Chương Thiển Ngữ đi đến trước cửa phòng của Chương Đôn, chỉ thấy cửa đóng hờ. Nàng vừa định đẩy cửa đi vào thì nghe bên trong truyền ra tiếng nói chuyện mơ hồ, liền ngừng động tác, đồng thời ra hiệu cho Quyển Bích ở phía sau đừng lên tiếng.
"... Hôm nay sau khi kết thúc buổi chầu, Cung Vương và Vũ Vương cùng đến tìm nhi tử, trong lời nói còn bóng gió ám chỉ muốn cùng Chương gia kết thân. Nhi tử vì thấy Ngữ nhi còn nhỏ, muốn để qua vài ngày sẽ tìm cách từ chối khéo. Hai vị vương gia kia hình như cũng không hài lòng lắm. Dạo gần đây, thủ hạ của hai Vương gia trong triều càng tranh đấu kịch liệt hơn. Bệ hạ thì lại càng phòng bị hơn đối với Chương gia. Nếu cứ như vậy, hài nhi sợ là sẽ khiến bọn họ nóng vội, rồi có khi sẽ làm ra chuyện gì đó không tốt!"
Trong phòng, Chương Đình cung kính đứng trước mặt Chương Đôn, kể lại toàn bộ sự việc lớn nhỏ xảy ra lúc thượng triều ngày hôm nay. Chương Đôn lúc này đang thưởng thức hai viên màu hồng phớt trên tay. Hai viên đá sáng phớt đỏ ấy là từ quả hạch đào, trò chơi rất được các văn nhân nhã sĩ yêu thích, vì thế còn được gọi là "Văn ngoạn thiết hạch đào" (1). Hai quả hạch đào này của Chương Đôn là do Chương Thiển Ngữ tặng trong lễ mừng thọ năm ngoái, lão vừa thấy liền thích ngay.
(1) Văn ngoạn thiết hạch đào: Đồ chơi văn hóa từ cây hạch đào.
"Chương gia không giống như những gia tộc khác. Vi phụ lúc còn trẻ ngang ngược, không muốn cúi mình trước người trong thiên hạ, nâng Chương gia lên đỉnh cao. Nhưng cũng vì thế mà tạo oán hận, gây mầm họa cho đến hôm nay. Có thịnh tất có suy, trăng tròn rồi sẽ khuyết. Lúc còn trẻ vi phụ không hiểu đạo lý này, hiện tại đã hiểu ra thì cũng quá muộn."
"Chương gia có thể có được ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ vào phụ thân. Huống hồ, hiện giờ Chương gia vẫn theo khuôn phép cũ, không làm gì vượt giới hạn, bệ hạ cũng không nhất định sẽ đuổi cùng giết tận Chương gia, phụ thân đừng quá lo lắng!"
Chương Đôn nâng khóe miệng, trào phúng cười, "Đình nhi, ngươi đối với bệ hạ vẫn còn hiểu quá ít. Ngươi cho rằng tại sao đã nhiều năm như vậy, bệ hạ vẫn không có động tĩnh gì đối với Chương gia? Bệ hạ biết rõ Tăng gia và Chương gia bất hòa, nên vẫn luôn tìm cách bồi dưỡng để Tăng gia lớn mạnh. Mấy năm gần đây huynh đệ Tăng gia người nào mà không được giữ chức vụ quan trọng. Trái lại, với Chương gia mà nói, nhìn thì có vẻ chức vụ cao, nhưng cùng lắm cũng chỉ là những chức vụ râu ria. Nực cười nhất là bọn chúng vẫn không biết, còn tưởng bản thân được thăng quan nhanh quá mà thôi!"
Chương Đình vẫn như thường lệ, để lão phụ nói. Y ngẫm lại cũng thấy quả thật chức vụ của đám thân thích Chương gia có chút chỉ là hư danh. Y làm quan nhiều năm như vậy, cũng đã nhìn thấy được cục diện trong triều, nhưng đâu thể nói gì được.
"Cho dù Chương gia đứng về phía hoàng tử nào đi nữa, bệ hạ cũng sẽ không bỏ qua cho Chương gia. Vi phụ lúc còn trẻ làm quá nhiều việc hồ đồ, quan hệ với bệ hạ cũng không nói là tốt đẹp gì. Nếu vi phụ đoán không sai thì, dù vị hoàng tử nào lên ngôi hoàng đế, bệ hạ cũng sẽ ngầm lưu lại di mệnh, để loại bỏ Chương gia ta, cũng xem như là bệ hạ lưu lại công tích cho vị quân vương tiếp theo. Đến lúc đó, Chương gia ta sẽ trở thành kẻ bị đè đầu cưỡi cổ, để mặc cho quân chủ kế tiếp nhờ đó mà được lưu danh."
