Sắc trời đã tối đen, trong lòng Chương Thiển Ngữ càng lúc càng hỗn loạn. Vừa khuyên Quyển Bích quay về ngủ, chính nàng lại cũng không ngủ được. Cũng đã là tối ngày thứ ba rồi. Đến bây giờ, một chút tin tức cũng không có.
Tiếng gió ngoài cửa thổi mạnh vào đám lá cây trong viện, phát ra âm thanh sột sạt. Chương Thiển Ngữ nghe tiếng sột sạt kia, tâm tư cũng không biết bị thổi bay đến nơi nào. Sợ sệt nhìn quyển sách trên tay, từ đầu đến cuối đều chỉ là một trang, vẫn không thay đổi. Liếc qua cuốn sách trên tay, nàng lúc này mới ý thức được, quyển sách trên tay này, nàng một chữ cũng không đọc vào.
Vuốt ve chiếc vòng vỏ sò trên tay, trong lòng lo lắng không thôi.
Ngồi yên một lúc lâu, không biết làm sao, trong lòng khó chịu hồi lâu.
Đặt sách xuống, nàng khoác lên một chiếc áo khoác, nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra ngoài. Bên ngoài hành lang gấp khúc cũng chỉ có mấy chiếc đèn lồng lập lòe, nhấp nháy. Ngọn lửa đưa qua đưa lại, giống như chỉ một lúc sẽ bị thổi tắt ngay.
Nàng đi dọc hành lang gấp khúc đến cổng, rồi lại từ cửa sau đi tới đi lui vài vòng. Xung quanh, ngoại trừ tiếng gió thổi vù vù thì không có gì cả. Mà toàn bộ lực chú ý của nàng đều đặt ở cánh cửa trước mặt, trong lòng nôn nóng, mong chờ cánh cửa đó sẽ được đẩy ra. Chỉ là, đã qua một canh giờ, hai canh giờ, mà cánh cửa kia vẫn không nhúc nhích.
Nhìn sắc trời, Chương Thiển Ngữ cảm thấy bản thân đêm nay hình như mất đi lý trí, thầm tự hỏi, lúc này sao chàng còn chưa trở về, phải về sớm rồi mới phải.
Nàng xoay người, vừa định quay về, thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, nhẹ nhàng.
Chương Thiển Ngữ ngừng hô hấp, thời gian bỗng chốc như dừng lại. Nàng nghe được cả tiếng nhịp tim mình, đập nhanh như nhảy khỏi lồng ngực.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần...
"Két ~"
Cửa bị mở ra, lại bị đóng lại. Thân ảnh kia, trong bóng đêm vẫn có thể dễ dàng nhận ra được bóng dáng mảnh mai cao gầy.
Nàng nhìn thấy chàng đóng cửa, rồi xoay người lại, rồi thoáng cái, ngay nơi đó, bất ngờ không kịp đề phòng, không biết nên tiến tới hay lùi về sau. Nhưng ngay sau đó, thân thể sớm đã quyết định nhanh hơn đại não.
Cả thân thể nhào vào người nọ, ôm chầm lấy. Mùi bạc hà thoang thoảng quen thuộc lại xông vào mũi, làm cho nàng trong phút chốc cảm giác như mình đang nằm mộng.
Theo bản năng, nàng nhắm chặt mắt, ý thức như bị rút sạch, toàn bộ tâm tình căng thẳng đều được thả lỏng.
"Thiển Thiển..." Lâm Dịch muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ có thể gọi tên Chương Thiển Ngữ.
"Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi..." Nàng nhẹ giọng như nói mớ, lại phát giác cổ họng khàn đi, cả mặt đều lạnh buốt.
Thì ra không phải không lo lắng. Nàng bình tĩnh nói với Quyển Bích và Nhị Nha rằng không có việc gì, cật lực khuyên bọn họ trở về nghỉ ngơi, mà bản thân lại không tài nào an tâm đi ngủ. Trước mặt người khác kiên cường lý trí bao nhiêu, giờ nhìn thấy chàng thì phút chống sự điềm tĩnh cũng không còn.
Nhìn thấy chàng, sự băn khoăn do dự trong lòng rốt cuộc cũng lắng xuống, an tâm hơn. Nàng muốn cười, nhưng nước mắt không biết tại sao lại chảy xuống, theo khóe mắt, chạm lên cổ Lâm Dịch, ướt cả cổ áo chàng.
