Trong sáu năm đó, nhiều chuyện lớn nhỏ xảy ra không ít.
Chuyện thứ nhất là lúc nó lên 4 tuổi. Lúc đó, đại ca ở Biện Kinh thi Hương trúng cử, hơn nữa còn định thân với tiểu thư của Hàn lâm Đại học sĩ. Lâm Dịch vốn muốn cùng với vợ chồng Tô Minh Kiệt trở về Biện Kinh, nhưng mà lúc gần xuất phát lại bị ốm. Không còn cách nào khác, Tô phu nhân đành để Phùng ma ma và đám người hầu ở lại chăm sóc nó, còn hai vợ chồng một mình trở về. Tô Minh Kiệt về một tháng liền nhớ Giang Châu, Tô phu nhân cũng ngơ ngơ ngác tham dự hôn lễ của Tô Bác Văn rồi mới quay lại. Nhưng lúc đó lại mang theo tỷ tỷ Tô Bác Nhã đã 12 tuổi, nghe nói cũng đã đến tuổi cập kê, nên đành trước tiên giao nàng cho quản gia, để tránh sau này nhà chồng nàng lại lời ra tiếng vào. Còn nhị ca thì phải ở lại Biện Kinh để tham gia khảo thí, nên không trở lại Giang Châu. Vì thế trong nhà có ba huynh đệ tỷ muội, mà Lâm Dịch tới giờ chỉ mới gặp qua tỷ tỷ mà thôi.
Chuyện thứ hai chính là tiên sinh dạy nó đậu Tiến sĩ, được bổ nhiệm làm quan, không thể dạy nó nữa, thế nên Tô Minh Kiệt lại mời một tiên sinh khác cho nó.
Chuyện thứ ba chính là bảy năm trước, Tô Minh Kiệt nạp một người thiếp xuất thân từ thanh lâu tên là Vân Nương. Người thiếp này năm năm trước sinh được một nữ nhi. Việc này khiến Tô phu nhân tức giận mà bị đau một trận.
Còn nữa, năm nay nhị ca đã định việc hôn nhân, nhưng mà phải chờ tới sau kỳ thi sang năm mới có thể thành thân. Ngoài ra, Biện Kinh gửi thư về nói là đại tẩu đã mang thai được bốn tháng.
Đến tháng Tám năm nay thì Tô Minh Kiệt đã nhận chức ở Giang Châu được sáu năm, do đó phải hồi kinh thuật chức (1). Vốn là phải ba năm báo cáo một lần, nhưng vì khi Tô Minh Kiệt nhận chức tình hình ổn định, mà ông lại không phạm phải tội lỗi nghiêm trọng gì cả, nên được Hoàng đế giữ lại để lần này báo cáo luôn thể. Năm nay có khoảng chừng hơn 100 thân gia làm quan trong triều, vì thế triều đình phải điều một số về kinh làm việc, hoặc điều một số khác đi nhận chức ở các châu phủ. Đến lúc đó, gia đình bọn họ phải rời khỏi Giang Châu. Có điều, việc này cũng hợp ý Tô phu nhân, vì nữ nhi cũng sắp đến tuổi xuất giá, cần phải về kinh cùng con dâu chọn rể. Hơn nữa Lâm Dịch từ khi ra đời tới nay chưa trở lại Biện Kinh, chưa gặp qua tổ phụ tổ mẫu nên cũng là lúc cần quay về bái tế tổ tông.
(1) Thuật chức: báo cáo công tác.
<break>
Buổi chiều oi bức, một cơn gió nhẹ cũng chả có. Nhiệt độ ban ngày tưởng chừng như đang ở trên lò nướng, ve sầu trên cây không ngừng kêu ra rả, đường cái vì nắng gắt mà chảy nhựa, mềm nhũn ra. Mặc dù là ngồi hóng mát dưới bóng cây nhưng vẫn cảm nhận được cái nóng trong không khí mang lại, Lâm Dịch cảm thấy cả mặt nó điều tỏa nhiệt, ngay cả hít thở cũng điều toàn là hơi nóng...
