Dưới ánh nắng xuân ấm áp, đoàn người Lâm Dịch sẽ lên đường. Tất cả mọi người trong phủ đều ra cổng lớn để tiễn biệt.


Tô phu nhân khóc sướt mướt, lôi kéo tay áo Lâm Dịch, luyến tiếc không buông, bị Tô Minh Kiệt quát, bảo, "Tam nhi đi nhận chức. Bà cứ khóc lóc sướt mướt thế còn ra thể thống gì. Nếu truyền ra ngoài sẽ bị người ta chê cười cho!"


Tô phu nhân 'Hừ' một tiếng, cả giận nói, "Tam nhi từ nhỏ hầu như lúc nào cũng ở bên tôi. Hiện giờ đi xa, không biết lúc nào gặp lại. Chỉ nói hơi nhiều mấy câu ông cũng không cho sao?"


Tiện đó, lại nói luôn đến cái trấn Vĩnh Định ở Phúc Kiến, nơi gì đó chưa từng nghe qua, không biết là nơi thế nào, lại thương xót trong lòng, "Tam nhi của nương từ nhỏ chưa từng biết khổ là gì. Lần này đến nơi man di kia không biết sẽ chịu bao nhiêu cực nhọc nữa. Bác Tài cũng vài năm mới gặp một lần. Tôi chỉ có ba đứa con, sao mà cuối cùng đến những hai đứa cũng không thể ở bên cạnh thế này cơ chứ?"


Tô Minh Kiệt bất đắc dĩ, đành phải đứng chờ một bên. Tô phu nhân lải nhải liên tục, hồi lâu mới ngừng khóc, còn nắm tay Lâm Dịch, dặn dò không ngừng. Đối với Chương Thiển Ngữ thì dặn phải chăm sóc tốt cho phu quân, làm cho tốt nhiệm vụ của một người vợ hiền vân vân. Rồi lại dặn dò những gia đinh đi, theo nhất định phải bảo vệ hắn an toàn. Lâm Dịch biết bà lo lắng, cũng kiên nhẫn nghe bà không ngừng dài dòng, đối với nỗi buồn li biệt, cảm xúc cũng bị nhẹ đi bớt.


Thật vất vả, chờ Tô phu nhân dặn dò xong Lâm Dịch mới đến bái biệt Tô Minh Kiệt. Nhìn ra được, trên mặt Tô Minh Kiệt cũng có chút không nỡ, chỉ là ngoài miệng lại nói, "Con làm việc luôn ổn trọng, ta cũng không cần phải nói gì cả. Mà bây giờ, con đã là phụ mẫu của một huyện. Chức quan này dù không cao, nhưng cũng quan hệ đến dân chúng một vùng. Từ nay về sau, con cần phải duy trì tâm tính, làm việc thanh liêm, hành xử không cầu tạo công ích cho người trên. Chỉ là, nếu sau này nghe được con hà hiếp bá tánh, làm điều xằng bậy, ta nhất định sẽ không tha cho con!"


Lâm Dịch vội đáp, "Nhi tử xin cẩn tuân lời dạy của phụ thân!"


Sau đó là đến bái biệt đại ca Tô Bác Văn. Tô Bác Văn cũng nói vài câu, rồi để bọn hắn đi.


Ngồi lên lưng ngựa, Lâm Dịch quay đầu lại nhìn những người phía sau. Tô phu nhân cầm khăn, không ngừng lau nước mắt. Trong mắt rõ ràng không đành lòng. Những người khác cũng có vẻ bị rịn, bắt đầu vẫy tay tạm biệt bọn hắn.


Lâm Dịch bùi ngùi. Nghĩ đến kiếp này, có người thân quan tâm, yêu thương, cũng không tệ.


Xoay người, nói với xa phu, "Đi thôi!"


Thả dây cương trong tay, thúc vào thân ngựa, tiêu sái mà lên đường.


Không biết tại sao, lúc này đây, khi phải phân ly, tựa hồ khiến trong lòng rất khó chịu. Hình như, cứ mỗi lần nói lời từ biệt đều thế cả, trong lòng sẽ bùi ngùi, sẽ phiền muộn. Vì thế, hai hốc mắt của Lâm Dịch cũng cay cay.


Người xa phu này là do Dương Tri Vũ phái tới. Lúc nghe hắn bảo sẽ đến Vĩnh Định, y liền cố ý tìm một người trước đây đã từng đến đó để dẫn bọn hắn đi.