Khi giọt nước máy chảy xuống cổ, khoảnh khắc chạm đến làn da, Lâm Dịch cảm thấy trong lòng như bị thiêu đốt. Hắn mím môi, vòng qua thắt lưng của Chương Thiển Ngữ, ôm trọn nàng trong vòng tay.
"Thật xin lỗi, Thiển Thiển, đã làm nàng lo lắng!"
Nàng lắc đầu, mà cánh tay đang ôm hắn cũng chặt hơn.
Chương Thiển Ngữ muốn nói mấy câu vỗ về, nhưng mà lúc này nàng vất vả lắm mới buông được gánh nặng trong lòng, chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn, suy nghĩ thật trống rỗng, chỉ có thể nép vào lòng chàng, bất động rất lâu.
Hồi lâu, Lâm Dịch mới nhớ ra một chuyện, buông Chương Thiển Ngữ ra, từ trên xuống dưới đánh giá nàng, chỉ thấy nàng mặc một chiếc áo khoác mỏng, tay sờ mặt nàng cũng thấy lạnh ngắt, trong lòng bỗng nổi lên chút nộ khí.
"Sao giờ này còn chưa ngủ? Nàng đã ở đây bao lâu?"
Chương Thiển Ngữ nghe ra giọng trách móc trong lời Lâm Dịch, cúi đầu, hơi chột dạ, "Không... Không bao lâu. Chỉ là vừa rồi không ngủ được nên mới đi ra ngoài một chút!"
Lâm Dịch vừa nghe đã biết nàng chưa nói thật, nhưng cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đem áo khoác trên người cởi xuống, phủ lên mình nàng, "Trời lạnh thế mà nàng chỉ mặc như vậy, là ngại chưa uống thuốc đủ à?"
"Không cần uống thuốc!" Gần như là phản xạ có điều kiện, nàng liền thốt lên. Ý thức bản thân có chút phản ứng quá mức, ngại ngùng cúi đầu.
Lâm Dịch khẽ cười thành tiếng, cảm thấy nàng vừa rồi thật trẻ con.
Hắn cầm hai bàn tay lạnh ngắt của nàng, đưa lên miệng thổi khí, ma sát một hồi, đến khi ấm dần lên mới nắm lấy, dắt nàng trở về.
Trong đầu suy nghĩ: Có lẽ nên làm cho nàng một đôi bao tay. Tật cứ hàng năm lại bị lạnh tay lạnh chân thế này, nếu gặp phải mùa đông lớn, sao mà chịu được đây!
Đèn lồng từ chỗ hành lang gấp khúc phát ra ánh sáng màu vàng, khiến thân ảnh của hai người dài ra, cùng với ánh lửa lập lòe, leo lét, hai chiếc bóng khi thì dựa sát, khi thì quấn lên nhau.
<br>
Đông qua đi, xuân lại đến. Lại một năm nữa trôi qua. Vĩnh Định bây giờ so với hai năm trước có thể nói đã thay đổi long trời lở đất. Đáng ngạc nhiên nhất chính là mấy kẻ tặc phỉ ở Xích Trại thế mà lại hoàn lương, với lại cả đám đều trở thành người giàu có. Ai mà đoán được những tảng đá sau núi của Xích Trại lại khác biệt như thế. Còn có thể biến thành củi đốt.
Mà Huyện thái gia này cũng rất khác với mấy vị quan trước. Từ xưa sĩ nông công thương (1), bọn họ dù là nguyện ý làm ruộng cũng không đụng vào cái nghề thương nghiệp đê tiện kia. Nhưng những thương nhân kia, khi vừa tới, qua lời Huyện thái gia liền biến thành "Lực lượng quan trọng thúc đẩy xã hội phát triển." Mặc dù không biết câu đó có ý gì, cũng có thể biết đó là một lời khen. Thôi được, lúc này ngay cả thương nhân cũng nhàn rỗi rồi.
(1) Sĩ nông công thương: Thứ tự nghề nghiệp thời xưa. Đứng đầu là dân trí thức, học giả, mà tận cùng là tầng lớp thương dân, buôn bán.
Không chỉ thế, ngài còn để cho đại bộ phận người dân trong thôn trồng cây mía. Cũng không biết là làm thế nào, hiện tại ngay cả gia đình bình thường cũng có thể sử dụng đường. Đường đó, trước kia quý trọng biết bao nhiêu a! Hiện giờ ở huyện Vĩnh Định, giá đường so với trước kia rẻ không ít. Hơn nữa, những cây mía này ở trên núi còn có thể bẻ chơi, cũng có thể bán để kiếm tiền, thử hỏi buồn cười biết bao?
