Tuy rằng tối hôm qua nằm rất nghiêm chỉnh, nhưng sáng hôm sau tỉnh dậy, Lâm Dịch lại phát hiện mình ôm Chương Thiển Ngữ vào lòng, hơn nữa còn như bạch tuộc mà bám dính trên người nàng.


Thật đúng là...


Thói quen ôm đồ vật lung tung để ngủ này thật không tốt chút nào!


Nhân lúc nàng còn chưa tỉnh lại, hắn liền rút tay về, rời giường để đi luyện kiếm. Lúc trước, hắn vẫn có thói quen sáng sớm luyện kiếm, vốn trước kia là chạy bộ, chỉ là hình thức tập thể dục này ở cổ đại có vẻ hơi quái dị, vì thế hắn bắt đầu luyện kiếm để thay thế.


Nhưng mà, hắn không biết rằng, sau khi hắn thức dậy thì Chương Thiển Ngữ cũng mở mắt.


Trước đây vốn có thói quen ngủ một mình, giờ trên giường lại có thêm một người, nên nàng có chút chưa quen, thành ra tối qua vẫn luôn ngủ không được. Lúc Lâm Dịch vươn tay ôm lấy người nàng liền làm nàng tỉnh lại ngay. Hơn nữa, tim còn đập nhanh hơn một nhịp. Cứ nghĩ chàng đang muốn làm gì đó, nàng liền sợ hãi, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút. Sau đó mới phát hiện, chàng chẳng qua chỉ muốn ôm cái gì đó mà thôi, nên mới hoàn toàn thanh tĩnh, cứ để chàng ôm chặt như vậy, một lúc thì cũng ngủ thiếp đi.


Sáng nay, khi Lâm Dịch tỉnh lại thì nàng cũng đã tỉnh, chỉ là do dự không biết có nên rời giường hầu hạ chàng thay quần áo không. Dựa vào lần tiếp xúc trước, có vẻ trượng phu này là người không thích để người khác hầu hạ gì cả. Song, đó lại là trách nhiệm của một thê tử như nàng. Sau đó, khi thấy trượng phu cẩn thận rời giường, nàng khẳng định chàng không cần nàng giúp, nên cứ thế liền giả vờ ngủ.


Lâm Dịch ở hoa viên luyện kiếm từ sáng sớm, trên người cũng đổ đầy mồ hôi, nên đã tắm rửa một lát mới quay lại viện của mình. Đây cũng là thói quen thường ngày của hắn. Khi hắn trở lại thì Chương Thiển Ngữ đã rời giường, cũng đã chuẩn bị xong bữa sáng để đợi hắn.


"Sau này nếu đói bụng cứ ăn cơm trước, không cần chờ ta!" Lâm Dịch thấy nàng đợi lâu, lúc ngồi xuống bên cạnh liền nói.


Chương Thiển Ngữ chỉ cười, đưa đũa cho hắn, cũng không trả lời. Có lẽ dù hắn nói như thế nàng cũng không làm vậy.


Sau khi ăn sáng xong thì Lâm Dịch dẫn Chương Thiển Ngữ đến đại phòng bên kia để làm quen với mọi người. Thật ra bên đó cũng không có ai ngoài Tô Minh Anh và mấy người con của ông ta. Tất nhiên, Tô lão thái gia cũng đang sống cùng với Tô Minh Anh, hắn là tôn tử, theo lý dù sao cũng phải qua chào hỏi bên kia.


Cũng không có gì đặc biệt, đến chỗ đại bá vừa đúng lúc là giờ cơm trưa, nên cũng ở đó dùng xong bữa mới về. Người Trung Quốc từ xưa đến nay luôn có thói quen giữ khách lại ăn cơm như vậy.


Trên đường về, Lâm Dịch kiếm đại một chủ đề để cùng trò chuyện cùng Chương Thiển Ngữ. Tính tình của hắn từ trước đến nay đều không nhiệt tình kết giao bằng hữu, chỉ là bản thân được giáo dục những điều tốt đẹp, lúc đối xử với người khác cũng ôn hòa lễ độ, nên lúc này chỉ là biểu hiện một chút đó mà thôi. Chính xác thì những người bạn mà hắn thân cũng không nhiều lắm. Như ở hiện đại, bạn thân nhất cũng chỉ có một người, người bình thường cách 10 thước rất dễ dàng đến gần hắn 1 thước, nhưng trong khoảng cách 1 thước muốn gần hơn với hắn là rất khó. Nói đúng hơn, hắn là kiểu người bên ngoài thì ôn hòa, nhưng nội tâm thì lạnh lùng. Nhìn qua thì giống như rất dễ ở chung, nhưng tiếp xúc rồi mới biết hắn thật ra không phải là người dễ tiếp cận.