Thời tiết chết tiệt gì thế này! Vì quái gì mà lại chọn lúc đang đi thế. Lâm Dịch bực bội, chỉ có thể cầm quạt mà quạt thật mạnh, chỉ có điều ngay cả quạt cũng quạt ra toàn khí nóng thôi. Nó không cũng chả thèm quan tâm Tô Minh Kiệt có mắng hay không, đem hai tay áo xắn lên cao.
"Công tử, uống một chén trà giải khát đi!" Tô Nghiễn mang theo trà lạnh đến, bước cẩn thận lại gần. May mà lúc này còn có chút trà, nếu không Lâm Dịch sẽ chết vì khát mất.
"Có đủ cho phu nhân và tiểu thư không?" Lâm Dịch nhận lấy chén sứ, nhàn nhạt hỏi. Bởi vì là nữ nhân, Tô phu nhân và Tô Bác Nhã đều chỉ có thể ở trên xe ngựa chịu đựng cái khô nóng, hoặc có lẽ vì thể chất nam nữ khác biệt, nên Tô phu nhân và Tô Bác Nhã không như nó, một chút liền chảy mồ hôi đầy đầu. Mà dù sao nếu ở trên xe ngựa, nó chắc sẽ bị nóng chết.
"Đã đưa rồi, công tử yên tâm đi!" Tiếng trả lời của Tô Nghiễn từ trên truyền đến. Hắn đã mười hai mười ba tuổi, vóc dáng ngày càng cao hơn, đã sắp cao đến một thước sáu (2), hơn nữa vì đang ở tuổi dậy thì nên thanh âm khàn khàn tựa như vịt chết, thế nên không ít lần bị Nhị Nha giễu cợt, mà nó đôi khi cũng sẽ trêu đùa hắn. Tô Nghiễn mấy năm nay bên cạnh nó cùng theo tiên sinh học, trên người mang theo chút phong độ điềm đạm của người trí tức, nếu không phải mang trang phục người hầu, cũng có thể được xem là công tử gia thời loạn.
(2) Một thước sáu: tương đương 1m 50
Nghỉ ngơi một lát, xa đội (3) lại tiếp tục đi. Lâm Dịch mặc dù không muốn nhưng cũng chỉ có thể lên xe ngựa. Người nó nhỏ, cũng không chiếm nhiều chỗ, nên liền đi cùng một xe với Tô phu nhân. Lúc bọn họ nghỉ ngơi lấy sức, từ trại chè xuất hiện mười mấy nam tử to khỏe, trong đó có mấy tên cứ lượn lờ trước xa đội của bọn họ. Không hiểu sao, Lâm Dịch có cảm giác ánh mắt bọn này không lương thiện lắm. Đặc biệt tên cầm đầu, trán còn có một vết sẹo, tướng mạo hung ác, người đầy sát khí, vừa nhìn liền đoán được trong tay hẳn đã giết qua biết bao người. Lâm Dịch cũng không dám nhìn thẳng vào hắn.
(3) Xa đội: đoàn xe.
Mãi đến khi xa đội khởi hành cũng chưa thấy bọn kia hành động gì, nên Lâm Dịch đã nghĩ, có lẽ là nó xem phim truyền hình quá nhiều, thành ra động một tí liền nghi thần nghi quỷ. Vả lại, giữa ban ngày ban mặt sao có thể xảy ra chuyện được.
Nếu là ở hiện đại, từ Giang Châu đến đây, lái xe chỉ mất có mười tiếng, còn nếu là đi máy bay thì chưa đến hai tiếng, không như lúc này, đã đi bảy tám ngày đêm liên tục vẫn chỉ mới có nửa đoạn đường.
Lâm Dịch đang âm thầm oán trách phương tiện giao thông cổ đại lạc hậu, thì bỗng nhiên xe ngựa giật mạnh một cái khiến nó xuýt bị lăn xuống xe. Đồng thời lúc này phía trước truyền đến tiếng vó ngựa liên hồi. Lâm Dịch vén màng xe thì thấy một đám nam tử vạm vỡ đang chặn phía trước xa đội.
