Tình huống cơ bản của Chương Thiển Ngữ xem như ổn định, nhưng là vì thân thể đặc thù nên nàng phải ở trong phòng bệnh cách ly không được đi ra ngoài. Lâm Dịch mỗi ngày đều ở bên cạnh Chương Thiển Ngữ, nửa bước không rời, chuyện ở công ty mới cũng không quan tâm
Chương Thiển Ngữ nằm ở trên giường bệnh, nhìn Lâm Dịch ở bên cạnh nàng nói nói cười cười như vậy cũng không thấy phiền, vô tình ho khan một tiếng Lâm Dịch liền lập tức sẽ rất khẩn trương chạy đến bên người nàng kiểm tra mọi thứ, vẻ mặt lo lắng, khiến cho Chương Thiển Ngữ cũng phải mỉm cười, cười cười lại cảm thấy khóe mắt cay cay, nước mắt không kiềm lại được.
Mỗi ngày Chương Thiển Ngữ đều phải ăn thức ăn dinh dưỡng, Lâm Dịch xem nàng như quốc bảo mà chăm sóc, mỗi ngày đều rất hạnh phúc. Nhưng mà thỉnh thoảng, trái tim lại nhói đau một chút khiến cho nàng rất không thoải mái, cũng may luôn luôn có hộ lý bên cạnh nên không xảy ra chuyện lớn.
Nhìn thấy mặt Lâm Dịch càng ngày càng hóp lại, thân thể cũng gầy đi, Chương Thiển Ngữ đau lòng không chịu nổi: " Dịch, khi nào chúng ta mới có thể xuất viện?!"
Lâm Dịch vuốt má Chương Thiển Ngữ: " Qua một khoảng thời gian là tốt rồi, em ráng chịu đựng chút." Cô nhìn Chương Thiển Ngữ, cũng đau lòng .
Thân thể Chương Thiển Ngữ tuy có bác sĩ chạy chữa nhưng tình huống vẫn rất nguy hiểm, đặc biệt là hai ngày gần đây đang ngủ cũng có thể đột nhiên phát bệnh, có một lần thậm chí thiếu chút không tỉnh lại được. Nhìn thấy nàng mỗi khi tỉnh giấc lại tỏ ra như một người khỏe mạnh, có đôi khi Lâm Dịch thậm chí nhịn không được vọt vào phòng vệ sinh bịt miệng khóc, sau đó lại làm bộ như không có chuyện gì trở lại bên cạnh nàng.
Các chuyên gia thảo luận và đề ra hai phương án:
Một là thừa lúc chưa quá trễ, xóa bỏ đứa bé, giảm bớt gánh nặng cho trái tim, điều dưỡng cho khỏe mạnh để chuẩn bị phẫu thuật tim. Nhưng mà nếu làm như vậy, chỉ sợ bệnh tình của bệnh nhân sẽ bị cảm xúc làm cho trầm trọng hơn. Thêm nữa, chính bệnh nhân lại có chứng máu khó đông, nếu phá thai thì không thể xác định hết được, nguy hiểm rất cao.
Hai là không bỏ hai đứa bé, đợi cho đến khi thai được tròn bảy tháng liền tiến hành mổ lấy đứa bé, sau đó sản phụ điều dưỡng rồi sẽ tiến hành phẫu thuật tim. Phương án này gặp phải một vấn đề, đây là một ca song sinh, trái tim sản phụ càng phải chịu đựng nhiều hơn. Chỉ sợ không thể chịu đến kỳ hạng tháng thứ bảy, một chút không cẩn thận chính là mất cả ba mạng người. Hơn nữa dù sinh mổ cũng rất nguy hiểm, cả ba mẹ con sợ không thể bảo toàn, đã vậy cho dù sinh ra, đứa trẻ cũng có thể bị suy nhược, khả năng sống cũng không cao.