Tuy vậy, đối với Chương Thiển Ngữ, hắn lại xem như ngoại lệ. Bởi vì hai người có quan hệ đặc biệt nên Lâm Dịch mới thiết tha tạo cho nàng một vị trí, để khi hai người ở cùng nhau không còn phải lúng túng nữa. Thế nên hắn chủ động bắt chuyện, cũng có ý là muốn thông qua điều này mà cùng đối phương làm quen lẫn nhau, để không cần phải cứ gặp mặt lại ngại ngùng, không biết nói gì cả.


Đương nhiên, kết quả có được cũng không tệ, ít nhất là sau khi từ chỗ đại bá trở về, hai người đã có thể nói chuyện rất lâu, cũng không còn phải thầm thì to nhỏ nữa. Dù sao thì cái người vốn có chút không hài lòng với hắn, luôn cho rằng hắn cưới cháu gái lão là chiếm được tiện nghi, như Chương Đôn, cuối cùng cũng đã có thể mỉm cười với hắn.


Quay trở lại chuyện trước đó, mọi việc vẫn diễn ra như thường ngày, Chương Thiển Ngữ đã bắt đầu thích ứng với hoàn cảnh mới, quan hệ bà tức (1), trục lí (2) cũng bắt đầu xuất hiện, nhưng may là nàng cũng xem như giải quyết thỏa đáng, không hề có ý cùng đại tẩu tranh quyền quản lý gì cả, thành ra quan hệ chị em dâu xem như là vui vẻ. Còn cô em gái nhỏ Tô Bác Huệ cũng rất thích nàng.


(1) Quan hệ bà tức: quan hệ mẹ chồng nàng dâu.
(2) Quan hệ trục lí: quan hệ chị em bạn dâu.


Về phần Tô phu nhân, tuy rằng vẫn để bụng việc nàng đoạt đi tiểu nhi tử của bà, nhưng cũng không làm gì quá đáng, vẫn trong phạm vi có thể chịu được, nhiều lắm thì lúc ăn cơm lại bắt đầu đặt ra mấy cái quy tắc này nọ, để nàng có thể giúp chọn lựa món ăn một chút mà thôi. Ngày đó lúc ở nhà nương gia, mẫu thân sớm đã nói cho nàng biết, nàng cũng biết sống cùng với mẹ chồng thì không thể hòa thuận được như với mẹ ruột, không thể không có vấn đề được, thế nên đối với Tô phu nhân nàng cũng không đòi hỏi gì hơn.


Về phần Lâm Dịch, vẫn đang cố gắng thích nghi với thói quen có thêm một người trong cuộc sống của mình, nhiều hơn một phần cơm, nhiều hơn một người ngủ chung, trong phòng có thêm đồ vật của người khác, thư phòng thì có thêm sách của người kia, mỗi ngày sẽ có thêm một người trò chuyện, thêm một người để dặn dò hay nhắn nhủ...


Không thể không nói thời gian đúng là trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái Lâm Dịch và Chương Thiển Ngữ thành thân đã được một tháng. Hai người xem như cũng thân thiết hơn, vì dù sao mỗi ngày cũng đều ngủ chung giường.


Đêm nay, như thường lệ, tắm rửa xong thì lên giường. Lâm Dịch cảm giác Chương Thiển Ngữ không như trước, sẽ trực tiếp nằm xuống ngủ, mà cứ nhìn hắn, muốn nói lại thôi.


"Nàng có gì muốn nói với ta sao?"


Bị nhìn như vậy, Lâm Dịch không thể không xoay người, nhìn nàng lên tiếng hỏi.


Chương Thiển Ngữ vài lần muốn nói nhưng lại thôi, mặt cũng mơ hồ ửng đỏ.


"Rất khó nói sao?"


Chương Thiển Ngữ nhìn thẳng vào mắt hắn. Lâm Dịch còn chưa kịp nhìn thấy sự bối rối trong đôi mắt kia thì đã thấy nàng mở miệng, "Ban ngày mẫu thân có tìm thiếp nói chuyện một chút!"


"À, mẫu thân nói gì nàng cũng đừng để trong lòng, qua một thời gian sẽ tốt thôi. Cuộc sống này là của hai ta, nàng chỉ cần nhớ vậy là được rồi." Lâm Dịch không để tâm nhiều, nghĩ rằng Tô phu nhân lại hoạnh họe gì nàng.


Nhưng, Chương Thiển Ngữ vẫn ấp a ấp úng. Lâm Dịch vẫn chờ nàng nói, lại không biết rằng, lời sau đó chả khác gì bom nguyên tử cả.


