Lâm Dịch mở mắt ra, nhìn lên trần nhà, đầu óc vẫn có chút trì trệ thiếu sức sống. Quay đầu, phát hiện Chương Thiển Ngữ vẫn như thường ngày, chôn đầu vào ngực cô mà ngủ, cánh tay vẫn ôm lấy eo của cô, chỉ là khuôn mặt rất tiều tụy.
Nằm trên giường ngơ ngác chốc lát, trong đầu suy nghĩ một chút về sự việc xảy ra hai ngày qua, phát hiện nghĩ thế nào cũng không được, liền đơn giản là đứng lên rửa mặt, mặc quần áo.
Xong xuôi nhìn lại, thấy Chương Thiển Ngữ vẫn không tỉnh. Cô liền ra phòng bếp, nấu một ít cháo đơn giản. Trước kia Lâm Dịch cũng tự mình nấu cơm, vì thế trong tủ lạnh cũng thường có thịt và rau dưa dự phòng. Dù linh hồn cô ở cổ đại sống hai mươi năm, nhưng trên thực tế ở hiện đại chỉ qua đi hai ngày. Vì thế những thứ ở trong nhà bếp đều như thế, không bị hỏng.
Nấu cháo xong, Lâm Dịch đem đặt lên bàn. Đang chuẩn bị đi gọi Chương Thiển Ngữ thì phát hiện nàng đã dậy, còn đứng ở cửa phòng bếp nhìn cô.
"Em tỉnh rồi?" Cô lại gần nàng, vừa bước đến vừa nói, "Để tôi dẫn em đi rửa mặt trước, đợi lát nữa rồi lại ăn sáng."
"Um." Chương Thiển Ngữ miễn cưỡng phát ra một âm tiết đơn giản. Lâm Dịch ngớ ra bất ngờ, cô không nghĩ nàng nhanh như thế đã có thể mở miệng nói chuyện.
Lâm Dịch tìm cho nàng một chiếc bàn chải đánh răng và khăn mặt chưa sử dụng qua, lấy kem đánh răng và đưa nước ấm cho nàng, phát hiện ánh mắt nàng cứ nhìn chằm chằm vào vòi nước đang chảy, liền giải thích, "Đây là vòi nước cảm ứng tự động, đặt bàn tay ở phía dưới, nước sẽ tự chảy ra." Nói xong thì minh họa một lần, đưa tay dời đi, nước liền ngưng chảy. Đưa tay đến gần, nước lại chảy ra.
Chương Thiển Ngữ nhìn thấy, mắt hiện lên nét hoảng sợ, không dám tin.
"Những điều này sau này tôi sẽ dạy em, hiện tại chúng ta rửa mặt ăn sáng trước đã."
Lâm Dịch nặn kem đánh răng lên bàn chải, rồi đưa cho nàng kèm một cái ly. Tuy rằng Chương Thiển Ngữ chưa thấy qua những thứ này, nhưng cũng có thể đoán được chúng dùng để làm gì, Nhận lấy thì dùng bàn chải đánh răng, Vị bạc hà làm khoang miệng nàng lạnh ngắt, lúc này là mùa hè, nên cũng nhẹ nhàng khoan khoái.
Đánh răng rửa mặt xong, Lâm Dịch đưa bộ quần áo mình vừa tìm cho nàng thay. Cô so với nữ sinh trung học cao hơn nhiều, tầm 1m72. Mà Chương Thiển Ngữ đại khái cũng tầm 1m65, mặc quần áo Lâm Dịch vào có vẻ dài một chút, nhất là quần. Quần Lâm Dịch đưa cho nàng là vải ka-ki màu đất, ống quá dài, nên cô ngồi xổm xuống xắn ống quần giúp nàng.
Chương Thiển Ngữ nhìn người trước mặt cúi xuống giúp nàng chỉnh lại quần áo, ngực rầu rĩ, nước mắt bỗng nhiên không khống ché mà nức nở chảy xuống. Nước mắt rơi xuống sàn tạo tiếng vang thanh thúy, nhanh chóng ướt một mảng.
"Làm sao vậy?" Lâm Dịch đứng lên, lấy tay lau nước mắt trên mặt nàng, khẩn trương hỏi.
Nàng lắc đầu, nước mắt làm sao cũng không dừng được. Từ hôm qua đến giờ, nàng không biết bản thân đã khóc bao nhiêu, rơi bao nhiêu là nước mắt. Chỉ một buổi tối, cuộc sống đã xảy ra thay đổi long trời lỡ đất, ập vào nàng, như sẽ sụp đổ mất thôi.
