Bên trong lãnh thổ Tây Sơn, một nơi nào đó bên ngoài các thành trì, gần như là vùng hoang dã, chỉ cần đi thêm một hai ngày đường nữa sẽ ra khỏi Tây Sơn tiến tới nơi các Vương Triều giao nhau, đó là Thư Viện.

Một thiếu niên mặc y phục trắng, chất liệu bằng vải lụa thượng đẳng, trên lưng đeo một cái rương sách, làn da hơi trắng, thiếu sự khỏe mạnh, độ tuổi chừng mười bảy, vừa nhìn liền biết là một tên thư sinh trói gà không chặt.

Dung mạo thiếu niên thanh tú vô cùng, dáng người lại thon gọn, nếu đặt ở thời hiện đại, nhất định có thể trở thành một tên đỉnh cấp trai bao.

Nhưng đặt ở thời loạn thế, bọn người dựa vào dung mạo kiếm ăn như thiếu niên còn thua một tên nông dân, nhưng may mắn, thiếu niên không phải là một tên trai bao, thiếu niên là một tên thư sinh, mặc dù thư sinh thời này rất là không được trọng dụng.

Thời đại loạn chiến, cái được người khác kính nể nhất chính là vũ lực.

Có vũ lực, một trận chiến phong tước vị, lập công danh cực kỳ dễ dàng, nhưng dựa vào kinh văn, thi khoa cử dài dòng phức tạp, chưa kể hiện tại, còn chưa ai nhận ra được tầm quan trọng của kinh văn, mặc dù có thành danh nhờ kinh thư, cũng chỉ là tốt bề ngoài.

Thiếu niên mang một cái dù, tay cầm dù che nắng chậm rãi bước đi, phía trước thiếu niên tồn tại hàng loạt các lều trại, lều trại thời này chỉ có hai loại, một là lều của quân binh, một loại còn lại không có cờ hiệu hay bất cứ một tiêu chí nào, thì đó chắc chắn là nơi cắm quân của đám tặc phỉ.

Thời loạn chiến, tốt nhất là nên ngoan ngoãn ở trong thành trì, ra ngoài dựng lều cắm trại đó chính là muốn chết, một chữ ‘loạn’ đã nêu hết vấn đề trị an yếu kém, giết người cướp của là chuyện thường ngày xảy ra, bây giờ nếu không phải hai loại trên, thì loại cuối cùng chính là ngại sống lâu, nhưng nhìn bộ dáng đáng sợ của đám người trong lều trại đó, chắc chắn không phải thuộc dạng thứ ba.

Không thể lầm được, thiếu niên ngẫm nghĩ, tên đầu trọc đứng bên trong phạm vi lều trại, trên mặt có một vết sẹo dài kéo dọc từ mắt xuống cằm, trên cay cầm một thanh đao, nhìn thế nào cũng giống tặc phỉ.

“Tiểu tử, không muốn chết mau chóng lại đây ?” Tặc phỉ đầu trọc dữ tợn nói, thanh đao kêu lên ‘lẻng kẻng’.

Thiếu niên dường như không có một tí nào là sợ hãi, vẻ mặt thản nhiên bước đi, tặc phỉ đầu trọc giận dữ đỏ bừng khuôn mặt, một đám thổ phí khác dường như đồng thời bị kích thích, một đám hung thần ác sát nhảy lên ngựa đuổi theo thiếu niên, mỗi một tên có cầm đao, cầm kiếm chỉ vào trước người thiếu niên.

“Các ngươi muốn cướp ?” Thiếu niên bình thản nói, như trước mắt nó, đám tặc phỉ chỉ như người qua đường hiền lành.

“Biết chúng ta là cướp, ngươi còn không sợ hãi ?” Tặc phỉ đầu trọc thấy thiếu niên một lời tinh tường, nhưng ngẫm nghĩ càng thấy không hợp lý, nếu hắn đã biết chúng ta là tặc phỉ, lẽ ra lúc này phải khuôn mặt trắng như cắt, không có một giọt máu, kêu lên sợ hãi, cầu xin tha mạng, rồi sau đó dâng tiền lên hay sao.

Có gì đó không hợp lối ra bài ở đây.

“Ngươi không sợ ?” Tặc phỉ khác sửng sốt hỏi, thanh kiếm trong tay khoáy khoáy một cái.

“Sao phải sợ ?” Thiếu niên nghi hoặc nhìn thanh trường kiếm muốn khoáy vào ruột nó.

Đám tặc phỉ không biết nói gì nhìn nhau, tên này có phải là bị điên rồi hay không, không thấy thanh kiếm kém một đầu ngón tay là đã đâm vào moi ruột hắn rồi a.

“Không sợ ?” Tặc phỉ hỏi lại một lần.

“Không” Thiếu niên lắc đầu.

“Tại sao ?” Tặc phỉ nghiêm túc hỏi, dù sao làm tặc phỉ, thứ khiến cho bọn nó thoải mái nhất vẫn là mỗi lần đi cướp bóc, người khác sẽ trưng ra tất cả tâm tình sợ hãi cho bọn nó coi.

