Mỗi đêm sau khi trở về, Lâm Dịch cũng không quan tâm xa đội tổn thất nghiêm trọng thế nào, số người thương vong nhiều ra sao, những việc đó cũng không phải là việc nó có thể quản, cả ngày chỉ lánh đi. Tinh thần vốn căng thẳng cũng đủ khiến thể lực của nó kiệt quệ. Thân thể nhỏ bé này chỉ mới có sáu tuổi, có thể kiên trì đến bây giờ cũng đã gần kiệt sức. Không tìm được nơi để nghỉ qua đêm, đành phải nghỉ ngơi tại chỗ. Cũng may là gặp phải đám người Vương Cẩm, có bọn họ giúp đỡ làm mấy doanh trướng (1) mới không còn phải ngủ dưới đất.


(1) Doanh trướng: liều trại tạm thời theo kiểu quân đội xưa.




Tô phu nhân giải quyết thế nào Lâm Dịch cũng chẳng biết, nó sớm đã ngủ mất. Chỉ là mỗi lần ngủ không bao lâu sẽ bị ác mộng mà giật mình. Trong mộng nó đang đứng ở bên cạnh vách núi đen ngòm lần trước, xung quanh một người cũng không có. Mặc cho nó gào thét thế nào cũng không có người đáp lại, giống như trời đất lúc đó chỉ còn lại một mình nó, mà giữa núi lại không ngừng vọng lại âm thanh của chính nó. Sau đó từ vách núi đen ngòm kia đột nhiên nhô ra một bàn tay đầy máu. Bàn tay đó túm lấy cỏ dại bên vách đá. Không lâu sau thì một bàn tay đầy máu khác cũng bám lên. Nó sợ tới mức phải bước lùi phía sau, nhưng dù nó có lùi thế nào thì vẫn bị đứng tại chỗ, mà đôi tay kia lại ở ngay trước mặt nó, không ngừng tiến tới gần nó. Cuối cùng đổi thành một người nguyên vẹn bò lên từ vách núi đen ngòm, mà hình dáng mơ hồ có vẻ giống như kẻ đã đuổi theo bọn họ lúc đó. Người kia hét to đòi nó phải đền mạng, rồi đột nhiên bổ nhào về phía nó...


"Không được!!!"


Lâm Dịch dồn sức ngồi xuống giường, trong phòng mơ màng tìm kiếm một lát mới ý thức được là lại bị ác mộng làm cho giật mình. Dùng tay áo lau mồ hôi trên trán xong, lúc này Lâm Dịch mới xoay người rời giường, đi đến cái bàn ở gian giữa để uống trà.


Từ hôm gặp chuyện không may đó đã cách vài ngày. Mấy ngày qua, tối nào Lâm Dịch cũng bị ác mộng hành hạ. Khuôn mặt vốn béo tròn nhỏ nhắn giờ đã gầy hơn, không còn tròn trịa. Thế này thật có chút giống với nét nhã nhặn thanh tú trước kia.


Ngày hôm sau, xa đội đến trấn kế tiếp tiếp thêm đồ phụ kiện rồi tiếp tục lên đường. Có Vương Cẩm và đám lính thuộc hạ cùng đồng hành cũng không còn lo lắng sẽ lại gặp thêm phỉ tặc. Vốn theo bọn họ lên kinh đã chết đi mấy người, đám người Phùng ma ma không ít thì nhiều cũng đều bị thương cả. Kể ra thì so với những người này, ba mẹ con nó là bị thương nhẹ nhất, chỉ bị trầy xướt ở mặt và cổ tay. Ngoài việc Tô Bác Nhã bị trẹo chân thì tất cả đều không sao.