Căn cứ theo lời chuyên gia, phương án thứ hai độ nguy hiểm rất cao, đề nghị người nhà chọn phương án thứ nhất.
Chính là, Lâm Dịch cũng biết, Chương Thiển Ngữ nhất định sẽ không bỏ đứa bé đi. Mấy tháng vừa qua, đừng nói đến Chương Thiển Ngữ, ngay cả Lâm Dịch cũng không bỏ được bọn trẻ.
Không cần tự hỏi, Chương Thiển Ngữ liền chọn phương án thứ hai. Nội tâm Lâm Dịch vẫn luôn tồn tại một tia hi vọng may mắn, có lẽ mọi thứ đều sẽ tốt đẹp. Nhưng mà thái độ của bác sỹ lại không lạc quan bằng các cô.
Chương Thiển Ngữ đã có thai hơn năm tháng, đợi cho tới khi thai được bảy tháng còn phải đợi hơn một tháng nữa. Một tháng này có thể nói là một tháng quyết định sinh tử, tim Lâm Dịch mỗi thời khắc đều muốn rớt ra ngoài, luôn luôn chực chờ ở bệnh biện, khiến cho tất cả mọi người đều hâm mộ Chương Thiển Ngữ có một người chị gái tốt như vậy. Lâm Dịch nghe xong cười ảm đạm, cũng không giải thích gì, hiện tại quan trọng nhất với cô là ở bên cạnh Chương Thiển Ngữ vượt qua một tháng sinh tử cuối cùng này.
Nhưng còn Dịch Nhàn khi nghe thấy người khác nói như vậy thì nụ cười thường cứng lại, sau đó liền che dấu giải thích hai người các cô quan hệ rất tốt, giống như chị em ruột vậy.
Lâm Dịch biết Dịch Nhàn nghi hoặc trong lòng nhưng mà hiện tại cô cũng không muốn nghĩ nhiều, giờ một lòng đều là dành cho Chương Thiển Ngữ.
Tết mừng năm mới năm nay của Lâm gia một chút cũng không giống như mọi năm, đêm giao thừa Chương Thiển Ngữ phát bệnh, ngất xỉu một phát liền suýt nữa không tỉnh lại, sợ tới mức Lâm Dịch phải thủ ở bệnh viện suốt đêm, không dám rời nửa bước.
Quan hệ giữa hai người Dịch Nhàn cùng Lâm Vân không dám nói cho mấy vị người lớn trong nhà biết. Tuy chính hai người đã muốn nhìn ra được, nhưng họ tình nguyện cho họ hiểu lầm, không phải vạn phần bất đắc dĩ, họ sẽ không chịu tin tưởng con của mình lại đi theo con đường như vậy. Càng huống chi, Chương Thiển Ngữ còn lại có con rồi, chồng của nàng hiện tại còn không biết đang ở đâu kìa.
Mãi đến mùng ba tết Chương Thiển Ngữ mới tỉnh lại, nhưng mà sau lần này thì không thể bỏ chụp dưỡng khí ra được nữa.
Bệnh tình của Chương Thiển Ngữ đã rất nặng, thân thể càng ngày càng kém, cơ bản là dựa vào thiết bị y tế để chống đỡ, bỏ chụp dưỡng khí ra liền hô hấp khó khăn và có dấu hiệu ngất đi
Lâm Dịch ngóng trông Chương Thiển Ngữ sớm ngày phẫu thuật, nhưng lại cũng sợ cái ngày đó tới. Xác suất nguy hiểm của phẫu thuật rất cao, nếu xảy ra một chút sai sót liền có thể khiến Chương Thiển Ngữ một đi không trở lại. Chỉ cần nghĩ tới tính huống đó thành sự thật, Lâm Dịch liền cảm thấy lòng đau như cắt.
Bằng vào ý chí hơn người, Chương Thiển Ngữ rốt cục chịu đựng được đến ngày phẫu thuật. Tình trạng bệnh tình như vậy, mang song thai còn có thể kiên trì chịu đựng đến tháng thứ bảy, không thể không nói đây là một kỳ tích.
