Sau khi hành thích thất bại, Giang Hồng tìm đến nơi hẻo lánh để mà đào tẩu. Tuy có rất nhiều truy binh ở trên đường, nhưng nàng đều tránh thoát từng người một.

Ngực đau đớn kịch liệt, làm nàng nhịn không được mà kêu rên ra tiếng, khóe miệng rỉ ra một vệt máu, nàng không chút nào để ý mà dùng ống tay áo lau đi.

Lúc này sắc trời đã tối muộn, đúng là thời cơ thuận lợi để chạy trốn. Vụ ám sát hôm nay là do nàng quá sơ suất, cứ đơn thương độc mã đi như vậy quả thực chính là đi chịu chết, cũng may nàng rất quen thuộc địa hình ở kinh thành, cho nên chạy trốn vô cùng thuận lợi.

Cẩn thận quan sát tình huống xung quanh, Giang Hồng thật cẩn thận lần mò đến ngoài thành, thủ vệ ở cửa thành gấp đôi bình thường, muốn ra khỏi thành cũng càng khó khăn hơn lúc trước.

Giang Hồng nhìn số lượng lớn binh lính trên tường thành và cửa thành, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.

Lúc này, một chiếc xe ngựa từ xa đi tới, ánh mắt của Giang Hồng sáng lên, đợi đến khi xe ngựa đi đến bên người, nàng liền lăn xuống, nấp ở dưới đáy xe ngựa.

Binh lính thủ thành ngăn lại xe ngựa để kiểm tra.

Giang Hồng ở dưới đáy xe ngựa nghe thấy bọn họ đối thoại, biết được đây là xe ngựa của Vĩnh Định hầu phủ, lần này ra khỏi thành hình như là vì tiếp người.

Đương nhiên, những chuyện này đều không có liên quan gì đến Giang Hồng. Dù là xe ngựa của phủ nhà ai, chỉ cần có thể đi ra cửa thành, bản thân nàng liền có thể an toàn về đến nhà.

Nàng nghĩ tới người nọ ở nhà vẫn chưa biết tin ám sát thất bại, trong lòng nàng càng thêm nôn nóng, chỉ muốn xe ngựa này nhanh chóng ra khỏi thành. Có lẽ là ước nguyện của Giang Hồng quá mức mãnh liệt, cho nên sau khi xe ngựa được binh lính thủ thành kiểm tra qua, nó lập tức đi ra ngoài thành.

Sau khi xe ngựa chạy được một chặng đường, Giang Hồng lăn ra khỏi xe ngựa ngay tại chỗ, có lẽ là động tác quá lớn nên chạm đến chỗ bị thương, Giang Hồng nhịn không được rít lên một tiếng.

Sau đó, nàng che lại ngực, khập khiễng đi về hướng khác.

Nhưng mà nàng lại không chú ý, sau khi nàng rời khỏi xe ngựa không lâu, xe ngựa cũng lập tức ngừng lại, một vị lão giả mặc hắc y xốc lên màn xe nhìn hướng Giang Hồng rời đi, sau đó đuổi theo.

Giang Hồng vừa chạy vừa quan sát động tĩnh xung quanh, xác định phía sau không có gì bất thường, nàng mới tiếp tục đi về hướng chính xác. Từ xa đã dần dần có thể nhìn thấy một ngôi nhà đơn sơ, ánh nến vàng rọi lên cửa sổ mang lại cảm giác ấm áp, ở trong đêm đen có chút bắt mắt.

Giang Hồng gõ nhẹ cửa phòng, sau đó một nữ tử xinh đẹp mở cửa ra, đón nàng vào.

Hai người thu dọn xong hành lý, chuẩn bị thừa dịp trời còn tối mà nhanh chóng chạy khỏi kinh thành. Nhưng mới ra khỏi rừng cây, bọn họ đã phát hiện một chiếc xe ngựa ngừng ở ven đường. Giang Hồng tập trung nhìn, phát hiện ra đó là chiếc xe ngựa giúp nàng ra khỏi thành, bỗng nhiên trong lòng nàng có dự cảm xấu.

Sau đầu truyền đến chưởng phong, nàng còn chưa kịp phản ứng, nhưng bên gáy bỗng đau xót, nàng mất đi ý thức.

