Hội luận võ đã kết thúc, Ngô Ưu vốn định đi hỏi nữ hài chiến thắng kia để xem rốt cuộc là chuyện như thế nào, nhưng nữ hài ở bên cạnh Thái Tử, Ngô Ưu liền từ bỏ ý định này.

Nàng đi theo phụ thân rời khỏi hội luận võ, vừa định xoay người lên ngựa, đột nhiên nàng nghe được phía sau có người gọi nàng, quay đầu vừa vặn thấy được là nữ hài đã chiến thắng kia.

Nữ hài chạy ở phía trước, cười tươi xán lạn, Thái Tử đi theo phía sau nàng.

Nữ hài chạy đến trước mặt Ngô Ưu, thoạt nhìn phi thường kích động: "Ngô Ưu tiểu thư."

Ngô Ưu có chút ngốc, không biết nữ hài này tìm nàng để làm gì: "Xin chào."

"Ngô Ưu tiểu thư, ta tên là Tô Ngôn Tuyết, là nữ nhi của phú thương giàu nhất Cẩm Châu, đương nhiên hiện tại là nha hoàn của thái tử điện hạ, ngươi gọi ta Ngôn Tuyết là được."

Xưng hô như vậy không khỏi có chút thân mật, trong bất tri bất giác Ngô Ưu cũng bị nàng cảm nhiễm.

Ngô Ưu cười đáp: "Ngôn Tuyết tiểu thư, xin hỏi đây là?"

Lúc này thân phận của Tô Ngôn Tuyết là nha hoàn, mà Ngô Ưu vẫn gọi nàng là tiểu thư, hảo cảm của Tô Ngôn Tuyết đối với Ngô Ưu càng tăng thêm một chút. Nàng thầm nghĩ, những lời đồn trong kinh thành quả là không đáng tin.

Lúc này Thái Tử cũng đi tới bên cạnh Tô Ngôn Tuyết, Ngô Ưu cùng Ngô Chiêm vừa định hành lễ, nhưng Thái Tử đã vung tay bảo bọn họ miễn lễ.

Thái Tử nhìn về phía Ngô Chiêm, thái độ rất là thân thiết: "Ngô tướng quân không cần đa lễ, tướng quân hàng năm đóng giữ biên cảnh thật sự vất vả, nếu có cơ hội ta nhất định phải tự mình đáp tạ tướng quân."

Ngô Chiêm trong lòng căng thẳng: "Thần sợ hãi, vì nước trả giá đây là việc mà thần tử nên làm, thần không dám ham mặt khác."

Thái Tử cười hai tiếng: "Tướng quân không cần sợ hãi, đây là ngươi xứng đáng được khen thưởng."

Sau đó Thái Tử xoay người nhìn về phía Ngô Ưu: "Ngô tiểu thư gần đây thay đổi không ít, ta đã lâu chưa đến thăm biểu muội, không biết gần đây nàng có khỏe hay không?"

Ngô Ưu không ngờ Thái Tử sẽ đột nhiên nói chuyện với nàng, nhưng nàng phản ứng thực mau: "Tạ Thái Tử quan tâm, A Tử nàng gần đây rất tốt."

Kiếp trước Ngô Ưu đã xem qua rất nhiều bộ phim truyền hình, nàng luôn cảm thấy Thái Tử tiếp cận bọn họ là có mục đích, chẳng lẽ là muốn đoạt vị sao? Nhưng mà hiện tại thân thể Hoàng Thượng còn cường kiện, phần lớn quyền lợi còn tập trung trên tay hắn, đoạt vị nói dễ hơn làm.

"Thái tử điện hạ, rõ ràng là ta tới trước, hiện tại đều là ngài nói chuyện."

Tô Ngôn Tuyết thoạt nhìn rất không cao hứng.

Vậy mà Thái Tử lại không tức giận, hắn như bị chọc cười: "Được, ngươi nói đi."

Tô Ngôn Tuyết được Thái Tử cho phép, cao hứng mà nói với Ngô Ưu: "Ngô tỷ tỷ, khi mà Tam công chúa gặp nạn ta cũng có mặt ở đó, vừa định ra tay nhưng đã bị ngươi giành trước."

Ngô Ưu trong lòng cả kinh, không nghĩ tới nàng vẫn bị người khác nhận ra, nhưng nàng không muốn rước thêm phiền toái, vì thế nói: "Không, Tô tiểu thư ngươi đã nhận sai người rồi."