Rút cuộc định ngày phẫu thuật, bác sĩ tham gia ca mỗ đều là những chuyên gia hàng đầu trong và ngoài nước. Mỗi một bước phẫu thuật đều được lên kế hoạch chi tiết rõ ràng, thiết bị dụng cụ sử dụng đều là do Dịch Nhàn cùng Lâm Vân bỏ rất nhiều tiền chuyển thiết bị tiên tiến nhất về từ nước ngoài.
Trước lúc phẫu thuật, Lâm Dịch đột nhiên nắm chặt tay Chương Thiển Ngữ không chịu buông ra, cô nhìn Chương Thiển Ngữ liền lập tức sẽ khóc.
" Talia." Dịch Nhàn vội dỗ: "Con đừng khóc, có nhiều bác sĩ giỏi như vậy, Tiểu Ngữ sẽ không có việc gì."
Lâm Dịch vẫn nắm chặt tay Chương Thiển Ngữ sống chết không chịu buông ra, mặc kệ người ngoài khuyên thế nào cô cũng không buông tay.
Chương Thiển Ngữ nhìn thấy Lâm Dịch cứng rắn làm vậy cũng khóc theo, nàng biết Lâm Dịch sợ hãi, nàng cũng rất sợ hãi, sợ đi vào rồi sẽ không thể gặp lại đối phương được nữa.
Lâm Dịch hành động như vậy khiến Chương Thiển Ngữ cũng khống chế không được chính mình, nàng nắm chặt lấy tay Lâm Dịch, như thế nào cũng không chịu buông ra, đây là lần đầu tiên nàng tùy ý như vậy.
" Talia, con càng kèo dài thời gian thì càng nghiêm trọng, con muốn thấy Tiểu Ngữ gặp chuyện sao?!"
Lời Dịch Nhàn nói giống như sấm sét ngang tai, khiến cho Lâm Dịch phải buông tay Chương Thiển Ngữ ra, nhưng mà nàng thì vẫn nắm chặt cô không muốn buông.
Lâm Dịch nhẹ nhàng xoa đầu Chương Thiển Ngữ dỗ dành: " Ngoan ngoan, đừng lo lắng, chị sẽ luôn ở cùng em."
Chương Thiển Ngữ gật đầu, cười cười, ánh mắt vẫn luôn nhìn khuôn mặt Lâm Dịch, dường như rất sợ chỉ cần nháy mắt một cái Lâm Dịch sẽ biến mất mãi mãi
Lâm Dịch đứng ngay bên cạnh Chương Thiển Ngữ, kề tai nói: "Chị ngay bên ngoài chờ em. Chị có từng nói với em, y học nơi này rất hiện đại hoàn toàn khác với nơi kia, cho dù ngừng thở cũng có thể cứu sống được, em yên tâm phẫu thuật nha...." Cô như dỗ dành Chương Thiển Ngữ, Chương Thiển Ngữ cũng thực lắng nghe cô
Chương Thiển Ngữ miễn cưỡng cười nhẹ: " Em nhất định sẽ sống, chị đừng lo lắng."
Lâm Dịch cắn môi, cổ họng như có gì nghẹn lại khiến cô đau không chịu nổi: " Chị không lo lắng, chỉ là một cuộc phẫu thuật nhỏ thôi mà, chị lo lắng cái gì chứ ?!"
Chương Thiển Ngữ cười cười, ánh mắt nhìn Lâm Dịch, nghiêm túc nói: " Dịch, nếu như.... Nếu như em.... Chị nhớ kỹ, nhất định phải giữ lại bọn trẻ. Em đời này chưa từng bao giờ yêu cầu chị điều gì, chỉ có việc này xem như là thỉnh cầu duy nhất của em, mong chị nhất định phải đáp ứng. "
Lâm Dịch nước mắt rơi xuống, không ngừng lắc đầu, thanh âm nghẹn ngào: "Nói cái gì ngốc nghếch vậy, em nếu...nếu ....chị cũng sẽ không thể chiếu cố bọn trẻ thay em. Em nỡ bỏ lại bọn trẻ sao?!"
