Mặc kệ ở trong triều có sóng ngầm mãnh liệt thế nào, tranh cãi nảy lửa ra sao, Lâm Dịch vẫn cứ an tâm làm cái chức biên tu của mình.
Cứ thế cho đến cuối tháng Bảy, sau khi nhà Liêu công phá Biện Kinh xong, chả hiểu sao cũng yên tĩnh như vậy, cũng không có thừa thắng mà tiến xuống phía nam, hoặc có thể là quân đội nhà Tống rốt cuộc cũng đã phát huy tác dụng, dù khó khắn nhưng vẫn giữ được quân Liêu ở Biện Kinh.
Nạn ngoại xâm tạm thời giảm bớt uy hiếp, hoàng đế liền gây sức ép để tiêu diệt nội loạn. Những đại thần trước đó muốn ngài thoái vị đều bị xử phạt hay giáng chức. Có thể thấy, hoàng đế là một người rất thù dai. Còn về một vài vị hoàng tử, dù sao thì hổ dữ cũng không ăn thịt con, cũng chỉ bị phạt, thu hồi vài mẫu diện tích phủ mà thôi.
Tuy không bị phạt nặng, song những vị hoàng tử trước đó đã tiêu xài hoang phí mà xây phủ đệ thật xa hoa giờ xem như cũng bị đã lãng phí. Đặc biệt là Cung Vương, trước đó khi Hoàng đế lâm bệnh nặng còn muốn dùng biện pháp cực đoan, là vũ lực để bức vua thoái vị. Chẳng qua, đã bị Vũ Vương phái người đi cố ý làm hỏng việc, nên lần này khi bị xử phạt, Cung Vương là bị thiệt hại nặng nhất, bị giáng làm thứ dân. Đương nhiên khi công bố ra bên ngoài thì được dùng bằng một cái tên khác, vì nói cho cùng, những bê bối của hoàng gia không thể tùy tiện truyền ra ngoài được.
Bây giờ, bệnh đa nghi của hoàng đế càng lúc càng nặng, cứ nghĩ đến mấy nhi tử trong lúc ngài bị bệnh nặng chỉ lâm le ngai vàng, trong lòng càng lúc càng thất vọng. Cho dù ngài là người của thời hiện đại, nếu bị con cái đối xử như vậy cũng không thể chịu được. Con người coi trọng nhất là tình nghĩa, cũng chỉ mong con cháu hòa hợp hiếu thuận mà thôi. Vì thế, tuy có nhiều nhi tử, song chỉ có mỗi Đoan Vương phóng túng là thân cận nhất.
Triều đại nhà Tống nổi bật nhất chính là giai cấp thống trị rất biết hưởng thụ, không chỉ vừa mới dời đô xuống Giang Nam phồn vinh thịnh vượng, mà ngay khi chiến tranh Liêu Tống vừa kết thúc, toàn bộ thành Lâm An nhanh chóng phục hồi sự xa hoa lãng phí, tựa như chiến tranh vừa xảy ra chỉ là chuyện tưởng tượng ra mà thôi.
Lâm Dịch cũng không kịp cảm khái với vấn đề này, vì một tháng qua đầu óc hắn đã sớm rối tinh rối mù. Không vì lý do gì khác, chính là chuyện quan trọng nhất trong đời hắn – hôn nhân đại sự.
Cả tháng Bảy này Tô gia đều trong tình trạng bận rộn, chuẩn bị sính lễ, quét vôi lại phòng ốc, xây dựng tu sửa nơi ở mới...
Lâm Dịch bị Tô phu nhân lôi đi thử mấy bộ đồ mới lớn nhỏ, toàn bộ đều là hỉ sắc (1), trong đó trang phục tân lang phải chỉnh sửa lại mấy lần. Y phục, mũ, hài cũng được Chương gia đưa tới, nghe nói là do Chương Thiển Ngữ tự tay làm, xem như là chứng tỏ tài nữ công gia chánh trước nhà chồng. Hài thì trong nhà người nào cũng có. Lâm Dịch lại lần nữa cảm nhận được làm nữ nhân cổ đại thật không dễ dàng. Phải làm cho mỗi người một đôi hài như vậy, phải mất bao lâu mới xong đây?
(1) Hỉ sắc: màu sắc vui vẻ, thường là màu đỏ.
Tháng Tám mùa hè chảy lửa, chạng vạng bao phủ thành Lâm An là một mảng trời chiều rực màu từ các mái hiên cao thấp của lầu gác, ngói than tường trắng, đá xanh xóm nhỏ, đến những cây liễu rũ ven đường, tạo nên một bức tranh vô cùng tuyệt mỹ.
Trong bức tranh rực rỡ sắc màu ấy, một đội ngũ rước dâu đang thổi sáo đánh trống đi xuyên qua đường lớn của thành Lâm An, phá vỡ sự yên tĩnh. Đội ngũ rộn ràng nhốn nháo, khuya chiêng gõ trống đi một vòng quanh ngã tư của thành Lâm An. Tân lang trên lưng ngựa có dung mạo như sen như ngọc, tuấn lãng phi phàm, người này không ai khác chính là Lâm Dịch. Vì hôn lễ này là do hoàng đế đích thân tứ hôn, cũng vì trước đó do chiến tranh làm ảnh hưởng, nên lần này không khỏi phô phương quá mức.