Tô Ngôn Tuyết chắc chắn người lúc đó chính là Ngô Ưu. Bởi lẽ khi các nàng chạy trốn, cái mũ của Ngô Ưu nhấc lên một góc, vừa lúc bị Tô Ngôn Tuyết nhìn thấy.

Tô Ngôn Tuyết còn muốn nói thêm, nhưng Thái Tử đã lặng lẽ kéo tay áo nàng, Tô Ngôn Tuyết biết Thái Tử có ý gì, sau đó nàng liền không truy vấn nữa.

Nhưng mà nàng vẫn có chút không tình nguyện: "Vậy ta nhận sai đi."

Động tác nhỏ của bọn họ không có thoát khỏi đôi mắt của Ngô Ưu, Ngô Ưu hiểu được Thái Tử bọn họ nhất định là đã biết, việc này cũng không có biện pháp, nhưng mà nàng cũng có vấn đề muốn hỏi Tô Ngôn Tuyết.

"Ngôn Tuyết tiểu thư, ngươi nói ngươi là nữ nhi phú thương Cẩm Châu, nhưng theo ta được biết nhà giàu nhất Cẩm Châu chính là Mạc gia, mà phu nhân hắn họ Trần, vì sao ngươi không có theo họ của bọn họ?"

Nụ cười của Tô Ngôn Tuyết thoáng chốc ảm đạm, sau đó nàng lại khôi phục ý cười, không thèm để ý mà nói: "Ta trước đây là nữ nhi nhà giàu nhất ở Cẩm Châu, nhưng phụ mẫu bởi vì nạn trộm cướp ở đây mà đều bỏ mạng."

Thì ra là thế, điều này cũng đã được giải thích rõ, nhưng lại nghĩ tới Mạc lão gia cùng sơn phỉ cấu kết, tâm tình của Ngô Ưu lại phức tạp.

Nhận thấy cảm xúc của Ngô Ưu không đúng, Tô Ngôn Tuyết lại đĩnh đạc mà nói: "Ai nha, đây đều đã là chuyện rất lâu trước đây, hiện tại ta đã quen sống một mình, cũng không biết nạn trộm cướp khi nào mới được giải quyết."

Nhìn thấy nàng còn muốn tiếp tục nói, Ngô Ưu chen ngang nàng: "Sẽ giải quyết."

Ngô Ưu và Triệu Thanh Tử thường xuyên ở bên nhau, mà Triệu Thanh Tử cũng không tính toán giấu giếm nàng cái gì, bởi vậy nàng biết rõ Cẩm Châu bên kia đã bắt đầu hành động.

Nghe ngữ khí của Ngô Ưu kiên quyết như vậy, Tô Ngôn Tuyết nghĩ lầm Ngô Ưu là đang an ủi nàng, nàng lại đột nhiên nhớ tới mục đích tìm đến Ngô Ưu, nói chuyện phiếm vui đến mức suýt chút nữa là nàng quên mất.

Tô Ngôn Tuyết gõ đầu mình, sau đó nói với Ngô Ưu: "Bá tánh ở kinh thành đều nói Ngô tỷ tỷ võ công rất là cao cường, có thời gian ta muốn cùng ngươi tỷ thí một chút, ta có thể đến tướng quân phủ tìm ngươi sao?"

Ngô Ưu đột nhiên chú ý tới Tô Ngôn Tuyết đã chuyển sang gọi nàng là Ngô tỷ tỷ, nàng ấy nói quen miệng tựa như từ trước đến nay đều gọi như vậy, Ngô Ưu ở trong lòng lau mồ hôi lạnh một phen.

Nghĩ đến nha đầu này cũng rất đáng yêu, Ngô Ưu liền đáp ứng nàng.

Khi Ngô Ưu nói chuyện với Tô Ngôn Tuyết, Thái Tử ở bên cạnh cũng không nhàn rỗi, hắn cũng lôi kéo Ngô Chiêm nói chuyện, lời trong lời ngoài đều mang theo ý ca ngợi.

Ngô Chiêm thực sự không muốn nói quá nhiều với Thái Tử, nhiều năm như vậy, hắn vẫn rèn luyện cho mình một ít cảnh giác. Lúc trước hắn nhiều lần cự tuyệt đề nghị của Hoàng Thượng làm Ngô Ưu tòng quân, tuy rằng Hoàng Thượng ngoài miệng chưa nói, nhưng lòng Ngô Chiêm biết rõ Hoàng Thượng nhất định là bất mãn.