Về phần thiếp thất Vân Nương của Tô Minh Kiệt, bởi vì diện mạo xinh đẹp, thiếu chút nữa đã bị đạo tặc khinh bạc. Tuy rằng cuối cùng không có việc gì, nhưng thanh danh cũng bị tổn hại. Dựa theo cách nói của Tô phu nhân, sau khi về kinh nếu không bị hưu thì cũng sẽ bị Tô Minh Kiệt đuổi lên chùa. Lúc Tô phu nhân nói việc này, giọng không che giấu được sự vui sướng khi người khác gặp họa. Đối với việc này, Lâm Dịch không biết nên bình luận thế nào. Đứng ở lập trường là con của Tô phu nhân, nó nên cùng Tô phu nhân chung một kẻ thù mới phải. Suy cho cùng, hôn nhân của Tô phu nhân và Tô Minh Kiệt không hòa thuận nguyên nhân một phần cũng vì người thiếp này. Kẻ thứ ba gì đó luôn là người bị lên án. Thế nhưng, đây lại là thời đại hợp pháp hóa tiểu tam, nếu nói là kẻ thứ ba thì hình như cũng không hoàn toàn là lỗi của nàng ta. Huống chi không chỉ mình nàng là kẻ thứ ba mà có thể còn có thêm kẻ thứ năm thứ sau gì đó, Lâm Dịch cũng không rõ.


Nghe người ta nói lúc trước nàng là tội thần, phụ thân phạm tội nên mới bị lưu lạc đến giáo phường (2). Nếu người trong nhà không phạm tội, có lẽ với tuổi bây giờ của nàng có thể cũng tìm được một lang quân như ý rồi, chứ không phải hạ mình làm thiếp cho phụ thân nó. Mà cũng không biết là tiểu thiếp thứ mấy nữa. Suy cho cùng, hiện tại nàng chỉ mới có hai mươi ba tuổi, vừa đúng là tuổi mơn mởn. Tô Minh Kiệt dù tu dưỡng đàng hoàng thì cũng là người gần bốn mươi năm mươi, cho dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng có lẽ cũng sẽ cảm thấy bị tủi thân. Thật ra, không thiếu nữ nào lại không ao ước một tình yêu lãng mạn, mà nữ nhân cổ đại này lại còn là một giai nhân rất xứng với tài tử.


(2) Giáo phường: cơ quan quản lý âm nhạc thời xưa, còn là cách nói giảm, ám chỉ những nơi như thanh lâu, nhà thổ.




Ngoài ra, hai người Nhị Nha và Tô Nghiễn ngược lại nhờ hoạn nạn gặp chân tình, còn có tình huống cẩu huyết anh hùng cứu mỹ nhân, không những cứu được còn phát sinh tình cảm với nhau. Mặc dù Tô Nghiễn sau lưng bị trúng một đao, nhưng trong lòng trái lại vui vẻ vô cùng. Tuổi dậy thì phát triển, thật đúng là...


Đó là ngày đi đường cuối cùng, ngày mai sẽ tới Biện Kinh (3). Từ lúc ra đời đến nay đều ở tại Giang Châu, lúc còn ở đó thì không có cảm giác gì, chỉ khi vừa rời đi nó mới phát hiện hóa ra vô tình nó đã xem nơi đó là nhà, giờ vừa rời nhà đến một nơi xa lạ liền phát sinh nhiều việc ngoài ý muốn như vậy.


(3) Biện Kinh: thuộc huyện Khai Phong, là kinh đô của nhà Tống (hay Bắc Tống) từ năm 960 đến cho đến khi nhà Bắc Tống bị quân Kim xâm chiếm (1127). Về sau, nơi này được nhà Kim chọn làm kinh đô từ năm 1214 cho đến năm 1233.


Một đêm trước khi đến Biện Kinh, Lâm Dịch được tiếp đón một vị khách không mời mà đến.


"Di nương (4), ngươi làm cái gì vậy?" Lâm Dịch nhìn thấy Vân Nương trực tiếp quỳ trước mặt nó, không biết phải làm sao.


(4) Di nương: vợ bé của cha thời xưa.




"Tam công tử, cậu hãy nghe ta nói hết đã!"


Khí thế của Vân Nương lúc này thật khác so với ngày thường chỉ luôn cúi đầu nhẫn nhịn. Mặc dù chỉ là y phục trắng cài trâm đơn giản, so với những trang phục khác càng thanh nhã cao quý hơn. Hơn nữa, ngũ quan xinh đẹp, dáng người yểu điệu, dựa theo lương tâm mà nói, Vân Nương là người con gái xinh đẹp mà cả kiếp trước hay kiếp này nó đều rất ít gặp được. Ngay cả dùng từ tuyệt đại giai nhân mà nhận xét cũng chưa đủ. Nếu sống ở hiện đại nhất định sẽ có không ít người theo đuổi, thế mà ở cổ đại dù đã là thiếp thất của người khác cũng chỉ như món đồ chơi, nếu bị ghét thì có thể tùy ý bị vứt bỏ.