Chương Thiển Ngữ yếu ớt cười phủ nhận: " Không, chị sẽ không!"
Đây là con của chúng ta.
Lâm Vân vỗ vai Lâm Dịch: "Talia, để cho Tiểu Ngữ vào đi."
Bác sĩ lần nữa thúc giục, Lâm Dịch đờ người nhìn hai bàn tay đang nắm chặt của cô và Chương Thiển Ngữ dần dần rời ra, nhìn theo xe đẩy chậm rãi vào trong phòng phẫu thuật rồi rốt cuộc biến mất, cánh cửa phòng cũng đóng lại, ngay sau đó đèn đỏ bật sáng.
Nhìn thấy ánh đèn kia, tim Lâm Dịch như bị đè nặng. Cô dựa lưng vào tường, nhìn chằm chằm ánh sáng đèn phát ra từ phòng phẫu thuật, cắn môi không nói gì.
Dịch Nhàn nói với Lâm Dịch: "Con thay quần áo đi. Phẫu thuật chắc chắn rất lâu, con kiếm chút việc mà làm, đừng để lát nữa Tiểu Ngữ vừa đi ra thì con đã quỵ xuống. "
Lâm Dịch lắc đầu: " Không đi, con...sẽ như vậy chờ em ấy đi ra." thanh âm của cô nhẹ đến mức người ta không thể nghe thấy rõ ràng. Tay Lâm Dịch run rẩy, cô sợ, thật sự sợ, sợ Chương Thiển Ngữ chịu không nổi đến khi phẫu thuật lấy đứa bé ra, cho nên không dám rời đi. Cô phải đứng ở nơi gần Chương Thiển Ngữ nhất và chờ nàng.
" Nhanh đi !!" Dịch Nhàn nhíu mày quát: " Mau thay quần áo, không cho nghĩ bậy nghĩ bạ. Tiểu Ngữ nhất định không có chuyện gì, con không cần quá lo lắng !"
Kỳ thật lo lắng của bà cũng không thua kém Lâm Dịch, nhưng so với Lâm Dịch Dịch Nhàn từng trải đã nhiều nên mới bình thản hơn được. Thậm chí bà từng cực đoan nghĩ rằng, nếu Chương Thiển Ngữ liền như vậy không thể qua khỏi, thật ra cũng..... Nhưng lại nghĩ đến cô gái khiến cho người ta thương tiếc kia, bà lại cảm thấy chính mình quá ngoan độc.
Lâm Dịch vẫn lắc đầu, cố chấp không chịu rời đi. Cúi đầu, cô nhẹ giọng nói: "Mẹ, người để cho con chờ ở đây đi...." thanh âm tràn ngập u buồn, mang theo tiếng khóc cùng thỉnh cầu.
Dịch Nhàn liền đau lòng, đi qua ôm lấy Lâm Dịch, giống như khi còn nhỏ nhẹ nhàng vỗ về cô: " Chớ lo lắng, Tiểu Ngữ sẽ không có việc gì, nhất định sẽ không có việc gì. đi, mẹ dẫn con đi thay quần áo."
Lâm Dịch gật đầu, Dịch Nhàn an ủi cùng trấn định làm cho cô an tâm không ít. Cô đi theo Dịch Nhàn, nhưng mới bước được vài bước chân liền nhuyễn, muốn ngã xuống mặt đất.
" Talia!" Dịch Nhàn la lớn một tiếng, nhanh chạy đến đỡ cô ngồi xuống cái ghế bên cạnh.