Bọn này chính là nhóm người mà bọn họ gặp ở trại chè lúc nãy. Quả nhiên, giác quan thứ sáu của nữ nhân luôn chuẩn nhất, dù cho thay đổi thân thể là nam nhân đi nữa.
"Các ngươi là người nào? Chặn đường như vậy là có ý gì?" Một hộ vệ lên tiếng hỏi, mà trong giọng nói tựa hồ có chút lo lắng run rẩy.
Đám người kia không hề che giấu ý đồ, mỗi người mang một thanh đao, ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm vào mấy thùng giữa xa đội.
Một tên chỉ có một bên tai, trông có vẻ là tên có địa vị cao trong đám, bước lên phía trước vài bước, ánh mắt lạnh lẽo nhìn đám hộ vệ, không nhiều lời vô ích, chỉ nói: "Đem tiền tài lưu lại, bọn ta sẽ cho các ngươi qua, nếu không..." Hắn di động thanh đao trong tay, hừ lạnh uy hiếp. Rõ ràng, bọn chúng không phải là lần đầu tiên giở trò thế này.
Thanh đại đao dưới ánh mặt trời quả thực là tỏa ra tức khí lạnh lẽo. Đoàn người hộ tống xa đội bao gồm gia đinh và hộ vệ chưa từng chứng kiến trường hợp này bao giờ, một vài người sợ quá mà sắc mặt trắng bệch. Lâm Dịch cũng lần đầu tiên gặp tình huống này, sợ hãi đến toàn thân run rẩy. Dù sao thì ở thế kỷ XXI cũng không dễ mà gặp phải chuyện thế này đâu. Quay đầu nhìn thì thấy Tô phu nhân và Tô Bác Nhã sắc mặt cũng tái nhợt, không ngừng run lẩy bẩy. Mặc dù thế, Tô phu nhân vẫn đưa tay ôm hai người bọn nó vào ngực. Lâm Dịch xúc động đến phát khóc, đây là lần đầu tiên nó cảm nhận rõ ràng mà trực tiếp tấm lòng từ mẫu của Tô phu nhân thế này.
"To... gan! Đây... Đây là gia quyến của Tri phủ Giang Châu Tô đại nhân. Dám bắt xa giá của mệnh quan triều đình, các ngươi không muốn sống nữa phải không?"
Đồ ngu!!! Lâm Dịch thầm mắng một tiếng.
Quả nhiên đằng trước liền truyền đến một trận cười vang, sau đó một âm thanh chói tai vang lên, "Tri phủ đại nhân? Quan uy thật lớn quá! Các huynh đệ, các ngươi sợ không?"
"Sợ quá đi!" Âm thanh khó nghe kia lại tiếp, "Trước đây Thông phán (4) Dương Châu cũng nói như vậy, các ngươi có nhớ kết cục của hắn không?"
(4) Thông phán: người trông coi sổ sách ở phủ quan.
"Đương nhiên là nhớ rõ, lần đó thu hoạch rất lớn, thật uổng cho cái thanh danh thanh liêm của Thông phán Dương Châu kia, không ngờ gia tài của hắn không hề ít, tiểu thiếp cũng nhìn rất được." Nghe thế, Tô phu nhân và Tô Bác Nhã cùng run lên lần nữa.
"Được rồi, không cần nhiều lời vô nghĩa!" Thanh âm có chút uy phong này hình như là của nam nhân có vết sẹo kia, "Đem xe ngựa chứa mấy cái hòm lôi đi!"
Phía trước tựa hồ xảy ra tranh chấp, không bao lâu liền truyền đến tiếng đao kiếm va chạm, xem ra hộ vệ và đạo tặc đã đánh nhau rồi. Nếu nói về nhân số, lực lượng hai bên đều ngang nhau, nhưng mà đám phỉ tặc thì nhanh nhẹn dũng mãnh hơn. Nhóm gia đinh hộ vệ chưa từng thấy qua máu me sao có thể so bằng được. Không được, như vậy sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện. Lâm Dịch nôn nóng, nhưng lại không nghĩ ra biện pháp gì, lén mở cửa xe, phía trước càng lúc càng đánh nhau kịch liệt, hộ vệ bên này rõ ràng đang yếu thế.