"Vân Nương tự biết, lần này sau khi quay về Biện Kinh, trong phủ sẽ không dung nạp người không trong sạch như ta. Nhưng mà trong lòng Vân Nương có vướng bận, còn luyến tiếc hồng trần thế tục (5) này."


(5) Hồng trần thế tục: Cõi thế gian tầm thường.




Lâm Dịch nghe nàng nói, trong lời dường như đã có ý tự sát liền hoảng sợ, vội vàng đến đỡ nàng. "Di nương, không có việc gì chớ tự mình suy nghĩ lung tung, việc này..." Ngập ngừng một lúc mới tiếp, "... Tình thế bắt buộc, phụ thân sẽ hiểu được."


"A!" Vân Nương cười nhạo một tiếng, khóe miệng lộ nét trào phúng, "Tam công tử nói lời này ngay cả bản thân cũng không tự tin, cần gì phải lừa gạt ta đây? Phụ thân cậu là người thế nào cậu còn không rõ sao?"


Lâm Dịch bị nàng trào phúng liền gượng gạo, quả thật Tô Minh Kiệt là người mang chủ nghĩa đại nam tử và có lòng tự tôn mãnh liệt, tuyệt đối sẽ không chịu được việc bị kẻ khác xúc phạm dù là một chút sỉ nhục nhỏ, huống chi việc này là thiếu chút nữa bị đeo nón xanh (cắm sừng)!


"Hoạn trường (6) chìm nổi. Ngày xưa, bao nhiêu người nịnh bợ lấy lòng phụ thân và đại huynh của ta, vậy mà sau khi gặp chuyện không may cả đám đều biến mất, một cái bóng cũng không thấy. Lúc ấy ta còn trẻ, căm phẫn bọn họ không chịu trợ giúp phụ thân và đại huynh. Sau đó, bằng hữu tốt của phu thân khi còn sống nói muốn giúp ta chuộc thân, ta liền không chịu nhận lấy ân điển của hắn. Sau này xảy ra nhiều chuyện hơn, cũng hiểu nhiều điều, lúc bấy giờ mới thấm thía lợi ích mới là tất cả, trên đời này không hề có bằng hữu vĩnh viễn, mà tất nhiên cũng sẽ không có kẻ thù vĩnh viễn (7)." Vân Nương nói xong chuyện cũ, nhưng lại không có một chút bi thương, bình thản như đang kể chuyện xưa của người khác. Chỉ là càng như thế càng khiến người ta cảm thấy thê lương.


(6) Hoạn trường: đường làm quan.
(7) Ý của câu này lấy từ một câu nói nổi tiếng của Đặng Tiểu Bình, một Chính trị gia Trung Quốc nổi tiếng: "Mèo trắng mèo đen, mèo nào cũng là mèo, miễn là bắt được chuột." Ý là: "Không có đồng mình vĩnh viễn, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích là vĩnh viễn."




"Di nương, ta không hiểu ngươi đang nói cái gì." Ánh mắt Lâm Dịch hơi lẩn tránh, Vân Nương đem chuyện này nói với một đứa trẻ sáu tuổi là có ý gì?


"Không, ngươi hiểu!" Vân Nương nhìn thẳng Lâm Dịch, nói chắc chắn như đinh đóng cột, "Mặc dù ta và Tam công tử tiếp xúc không nhiều, nhưng từ lâu ta đã biết, Tam công tử là người sáng dạ. Lý do vì sao cậu lại giấu đi, có thể vì không muốn bộc lộ tài năng, hoặc là còn có nguyên nhân gì khác. Ta biết bây giờ nhiều người trong phủ khinh thường ta, việc này cũng không trách được họ, ai bảo ta xuất thân là kỹ nữ chứ. Ở trong mắt của phụ thân cậu, ta cùng lắm cũng chỉ là một món đồ chơi mà thôi, một món đồ chơi không thể đặt trên bàn. Cả phủ chỉ có cậu là không xem thường ta. Ta nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, trong mắt của cậu đã thoáng hiện lên nét kinh diễm (8), sau đó là thương hại cùng đáng tiếc. Một hài đồng ba tuổi có thể biểu hiện như vậy, ta nghĩ mình đã nhìn nhầm, nhưng sau đó lại ngẫu nhiên tiếp xúc vài lần, mới phát hiện cậu không những không giống những đứa trẻ ba tuổi bình thường kia mà còn rất thông minh. Vì là mẫu tử với cậu, nên dù là một người khôn khéo, nhưng phu nhân lại không để ý, việc này ta cũng có thể hiểu được."