"Mẫu thân hỏi thiếp... Một tháng qua trừ đêm tân hôn, có... có cùng... chuyện phòng the."


Lời cuối vừa dứt, cảm giác như giọng nàng nhỏ đến mức không thể nghe được. Chỉ là, hiện tại đang là ban đêm nên Lâm Dịch đã nghe rất rõ ràng.


Ngay lập tức, trong đầu nghe một tiếng oành, trống rỗng!


Trong một tháng này, hai người mặc dù ngủ cùng giường nhưng trên thực tế còn trong sạch hơn cả nước tinh khiết, ngoại trừ việc mỗi lần Chương Thiển Ngữ tỉnh lại đều bị Lâm Dịch ôm cứng thì không có gì khác nữa. Chuyện này kéo dài đến một tháng khiến Lâm Dịch cũng hơi ngạc nhiên. Lúc đó, hắn cũng không nghĩ gì đến chuyện ấy, vốn cho rằng miễn cưỡng lừa được đêm tân hôn xem như đã xong nhiệm vụ, ai ngờ Tô phu nhân lại ngầm cho người để ý việc này.


Chương Thiển Ngữ nói xong cũng thấy không được tự nhiên. Lâm Dịch nhìn nàng, cảm thấy một tháng vất vả xây dựng tình bằng hữu kia thật lãng phí.


Hắng giọng một tiếng, Lâm Dịch ngó lơ đi chỗ khác, nói, "Đã khuya rồi, ngủ đi!"


Nói xong liền nhắm hai mắt lại, cho nên không nhìn thấy được Chương Thiển Ngữ sau khi nghe xong lời hắn nói thì trong ánh mắt đã hiện lên tia buồn bã.


Tất cả những nữ tử cổ đại đều giống nhau. Chương Thiển Ngữ cũng hiểu là phải nhanh chóng làm tròn trách nhiệm của người con dâu đối với nhà chồng, từ trước đến nay nữ nhân luôn phải sinh được con nối dòng mới có thể an ổn, cho dù sau này trượng phu có lạnh nhạt hay làm xằng bậy thì mới có động lực mà chống đỡ. Ở cổ đại, nữ nhân cuối đời không phải dựa vào trượng phu mà là nhi tử. Sự sủng ái của nam nhân quá mức mong manh, bản chất vốn không bền, khi cưng chìu một người thì đem người đó nâng lên tận trời, đến khi lại nhạt thì cũng có thể mang người này giẫm đạp dưới chân.


Trước khi xuất giá, mẫu thân cũng từng dặn nàng hãy nhân lúc mới cưới hãy nhanh chóng sinh con nối dõi, có như vậy về già mới được đảm bảo. Song, một tháng qua, sống cùng trượng phu tuy rằng rất tốt đẹp, nhưng đối với việc này lại không hề tiến triển, mà nhất nữa là bản thân nàng tự thấy tính cách của mình còn rụt rè, cũng không nói gì. Hai là nàng là nữ nhi, mở miệng nói vấn đề này, cũng như những lời răn chốn khuê phòng, có thể sẽ bị trượng phu cho rằng nàng là người phóng đãng hay không? Thứ ba chính là ấn tượng của nàng về chuyện này cũng không phải là tốt đẹp gì, chỉ nhớ rõ đêm đó trừ lúc đầu cơ thể có chút cảm giác không thể hiểu được thì còn lại là vô cùng đau đớn, sau cùng như thế nào nàng cũng không nhớ nữa, hoặc có lẽ là đã ngất đi. Bình thường trượng phu là người ôn hoà mà khi làm chuyện đó lại như là người khác hẳn. Nàng không biết có phải tất cả nam nhân khi gặp vấn đề này đều sẽ như vậy hay không, nhưng mà nàng thật sự có chút hơi sợ trượng phu lúc đó. Cho nên, một tháng qua, chàng không nhắc tới, nàng may mà cũng có thể tránh được lúc nào hay lúc đó.


Lâm Dịch không hề biết nàng vì chuyện này mà rối rắm, nên rất nhanh đã ngủ đi. Hơn nữa còn như thường lệ, lúc ngủ thì tìm cái gì đó ôm vào ngực, nên đem cả người nàng ôm trọn. Một tháng qua, nàng đối với việc này từ có chút không thoải mái ban đầu cũng dần thành thói quen, lúc này đã có thể ở trong ngực chàng, tìm một vị trí thoải mái để ngủ.


Nhắm hai mắt lại, nghe tiếng thở đều đều của người bên cạnh, Chương Thiển Ngữ cũng từ từ rơi vào mộng đẹp.


_____________________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play