Người tham tấu Trương Văn Kỳ càng ngày càng nhiều, nhưng hoàng đế vẫn chưa định đoạt gì cả. Hắn đang đợi, nếu như Trương Văn Kỳ tự mình trở về kinh, khi đó hắn sẽ đỡ tốn sức hơn là xuất binh thảo phạt nàng.
Trước mặc kệ sóng gió trong triều đình, hiện giờ đã nhiều ngày trôi qua, Thường An Hầu cũng đã tới Cẩm Châu.
Kinh thành cách Cẩm Châu khá xa, lão hầu gia mất năm ngày thì đã có thể đến nơi, có thể thấy được lòng hắn khẩn trương.
Một đường xóc nảy, thân thể lão hầu gia vốn đã chậm chạp nay càng thêm không xong, Trương Văn Kỳ ở cửa thành nghênh đón hắn, nhìn phụ thân chống quải trượng run rẩy liền vội vàng chạy đến đỡ.
"Phụ thân, sao ngươi lại tới đây?"
Trương Văn Kỳ có chút khó hiểu, rốt cuộc là có chuyện gì mà phải gấp gáp như vậy, nếu chỉ là vì chuyện của triều đình thì cũng không cần.
Lão hầu gia được Trương Văn Kỳ nâng vững, hắn nhìn nữ nhi rồi chậm rãi mở miệng: "Sao ngươi còn không trở về kinh? Ngươi không biết mọi người đều nói ngươi có tâm mưu phản sao?"
Quả thật là vì chuyện này, kỳ thật bản thân Trương Văn Kỳ cũng rất rối rắm, nhưng nếu lần này không thể bắt được Trương Văn Lý thì hắn sẽ bị những người khác tóm được, Trương Văn Kỳ cũng không an tâm.
"Ta đang tìm Lý đệ, ta đi bắt hắn nói không chừng có thể giữ được tính mạng của hắn."
Lão hầu gia sửng sốt, sau đó hắn liền bình tĩnh lại rồi khuyên nhủ: "Ngươi vẫn nên về kinh trước đi, trên triều đình nói ngươi tróc nã Văn Lý là giả, cùng hắn phạm thượng tác loạn mới là thật."
Trương Văn Kỳ trong lòng oán giận, nàng không khỏi lớn tiếng trách cứ: "Quả thực là hồ ngôn loạn ngữ, mấy năm qua mà bọn họ vẫn không hề có tiến bộ."
Hai người vừa đi vừa tán gẫu, dân chúng ở trên đường đều nhận ra Trương Văn Kỳ, nhiệt tình chào hỏi nàng.
Khác với bá tánh ở kinh thành, Cẩm Châu gần với biên cảnh Đại Hân, ở chỗ này danh vọng của Trương Văn Kỳ ngược lại còn cao hơn hoàng đế, cho nên bá tánh ở đây cũng không tin Trương Văn Kỳ sẽ mưu phản.
Dù cho Trương Văn Kỳ mưu phản, bọn họ cũng sẽ hướng về Trương Văn Kỳ một chút.
Lão hầu gia nhìn nữ nhi thuần thục chào hỏi với các bá tánh trong thành, thần sắc trong mắt biến ảo.
Chỉ chốc lát sau, hai người đã tới nơi ở của mình, Trương Văn Kỳ rót một ly trà cho phụ thân, lại cẩn thận đỡ hắn ngồi xuống, đặt quải trượng ở một bên.
Lão hầu gia nhìn nữ nhi bận rộn trong lòng liền hiện lên một chút áy náy, nhưng đó cũng chỉ là một chút mà thôi, hắn tiếp tục khuyên: "Kỳ nhi, ngươi đi về trước đi, lại kéo dài lâu e là sẽ xảy ra chuyện."
"Nhưng Văn Lý còn..."
Lão hầu gia cắt ngang Trương Văn Kỳ: "Ta sẽ giúp ngươi tìm Văn Lý, như thế ngươi yên tâm rồi chứ?"
Tất nhiên là không yên tâm. Hiện giờ lão hầu gia bách bệnh quấn thân, đi đứng cũng rất gian nan, như thế nào có thể bắt lấy Trương Văn Lý.
Trương Văn Kỳ đang muốn cự tuyệt đề nghị này, lão hầu gia lại nói: "Yên tâm đi, ta hiểu rõ Văn Lý, ta ra mặt thì hắn sẽ không trốn tránh ta."
Trương Văn Kỳ biết phụ thân đã hạ quyết tâm, như thế nàng cũng chỉ có thể buông xuống những nghi ngờ trong lòng, bắt đầu chuẩn bị trở về.