Còn một chuyện kỳ quái hơn chính là, Huyện thái gia không ở trong nha môn, mà cả ngày toàn mang một nhóm người trong trấn trốn lên núi, nghe nói là muốn tìm khoáng sản gì đó. Dù sao cũng có chút mới mẻ, đại khái cũng giống như loại đá có thể tự đốt cháy kia.
Hoặc là đám thương nhân kia sẽ thảo luận cái gì mà "Sản xuất hàng hóa, đóng gói tiêu thụ," lại có cái gì mà "Dây chuyền sản xuất" gì đó. Tóm lại đều nói những lời mà người khác nghe không hiểu.
Về phần công việc trong nha môn, nghe nói đều do phu nhân ngài xử lý, hoặc chính là giao cho Tô quản gia (Tô Nghiễn). Đây có thể nói là chuyện đặc sắc nhất thiên hạ, làm quan không ra làm quan, làm thê tử không ra làm thê tử. Thế này chẳng phải như Võ Hậu của Đường Cao Tông thời trước sao?
Chỉ có điều, dù thế nào đi nữa, người dân Vĩnh Định cũng thêm kính trọng vị Huyện thái gia này. Dựa theo sự phát triển của Vĩnh Định hai năm trước thì biết, tuy rằng Huyện thái gia này không quá đáng tin, nhưng lại là một vị quan tốt hiếm có. Càng hiếm có hơn là, từ khi ngài nhận chức đến nay, thuế má chưa từng tăng lên, lại còn thường cho thôn dân tụ tập ở nha môn để mở cái gì mà "Hội thảo nghiên cứu," để dân làng cùng nhau trao đổi kinh nghiệm gieo trồng. Có thể nói, đây là việc khiến người dân ủng hộ nhất, bởi vì đây là cách bọn họ đều có lợi nhiều nhất.
Vị Huyện thái gia này có thể nói là một vị quan đặc biệt không giống ai nhất, không chỉ tự mình xuống ruộng xem bọn họ gieo trồng, còn đưa ra sáng kiến để cái thiện cái cày. Trước kia đều dùng gỗ cây lê, vừa không tốt lại không bền. Nhưng mà Huyện thái gia lại để cho người ta đẽo cày bằng sắt. Chính là sắt đó, loại quý giá như thế mà ngài cũng để người ta dùng để đẽo cày. Chỉ có điều, sau này Huyện thái gia cũng nói, thứ này ở huyện Vĩnh Định còn nhiều mà, tinh luyện là có thể có thêm thôi.
Còn nữa, hàng năm triều đình ra quy định phải làm lao dịch. Vậy mà Huyện thái gia lại để bọn họ đi tu sửa đường sá. Đường thì ngày nào mà chả đi, có gì mà phải tu với sửa chứ? Nhưng mà ngài lại yêu cầu đem đá tảng trải lên đường, với lại phải tìm những loại đá bằng phẳng. Đường trong thôn thì chỉ có thôn dân đi lại mà thôi, cũng không có xe hay là ngựa đi lại, nhiều nhất cũng chỉ là những xe bò kéo bận rộn trên chợ. Từ sau khi lót đá tảng xong, người dân chỉ đi lại trên đường không còn đau chân nữa. Thế này thì cũng không tính là không có việc gì để tu sửa thật?
À, đúng rồi, hơn mười mẫu ruộng đều bị nước sông phá hủy mà hai năm trước Huyện thái gia mua lại kia, từ sau khi biến thành hồ nước, sau đó cũng không thu hoạch gì. Mà hai mùa liên tiếp lại đem nuôi thả cá giống, cũng không chăm sóc gì. Ngược lại, còn gieo thêm củ sen, hơn nữa còn xây thêm hai cái ngũ đình bát giác, nói là xây để làm nơi ngắm cảnh. Cái ý tưởng vớ vẩn gì không biết. Chỉ là, mùa hè năm trước, lá cây đã mọc dài rợp bóng mát rượi, lúc nở hoa càng nhìn càng cảm thấy dễ chịu. Đương nhiên, lúc ngắt bẻ hạt sen cũng tốt nữa. Những nữ hài tử trong thôn đều thích đến đó để chơi.
Dù sao người kinh thành luôn có nhiều ý tưởng, bọn họ cũng không hiểu, chỉ cần tốt cho họ là được, họ cũng lười phải tìm hiểu nhiều làm gì.
______________________