Trầm mặc dùng xong bữa sáng, Chương Thiển ngữ cũng hồi phục cảm xúc. Nàng là người có tâm trí vô cùng mạnh mẽ. Từ hôm qua đến giờ, sau khi biết được sự thật, dù bị đả kích lớn, nhưng cũng càng hối thúc nàng quyết tâm muốn biết rõ mọi chuyện.
"Ta hiện tại nên xưng hô với ngươi thế nào mới tốt?"
Hai người ngồi ở sô pha, Chương Thiển Ngữ mở lời trước, vì khóc nên thanh âm có chút khàn khàn.
"Lâm Dịch, là tên ban đầu của tôi."
"Lâm Dịch?" Nàng lộ vẻ buồn bã lặp lại. Thì ra, cái tên Lâm Dịch là do nguyên nhân này.
"Ngươi nói 'xuyên qua thời không' là có ý gì?"
"Nói cách khác, giống như em vốn sống ở vương triều Đại Tống, một ngày nọ phát hiện mình xuất hiện ở một đoạn lịch sử nào đó, như Tần Hán, hay Ngụy Tấn, thậm chí là xa xưa hơn nữa. Tóm lại chính là đến thời điểm trong quá khứ."
"Ý của ngươi chính là thế này?"
"Ừ, triều Tống đối với tôi mà nói cũng giống như Tần Hán trong ý thức của em, chỉ là một đoạn lịch sử. Mà em hiện tại so với người Tần Hán xuyên tới Đại Tống tốt hơn, vì em không biết trước tương lai."
Như vậy, ngươi đã biết về triều đại nhà Tống, thậm chí còn biết trước nó phát triển thế nào, đúng không? Nếu theo lời ngươi nói, hiện tại khoảng cách chín là tám trăm năm, vậy Đại Tống cuối cùng thế nào?"
Kỳ thật khi hỏi lời này, Chương Thiển Ngữ cũng có chút dự cảm không tốt. Từ xưa đến nay, giang sơn phân hợp hợp phân, cán cân quyền lực thay đổi, không có vương triều nào có thể kéo dài được ngàn năm. Nên thay vì hỏi triều đình sau này ra sao, không bằng hỏi thân nhân của nàng ở Đại Tống cuối cùng thế nào. Nhưng mà nàng không có dũng khí mở miệng, với trí tuệ của nàng, sau khi biết được việc này đã có thể đoán ra được, con người có sinh lão bệnh tử, phụ mẫu huynh đệ nàng, thúc bá tỷ muội, còn có tổ phụ, tất cả mọi người, chỉ sợ đã sớm thành một những nhân vật không còn tồn tại nữa giữa dòng sông lịch sử dài đằng đẳng.
Quả nhiên, Lâm Dịch lúc bị hỏi câu này liền trở nên trầm mặc hồi lâu, sau đó mới nói, "Thiển Thiển, em có biết, vương triều Đại Tống phát triển đến lúc đó đã thối nát cực kỳ, thịnh suy hưng vong, không có vương triều nào có thể tránh khỏi. Mặc dù là khoảng thời gian tám trăm năm, cũng phải trải qua mấy triều đại, chính quyền thay đổi mới có được sự an ổn như bây giờ."
Tuy rằng đã đoán được, nhưng chính tại nghe được tin tức này, lòng nàng không tránh được mà run rẩy, thở gấp hồi lâu mới bình phục lại.
"Có sử tịch ghi lại không? Ta muốn xem một chút."
Lâm Dịch thoáng nghĩ, quyết định mang nàng đến thư viện lớn nhất thành phố để mượn vài cuốn sách lịch sử. Thật ra, ông ngoại của Lâm dịch cũng có trọn bộ Lịch sử Trung Quốc cổ đại. Ông là giáo sư của một trường đại học nổi tiếng nào đó, là Viện trưởng khoa Hán văn, nên trong nhà có rất nhiều bộ sách về lịch sử phát triển mấy ngàn năm của Trung Quốc. Chỉ là, cô không biết nên giải thích thế nào về thân phận của Chương Thiển Ngữ cho người trong nhà, nên cũng không thể mang nàng đến chỗ ông ngoại được.
Nơi ở của Lâm Dịch là ở tầng 12, đi thang máy xuống dưới đột nhiên mất trọng lực, khiến Chương Thiển Ngữ sợ tới mức siết chặt cánh tay Lâm Dịch.
Lúc cô tìm chìa khóa phòng cũng phát hiện bên cạnh còn có chìa khóa xe. Nghĩ lâu mới nhớ ra cô còn có một chiếc xe để dưới tầng hầm, là do ba cô tặng nhân sinh nhật 18, là một chiếc Chevrolet màu trắng. Sau khi cô có bằng lái cũng không chạy được mấy lần.