Nên làm gì bây giờ mới được? Làm sao mới được đây?
"Ui!" Màn xe bị giật mạnh ra, một cái đầu lấm la lấm lét thò vào dò xét, nhìn nhìn Tô Bác Nhã, mắt lóe sáng, ngả ngớn nói, "Tiểu nữ oa này trông không tệ!" Nói xong liền hướng Tô Bác Nhã mà chộp lấy. Tô Bác Nhã sợ tới mức không biết làm sao, toàn thân lẩy bẩy run lên, lùi sâu vào trong thùng xe mà trốn; song, cả xe ngựa lớn như vậy lại không có nơi nào để trốn cả.
Không hiểu vì sao, Lâm Dịch mặc dù vô cùng sợ hãi, lúc này lại nổi lên lòng hào nghĩa, không chút suy nghĩ liền chắn trước mặt Tô Bác Nhã.
"Tam nhi!"
"Tam đệ!"
Tô phu nhân định đem Lâm Dịch kéo vào lồng ngực, nhưng tên đạo phỉ không để bà được như ý. Nam tử tỏ vẻ không ngờ Lâm Dịch sẽ hành động như thế, trố mắt chốc lát, sau đó cười châm biếm, một tay dễ dàng nắm lấy áo Lâm Dịch, nhấc bổng nó lên mà nói, "Tiểu bất điểm, ngươi cũng thật can đảm đấy!" Dáng người Lâm Dịch lùn thấp, hai chân ở giữa không trung không ngừng giãy giụa, khuôn mặt nhỏ nhắn vì tức giận mà đỏ lên. Tên đạo phỉ tựa hồ rất hứng thú với cảm giác khiến đối phương sắp chết vùng vẫy, khinh thường nhìn nó giãy giụa. Lâm Dịch sợ hãi tột độ, đầu óc cũng tỉnh táo hơn, nhìn cơ hội liền đá vào đũng quần của tên đạo phỉ.
"A!!!"
Nam tử mạnh mẽ đem Lâm Dịch và thanh đao trong tay ném ra ngoài, sắc mặt nhăn nhó, cong thắt lưng, hai tay ôm lấy bộ hạ. Lâm Dịch bất chấp đau đớn trên người, run rẩy nhặt thanh đao trên mặt đất, thừa dịp hắn chưa phản ứng liền một đao đâm mạnh vào bụng hắn. Đâm xong, Lâm Dịch cảm thấy toàn thân đều run rẩy không ngừng, trong đầu trống rỗng, mà hiện tại nó không có thời gian nghĩ nhiều.
"Mau!" Lâm Dịch hướng xe ngựa hô to, "Tỷ tỷ, nương, chúng ta mau chạy đi!"
"Tên nhãi con, ngươi dám đâm lão tử!" Có vẻ như sức lực của Lâm Dịch yếu ớt, một đao kia chỉ làm hắn bị thương nhẹ chứ không giết được hắn. Tên đạo phỉ ban đầu bị đau nhưng sau đó liền phản ứng, nói sẽ tóm Lâm Dịch lấy lại thanh đao bị ném xuống đất kia. Thấy vậy, thừa dịp hắn xoay người, Lâm Dịch nhanh như chớp nhảy bổ cả người về phía trước, nhân lúc hắn chưa kịp phản ứng mà dùng chân đá thanh đao đi.
"... Tam nhi!" Tô phu nhân và Tô Bác Nhã dìu nhau xuống xe, sắc mặt tuy trắng bệch nhưng cũng coi như đã bình tĩnh lại. Lâm Dịch nhìn nhìn xung quanh, thấy hai bên đường đều là cây cối rậm rạp, phía trước đang đánh nhau, hẳn trong thời gian ngắn sẽ không nhìn về phía này, không thể lo được nhiều người như vậy, liền kéo Tô phu nhân và Tô Bác Nhã chạy về phía rừng cây.