“Chính là không sợ, các ngươi cũng chỉ người, ta cũng là người, tại sao phải sợ ?” Thiếu niên mỉm cười giải thích, rương sách phía sau rung động.

“Ha ha, ta là biết rồi” Một tên tặc phỉ bỗng cười phì, dẫn đến đám tặc phỉ khác dồn dập hiếu kỳ.

“Tên tiểu tử này từ nhỏ tới lớn, nhìn bộ dạng chính là chỉ biết đọc sách, không biết sự đáng sợ của chúng ta” Tặc phỉ khịt mũi xem thường nói.

“Cho tên tiểu tử này biết sự đáng sợ của chúng ta” Đám tặc phỉ dữ tợn nói, đao kiếm lóe ra quang mang, chiếu vào mắt thiếu niên, thiếu niên thu hết vào mắt, bình tĩnh một cách lạ thường.

Một tên tặc phỉ nắm vào rương sách, tặc phỉ cười đến vui vẻ, nó biết đối với bọn người thư sinh, sách chính là quý giá nhất đối với bọn nó, còn hơn cả vàng bạc châu báu, hơn cả mạng sống chính mình.

Đám tặc phỉ kế bên xem trò vui, biết tên tặc phỉ đầu trọc này giỏi nhất là đùa giỡn người khác, thầm nghĩ, một lát sau, tên tiểu tử trước mắt này sẽ quỳ xuống van xin khóc lóc.

“Ta nghĩ là ngươi nên bỏ ra đi” Mắt thấy sắp nắm được rương sách, thiếu niên chợt ngửa đầu lên nhìn bọn nó, mở miệng nhàn nhạt nói.

Tặc phỉ đầu trọc đột nhiên như bị một tia sét đánh vào đầu, một cơn lạnh người dâng lên, nó không hiểu tại sao, nó lại nghe lời thiếu niên răm rắp.

“Đầu trọc, ngươi nghe lời tên tiểu tử đó à, hắn là phụ thân ngươi hay sao, hắn nói gì ngươi cũng nghe theo a ?” Bên kia đám tặc phỉ trêu chọc nói.

Tặc phỉ đầu trọc giận đỏ mặt, cái đầu trọc thoáng cái cũng biến đỏ bừng, bàn tay một lần nữa nắm tới thiếu niên.

“Hạo nhiên chính khí, vạn tà bất xâm, tinh thần bất diệt, vạn quân lùi bước” Thiếu niên mở miệng nói.

Chợt không chỉ là tặc phỉ đầu trọc, mà bao quát tất cả tặc phỉ, bất kể là những tên tặc phỉ bao vây thiếu niên, hoặc là tặc phỉ còn bên trong lều trại, bị một cỗ khí tức kinh thiên đè ép.

“Quỳ xuống” Thiếu niên như là Đại Nho hiện thân, miệng xuất pháp ngôn, một loại khí tức mà chỉ có một loại người số ít trong thiên hạ có được, đó là Hạo Nhiên Chính Khí, một loại năng lượng khác biệt với Nguyên Khí, Linh Khí của đạo sĩ và võ giả.

Hạo Nhiên Chính Khí, chỉ có Nho gia trong thiên hạ có được, người lập ra Nho gia, chính là Nho Thánh, ngang bằng với Võ Thần, Tiên Nhân.

Giữa chân mày thiếu niên có một loại khí màu tím, đó là Tử Khí Đông Lai, một loại thánh nhân chi khí, đại biểu cho một đời Đại Nho chi tư.

So với đạo sĩ, võ giả, thì nho sĩ càng thêm hiếm có, đòi hỏi người phải có tư chất cực cao, còn phải có một loại tâm tư vì thiên hạ chúng sinh, người mang tà niệm không cách nào thu được Hạo Nhiên Chính Khí tán thành, nhân trung long phượng trong loài người, chỉ có kẻ đó mới xứng đáng trở thành nho sĩ.

Tất nhiên không phải nho sĩ nào cũng có Tử Khí Đông Lai hộ thân, những người có tuyệt đỉnh tư chất, có thiên đại hoành nguyện, mới được thượng thiên công nhận, thượng thiên công nhận, Tử Khí hạ xuống phù hộ, nói cách khác, nho sĩ có được Tử Khí Đông Lai, chính là tuyệt đỉnh thiên tài bên trong Nho gia.

Một đám tặc phỉ hoảng sợ quỳ xuống, không cách nào làm trái được mệnh lệnh của thiếu niên, bọn nó tột độ kinh hoảng, thiếu niên trước mắt này là ai, không cần phải ra tay đã khiến bọn nó mất hết khả kháng.

“Thánh Nhân có từ bi, ta cũng có từ bi, sẽ không giết các ngươi” Thiếu niên nhẹ giọng nói.

“Đa tạ công tử, đa tạ công tử” Đám tặc phỉ nước mắt trào dâng nói, nào còn không biết người trước mắt này thân phận cao quý, không phải bọn nó có thể mạo phạm, không giết chính là đại ân to lớn.