Vân Cô chính là lão giả hắc y kia, nàng đánh ngất hai người rồi lại mang lên xe ngựa, điều khiển xe đi vào thành.

Trong mật thất, Triệu Thanh Tử mỉm cười nhìn hai người Giang Hồng đang bị trói thành cái bánh chưng trên đại sảnh. Lúc này, hai người còn chưa tỉnh lại, Vân Cô đứng ở phía sau nàng, khuôn mặt không có biểu cảm nào.

"Ngủ cũng thật say. Vân Cô, giội nước để các nàng tỉnh lại đi."

Giội xuống một xô nước, hai người ở đại sảnh bị hất nước cho tỉnh lại, Giang Hồng thì còn ổn, nhưng nữ tử xinh đẹp bên cạnh nàng thì không chịu nổi, thân mình nàng run lên, tựa như là bị đông lạnh.

Cảm nhận được người bên cạnh run rẩy, Giang Hồng có chút sốt ruột: "Ngọc Nhi ngươi không sao chứ?"

"Thật, thật lạnh."

Giang Hồng cực kỳ đau lòng, nhưng mà tay chân nàng đều đã bị trói, không thể làm gì được. Ánh mắt nàng phẫn nộ nhìn về phía người ở đại sảnh, thấy người này ngồi ở trên xe lăn, mà hôm nay xe ngựa kia cũng là của Vĩnh Định hầu phủ.

"Triệu Thanh Tử!!"

Triệu Thanh Tử một tay chống cằm, nàng vẫn mỉm cười, chỉ là ý cười chưa đạt đáy mắt, nàng lười nhác đáp: "Đoán đúng rồi, ngươi thật thông minh."

Giang Hồng làm sao cũng không nghĩ tới, bản thân sẽ thua trong tay một kẻ tàn phế nổi danh kinh thành, nàng vừa sợ vừa giận, nhưng lại không biết làm thế nào.

Trực giác của nàng nói, Triệu Thanh Tử không giống mấy lời đồn trong kinh thành, nàng ta cực kỳ nguy hiểm. Nàng thoáng nhìn người bên cạnh lạnh đến run bần bật, cắn chặt răng: "Một mình ta gánh vác việc ám sát, Ngọc Nhi vô tội, ngươi thả nàng ra!"

"Vô tội?"

Dường như là cảm thấy từ này thập phần buồn cười, trong giọng nói của Triệu Thanh Tử còn mang theo trào phúng: "Không nói đến chuyện nàng có vô tội hay không, nhưng từ khi nào mà hoa khôi đầu bảng của Túy Hồng Lâu có tên là Ngọc Nhi? Ta nói rất đúng sao, Lệ nương?"

Sắc mặt của Lệ nương vốn đã tái nhợt, nghe được lời này thân mình của nàng càng co rúm lại.

Không nghĩ tới nàng sẽ biết rõ ràng như vậy, trong lòng Giang Hồng càng cảm thấy không ổn: "Mặc kệ nàng gọi là gì, nhưng việc ám sát đều không có liên quan đến nàng, có chuyện gì thì cứ nhắm vào ta! Ngươi thả nàng ra!"

Triệu Thanh Tử gõ nhẹ ngón tay lên bàn, một chút lại một chút như là đang gõ vào khắp nội tâm của Giang Hồng. Triệu Thanh Tử giống như không nghe thấy nàng nói chuyện, nàng ta nhắm mắt dưỡng thần.

"Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào? Nếu là muốn ban thưởng, trực tiếp đưa ta tới quan phủ là được, vì sao còn muốn liên lụy người khác."

Triệu Thanh Tử mở mắt ra: "Trong đầu ngươi chỉ có mấy việc nhàm chán này thôi sao?"

Giang Hồng có chút nghi hoặc: "Vậy ngươi muốn như thế nào? Mục đích của ngươi là gì?"

Mục đích là gì? Đương nhiên là bởi vì ngươi đả thương người không nên bị thương. Sau khi việc ám sát xảy ra, Triệu Thanh Tử lập tức âm thầm phân phó người điều tra thân phận của thích khách, cuối cùng không nghĩ tới thích khách này lại là người mà nàng đã từng thỉnh.

