"Trong cung không có tin tức gì sao?"

Ngô Ưu vô cùng lo lắng, chuyện của Lý Oánh Oánh đã qua một ngày, theo lý mà nói Hoàng Thượng hẳn là đã biết mới đúng.

Triệu Thanh Tử cúi đầu chăm chú thêu khăn, nghe thấy Ngô Ưu nói nàng đầu cũng không nâng, chỉ nhàn nhạt mà trả lời: "Ngươi gấp cái gì, hoàng đế cữu cữu kia của ta vẫn muốn thể diện, không có khả năng gấp gáp tiễn biểu muội ra ngoài."

Dù sao đi nữa, thân phận của Lý Oánh Oánh vẫn là công chúa, bị địch quốc hoàng tử đùa giỡn ngay trong chính lãnh thổ của bổn quốc vốn là chuyện vô cùng mất mặt.

Nhưng Ngô Ưu biết hướng đi của nguyên tác, nàng luôn cảm thấy ngày mà Lý Oánh Oánh hòa thân sẽ không còn xa.

Ngô Ưu nhìn Triệu Thanh Tử còn đang nghiêm túc thêu, liền nghiêng đầu nhìn mặt thêu trên tay nàng ấy, cẩn thận nhìn mới phát hiện nàng ấy đang thêu thanh trúc, thân trúc hướng xuống dưới, tựa như có gió đang thổi qua.

Ngô Ưu nhìn, cũng không khỏi tiến đến, cách Triệu Thanh Tử càng ngày càng gần.

Cảm thụ được độ ấm bên người càng ngày càng rõ ràng, bởi vì cách quá gần, Triệu Thanh Tử có thể cảm nhận được hơi thở của Ngô Ưu ở bên tai mình.

Tư thế này khiến cho Triệu Thanh Tử căn bản vô pháp bình tĩnh mà thêu được, nàng hơi bất đắc dĩ buông xuống kim chỉ trong tay, đem mặt thêu đặt lên bàn.

Ngô Ưu cầm lấy mặt thêu nàng đặt ở trên mặt bàn, chỉ cảm thấy mặt thêu chỉ mới hoàn thành được một nửa thôi mà đã thập phần tinh xảo và đẹp mắt.

Nàng không thể không khen ngợi: "A Tử thêu thật là đẹp, sao cái gì ngươi cũng đều làm được a."

Triệu Thanh Tử cười cười: "Chỉ là thời gian nhàn hạ, học một chút thứ hữu dụng lẫn vô dụng để tống cổ thời gian mà thôi."

Nghe vậy, Ngô Ưu cầm lấy mặt thêu nhìn trong chốc lát, sau đó cẩn thận đặt nó ở lại chỗ cũ.

Sờ đến vết chai trong tay, Ngô Ưu có chút bất đắc dĩ.

Có lẽ là cảm nhận được tâm tình của Ngô Ưu, Triệu Thanh Tử đem thêu phẩm đã hoàn thành một nửa đặt ở nơi khác.

Sau khi cất đi, Triệu Thanh Tử lại đẩy xe lăn về bên cạnh Ngô Ưu.

Ngô Ưu biết A Tử chiếu cố tâm tình của nàng, trong lòng cũng bởi vì vậy mà vô cùng ấm áp.

Triệu Thanh Tử bị ánh mắt sáng rực của Ngô Ưu nhìn chằm chằm đến mức có chút ngượng ngùng, lại nghĩ đến chính sự quan trọng: "Ngươi không phải quan tâm Oánh Oánh nha đầu sao?"

Ngô Ưu gật đầu, có lẽ Lý Oánh Oánh có chút cao ngạo tùy hứng, nhưng mà trừ cái này ra nàng ấy thật sự là cô nương tốt. Ngô Ưu biết vận mệnh của nàng ấy sau này sẽ như thế nào, bởi vậy mỗi lần đối mặt tâm tình của nàng luôn rất phức tạp. . Truyện Thám Hiểm

Lúc trước nàng đã từng nghe người ta nói, bi kịch chính là đem những thứ tốt đẹp hủy hoại cho người ta xem.

Mỗi người đều có lòng yêu mến những điều xinh đẹp đáng yêu, trơ mắt nhìn nàng ấy bị hủy hoại, Ngô Ưu tạm thời còn không làm được.

Loại cảm tình này không giống với cảm tình nàng dành cho Triệu Thanh Tử, Ngô Ưu phân biệt thật sự rõ ràng, chỉ là nếu bản thân làm không được, Ngô Ưu cũng sẽ không ngây ngốc xen vào.