Bên phía Chương gia lúc này, Chương Thiển Ngữ từ canh tư đã bắt đầu chuẩn bị, tắm gội, chải đầu rửa mặt, sau đó thì búi tóc thoa phấn, tô môi kẻ mày, điểm hoa điền, tết tóc, bị các hỉ nương ở trên mặt không ngừng thoa vẽ loạn, trên người mặc bộ giá y (2) đỏ thẩm mà mấy tháng nay đã tự mình thêu lấy, đầu thì đôi mũ phượng...
(2) Giá y: áo cưới.
Sau khi chỉnh sửa ngay ngắn toàn bộ, Chương Thiển Ngữ nhìn vào gương đồng. Trong tấm kính phản chiếu hình ảnh mơ hồ, đến rõ ràng, một thiếu nữ mắt phượng hàm xuân, mày dài ẩn dưới mái tóc đen, mắt sáng long lanh, má hồng tươi thắm, giá y đỏ thẫm càng tôn lên làn da trắng mịn, môi đỏ răng sáng, trong căn phòng đầy nến đỏ dán chữ hỉ, khiến cả căn phòng mờ ảo mông lung. Thiếu nữ có đôi má phấn ửng đỏ, mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân đều kiều mị đến động lòng người.
Đây vẫn là mình sao?
Chương Thiển Ngữ có chút kinh ngạc nhìn mình sau khi trang điểm xong, bộ dạng lúc này thật khác xa ngày thường, rốt cuộc là do trang điểm quá thần kỳ hay là diện mạo của nàng vốn dĩ quá lòe loẹt đây?
"Nhìn dáng vẻ này của tiểu thư, quả là tân nương đẹp nhất mấy chục năm gần đây, thật giống tiên nữ hạ phàm. Như thế này phu quân của tiểu thư mà nhìn thấy nhất định sẽ bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo!"
Hỉ nương ở phía sau tấm tắc khen ngợi. Chương Thiển Ngữ bị bà trực tiếp khen đến đỏ bừng cả mặt, dung mạo vốn đã kiều diễm lại càng thêm vài phần quyến rũ, làm ai nhìn thấy cũng phải ngẩn người.
Nữ tử mặc trang phục màu hồng nhạt mở miệng than thở, "Chả trách mọi người đều nói hồng nhan họa thủy. Lục muội nhìn thế này thì ngay cả Quý phi Bao Tự Chi nhìn cũng không bằng. Nếu ta là muội phu, cưới được một nương tử như tiên nữ thế này dù có giảm thọ mười năm cũng cam tâm tình nguyện!"
"Thôi thôi! Ngày đại hỉ mà toàn nói gì đâu không!" Chương ma ma vội vàng từ bên ngoài đi vào, vừa nghe hai từ "giảm thọ" liền căng thẳng lên tiếng, "Tiểu thư, mau đội khăn voan vào, kiệu hoa sắp tới rồi!"
Ma ma vừa nói xong, trong phòng liền nhanh chóng nhốn nháo cả lên, túm lấy hỉ quả (3), kiểm tra lại dung mạo, tìm kiếm khăn voan... líu ra líu ríu không thôi.
(3) Hỉ quả: loại quả mang lại may mắn cho ngày cưới, thường là táo đỏ.
"Ôi! Nhanh vậy sao?" Chương Thiển Ngữ thấp giọng hô lên một tiếng, trên mặt hiện lên chút lo lắng không yên.
"Nhanh lên, nhanh lên! Khăn voan đâu rồi?"
"Tần bà (bình quả – táo) đâu rồi? Mau đưa cho tiểu thư cầm nhanh!"
"Lục muội, khăn voan đang ở trong tay muội, muội tìm chỗ khác làm gì chứ?" Một thiếu nữ mặc trang phục lộng lẫy, lớn tiếng trêu.
Nữ tử mặc áo hồng hăm hở nâng váy chạy đến đóng cửa lại, "Không được để muội phu tương lai dễ dàng đón dâu được, chúng ta nên tranh thủ nhanh!"
Bỗng nhiên, ở bên ngoài vang lên âm thanh kéo dài, "Kiệu hoa đến!"
Ngày mồng 8 tháng Tám, Lâm Dịch cưỡi tuấn mã, mang theo một đội ngũ chiêng trống khèn tiêu tấu nhạc hỉ, lên đường đến phủ Tể tướng, đi qua vô số cửa chắn của toàn bộ văn võ bá quan, hao tốn không ít võ mồm, vung tiền mừng cho các huynh đệ tỷ muội của tân nương, mở cửa khuê phòng của tân nương, như mở ra một cuộc sống mới không thể dự đoán được.