Đoàn người Lâm Dịch tổng cộng có hai con ngựa và ba chiếc xe. Một chiếc chính là một ít của cải và vật dụng, hành lý và quần áo. Hai chiếc kia là để chở người. Trong đó, có một chiếc là Chương Thiển Ngữ và Quyển Bích cùng ngồi. Sau khi cân nhắc, Lâm Dịch quyết định mang mấy nha hoàn và ma ma trong phủ theo cùng, để đến đó còn có người đỡ đần. Thật ra cũng chính là Nhị Nha và Chương ma ma của Chương Thiển Ngữ mà thôi. Nam phó (1) thì dẫn theo Tô Nghiễn và một hộ vệ biết chút võ công, tên Vương Toàn, phụ trách riêng một chiếc xe. Do đó, đoàn người tính luôn cả xa phu tổng cộng có chín người.


(1) Nam phó: đầy tớ nam.


Vốn dĩ, ý Lâm Dịch là không muốn cho Tô Nghiễn và Nhị Nha theo hắn bôn ba. Hơn nữa, bọn họ còn có một đứa con nhỏ, xa cách lâu ngày sẽ không tốt. Nhưng hai người này lại cứ khăng khăng muốn theo hắn cùng đi nhận chức. Tô phu nhân cũng hiểu hai người họ, một là trù nương của Lâm Dịch, một là người trợ giúp Lâm Dịch xử lý chính vụ, thật không thể tốt hơn. Mà ngay cả Chương Thiển Ngữ và Quyển Bích cũng không muốn xa bọn Nhị Nha. Không còn cách nào khác, Lâm Dịch đành thỏa hiệp. Kỳ thực, bản thân hắn cũng không muốn xa bọn họ.


Trên đường đi rất vô vị. Song, dường như chỉ có Lâm Dịch mới cảm thấy như vậy. Quyển Bích từ sau khi rời khỏi kinh thành cứ như chim xổ lồng, dọc đường cùng Nhị Nha líu ríu không ngừng, chốc chốc lại hỏi, cái này là gì, cái kia là gì, toàn hỏi những vấn đề bé cỏn con. Nếu ở cố đại có cuốn "Mười Vạn Câu Hỏi Vì Sao," Lâm Dịch thật rất muốn đưa cho cô bé một cuốn.


Tuy nhiên, nhờ có kẻ dở hơi này mà hành trình mới không quá tĩnh mịch. Nhị Nha vì trước kia xuất thân là nhà nông, lại từng cùng Lâm Dịch ra ngoài học, coi như cũng là có "kiến thức uyên bác," nên liền được lên chức lão sư để trả lời những nghi vấn của Quyển Bích. Quyển Bích tuy là hầu gái trong Chương phủ nhưng cả đời chưa ra ngoài quá vài lần, nên đối với thế giới bên ngoài cái gì cũng tò mò.


Quyển Bích như thế, Chương Thiển Ngữ hiển nhiên cũng không ngoại lệ. Lúc Lâm Dịch nhìn Quyển Bích và Nhị Nha nói chuyện khí thế ngất trời, nàng cũng ở bên cạnh chăm chú lắng nghe, đôi khi cũng hỏi những vấn đề mà mình cảm thấy hứng thú. Chỉ là, biểu hiện của nàng không lộ liễu như Quyển Bích. Với lại, đoán chừng vì tác phong của một tiểu thư khuê các, nàng cũng ngại cư xử quá lộ liễu, ngại phô bày quá sẽ mất hình tượng.


Cứ thế, đã đi được một tháng trời. Thời tiết cũng không tốt lắm, hành trình gặp phải những trận mưa tầm tã không ngừng. Tháng ba tháng tư là mùa mưa, rất dầm dề. Hầu như, mỗi ngày đều mưa rả rích không thôi. Chương Thiển Ngữ lần đầu đi xa nhà, ngồi xe vất vả, lúc mệt mỏi đã không cẩn thận mà bị mắc mưa, thế là ngã bệnh. Bất đắc dĩ, Lâm Dịch đành kéo dài cuộc hành trình.


Đợi nàng khỏe hơn đoàn người mới lại đi tiếp. Chỉ là thật không may, vừa đi chẳng bao lâu liền gặp một trần mưa như trút nước, đường núi trở nên lầy lội, bánh xe bị kẹt vào vũng bùn, không sao đi ra được.


Xa phu đánh một roi lên mình ngựa. Ngựa hí lên một tiếng, đạp hai cước, đi về trước một chút. Thùng xe phía sau cũng được kéo theo. Nhưng, một lúc lại rơi ngược về lại.


"Sao, có thể di chuyển được không?" Lâm Dịch vén màn xe ướt nhẹp lên hỏi.