Bởi vì Triệu Thanh Tử sẽ không trực tiếp gặp mặt Giang Hồng, cũng cố ý che giấu thân phận của nàng để tránh lưu lại phiền toái không cần thiết, vì vậy toàn bộ kế hoạch mà nàng đã hủy bỏ đều được thuộc hạ xử lý, ngay cả Vân Cô cũng không ra mặt.

Bởi vì có quan hệ hợp tác trước đó, Triệu Thanh Tử dễ dàng nắm được hành tung của Giang Hồng. Nhưng mà khi tiếp tục điều tra sâu hơn nữa, nàng lại phát hiện chuyện hoa khôi tư bôn nháo đến ồn ào huyên náo trước đó vài ngày, cũng là do Giang Hồng làm ra.

Triệu Thanh Tử nổi lên tâm chơi đùa, nhưng Giang Hồng giấu Lệ nương quá kỹ, trong lúc nhất thời lại tìm không thấy người này. Vì thế Triệu Thanh Tử liền bày bố một kế, tóm hai người cùng nhau lại đây.

Nàng khẽ cong lên khóe miệng, Triệu Thanh Tử lệnh Vân Cô đẩy bản thân đi về phía Lệ nương. Nàng nâng lên cằm Lệ nương, khiến cho nàng ấy ngẩng đầu nhìn nàng, có lẽ là cảm thấy có chút bất kham, Lệ nương quay đầu sang một bên.

"Khuôn mặt này không tồi, không hổ là hoa khôi đầu bảng. Không biết chờ một lát nữa, ta quẹt mấy đao lên khuôn mặt này, liệu có thể khiến cho người nhìn thấy càng thêm thương xót hay không?"

Ngữ khí của Triệu Thanh Tử nhẹ nhàng, như là đang nói đến chuyện tối hôm nay ăn gì.

Lệ nương nghe vậy thì càng run rẩy, Giang Hồng không khỏi giãy giụa vặn vẹo, dây thừng cọ vào làn da không khỏi đau rát, nhưng nàng hoàn toàn không thèm để ý tới, gào lớn: "Có chuyện gì cứ nhắm vào ta! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì! Ta nơi nào chọc ngươi! Ngươi buông nàng ra!"

Triệu Thanh Tử vung tay buông cằm Lệ nương ra, trên mặt có chút ý trêu đùa: "Ngươi kêu lớn tiếng như vậy làm gì? Hay là giữa các ngươi thật sự có gì đó?"

Kỳ thật, xét theo tình huống điều tra được mà nói, Giang Hồng ám sát Hoàng Thượng là vì Lệ nương, cẩn thận điều tra bối cảnh của Lệ nương thì mới phát hiện nàng là nữ nhi của quan lại phạm tội trước kia, tên là Hồ Ngọc.

Giang Hồng đối xử với nàng rất đặc biệt, thoạt nhìn như là người cực kỳ quan trọng. Tuy rằng ở trước mặt Ngô Ưu, Triệu Thanh Tử luôn vô thức thẹn thùng, nhưng kỳ thật nội tâm của nàng chưa bao giờ thay đổi. Người khác dùng cách gì để thương tổn nàng, nàng sẽ dùng cách đó để trả thù lại.

Nếu như Giang Hồng thương tổn đến người mà nàng để ý, vậy thì cứ trả thù Lệ nương là được. Làm Giang Hồng ở bên cạnh trơ mắt nhìn, nhưng cái gì cũng không thể làm được, đến lúc đó sắc mặt của Giang Hồng nhất định sẽ phi thường thú vị.

Trong mắt nàng lóe lên ý xấu, Triệu Thanh Tử cầm dao găm cọ tới cọ lui trên mặt của Lệ Nương, nhưng lại không hạ thủ.

Trong lòng Giang Hồng cực kỳ phẫn nộ, nhưng nàng cái gì cũng đều không thể làm được, vì thế nàng chửi rủa, muốn Triệu Thanh Tử trút giận lên người nàng, để nàng ta buông tha Ngọc Nhi: "Triệu Thanh Tử ngươi là đồ quái vật trong ngoài không đồng nhất! Ngươi là đồ tàn phế!"