Việc này Vân Cô tất nhiên biết được, nhưng đây cũng không có gì ghê gớm, không bằng nói lão hầu gia tới Cẩm Châu càng sớm càng tốt, hết thảy dựa theo kế hoạch tiến hành là được.
Tin tức truyền về cũng không có nhanh như vậy, lúc này triều đình Đại Hân còn vì Trương Văn Kỳ mà nháo đến túi bụi.
Hoàng đế cũng không đáp lời, hắn ngồi trên long ỷ nhìn bọn họ nháo nhào. Có lẽ là cảm thấy có chút phiền, hoàng đế ra tiếng: "Nếu các ái khanh đều đồng ý thảo phạt Trương Văn Kỳ, vậy thì ai sẽ mang binh?"
Triều đình đang hỗn loạn tức khắc yên tĩnh trở lại, vài người lúc nãy nói năng hung hăng nhất nhưng bây giờ lại cúi đầu hết, sợ hoàng đế điểm đến tên của bọn họ.
Hoàng đế tức giận, hắn mỉm cười: "Làm sao vậy? Không phải lúc nãy nói năng hùng hổ lắm sao? Sao hiện tại từng người đều câm rồi?"
Chúng thần đều cáo tội: "Bệ hạ bớt giận."
Cảm thấy có chút đau đầu, hoàng đế xoa huyệt thái dương, hắn cũng không muốn lại nhìn thấy đám người vô dụng này nữa: "Được rồi, có việc dâng tấu, không có việc gì thì bãi triều."
Không người trả lời, đại thái giám bên cạnh hoàng đế hô to: "Bãi triều!"
"Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Sau khi bãi triều, Hoàng đế vẫn chưa quay về Tử Thần điện, hắn suy nghĩ một phen lại đổi sang thường phục, đi đến tướng quân phủ.
Hiện giờ tướng quân phủ được quản lý nghiêm ngặt, đây đều là do hoàng đế bày mưu đặt kế, lòng Ngô Chiêm tuy có chút thất vọng, nhưng hắn vẫn lựa chọn tin tưởng Hoàng Thượng.
Rốt cuộc những người dụng tâm kín đáo kia nói lâu như vậy, nhưng hoàng đế cũng không nghe lời bọn hắn xuất binh, có vẻ là qua một đoạn thời gian chuyện này cũng sẽ trôi vào dĩ vãng.
Mấy ngày nay không cần đánh giặc, Ngô Chiêm liền bận rộn trồng trọt ở trong sân. Hắn đào đất, trồng rau rồi đến cắt cỏ, những ngày này rất nhàn rỗi, đặc biệt là hiện tại mùa thu tới rồi, củ cải trong đất cũng đã bắt đầu mọc lên.
Bởi vì lần này hoàng đế xem như cải trang vi hành, hắn không có làm người trông cửa thông báo, cho nên khi hoàng đế nhìn thấy Ngô Chiêm, Ngô Chiêm vẫn còn đang bận rộn nhổ cải trắng.
Có lẽ là hoàng đế trong lòng có quỷ, hắn thấy dáng vẻ Ngô Chiêm vặn cải trắng liền liên tưởng đến cảnh Ngô Chiêm vặn đầu hắn, hắn lấy lại bình tĩnh, mở miệng tiếp đón: "Ngô tướng quân."
Lúc này Ngô Chiêm mới nhận ra hoàng đế tới, hắn vừa định hành lễ nhưng lại bị hoàng đế ngăn lại.
Ngô Chiêm cảm thấy bản thân mặc như vậy tới gặp Hoàng Thượng thì thật không quá thỏa đáng, nhưng đồng thời lại nghi hoặc vì sao Hoàng Thượng lại tới vào lúc này.
Hoàng đế cũng có chút xấu hổ, rõ ràng là hắn đã giam lỏng Ngô Chiêm, nhưng hiện giờ lại tới cầu người ta, chỉ là hắn lên ngôi đã lâu, có thể che giấu cảm xúc của mình rất tốt.
"Tướng quân không cần kinh hoảng, trẫm hôm nay đến đây chính là đến xem ngươi, không biết tướng quân có khỏe không?"
Thân thể Ngô Chiêm đương nhiên không thành vấn đề, vết thương khi hắn rơi xuống vách núi đã sớm lành lại, Ngô Chiêm cung kính đáp: "Tạ Hoàng Thượng nhớ mong, thần không có việc gì."
Hoàng đế nhìn xung quanh nhưng không tìm thấy nơi nào có thể ngồi, liền nói: "Đi đến nơi khác rồi nói."