Nghĩ nghĩ, Ngô Ưu trả lời: "Công chúa nàng quá mức tin tưởng Hoàng Thượng."

Triệu Thanh Tử nhìn Ngô Ưu, từ sau khi nàng tin tưởng Ngô Ưu là người của một thế giới khác, rất nhiều việc đều có lời giải thích.

Chỉ là Triệu Thanh Tử không để bụng, người nàng thích chính là bản thân Ngô Ưu.

Tuy không biết vì sao Ngô Ưu lại quan tâm Lý Oánh Oánh như vậy, nhưng lúc trước nàng ấy cũng đã cố ý đi tìm Mạc Tử Ý, còn nhắc nhở nàng chuyện sơn phỉ có liên quan đến Dục Triều, tựa như nàng ấy biết được hướng đi của tương lai.

Huống hồ Triệu Thanh Tử vốn cũng muốn cứu Lý Oánh Oánh nha đầu. Tuy rằng nha đầu kia quá ồn ào, nhưng nể tình nàng ngây ngốc cứu nàng một chút cũng không sao.

Nhưng mà hiện giờ trong cung còn không có động tĩnh, không biết hoàng đế sẽ xử lý chuyện này như thế nào, không bằng trước tiên hỏi Ngô Ưu rồi lại tính toán.

Sau khi nghĩ kĩ, Triệu Thanh Tử nói với Ngô Ưu: "Vậy A Ưu ngươi cảm thấy kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì?"

Ngô Ưu thở dài một hơi: "Ta đoán Dục Triều Nhị hoàng tử sẽ hướng Hoàng Thượng cầu hôn, nghênh thú Tam công chúa."

Này cũng là chuyện mà Nhị hoàng tử kia cùng hoàng đế có thể làm, Triệu Thanh Tử một tay chống cằm bắt đầu nghiền ngẫm.

Cũng không biết Dục Triều phái một tên phế vật như vậy đến đây để làm gì, rõ ràng là bọn họ còn có những người đáng tin cậy hơn.

Triệu Thanh Tử chỉ cảm thấy tóc trên đầu nàng càng ngày càng ít, vốn dĩ chỉ muốn giúp ca ca cưới tức phụ, cuối cùng lại phải đấu tranh với một quốc gia khác, độ khó của phó bản trực tiếp lên tới cấp bậc cao nhất.

Hiện giờ sơn phỉ bên kia nhưng thật ra không cần lo lắng, Mạc lão gia bởi vì cái chết của nhi tử mà tâm sớm đã tồn hận ý, chỉ là hắn đã bị kéo vào vũng bùn, nếu như bại lộ nhất định là toàn bộ diệt môn.

Nhưng mà hắn không thể chịu đựng được nữa. Thông qua những lá thư của Mạc Tử Ý, hắn biết được đoàn người Triệu Thanh Tử rất quan tâm nữ nhi của hắn, bởi vậy hắn đánh cuộc một phen, hắn yêu cầu Triệu Thanh Tử chỉ cần giữ được người nhà của hắn là đã đủ rồi.

Trên người gánh vác nhiều trách nhiệm như vậy thật sự là có chút trầm trọng, huống chi còn có hàng loạt vấn đề như thân thế của Ngô Ưu, Lệ nương, Trương Văn Lý, Lý Oánh Oánh chờ nàng giải quyết.

Triệu Thanh Tử cũng không phải là người có thể làm được mọi thứ, nhưng mà nàng không thể dừng lại.

Đang lúc trầm tư, trên vai đột nhiên truyền đến độ ấm, nàng hoàn hồn nhìn đến bàn tay Ngô Ưu đang đặt lên vai mình, Triệu Thanh Tử có chút nghi hoặc.

Ngô Ưu nhìn Triệu Thanh Tử cau mày như là thập phần mỏi mệt, vì thế nàng tiến lên nhẹ nhàng xoa bóp bả vai cho nàng ấy, muốn cho nàng ấy nhẹ nhàng một ít.

Triệu Thanh Tử cảm thụ được động tác của Ngô Ưu, chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái, tựa như những mệt mỏi của nàng đều theo động tác xoa vai của Ngô Ưu mà tan đi.

Trong bất tri bất giác, Triệu Thanh Tử thế nhưng cảm thấy có chút buồn ngủ. Nàng nhịn không được mà phỉ nhổ chính mình, rõ ràng độc tố trong cơ thể đã bài trừ sạch sẽ, lại vẫn thích ngủ như thế.