Triệu Thanh Tử rất có hứng thú nghe nàng mắng: "Tiếp tục."

"Ngươi là ác quỷ! Trách không được sẽ bị loại người như Ngô Ưu coi trọng, hai người các ngươi một tên là ác bá, một kẻ là tàn phế, quả nhiên là trời sinh tuyệt phối!"

Đinh một tiếng, thanh dao găm của Triệu Thanh Tử rơi xuống mặt đất.

Vì sao nội tâm nàng có chút cao hứng...

Khuôn mặt nóng lên, Triệu Thanh Tử không cần nghĩ cũng biết, nhất định là đã đỏ bừng.

Giang Hồng nhìn dao găm của Triệu Thanh Tử rơi xuống, hơn nữa sắc mặt đỏ bừng, cho rằng nàng ta là bị chọc tức. Trong lòng nàng không khỏi vui vẻ, cho rằng nàng ta phi thường chán ghét Ngô Ưu, bởi vì nàng đem nàng ta và Ngô Ưu đặt cùng một chỗ nên mới thập phần phẫn nộ. Vì thế, nàng càng nỗ lực.

"Ha ha ha, loại người như ngươi cũng chỉ có thể xứng đôi với Ngô Ưu!"

"Một người ngu cùng với một kẻ ác! Này còn không phải là trời sinh tuyệt phối sao!"

Triệu Thanh Tử che lại lỗ tai, nàng cảm giác khuôn mặt nàng như muốn bốc cháy, không được không được, nàng nhất định phải bình tĩnh, không thể lộn xộn, không thể lộn xộn!

"Chân của ngươi còn không đi được, nàng lại là người tập võ, này thật tốt nha, về sau nàng mỗi ngày đều có thể cõng ngươi chạy! Vui vẻ không!"

Nghe được lời này, Triệu Thanh Tử bất giác tưởng tượng đến cảnh Ngô Ưu cõng nàng. Bởi vì nàng che lại lỗ tai, cho nên tiếng tim đập càng thêm rõ ràng.

"Kỳ thật cũng có thể ôm, nhìn dáng vẻ vô dụng này của ngươi, nàng nhất định có thể dễ dàng bế lên!"

Ta đương nhiên biết nàng có thể bế ta lên, cũng không phải nàng chưa từng ôm ta! Trong bất tri bất giác, nàng lại bắt đầu nhớ lại ngày đó ở Đằng Vân Trai, Ngô Ưu ôm nàng lên lầu, nàng cũng ở trong lồng ngực nàng ấy ngửi được mùi hương thảo dược nhàn nhạt.

Triệu Thanh Tử cảm giác đại não có chút chùng xuống, nàng giống như là đang say rượu. Nếu như hai chân có thể đi được, nhất định là sẽ lảo đảo hết lần này đến lần khác.

Giang Hồng còn muốn tiếp tục mắng, nhưng sau đó Vân Cô chưởng cho nàng một chưởng, khiến cho nàng hôn mê bất tỉnh. Vân Cô nhìn dáng vẻ kỳ quái của tiểu thư, trong lòng khẽ thở dài một hơi. Lúc này, tiểu thư hẳn là đã hoàn toàn thua trên tay Ngô Ưu kia rồi.

"Tiểu thư, nên xử trí hai người này như thế nào?"

Khuôn mặt Triệu Thanh Tử vẫn còn nóng lên, nàng nhìn Giang Hồng đã ngất xỉu, lại nhìn Lệ nương run bần bật ở bên cạnh, không biết vì sao trong lòng đột nhiên không còn hứng thú giải quyết bọn họ nữa.

Nàng phất tay: "Dẫn đi, trước tiên trông giữ như bình thường, sau này ta lại quyết định."

Sau khi Vân Cô dẫn hai người đi, trong đại sảnh chỉ còn lại một mình Triệu Thanh Tử, nàng che lại ngực mà thở hổn hển, hơi thở có chút dồn dập.

Trong mắt nàng hiện lên vài phần ảo não, ngay sau đó lại thở dài.

Không biết hiện tại người nọ đang làm gì đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play