Nếu lúc này lại có quan hệ với Thái Tử, Hoàng Thượng khó tránh khỏi sẽ nghĩ nhiều, Đại Hân không phải là chưa từng xảy ra chuyện phệ phụ đoạt vị.

"Sắc trời không còn sớm, thỉnh Thái Tử chấp thuận thần cáo lui."

Thái Tử cảm nhận được Ngô Chiêm muốn rút lui, tuy trong lòng có chút tiếc nuối nhưng nếu kéo người không bỏ thì có thể sẽ khiến Ngô Chiêm tức giận, vì thế hắn đồng ý thỉnh cầu của Ngô Chiêm.

Ngô Ưu tất nhiên là muốn đi theo Ngô Chiêm, nàng cùng Tô Ngôn Tuyết cáo biệt, sau đó xoay người lên ngựa đi theo Ngô Chiêm trở về tướng quân phủ.

Sau khi hai người trở về tướng quân phủ, đem ngựa giao cho hạ nhân xử lý, Ngô Ưu đi theo phía sau Ngô Chiêm, nhìn thấy xung quanh không có ai, nàng nhìn bóng lưng Ngô Chiêm rồi thử hỏi một câu: "Thái Tử đây là muốn mượn sức phụ thân sao?"

Ngô Chiêm bỗng dừng lại, Ngô Ưu nhìn vẻ mặt của hắn, cảm thấy hắn rất là vui mừng.

Ngô Chiêm xác thật rất vui mừng, không nghĩ tới nữ nhi có thể nhìn ra điểm này, sau đó hắn lại thở dài: "Không sai, xác thật là như thế."

Ngô Ưu cảm thấy tình huống này cực kỳ không tốt: "Hắn là Thái Tử, ngôi vị hoàng đế sớm muộn gì cũng đều là của hắn, hà tất như thế."

Ở chỗ này nói những việc như vậy hiển nhiên không phải là lựa chọn sáng suốt, Ngô Chiêm nhìn xung quanh, cuối cùng đi đến thư phòng.

Ngô Ưu đuổi kịp hắn, vào thư phòng Ngô Chiêm lập tức đóng lại toàn bộ cửa sổ ở thư phòng.

Ngô Ưu bị hắn làm cho có chút khẩn trương, nhịn không được gọi một tiếng: "Phụ thân."

Cảm giác bản thân đã dọa tới nữ nhi, Ngô Chiêm lại an ủi: "Không có việc gì, là ta quá mức khẩn trương."

Hắn ngồi xuống, chỉ vào ghế bên cạnh, nói: "Ngươi ngồi ở đây, ta muốn nói chuyện với ngươi."

Ngô Ưu ngồi xuống, Ngô Chiêm bắt đầu giải thích: "Từ khi bệ hạ lên ngôi cho đến bây giờ đã có 21 năm, bệ hạ thân thể cường kiện, còn có thể tiếp tục đứng vững trong một khoảng thời gian dài nữa. Thái Tử đây là chờ không kịp, mới nghĩ đến chuyện mượn sức ta, hẳn là hắn cũng muốn tìm đến Trương đại soái, chỉ là đại soái vẫn luôn trốn tránh, hắn không thể thực hiện được."

Nói như vậy Ngô Ưu liền đã hiểu, chỉ là không ngờ phụ thân thoạt nhìn cộc lốc lại có thể nghĩ nhiều như vậy, Ngô Ưu kinh ngạc lại có chút lo lắng: "Vậy phụ thân tính toán làm như thế nào?"

"Không biết, hết khoảng thời gian này ta phải quay về biên cảnh, đến lúc đó hắn tìm không thấy ta, hẳn là cũng sẽ từ bỏ."

Nghĩ đến đây, Ngô Chiêm đột nhiên cảm thấy may mắn, lúc trước quan hệ giữa hắn và nữ nhi rất xấu, bởi vậy Thái Tử mới không nghĩ đến chuyện nhúng tay đến Ngô Ưu.

Nhưng hôm nay hắn cùng nữ nhi quan hệ hòa hoãn, Thái Tử có lẽ sẽ nương Tô Ngôn Tuyết lấy cớ chạy tới.

Ngô Chiêm cũng không am hiểu mưu lược, hắn không thể nghĩ được biện pháp giải quyết.

Ngô Ưu cảm thấy luôn trốn thì cũng không thể giải quyết được, chờ sơn phỉ ở Cẩm Châu được giải quyết, nói như vậy mối uy hiếp tiềm tàng sẽ giảm đi rất nhiều.