(8) Kinh diễm: kinh ngạc, hoảng sợ.




Lâm Dịch ngoài mặt vẫn bình tĩnh nhưng lòng bàn tay đã sớm toát đầy mồ hôi. Vốn tưởng kéo dài tiến độ học tập, cố gắng cư xử như một đứa trẻ sẽ không có người phát hiện. Không nghĩ tới, hành động của nó sớm đã có nhiều sơ hở. Thế nhưng, Lâm Dịch không biết rằng, Vân Nương khi còn ở thanh lâu đã thường xuyên quan sát thần thái của mấy trăm người, phỏng đoán thái độ của khách nhân thành thói quen, nên mới có khả năng quan sát nhạy bén như thế. Hơn nữa, nàng vốn thông minh hơn người khác một chút, vì thế mới nhận ra nó không giống như người bình thường.


"Tam công tử làm như vậy tất nhiên là có lý lẽ của mình. Vân Nương biết tương lai cậu nhất định sẽ rất có tiền đồ. Nhưng mà Bác Huệ còn nhỏ, ta không yên lòng. Hi vọng Tam công tử vì tình nghĩa huynh muội mà giúp đỡ trông nom một chút, xem như ta cầu xin Tam công tử!" Nói xong lời này thì dập đầu trước Lâm Dịch một cái.


Lâm Dịch bị hành động của nàng làm cho hoảng sợ, song vì không muốn ôm đồm việc này vào thân, tránh lại phải nhìn nét mặt bi thương của Tô phu nhân, mới nói, "Nói như lời của di nương, chẳng lẽ mẫu thân sẽ bạc đãi muội muội sao?"


"Phu nhân tất nhiên sẽ không bạc đãi Bác Huệ, chẳng qua sẽ mặc kệ mà thôi. Đến lúc đó, ta không còn ở bên cạnh con, lại không ai dạy con lễ nghi quy củ và đạo lý làm người, nếu như nha hoàn và ma ma bên cạnh có suy nghĩ sai lệch, ..." Vân Nương dừng lại, dùng đôi mắt xinh đẹp đầy ngấn lệ mà nhìn nó. Khí độ này đủ để khiến bất cứ nam tử nào cũng có thể thần hồn điên đảo. Lâm Dịch bị nàng nhìn chằm chằm, cảm thấy vô cùng lúng túng.


"Di nương, ngươi đừng như vậy, ta đáp ứng ngươi là được!" Lâm Dịch quay đầu, bối rối đáp.


Nghe vậy, Vân Nương ngừng biểu hiện, trên mặt thư thái mỉm cười, như hoa lê ngày xuân, xinh đẹp quyến rũ, đẹp đến rung động lòng người. Giờ phút này ngay cả Lâm Dịch với linh hồn nữ nhân cũng không nhịn được mà bị mê hoặc. Nàng vội đứng lên, cầm vạt áo thướt tha mà rời đi, lưu lại một phòng đầy hương thơm.


Lâm Dịch vừa mới cảm thấy vui mừng vì đã thoát khỏi nữ nhân yêu nghiệt này, thì thấy ở cửa nhô ra một cái đầu đang dí dỏm cười, "Tam công tử, có một câu ta quên nói. Cậu nếu như lớn thêm mười tuổi nữa, ta không dám chắc sẽ không thích cậu đâu!"


Vân Nương bỏ lại quả bom này liền rời đi, làm Lâm Dịch lại bị hù đến mức người đổ đầy mồ hôi.


Bị một nữ nhân thích? Lâm Dịch run rẩy sởn gai ốc, quyết định lờ đi những lời này.


Nó hình như đã quên mất, nó giờ đã không còn là 'Cô' nữa.


___________________________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play