nào cũng có ơn với cậu, mặc dù lần giúp cậu ba năm trước hơn phân nửa là xuất phát từ lợi ích thương nghiệp, nhưng nếu Tào Tu Nghiêm từ chối ra tay giúp đỡ, Tào Diệp không biết bây giờ Lomond sẽ phát triển như thế nào. Hơn nữa Tào Tự Ninh là em họ của cậu, quan hệ của hai người luôn rất tốt, Tào Diệp chưa bao giờ để nó chịu thiệt trong chuyện dùng tiền.

Buổi chiều điện thoại lại nhận được một thông báo chi tiêu gần hai mươi nghìn tệ, một ngày mua hai cái túi? Nhóc con này quẹt thẻ của mình lại rất hào phóng.

Ba ngày liên tục, điện thoại của Tào Diệp mỗi ngày đều sẽ nhận được một hai tin nhắn tiêu dùng, chạng vạng tối ngày thứ ba, cuối cùng cậu gọi điện thoại cho Tào Tự Ninh: “Tán gái hả?”

Tào Tự Ninh quét tấm thẻ này cũng không phải không thẹn với lòng, điện thoại vừa kết nối nó đã lập tức giải thích: “Anh, quay về đợi bố em mở thẻ cho em, em nhất định trả lại cho anh!”

“Mày ở đâu vậy?” Tào Diệp nghe thấy tiếng người ồn ào xung quanh nó, hình như đang ở một nơi rất đông người, “Lại mua sắm? Hôm nay định mua gì?”

“Anh đừng quản em!” Tào Tự Ninh nói xong cúp máy.

Ơ, quẹt thẻ của cậu còn không cho cậu quản nhiều, trên đời này còn có chuyện tốt như thế… Tào Diệp cảm thấy có gì đó không đúng, âm thanh vừa rồi không giống như âm thanh ở khu mua sắm, ngược lại giống như ở đoàn phim… Chẳng lẽ Tào Tự Ninh vừa ý diễn viên nào?

Cùng một thời gian, một nhân viên công tác của đoàn phim “Lựa chọn tuyệt vọng” đứng ở cửa trường quay, hô một tiếng với tất cả mọi người hoàn thành công việc: “Mọi người đến nhận cơm này, hôm nay thầy Lương mời cả đoàn phim ăn cơm!”

Lương Tư Triết đang tẩy trang ở phòng nghỉ ngơi, đang cúi người rửa mặt bên bồn rửa tay, nghe tiếng động bên ngoài, động tác của anh dừng lại.

Tống Thanh Ngôn đưa khăn mặt cho anh, nghi ngờ nhìn ra ngoài: “Anh Tư Triết, chuyện gì đây ạ? Ba ngày liên tiếp, rốt cuộc là ai lấy tên anh mua đồ ăn cho đoàn phim…”

Lương Tư Triết rửa mặt xong đứng thẳng người lên, duỗi tay nhận lấy khăn mặt: “Đi nhìn xem hôm nay mua gì.”

“Tuân lệnh!” Tống Thanh Ngôn đặt đồ trong tay lên ghế sofa, quay người chạy ra ngoài, không lâu sau đã chạy về, đóng cửa lại hạ giọng, trong giọng nói khó nén khiếp sợ, “Hôm nay còn hào phóng hơn hôm qua cơ, mua đồ ăn Tô Tạp, còn có đồ ngọt Hoa Thị, trời… giống như tiếp ứng cho thần tượng ấy, anh nói liệu có khoa trương quá không?”

“Bảo em đi tra là ai đặt, vẫn chưa tra được?”

“Chưa ạ… gọi điện cho nhà hàng, nhưng người ta không để lại tên thật, rất khó kiểm tra, ngoại trừ đến công an để lấy nhật ký cuộc gọi, nhưng có vẻ như cũng không cần thiết…”

“Cậu bé kia,” Lương Tư Triết vắt khăn mặt sang bên cạnh, “Em họ của Tào Diệp, mấy ngày nay đều ở đây?”

“Hình như là thế…” Tống Thanh Ngôn quay người đẩy cửa, ló đầu ra ngoài nhìn một cái, ngay sau đó lập tức rụt cổ về, “Cậu ấy đang nhìn về phía phòng nghỉ ngơi của chúng ta nè, em vừa chạm mắt cậu ấy xong!… Không lẽ là cậu ấy?”

Lương Tư Triết cầm lấy điện thoại, đi về phía Tống Thanh Ngôn: “Đi, tối nay không có cảnh quay đêm, chúng ta ra ngoài ăn.”

Tống Thanh Ngôn dời sang bên cạnh cửa một bước nhường đường cho anh, nghe vậy trợn to hai mắt: “Đêm nay đoàn phim mua Tô Tạp anh còn muốn ra ngoài ăn?!”

Lương Tư Triết nắm tay cầm đẩy cửa ra, bỏ lại một câu cũng không quay đầu lại: “Em muốn ở lại đây ăn cũng được.” Nói xong nhanh chân đi ra khỏi phòng nghỉ.

Tống Thanh Ngôn vội vàng theo sau: “Không không không, em đi cùng anh!” Thầm nghĩ phung phí của trời mà… Những việc tốt tại sao lại cứ xảy ra cùng một lúc? Thật là khiến người ta khó lựa chọn!

Cô đi theo sau Lương Tư Triết, phải chạy chậm một quãng mới có thể theo kịp bước chân anh, không ngờ Lương Tư Triết lại không đi về phía lối ra, ngược lại đi về phía cậu trai kia – Tào Tự Ninh em họ của Tào Diệp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play