Vốn muốn lái xe ra ngoài, nhưng ngẫm lại vẫn bỏ qua. Đã 'lâu' như vậy không lái, cô không biết mình bây giờ còn có thể điều khiển nó thuần thục không.
Ra đến đường, gọi xe, cô nắm tay Chương Thiển Ngữ ngồi vào. Nhìn thấy được, từ lúc ra khỏi nhà, Chương Thiển Ngữ luôn có cảm giác bất an, dựa vào cảm giác nắm tay nặng nhẹ mà có thể đoán được. Nhưng nàng vẫn cố hết sức giữ bình tĩnh, dù rằng khi nhìn đến các tòa cao ốc san sát nhau, và mấy loại 'hòm' chạy đi chạy lại trên đường thì đã hoàn toàn sợ hãi đến không thể nhúc nhích.
Vốn muốn để nàng ở trong nhà, tự cô đi mượn sách cũng được, Chỉ là để Chương Thiển Ngữ ở nhà một mình cô lại lo, nàng ấy bây giờ không thể lại chịu thêm kinh hách nào nữa, nên cũng chỉ có thể dẫn nàng theo bên mình. Trước khi ra ngoài đã tỉ mĩ dặn dò, bảo nàng dù thế nào đi nữa cũng phải theo sát bên cạnh cô.
Dọc đường đi, Chương Thiển Ngữ vẫn chưa thoát ra khỏi sự kinh hãi. Thế giới của tám năm sau và thế giới của tám trăm năm trước thật sự vô cùng khác biệt, ngoại trừ người ra, không tìm thấy dù chỉ là một chút tương đồng.
Lâm Dịch từng cảm thấy chỉ số thông minh của Chương Thiển Ngữ cao đến kinh khủng, mà trên thực tế cũng đúng như thế. Giống như bây giờ, dù Lâm Dịch chưa từng giải thích với nàng xe cộ chạy trên đường là cái gì, nàng cũng có thể đoán được ước chừng đó là phương tiện đi lại của hậu nhân tám trăm năm sau, có lẽ công dụng cũng giống như ngựa và kiệu trước đây.
Đến thư viện lớn nhất thành phố, xuống xe, Lâm Dịch vừa trả tiền xong liền cảm giác đầu nàng đang bối rối trốn ở ngực mình.
"Sao vậy?"
Chương Thiển Ngữ bên tai đỏ chót, nhắm mắt bối rối, "Những nữ tử đó... Những nữ tử đó sao có thể trước nơi đông người ăn mặc lộ liễu như vậy?"
Lâm Dịch lúc này mới phát hiện, ở cửa thư viện có mấy cô gái mặc váy ngắn đeo tất chân, cặp đùi thon dài lộ ra dưới ánh mặt trời, thoạt nhìn hình như là học sinh trung học. Mùa hè vốn là thời điểm các nữ nhân nhân cơ hội mà khoe dáng. Nữ sinh mười lăm, mười sáu đúng là đang ở thời điểm thích khoe cái đẹp, hơn nữa thời tiết thật sự rất nóng, tự nhiên có bao nhiêu hở hang sẽ muốn bấy nhiêu lộ ra ngoài.
"Không sao, nơi này mọi người đều như vậy, không cần để ý bọn họ." Lâm Dịch nhẹ nhàng giải thích, thầm nghĩ, may mà trong tủ cô còn có cái áo sơ mi dài tay, nếu không chắc không thể tìm ra được đồ mà Chương Thiển Ngữ chịu mặc.
Chương Thiển Ngữ biết mình bị kinh hãi, dù trong lòng chưa thiếp thu được, nhưng mà bên ngoài vẫn cố gắng giữ sự bình tĩnh, ở cạnh Lâm Dịch, mắt không chớp mà đi qua mấy nữ hài tử kia.
Ở thư viện tìm được mấy bộ sách trong khu Văn Sử, gồm "Tống sử," "Nguyên sử," "Minh sử," "Lịch sử Trung Quốc Cận đại." Ngoài ra còn tìm thêm "Nhị thập tứ sử" và các cuốn sách lịch sử khác về Đại Tống sau đó, linh tinh cũng tổng cộng hơn mười bộ. Sợ Chương Thiển Ngữ không hiểu, Lâm Dịch tìm riêng các bản in bằng chữ phồn thể. Cũng may đây là thư viện lớn, các bộ sách đều có đầy đủ, mà chữ phồn thể cũng ít người xem, nên cô có thể dễ dàng mượn được.
Điền tên mượn sách xong, Lâm Dịch liền ôm một núi sách chuẩn bị về.
Nhưng, vừa ra đến cửa...
"Talia..."