"Muốn chạy? Không dễ như vậy!" Tên đạo phỉ tức giận, tóm lấy thanh đao, túm vết thương ở bụng, cũng không quan tâm phía sau đánh nhau thế nào, một mình đuổi theo bọn họ.
Không biết chạy bao lâu, Lâm Dịch chỉ thấy hai chân như gãy ra, trên tay, trên mặt, trên cổ đều là vết máu do bị nhánh cây quật vào. Dù vậy, Lâm Dịch một khắc cũng không dám ngừng. Bỗng nhiên nghe được một tiếng vang quái dị đằng sau, Lâm Dịch quay đầu thì thấy Tô phu nhân đã ngồi phịch trên mặt đất.
"Nương!"
"Nương!" Cả Lâm Dịch và Tô Bác Nhã cùng hoảng sợ kêu lên.
Tô phu nhân thở hổn hển, "... Tam nhi, Nhã nhi, nương... Nương... chạy không nổi... Các con... không cần lo cho nương!"
"Không được!" Lâm Dịch nói lớn, thân hình nhỏ bé lại phát ra khí thế mạnh mẽ, giờ khắc này nó đã hoàn toàn quên mất mình chỉ mới sáu tuổi, biểu hiện cương nghị quả quyết này hoàn toàn không hợp với tuổi hiện tại. Có lẽ là tư tưởng phong kiến áp đặt, Tô phu nhân và Tô Bác Nhã đều quen dựa vào nam nhân, cho dù Lâm Dịch chỉ có sáu tuổi bọn họ cũng không tự giác mà nghe theo, cũng không thấy có gì bất ổn.
Phía sau lờ mờ, tựa hồ truyền đến âm thanh 'sột soạt', và tiếng chém lá cây của một con dao nhỏ. Lâm Dịch biết tên đạo phỉ kia lại đuổi theo. Tất nhiên mẹ con Tô phu nhân cũng nghe thấy, sắc mặt vốn đã trắng lại càng tái nhợt.
"Đi mau!" Lâm Dịch đi qua nâng Tô phu nhân dậy, thấp giọng nói với bà.
Sức mạnh tiềm ẩn của con người đúng là vô hạn, Tô phu nhân vốn rất mệt, lại có thể kiên trì đi thêm một đoạn đường. Chỉ là có lẽ hôm nay chính là ngày tận thế của bọn họ. Lâm Dịch nhìn thấy phía trước đã là vách núi đen có vực sâu không thấy đáy, trong lòng đầy tuyệt vọng. Điều này cũng thật như trong tiểu thuyết hay phim truyền hình, không biết nhảy xuống sau đó có thể thấy bí tịch võ công hay ngoại thế cao nhân nào đang chờ nó không.
"Tam nhi!" Tô phu nhân lúc này là dựa vào hơi sức còn lại mà chống đỡ, giờ hết hi vọng sống sót, liền yếu đuối ngồi trên mặt đất, "Đứa con tội nghiệp của ta! Các con còn nhỏ thế này, ông trời thật không có mắt!"
"... Nương!" Tô Bác Nhã cũng không thể khống chế được, thấp giọng thút thít.
Không đâu, ông trời đã khiến nó một lần mệt nhọc, hẳn không dễ dàng lấy tính mạng nó thế đâu.
Nhất định còn có cách gì đó.
Nhất định có cách.
Đầu óc Lâm Dịch nhanh chóng hoạt động, ánh mắt không ngừng tìm nơi ẩn náu xung quanh, nhưng mà hết cách, ngoại trừ mấy gốc cây to và một ít bụi cây nhỏ thì không hề có thứ gì khác, trốn ở đây chỉ cần nhìn kỹ là có thể phát hiện được.
Trong đầu dường như có gì đó dao động, lại không biết là gì.
Rốt cuộc là gì chứ?
Lâm Dịch bực mình gõ gõ vào đầu, nhăn trán cố sức suy nghĩ.
Một lúc sau.
"Có rồi!"
Cuối cùng cũng có một tia hi vọng.
____________________