“Nhưng các ngươi sẽ phải nghe ta giảng đạo tẩy đi tà niệm, cải tà quy chánh, giúp đỡ thiên hạ lê dân bách tính” Thiếu niên mỉm cười, nhẹ nhàng khoan khoái nói.

Đám tặc phỉ ngoài mặt thành kính, nhưng trong lòng khinh thường, cải tà quy chánh, đánh được bọn nó, giết được bọn nó, không lẽ có thể đổi được tâm trí bọn nó, thời đại này, loạn chiến liên tục xảy ra, không làm tặc phỉ thì còn đợi đến khi nào tốt hơn.

“Ngồi xuống” Thiếu niên ra lệnh, đám tặc phỉ không dám không nghe lời, xuống ngựa, hai bên cẩn thận ngồi thành hàng dài, ngước nhìn thiếu niên.

Thiếu niên chậm rãi đặt mông ngồi xuống, lấy tay phủi lớp bụi bám phía trên rương sách, lấy ra một quyển sách phía trong, sách đề tên ‘Bạch Vân cư sĩ am thi tập’.

Thiếu niên mở ra trang sách màu vàng ố, nhẹ giọng nói.

Giữ đại đạo là bài thứ chín,

Lấy chữ “Trung” chữ “Tín” làm đầu.

Người quân tử đạo đức cao,

Không kiêu thái, giữ trước sau chan hòa.

Khi cần giúp người ta việc gấp,

Chẳng chọn ngày, đừng bấm ngón tay.

Người được ta cũng mừng thay,

Người đau, thông cảm đắng cay cho người.

Nói thao thao ngàn lời tươm tất,

Cũng không bằng việc thật đã làm.

Kiếm lời chê trách nhân gian,

Chính là chuốc lấy mối oan hại mình.

Ta giúp người chân tình độ lượng,

Là góp điều làm phước đáng tin.

Trăm nghe không bằng một nhìn,

Một việc thực tế hơn nghìn lời suông.

Việc trời đất cũng thường thay đổi,

Sáng gió mưa, chiều đã đẹp trời.

Giống như cuộc sống một con người

Sáng chiều, may rủi đầy vơi chuyển vần.

Có việc đối với ta như thế

Nhưng với người đâu rễ giống ta

Khi lời nói trái phát ra,

Tất nhiên cái họa cũng sà vào theo.

Của phi nghĩa đưa vào cửa trước,

Nó cũng tìm đường bước lối sau.

Đừng làm những chuyện không đâu

Chớ tham của lạ để sau bận lòng

Việc đừng quá lao tậm cật lực,

Nên đắn đo vừa sức thì làm,

Không lười biếng chẳng tham lam

Đột nhiên từ khi thiếu niên cất lời, cây cỏ chung quanh như có sinh mệnh lắc lư, chúng nó toàn bộ nghiêng người hướng về thiếu niên ngồi ở trung tâm, từ thiếu niên bắt đầu, cây cỏ đồng loạt lấy tốc độ phi thường cất cao.

Mây trắng bị gió lớn thổi đi, từng tầng mây màu vàng tiến tới thay thế, sau đó cây cỏ bỗng chốc nở đây hoa, mùi thơm bay ngát.

“Chúng ta nhận ơn nghĩa to lớn từ ngài, đã nhận ra được ý nghĩa cuộc sống, ngài chính là thần nhân dạo bước thế gian” Bỗng dị tượng liên tục xảy ra, đám đạo tặc nào không biết, người trước mắt này bản lĩnh thông thiên, lời thiếu niên nói ra như đại đạo chí giản, tâm trí bởi vì thường xuyên giết chóc của đám tặc phỉ, bỗng chốc như bị tẩy rửa sạch sẽ, cảnh giới vì vậy mà buông lỏng, muốn đột phá.

“Ta không phải thần nhân, ta là Thanh Hiên, một thư sinh nhỏ bé tại Tây Sơn mà thôi” Thiếu niên mỉm cười, Tử Khí Đông Lai giữa chân mày biến mất, Hạo Nhiên Chính Khí tiêu giảm gần như không còn, để tạo ra dị tượng, thiếu niên đã dùng hai loại Khí này cộng hưởng với kinh văn.

Nhưng để cộng hưởng ra được dị tượng, kinh văn chính là vật dẫn chủ yếu, nếu kinh văn không tốt, sẽ không thể nào dẫn ra được dị tượng.

Bạch Vân cư sĩ, người này mới chính là Đại Nho đương thời, ta còn kém nhiều lắm, thiếu niên nghĩ thầm, cất sách trở lại trong rương.

Lúc này một đoàn người tiến tới đông đảo, là một đám kỵ binh mặc giáp bạc, phía trên có treo cờ hiệu quân ‘Tây Sơn’, dẫn đầu là sáu người thiếu niên mặc y phục màu đỏ, vạt áo có thêu chỉ vàng, không phải ai khác mà là đám người Trịnh Đông Lân đang trên đường tới Thư Viện.

“Thú vị” Thanh Hiên thư sinh nhìn đám người Trịnh Đông Lân.

“Người đó” Trịnh Đông Lân cũng phát hiện ra thư sinh áo trắng nhìn lại.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play