Nhưng không ngờ uy hiếp không chỉ có ở bên ngoài mà còn có cả bên trong, mà bên trong uy hiếp càng thêm trí mạng.

Ngô Ưu không khỏi cảm khái, muốn sống an ổn thật sự là quá khó, còn có Tô Ngôn Tuyết nha đầu kia, Ngô Ưu quyết định sẽ trốn nàng.

Vĩnh Định hầu phủ, Triệu Thanh Tử đang đọc sách, lúc này Tĩnh Dung đột nhiên tới: "Tiểu thư, Giang cô nương tỉnh."

Này cũng xem như là tin tức tốt. Triệu Thanh Tử khép lại quyển sách trên tay, nàng vốn có chút mệt mỏi, nghĩ đi xem Giang Hồng cũng tốt.

Tĩnh Dung đẩy Triệu Thanh Tử đi tới phòng Giang Hồng, chỉ thấy nàng ngồi ở trên giường, hai mắt trống rỗng, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Triệu Thanh Tử lăn lộn Giang Hồng lâu như vậy, nàng đã sớm nguôi giận, đương nhiên đây cũng là bởi vì Ngô Ưu không sao. Nếu như khi Ngô Ưu cùng Giang Hồng đối chiến mà thật sự xảy ra chuyện, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Giang Hồng.

Triệu Thanh Tử đã biết tất cả mọi chuyện, hiện giờ làm người ngoài cuộc nhìn người trong cuộc thống khổ giãy giụa, đáy lòng Triệu Thanh Tử ít nhiều gì cũng cảm thấy Giang Hồng có chút đáng thương.

Thấy Giang Hồng không quay đầu cũng không nói chuyện, Triệu Thanh Tử mở lời: "Ngươi tỉnh lại đi, sao ngươi lại luẩn quẩn trong lòng rồi đi ám sát Trương Văn Lý, một chút công phu của ngươi sao có thể là đối thủ của hắn."

Giang Hồng lúc này mới quay đầu nhìn về phía Triệu Thanh Tử, sắc mặt nàng còn tái nhợt, môi khô nứt, giọng nói cũng thực nghẹn ngào: "Không ngờ là ngươi đã cứu ta, vì cái gì? Ta chết không phải càng tốt sao? Rốt cuộc ta còn biết được bí mật của ngươi."

Tĩnh Dung đẩy Triệu Thanh Tử đến mép giường: "Vì sao hả? Ta vui, huống hồ dù ngươi có nói ra thì ta cũng có biện pháp xử lý."

Giang Hồng nhìn Triệu Thanh Tử, nàng biết người này có thể làm được, vì thế nàng không hề rối rắm vấn đề này: "Trương Văn Lý như thế nào?"

"Không thế nào cả, nếu ngươi muốn báo thù cho Lệ nương thì ngươi đã tìm lầm người rồi."

Giang Hồng đột nhiên kích động, vì thế vết thương nàng bị động phải, nàng bắt đầu kịch liệt ho khan, chờ đến khi ho khan xong, nàng khẩn trương nói: "Ngươi biết hung thủ là ai sao, nói cho ta."

Giang Hồng đột nhiên nhớ lại, trước khi nàng ám sát Trương Văn Lý, hắn có nói với người trong xe ngựa một câu, lúc ấy nàng cho rằng Trương Văn Lý đang giảo biện, hiện giờ nghĩ lại lời hắn nói hẳn là sự thật.

Triệu Thanh Tử nhìn nàng trong chốc lát ưu trong chốc lát hỉ, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ngươi trước dưỡng thương, sau khi thương thế lành thì ta sẽ nói cho ngươi."

Giang Hồng rõ ràng không muốn, nhưng biểu tình của Triệu Thanh Tử dần dần trở nên mất kiên nhẫn, nàng cũng không dám lại làm gì nữa.

Đợi đến khi cảm xúc Giang Hồng ổn định rồi, Triệu Thanh Tử rời khỏi phòng, Tĩnh Dung đẩy Triệu Thanh Tử đi ở trên đường.

Trong lòng Triệu Thanh Tử thế nhưng cảm thấy bi ai, thậm chí cảm giác này vẫn là bởi vì người khác. Triệu Thanh Tử không khỏi đỡ trán, nàng lắc đầu cười, không tự hỏi những việc này nữa mà thay vào đó là bắt đầu suy ngẫm kế hoạch sau này.

Trò hay liền phải mở màn, trong lòng Triệu Thanh Tử bắt đầu hưng phấn lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play