Chương Đình nghe thế thì nhíu chặt mày, "Theo như lời phụ thân, những hoàng tử kia không có người nào có thể trông cậy được, vậy Chương gia nên làm thế nào đây?"
Chương Đôn không trả lời câu hỏi này, lại tiếp tục di chuyển hai hạch đào trong tay, chớp mắt hỏi ngược lại, "Ngươi cảm thấy mấy vị Vương gia kia thế nào?"
Chương Đình suy xét hồi lâu mới mở miệng, "Nổi bật nhất trong triều phải kể đến Cung Vương và Vũ Vương. Cung Vương là trưởng tử của bệ hạ, từ lâu đã rất được bệ hạ sủng ái. Nhưng vị Cung Vương này tính tình lại hấp tấp nóng nảy, không đủ mưu mô, những năm gần đây còn luôn làm nhiều việc hoang đường. Bệ hạ có ác cảm, nhưng dù sao cũng là trưởng tử, tình phụ tử so với những hoàng tử khác cũng sâu đậm hơn, nên bệ hạ cũng không thật sự tỏ ra ghét hắn lắm. Hơn nữa mẫu phi của Cung Vương, Lan phi, nhiều năm qua vẫn luôn được lòng bệ hạ. Một nữ nhân có thể ở hậu cung hơn 20 năm mà không hề mắc một sai lầm nào, có thể thấy thủ đoạn của vị nương nương này nhất định không tầm thường. Cung Vương phi lại là tôn nữ của Thái phó hoàng đế. Thái phó mặc dù đã về hưu nhưng đối với bệ hạ lại có tình nghĩa thầy trò, ảnh hưởng với bệ hạ nhất định không nhỏ. Như vậy, có thể thấy vị trí của Cung Vương có rất nhiều ưu thế!"
Chương Đình nói xong thì ngẩn đầu nhìn Chương Đôn, thấy lão hình như cũng có chút đồng tình với y, liền tiếp tục nói.
"Vũ Vương là con thứ tư của bệ hạ, mẫu phi của Vũ Vương, Đức phi, lại là một trong bốn phi tử đứng đầu, xuất thân từ gia tộc thế gia lâu đời Hoa Dương Vương thị gia tộc. Vương thị gia tộc mấy đời liên tiếp đều có người thi đỗ các khoa thi, là hậu duệ nổi danh, được xưng là "Lục thế từ khoa chích nhất gia (2)." Các Tiến sĩ trong triều, cứ mười người sẽ có một người là của Vương thị gia tộc. Nói như thế, ngoại gia của Vũ Vương là có nhiều người nổi danh nhất trong số các hoàng tử. Bản thân Vũ Vương là người cẩn thận dè dặt, đối xử với người khác ôn hòa nhã nhặn, cùng với quan lại và học tử trong triều cũng thấu đáo tỉ mỉ, lại có giao hảo tốt với các hầu gia thế gia, nếu so với Cung Vương, Vũ Vương có nhiều tiếng tốt hơn, người ủng hộ trong triều cũng không hề ít!"
(2) Lục thế từ khoa chích nhất gia: Gia tộc duy nhất có con cháu sáu thế hệ liên tiếp đều thi đỗ Tiến sĩ.
Chương Đôn nhìn về phía Chương Đình, "Ngươi chỉ nhìn được lợi thế một mặt của Vũ Vương, nhưng lại không nghĩ đến mặt khác. Đức Phi xuất thân là Vương thị gia tộc, mà Vương thị là thế gia lâu đời cũng không sai. Nhưng dòng dõi thư hương này từ xưa đến nay luôn nổi tiếng là không tham gia tranh đoạt triều chính. Vương thị gia giáo nghiêm khắc, các gia đình thuộc Vương thị gia tộc cũng bị ràng buộc, không được phép tham gia chính sự. Có Vương thị gia tộc này thì mới có thể dựng nước bền mà không suy. Nói như vậy thì phía ngoại gia của Vũ Vương cũng không có nhiều tác dụng cho hắn. Tuy nhiên, Vương thị gia tộc đặc biệt có thể hiệu triệu các văn nhân sĩ tử. Vũ Vương nhờ vào các gia đình của Vương thị gia tộc để kết giao với các sĩ tử hàng đầu, nên tạo không ít tiếng tăm. Ngươi có biết văn nhân chính là cán bút, có đôi khi chỉ cần mở miệng là có thể phát huy được hiệu quả không thể nào tưởng tượng được không?"