Mấy ngày này nàng thật sự càng ngày càng lười nhác, lại nói tiếp còn phải cảm tạ một chút Lệ nương, nếu không phải nàng ta thiết kế làm Ngô Ưu phát hiện mặt chân thật của Triệu Thanh Tử, vậy thì Ngô Ưu hai người sẽ không tiến triển nhanh đến như vậy.

Đáng tiếc, Triệu Thanh Tử sẽ không thỉnh nàng ta uống rượu mừng, không có trực tiếp giết nàng ta chỉ là cảm thấy không thể để nàng ta chết quá đơn giản.

Mí mắt của Triệu Thanh Tử như muốn dính lại với nhau, nàng không khỏi duỗi tay ấn lại bàn tay Ngô Ưu: "Được rồi, lại xoa nữa ta liền ngủ rồi, ngươi ở nơi nào học được vậy, thật thoải mái."

Ngô Ưu một lần nữa ngồi lại bên cạnh Triệu Thanh Tử, đôi mắt sáng ngời: "Ta nói là ta học ở trong mộng, ngươi tin sao?"

"Ta tin."

Triệu Thanh Tử không hề do dự mà trả lời: "Ngươi có thể nói cho ta biết trong mộng còn xảy ra những việc nào nữa sao?"

Ngô Ưu nhìn thần sắc nàng nghiêm túc, giống như đã bị nàng xem thấu, chỉ là Ngô Ưu cũng không muốn giấu giếm, nhưng sự thật này quá mức hoang đường, rất khó làm người tin tưởng.

Ngô Ưu chống cằm nhìn nàng, sau đó chậm rãi mở miệng: "Ta mơ thấy một thế giới hoàn toàn bất đồng với nơi này, ở thế giới kia ta không biết võ công, cũng không có thân phận gì đặc thù, chỉ có một phụ thân tiểu hư vinh, có một mẫu thân ôn nhu, còn có một muội muội thật đáng yêu, ta nỗ lực mà đọc sách, nỗ lực mà kiếm tiền, bình bình đạm đạm sống hơn hai mươi năm."

Giọng nói của Ngô Ưu mang theo quyến luyến: "Sau này ta chết, lý do chết rất buồn cười, chính là uống một ngụm nước sau đó bị sặc chết."

Thế giới này là thực, không phải mộng, Triệu Thanh Tử rõ ràng lời nàng nói mới thật sự là nàng.

Tâm tình của Ngô Ưu cũng thực phức tạp, nàng là người đã chết một lần, vừa mới bắt đầu nàng cảm thấy bản thân cùng thế giới xa lạ này không hợp nhau, sau này nàng rốt cuộc tìm được lý do dung nhập vào thế giới này.

Nàng có ước muốn của riêng mình, tìm được lý do mình tồn tại, không hề mơ màng hồ đồ.

Thì ra nàng đã không thể quay về được nữa, mà thế giới này có người làm nàng không yên lòng, hiện tại đã không thể vỗ mông liền chạy.

Vạn hạnh, người khiến nàng để ý cũng đang liều mạng tới gần nàng, Ngô Ưu cảm thấy chính mình thực may mắn, mỗi một bước đi vô ý thức của nàng đều khiến hai người càng lúc càng gần bên nhau.

Ngô Ưu không nghĩ tới, chính mình sẽ có một ngày trở thành ánh sáng trong lòng người khác.

Hiện tại, hơn hai mươi năm ở kiếp trước lại tựa như một giấc mộng, đã trở nên xa lạ mà lại xa xôi.

Có đôi khi Ngô Ưu sẽ nghĩ, có lẽ kia thật sự là một giấc mộng, mà bản thân nàng xác thật là tiểu thư tướng quân phủ.

Nàng không khỏi có chút khó chịu: "Mộng quá mức chân thật, ta có chút phân không rõ cảnh trong mơ cùng hiện thực, ta rốt cuộc là ai?"

"Ngươi chính là Ngô Ưu, là người ta yêu nhất."

Triệu Thanh Tử nói vô cùng chắc chắn, nàng phát hiện kỳ thật trong lòng Ngô Ưu vẫn không có cảm giác an toàn, nhưng không phải bản thân nàng cũng như vậy sao.

Có lẽ là người có cùng nỗi đau sẽ không ngừng mà bị đối phương hấp dẫn.