Ngày mồng 8 tháng Tám, Chương Thiển Ngữ một thân hỉ phục, mũ phượng, trùm khăn voan, được huynh trưởng đỡ lên kiệu hoa. Bên đường chiêng trống pháo hoa, ồn ào nhốn nháo, đội ngũ đón dâu chậm rãi đi từ phía đông, rẽ vào phía bắc của đường lớn. Tiểu thư chưa chồng giờ đã thành thiếu phụ có chồng, danh hào giờ sẽ là Tô Chương thị.
Tô phủ trang trí đầy hoa đăng chữ hỉ, liếc mắt một cái nhìn lại chỉ thấy một mảnh đỏ rực như lửa. Vì ngại quan hệ của Chương gia và Tô gia, văn võ bá quan trong triều đến không ít, mặt người nào cũng hớn ha hớn hở, a dua nịnh hót, thay phiên nhau chúc mừng.
Lúc này, bên trong chính đường, một nam tử toàn thân mặc hỉ phục nhìn khá bắt mắt, hắn vừa cao vừa trắng, có lông mi dài tinh tế, ngũ quan tinh xảo, đầu búi cao được cột bằng dây màu đỏ, dây cột tóc buông xuống hai bên thùy, bên trong bộ hỉ phục màu đỏ, làn da trắng nõn càng hiện ra rõ ràng hơn, nhìn qua có thể thấy khí chất xen lẫn cả nét nam tính lẫn nữ tính mấy ai cưỡng lại được.
Trên mặt tân lang hiện lên nét thản nhiên mà mỉm cười, nhìn qua cứ nghĩ hắn cũng đang rất vui vẻ với những gì sắp diễn ra. Chỉ là, nếu cẩn thận quan sát trong cách nói chuyện, sẽ phát hiện trong mắt hắn hiện giờ là hoàn toàn mờ mịt.
Trong tay đang nắm lấy một dải lụa màu đỏ. Ở giữa dải lụa là một đóa hoa bằng lụa màu đỏ thẩm. Đầu bên kia của dải lụa là do nhân vật chính khác, tân nương, cầm lấy.
Lâm Dịch cảm thấy lúc này suy nghĩ của mình đã bị đình trệ.
Sẽ kết hôn!
Cùng với một nữ tử!
Khi hắn vẫn là còn là cô, cô đã từng nghĩ tới việc trong tương lai sẽ cử hành một hôn lễ như thế nào, là kiểu Trung Quốc hay kiểu Âu Tây, là kiểu truyền thống hay hiện đại. Thậm chí còn nghĩ đến việc sẽ cử hành hôn lễ quan trọng cả đời này ở đâu, có lẽ là ở khách sạn, trang viên, giáo đường, mà khả năng lớn nhất có thể là trước giáo đường, mặc một bộ áo cưới màu trắng, có bạn bè người thân chúc phúc, nghe mục sư đọc tuyên cáo, nói lời cam kết cho một cuộc hôn nhân, đeo ở ngón áp út chiếc nhẫn biểu tượng của hôn nhân...
Hơn nữa, quan trọng nhất là... đối tượng phải là một người bằng tuổi cô, là một nam tử thân thiết hoặc tâm đầu ý hợp.
Hiện giờ...
Toàn bộ đã thay đổi!
Lâm Dịch đắm trong suy tưởng, mãi cho đến khi người chủ trì buổi lễ hô to một tiếng mới khiến hắn trở về với thực tại.
"Nhất bái thiên địa!"
Chỉ là, tiếng hô này không những không làm hắn thoát khỏi suy nghĩ của bản thân mà ngược lại, khiến cho suy nghĩ của hắn rơi vào trống rỗng.
Nắm dải lụa hồng, xoay người hướng ra cửa, cúi đầu một cái.
"Nhị bái cao đường!"
Nhìn thấy Tô Minh Kiệt và Tô phu nhân ngồi ở phía trước, nội tâm của Lâm Dịch rối đủ kiểu, cong thân cúi xuống.
"Phu thê đối bái!"
Một tiếng hô này của người chủ trì buổi lễ đặc biệt dài hơn bình thường, Lâm Dịch xoay người, đối mặt với người đang trùm khăn voan, có thể nhìn ra được dáng người yểu điệu của tân nương tử, hít sâu một hơi, trong đầu trăm chuyển ngàn hồi, cả đại sảnh đang huyên náo giờ bỗng chốc yên lặng.
Như vậy kết cục đã định rồi sao?
Hai nữ nhân?
Ánh mắt do dự giữa hỉ đường đông nghẹt người, dán đầy chữ hỉ, trải đầy lụa đỏ, đốt đầy nến đỏ thẩm như chúc phúc, tiếng xì xào của các tân khách, gương mặt vui vẻ của người thân và bạn bè, không ai là không vui vẻ, màu đỏ trước mặt đâm vào mắt đến phát đau, nhưng cũng kéo hắn trở về với thực tại.
Thu hồi tầm mắt, hướng về người đối diện cũng toàn thân đỏ thẫm, thẳng người cúi thắt lưng.
Cứ vậy đi!
"Kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng!"
__________________________