Quả nhiên gừng càng già càng cay, Chương Đình không thể không bội phục phụ thân, tuy rằng đã về hưu nhưng vẫn có thể nhìn nhận vấn đề thông suốt như vậy.
"Ngoài Cung Vương và Vũ Vương, còn lại chính là Lỗ Vương và Tương Vương. Lỗ Vương có thái độ làm người ngay thẳng, không hề có tâm cơ, không giống người trong hoàng thất, mà như một hiệp khách giang hồ hơn. Từ trước đến nay, hắn vẫn luôn thích động đao múa kiếm, không thích văn chương. Bệ hạ đối với Lỗ Vương gần đây cũng đã buông lỏng, mặc kệ. Còn lại là Tương Vương, Tương Vương tuy trên danh nghĩa là con của Hoàng hậu nhưng lại do một cung nữ sinh ra, vì thế cái danh đích trưởng tử này thật ra có cũng như không. Huống hồ Hoàng hậu từ trước đến nay không hợp ý bệ hạ, mà Tương Vương lại có xuất thân như vậy nữa..."
"Ngươi, vẫn còn quá non. Lỗ Vương đúng là có thái độ làm người ngay thẳng, nhưng không phải là không có tâm cơ. Lỗ Vương từ trước đến nay đều thân thiết với các võ tướng trong triều, tuy rằng triều đình trọng văn khinh võ, nhưng từ xưa đến nay có binh thì có quyền, đặc biệt không ai dám nói võ phu thời điểm nào cũng đều vô dụng cả. Lại nói, Tương Vương tuy rằng do cung nữ sinh ra, nhưng cũng là do chính tay Hoàng hậu nuôi dưỡng. Hoàng hậu không có con, hắn chính là đích tử. Từ cổ chí kim, lập đích tử mới là chính thống, hắn hoàn toàn có thể nắm lấy điểm ấy mà thuận lý thành chương. Sĩ tử thiên hạ từ trước đến nay đều chú trọng lễ giáo, đến lúc đó ai có thể chống đối được gì. Huống hồ năm nay chỉ mới 21, vẫn còn chưa lập chính phi. Hắn lại có quan hệ thân thiết với Tăng gia, đến lúc đó kết quả sẽ thế nào còn chưa nói được đâu!"
Nghe phụ thân phân tích xong, Chương Đình chỉ cảm thấy trong đầu càng rối loạn. Nếu như vậy, xem ra mấy hoàng tử này thắng bại vẫn còn chưa nói được. "Phụ thân đang nói là Tương Vương muốn kết thông gia với Tăng gia?"
Chương Đôn liếc mắt nhìn y, "Ngươi cho là mấy vị Vương gia kia vì sao lại kiên trì muốn kết hôn với Ngữ nhi? Chẳng qua là thấy Chương gia và Tăng gia bất hòa, muốn mượn thế lực của Chương gia để chèn ép Tăng gia mà thôi. Hơn nữa, ngươi đã bỏ sót một vị Vương gia rồi!"
Chương Đình suy nghĩ kỹ lại một lúc, ngoại trừ các hoàng tử chưa trưởng thành thì còn vị nào nữa đây, là ai nhỉ?
Chương Đôn nhìn nhi tử như vậy, đoán chừng nếu không gợi ý cho y, chắc y sẽ không thể nhớ ra được, "Bên phía Thái hậu..."
Chương Đình chợt bừng tỉnh, "... Phụ thân muốn nói đến Đoan Vương sao?"
Nhớ ra rồi, nhớ ra rồi. Nhưng Chương Đình lại càng mơ hồ, "Đoan Vương... Nhưng mà... Sao có thể..."
Cũng không trách được sao Chương Đình lại nói năng lộn xộn như thế. Nói đến vị Đoan Vương này, có lẽ trong triều không ai là không biết. Đoan Vương thuở nhỏ đã ham thích văn chương, tranh vẽ, cưỡi ngựa, bắn tên, đá cầu, và đặc biệt có hứng thú với các loại đá quý hiếm. Hắn chỉ thích bay nhảy tự do như chim chóc muông thú mà thôi.