"Là thần sơ sót."
Ngô Chiêm dẫn hoàng đế đến chính sảnh tướng quân phủ, để cho hoàng đế ngồi ở phía trên.
Hoàng đế cũng không khách khí, hắn vào thẳng chủ đề: "Tướng quân và Trương nguyên soái dốc sức cho Đại Hân ta nhiều năm, thật sự là vất vả."
Nói đến Trương Văn Kỳ, Ngô Chiêm liền nhịn không được muốn nói giúp cho nàng: "Hoàng Thượng, Trương nguyên soái nàng trung thành và tận tâm, tuyệt đối không phải là loại người phạm thượng tác loạn."
Hoàng đế thở dài một hơi, trên mặt đều hiện lên vẻ khó xử: "Trẫm tin tưởng Trương nguyên soái sẽ không làm phản, nhưng nàng chậm chạp không về, mà trong triều lại thúc giục vô cùng, trẫm cũng chỉ có thể kéo dài."
Nghe hoàng đế dường như tin tưởng Trương Văn Kỳ, Ngô Chiêm tức khắc kích động lên: "Tạ Hoàng Thượng tín nhiệm."
Hoàng đế cẩn thận quan sát thần sắc của Ngô Chiêm, thấy Ngô Chiêm không nghi ngờ gì, hoàng đế thở dài một hơi: "Lần đầu tiên ta gặp tướng quân là ở trong trại dân chạy nạn, khi đó không nghĩ tới tướng quân sẽ trở thành anh hùng của triều ta."
"Thần sợ hãi, không dám gánh danh anh hùng."
Hoàng đế nở nụ cười: "Trẫm nói ngươi xứng thì là ngươi xứng." .
Truyện Nữ PhụNgay sau đó, thoạt nhìn hoàng đế có chút ưu sầu, hắn thở dài một tiếng: "Nếu nói anh hùng, Trương nguyên soái hoàn toàn xứng đáng, nhưng hôm nay ta lại không giữ nổi nàng."
Ngô Chiêm không hiểu, mà hắn không quá rõ chuyện trong triều, hắn chỉ biết mỗi người trong triều đều không dễ chọc, có lẽ thiên tử cũng sẽ có chuyện không thể giải quyết được.
"Không biết thần có thể vì Hoàng Thượng phân ưu không?"
Hoàng đế diễn lâu như vậy chính là vì một câu này, vẻ mặt hắn vô cùng cảm động, trong đó lại chất chứa sự áy náy: "Triều đình nước sâu, ta vốn định bảo vệ và cho ái khanh tĩnh dưỡng một thời gian, nhưng hôm nay vẫn đến phiền toái tướng quân ngươi."
"Vì Hoàng Thượng giải ưu chính là bổn phận của thần tử."
"Ái khanh có thể thay ta xuất chinh, mang Trương nguyên soái về không? Nếu như những người khác đi, e là sẽ gây bất lợi cho nàng."
Ngô Chiêm trong lòng cả kinh: "Chính là..."
Hoàng đế từ trên cao bước xuống, nắm lấy tay Ngô Chiêm, thần sắc đều là bất đắc dĩ: "Tướng quân, hiện giờ ta chỉ có thể tín nhiệm ngươi, hiện giờ những thần tử đó quyết tâm muốn giết chết Trương nguyên soái, nếu như ngươi xuất chinh thì còn có thể bảo đảm cho nàng sống sót."
Thấy Ngô Chiêm có chút do dự, hoàng đế lại tiếp tục lừa gạt: "Chỉ cần mang nàng về là được, ta tin tưởng Trương nguyên soái sẽ không phản kháng, đây cũng chỉ là vì công đạo cho các thần tử. Chờ sau khi nàng trở lại, các triều thần sẽ không còn gì để nói."
Hoàng đế nói vô cùng khẩn thiết, Ngô Chiêm do dự mấy phen liền đồng ý.
Hoàng đế có được đáp án hắn muốn, tâm tình cũng trở nên thoải mái rất nhiều, hắn không hề lưu lại trong tướng quân phủ, xoay người trở về hoàng cung.
Ngô Chiêm vẫn ngồi ở ghế suy ngẫm, hắn lắc đầu, giữa mày đều mang theo vẻ buồn rầu.
"Phụ thân tin tưởng Hoàng Thượng như vậy sao?"
Ngô Chiêm quay đầu liền thấy nữ nhi của mình, mà bên cạnh nữ nhi còn có Triệu Thanh Tử, nhưng hôm nay Triệu Thanh Tử căn bản không có tới cửa, nàng đây là từ nơi nào chui ra?