Tay Dịch Nhàn xoa lưng Lâm Dịch: " Con đừng quá lo lắng, giờ kỹ thuật y học tiên tiến như vậy, Tiểu Ngữ chắc chắn không có chuyện gì. Con bình tĩnh một chút cho mẹ, bằng không phẫu thuật gần mười tiếng đồng hồ, Tiểu Ngữ trong đó không có chuyện gì, con ngoài này đã chịu hết nổi. "
" Mẹ, con hiểu rồi." Lâm Dịch gật đầu: " Mẹ, cám ơn người." Cám ơn người đã không cố tình bức bách con
" Nói cái gì mà cảm ơn, đều là người một nhà cả" Dịch Nhàn nói xong, vươn tay ôm lấy bả vai Lâm Dịch, đỡ lấy cô.
Lâm Dịch tựa đầu vào vai Dịch Nhàn, có chút mỏi mệt nhắm mắt lại. Nhưng vừa nhắm mắt trong đầu liền không tự chủ được nghĩ tới hình ảnh của Chương Thiển Ngữ, đầu óc rối loạn, lại mở mắt ngồi thẳng lưng, vẻ mặt nghiêm trọng lẫn nặng nề.
Hơn mười giờ phẫu thuật, bình thường thời gian đều sẽ có thể trôi qua rất nhanh. Nhưng ở bên ngoài phòng phẫu thuật chờ đợi thì mỗi một giây lại là một sự dày vò.
Lâm Dịch không thể nhớ nỗi hơn một tháng qua đây đã là lần thứ mấy cô đứng bên ngoài phòng phẫu thuật và chờ đợi. Mọi người trong bệnh viện đều biết có một người chị đối xử tốt với em gái mình như vậy, mỗi lần phẫu thuật đều đứng bên ngoài chờ đợi, nửa bước cũng không rời.
Lâm Vân nhìn Lâm Dịch, đứng lên nói: " Tôi đi mua đồ ăn cho hai người, rút cuộc cũng không thể nào nhịn đói được."
Ước chừng khoảng bảy tám giờ trôi qua, cửa phòng phẫu thuật đột nhiên mở ra, Lâm Dịch lập tức đứng thẳng người, sau đó bước đến gần. Hai cô y tá ôm trên tay là hai đứa bé mới sinh, hai người đi ra thì cửa phẫu thuật cũng lập tức đóng lại.
" Y tá, bệnh nhân thế nào?!" Lâm Dịch vội vàng hỏi.
" Bệnh nhân đang ở giai đoạn nguy hiểm, hai đứa trẻ thể nhược, cần đặt vào lồng kính ngay, xin người nhà tiếp tục chờ. "
Lâm Dịch bị đẩy ra, còn chưa kịp nói gì thêm thì hai cô y tá đã đi mất.
Vốn đối với hai đứa bé Lâm Dịch cũng rất chờ mong, nhưng hiện tại cô hoàn toàn không có chút tâm tình nào liếc mắt nhìn hai đứa bé vừa mới sinh kia. Quay đầu lại nhìn đèn đỏ phòng phẫu thuật, tâm tình của Lâm Dịch áp lực rất lớn.
Ngày qua đêm xuống, sắc trời dần dần tối đi, hơn mười tiếng trôi qua mà đèn phòng phẫu thuật vẫn không chịu tắt, Lâm Dịch cảm thấy chính bản thân cũng sắp chịu hết nổi rồi.
Rốt cuộc, ánh đèn mới tắt, Lâm Dịch giật mình nhanh chóng chạy qua, Lâm Vân cùng Dịch Nhàn cũng đến gần
" Bác sĩ, thế nào rồi?!"
" Phẫu thuật rất thành công, tình huống của người bệnh đã ổn định."
Lâm Dịch thở phào nhẹ nhõm một cái, lập tức sà vào long Dịch Nhàn:
" Mẹ, Thiển Ngữ không có việc gì rồi...!!!" Cô vừa nói, sau đó lại cười, rồi bắt đầu khóc.