Ngô Ưu bình tĩnh lại, Triệu Thanh Tử mỉm cười nhìn nàng.

Đúng vậy! Ủ rũ cụp đuôi như vậy cũng không phải là tác phong của Ngô Ưu nàng, huống chi nàng đã tìm được lý do để lưu lại.

Suy nghĩ một lúc Ngô Ưu liền tiêu tan, mặc kệ nàng là ai, nàng vẫn là chính nàng.

Triệu Thanh Tử nhìn Ngô Ưu một lần nữa lấy lại tinh thần, hơi chút thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại trêu ghẹo Ngô Ưu: "Ngươi trong mộng chết cũng quá uất ức, nói xem, trong mộng của ngươi có ta hay không?"

Tất nhiên là có, lúc Ngô Ưu mới vừa đọc nguyên tác nàng đã đặc biệt thích Triệu Thanh Tử, có thể là ban ngày nghĩ gì ban đêm sẽ mơ thấy cái đó, Ngô Ưu thường thường sẽ mơ thấy Triệu Thanh Tử.

Chỉ là tiểu thuyết miêu tả dung mạo mơ hồ, mỗi lần Ngô Ưu tỉnh khỏi giấc mộng đều sẽ quên mất khuôn mặt nàng.

Khi mới vừa xuyên qua nàng cũng mơ thấy, nhưng mà là mơ thấy kết cục của Triệu Thanh Tử, loại ác mộng này Ngô Ưu cũng không muốn nhìn thấy nữa.

Nhìn Triệu Thanh Tử nghiêng đầu chờ mong, Ngô Ưu ôn nhu mà trả lời: "Có, không ngờ ở trong mộng cũng sẽ nằm mơ, mộng trong mộng thật đúng là thần kỳ."

Triệu Thanh Tử biết Ngô Ưu đang chọc ghẹo nàng, nhưng mà nàng cũng không chuẩn bị vạch trần, chỉ mỉm cười chọt chọt cái trán của Ngô Ưu.

Ngô Ưu vuốt nơi bị chọt: "A Tử, sao ngươi lại thích chọt trán của ta như vậy chứ?"

Chuyện này lại nói tiếp thì có chút thương cảm, Triệu Thanh Tử chỉ bắt chước dáng vẻ của mẫu thân nàng mà thôi.

Triệu Thanh Tử vốn không tin mấy thứ như chuyển thế luân hồi, nhân quả báo ứng. Nhưng hiện giờ bởi vì Ngô Ưu, nàng vậy mà đã tin tưởng một chút. Nếu như thực sự có chuyển thế luân hồi, vậy thì mẫu thân hiện tại nhất định là đã đầu thai.

Nếu thật là như thế, không biết nàng hiện tại có sống tốt hay không?

Ngô Ưu cảm giác chính mình nói sai, nàng vội vàng tránh đi đề tài này: "Tam công chúa nói có thời gian tìm ta đi thả diều, ta nghĩ chúng ta cùng đi thì càng tốt."

Nghĩ nghĩ Ngô Ưu lại nói thêm một câu: "Đến lúc đó dẫn thêm Mạc Tử Ý cùng đi đi, trước đó vài ngày ta đi tìm nàng, nàng hiện tại hẳn là rất cô đơn."

Sau khi Giang Hồng cùng Lệ nương lần lượt rời đi, Mạc Tử Ý cũng không quay về Cẩm Châu, nàng luôn một mình chờ đợi.

Ngô Ưu thấy nàng ngây ngốc mà nhìn ngoài cửa sổ thì cũng không đành lòng, thầm nghĩ tốt hơn là nên dẫn nàng ra ngoài nhiều hơn.

Nhắc tới Mạc Tử Ý, Triệu Thanh Tử lại nghĩ tới việc ở Cẩm Châu, nhưng mà nàng cũng không có biện pháp.

Triệu Thanh Tử nhìn Ngô Ưu trong chốc lát lo lắng cái này trong chốc lát lại lo lắng cái kia, trong lòng có chút ăn vị.

Nhưng sau khi nghĩ lại, nàng cũng vẫn yên tâm, rốt cuộc nàng biết rõ người quan trọng nhất trong lòng Ngô Ưu chính là Triệu Thanh Tử nàng.

Chỉ cần như vậy liền đủ rồi.

Vì thế nàng cười đáp ứng đề nghị của Ngô Ưu, chỉ là không biết cánh diều này có thể an ổn bay lên hay không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play