Vương Toàn một thân áo tơi, thử lại hai lần, vẫn không có tác dụng, quay đầu nói, "Sợ không được. Thùng xe quá nặng, đường lầy lội, ẩm thấp. Bánh xe bị kẹt, không di chuyển được."


Lâm Dịch nhìn thoáng bên ngoài. Mưa vẫn như trút nước. Lại nhìn đoạn đường lầy lội phía trước, suy nghĩ một chút, nói, "Chúng ta sẽ xuống đi bộ một đoạn, như thế xe sẽ nhẹ hơn. Ngươi đánh xe qua một khúc khô ráo rồi ở đó chờ ta."


Vương Toàn đáp, "Vậy làm phiền công tử."


Lâu Dịch quay đầu, nói với hai người trong xe, "Trong xe còn bao nhiêu ô? Chúng ta phải xuống đi một đoạn."


Quyển Bích nhìn thoáng qua bên cạnh, uể oải nói, "Chỉ còn hai cái."


"Khụ khụ... Không sao cả, thiếp và Quyển Bích dùng một cái là được!" Chương Thiển Ngữ ho khan, khàn khàn nói.


Lâm Dịch đến bên cạnh, cõng nàng lên lưng, bảo, "Nói gì vậy? Nàng bệnh chưa khỏe hẳn, không thể mắc mưa nữa. Mặt đường đều là nước, nàng không được đi xuống, cứ ở trên lưng ta là được."


Lâm Dịch cầm lấy chiếc ô đầu tiên, nhảy xuống xe. Chân vừa chạm đất, hài liền ướt sũng. Nước lên đến mắt cá, đất nhão trên mặt đường bị lõm xuống, đôi hài đều ngấm nước bùn, vàng nhão cả bên ngoài.


Lâm Dịch xuống xe. Chương Thiển Ngữ vì lời hắn nói làm xúc động, đợi lúc lâu vẫn không phản ứng.


Chàng nói, chàng cõng nàng...


Mãi đến khi nghệch ra trên lưng Lâm Dịch, xuống khỏi xe, Chương Thiển Ngữ vẫn có chút sững người. Một tay nâng tán ô, một tay vòng vào cổ người dưới thân. Những hạt mưa cứ nặng nề vỗ vào lưng, tạo tiếng rột rạt. Thỉnh thoảng lại có những giọt ngược gió bay đến, phả vào mặt, ngấm đến lạnh run người.


"Phu quân..."


Chương Thiển Ngữ thần sắc phức tạp, mở miệng, không biết nên nói gì.


Trên đời này, lại có nam tử nguyện ý để thê tử của mình nằm trên lưng!


Đây là chuyên lạ lùng đến cỡ nào!


Thể xác của một nam tử, lại để một nữ tử bao phủ phía trên.


Chương Thiển Ngữ hạ mi, tỉ mỉ quan sát người đang ở gần trong gang tấc. Dáng người cao to, cũng không tính là quá lớn, so với một nam nhi còn có vẻ gầy yếu quá mức, nhưng cõng nàng trên lưng mà vẫn bước đi vững vàng. Trên đôi lông mày mảnh mai còn dính hai hạt vũ châu (2), đưa qua đưa lại mà vẫn chưa rơi mất. Bên dưới thái dương là vẻ mặt quá mức tuấn tú, như ôn ngọc. Biểu tình thì thản nhiên, không có một chút gì là không tình nguyện, như thể đây là một chuyện rất hiển nhiên vậy.


(2) Vũ châu: nước mưa như ngọc.


"Đừng lo lắng, nàng cũng không nặng, không làm ta mệt." Người dưới thân nói hai câu, lại tiếp, "Nhẹ như lông hồng, xem ra vì chuyến đi này mà đã gầy đi rất nhiều."


"Chàng cẩn thận, đừng để mắc mưa."


Giọng nói dịu dàng điềm tĩnh, khiến người ta thoải mái. Không biết tại sao, tuy chỉ một câu vô cùng đơn giản, nàng lại cảm thấy như có một dòng nước ấm chảy vào tim, khiến trong lòng lại lần nữa nóng lên, ấm áp toàn thân. Siết chặt cánh tay, đem tai dựa sát vào thân người bên dưới, tựa vào tấm lưng cũng không quá rộng này. Nhắm mắt, lại nghe tiếng tim đập dồn dập, nàng cảm thấy được trái tim mình bình yên một cách lạ thường.


Bên ngoài mưa to gió lớn, ở dưới tán ô này lại ấm áp hài hòa, dù mưa có to đến mấy cũng không thể phá vỡ được.


____________________________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play