Mang theo một ít nghi hoặc, Ngô Chiêm hỏi: "Vì sao Triệu tiểu thư lại ở chỗ này? Còn nữa, các ngươi đều đã nghe thấy tất cả sao?"
Triệu Thanh Tử ở đây đương nhiên là vì thông qua địa đạo, nhưng Ngô Ưu cũng không muốn giải thích chuyện này: "Đúng vậy, tất cả đều nghe được. Dựa theo ta suy đoán, sau khi phụ thân mang binh, hoàng đế sẽ phái một người giám thị ngươi, sau đó lừa ngươi nói là do thần tử áp bách nên mới bất đắc dĩ làm vậy."
Ngô Ưu và Triệu Thanh Tử ngồi đối diện Ngô Chiêm, Ngô Chiêm biết chân Triệu Thanh Tử đã khỏi, bởi vậy hắn nhìn thấy Triệu Thanh Tử có thể tự mình đi lại thì cũng không kinh ngạc.
Lời này thật sự đại nghịch bất đạo, Ngô Chiêm bị dọa ra một thân mồ hôi: "Hồ nháo, Tam Nha ngươi nói chuyện cũng phải cẩn thận một chút."
Ngô Ưu bĩu môi: "Ai mà biết người giám thị đó có cho thêm chút gia vị vào thức ăn của phụ thân hay không?"
"Tam Nha, vì sao ngươi có ác ý lớn với Hoàng Thượng như vậy."
Nói thật, Ngô Chiêm có chút khó hiểu.
Ngô Ưu gối hai tay ra sau đầu: "Vẫn nên cảnh giác với mọi việc, phụ thân ngươi lại không phải không hiểu."
Triệu Thanh Tử ở bên cạnh nhìn hai người nói chuyện, nàng không có lên tiếng nhưng nàng lại biết rõ mọi tính toán trong lòng hoàng đế.
Nếu như Ngô Chiêm xuất binh, Trương Văn Kỳ ngoan ngoãn trở lại, vậy thì hai người mất đi binh quyền như Trương Văn Kỳ và Ngô Chiêm cũng chỉ là mãnh hổ mất răng mà thôi.
Nếu như Trương Văn Kỳ phản kháng, vậy thì Ngô Chiêm sẽ cùng Trương Văn Kỳ khai chiến, mà Ngô Ưu lại ở kinh thành, vì nữ nhi, Ngô Chiêm cũng không có khả năng không tấn công.
Trương Văn Kỳ có binh quyền trong tay, nhưng lương thảo không quá sung túc. Hiện giờ ngoại địch đã trừ, hoàng đế cũng không hề có băn khoăn, hắn sẽ khiến cho bọn họ hao tổn dần dần.
May mắn là trong khoảng thời gian này, đại ca Trương Văn Kỳ cũng không ở kinh thành. Nếu như hoàng đế dùng người nhà của Trương Văn Kỳ để uy hiếp nàng, có thể nàng sẽ trở lại.
Chỉ là hoàng đế yêu quý thanh danh, loại chuyện dùng người nhà uy hiếp không hợp đạo lý.
Không thể không nói hoàng đế bày mưu tính kế khá tốt, nhưng hắn sẽ không sợ Ngô Chiêm cũng làm phản sao?
Triệu Thanh Tử cảm thấy ý tưởng này đặc biệt thú vị.
Ngô Chiêm cảm thấy có chút đau đầu, hắn phất phất tay: "Ta sẽ cẩn thận, nhưng thật ra ngươi ở kinh thành đừng gây hoạ cho ta, sau khi chuyện này chấm dứt ta liền chuẩn bị làm hôn lễ cho các ngươi."
Hai chữ hôn lễ thành công cắt ngang dòng suy nghĩ của Triệu Thanh Tử: "Này... nhanh như vậy?"
Kỳ thật trong lòng Triệu Thanh Tử thật sự nghĩ: "Nhanh như vậy! Thật tốt quá!"
Cảm giác được Triệu Thanh Tử bị dọa đến, Ngô Chiêm cười nói: "Ta đã thương lượng với ca ca ngươi, hắn không có gì dị nghị."
Ngô Chiêm bỏ qua Triệu Thố trực tiếp bàn chuyện với Triệu Thanh Thư, hiển nhiên cũng vô cùng rõ ràng tình huống Triệu gia.
Mặt Triệu Thanh Tử hơi ửng hồng, một nửa là xấu hổ, một nửa là kích động.
Nàng âm thầm quyết định ở trong lòng: "Xem ra phải nói Vân Cô nhanh lên mới được."