Đến tuổi trưởng thành, Đoan Vương bị say đắm trong thanh sắc khuyển mã (3), mà đá cầu là trò chơi sở trường của hắn. Hắn thân là thân vương nhưng lại thường xuyên cải trang dạo chơi ở các thanh lâu ca quán để tầm hoa vấn liễu. Phàm những ai là kỹ nữ nổi danh trong kinh thành đều đã từng qua lại với hắn. Có khi hắn còn để kỹ nữ cải trang, cho mang về vương phủ rồi giữ lâu bên mình.
(3) Thanh sắc khuyển mã: Thanh: là thanh âm, ca thanh, nhạc thanh, thường chỉ về ca múa. Sắc: mĩ sắc, nữ sắc, chỉ cuộc sống xa hoa hưởng thụ. Khuyển: chỉ những người giàu có chỉ biết chơi đùa lêu lổng, nuôi chó làm thú vui. Mã: cưỡi ngựa du ngoạn. Những thú tiêu khiển này thường chỉ có những người giàu có mới có thể chi trả được. Ở đây ám chỉ lối sống phóng túng bừa bãi của kẻ thống trị thời phong kiến.
Đồng thời, Đoan Vương còn kết giao với một đám bạn hữu ngưu tầm ngưu mã tầm mã với hắn, thường xuyên hẹn nhau cùng đến thanh lâu tầm hoa vấn liễu. Có thể nói, ở trong kinh thành, thanh danh của Đoan Vương cực kỳ không tốt. Nếu không phải vì sợ uy nghiêm của hoàng gia, dân gian mới không dám trắng trợn tuyên truyền, nếu không chỉ sợ tiếng xấu của hắn đã truyền khắp cả vương triều Đại Tống rồi. Mặc dù vậy, trong kinh thành không ai là không biết đến phẩm hạnh của Đoan Vương.
Người như vậy sao có thể có cơ hội lên ngồi hoàng vị chứ?
"Đình nhi, nhìn người không thể nhìn tướng mạo. Đoan Vương hành vi dù không đứng đắn, nhưng chưa từng mắc sai lầm gì lớn cả. Ngoài việc luôn bị Thánh thượng khiển trách vài câu, hơn hai mươi năm qua, ngươi có thể thấy hắn không hề phạm phải sai lầm nghiêm trọng gì. Trái lại, các vị hoàng tử kia, người nào mà chẳng từng bị bệ hạ dùng gậy răn đe. Huống hồ, Thái hậu đối với Đoan Vương từ trước đến nay luôn thiên vị. Mẫu phi của Đoan Vương lại là phi tử được bệ hạ sủng ái nhất. Có đôi khi, tranh phong gối đầu mới là chiêu lợi hại nhất. Nhiều năm qua, Đoan Vương ở trong dân gian còn thường sưu tầm một ít trò chơi dâng lên cho bệ hạ. Ở trong mắt bệ hạ, Đoan Vương không phải là hoàng tử, mà chính là hài tử của ngài. Đối với các hoàng tử khác mà nói, bọn họ cũng hiểu được Đoan Vương không có gì uy hiếp, chỉ như một người huynh đệ không đáng ngại của bọn họ. Bọn họ cũng sẵn lòng thân thiết với hắn. Một người có thể cùng lúc kết thân với nhiều người như vậy mà không hề bị nghi ngờ, điều này cũng không phải là ngẫu nhiên. Huống chi, trong số đó còn có cả thiên gia (4), thì lại càng kỳ quái hơn! Có đôi khi, không tranh gì mới chính là tranh đua!"
(4) Thiên gia: một từ khác để chỉ hoàng đế.
Câu nói cuối cùng của Chương Đôn vô cùng quan trọng. Chương Đình nghe xong liền trầm mặc, một lúc lâu sau mới mở miệng, "Phụ thân, nếu đã như vậy, hôn sự của Ngữ nhi nên làm sao bây giờ? Cung Vương và Vũ Vương tuy lần này cùng mở lời, nhưng hài nhi thấy bọn hắn đã không chờ được nữa. Nếu bọn hắn đưa bà mối đến tận cửa, chúng ta cũng không thể cự tuyệt. Mà lỡ như bọn hắn đến trước mặt bệ hạ thỉnh chỉ, chỉ sợ đến lúc đó khó có thể vãn hồi."
Chương Đôn nghe vậy, thần sắc càng trở nên mông lung, "Cung Vương và Vũ Vương đã lập chính phi. Ngữ nhi lại là đích nữ của Thừa tướng, không có khả năng bị ủy khuất làm thiếp. Nếu đã như thế, bọn hắn chỉ có thể chọn một môn hộ tương xứng với phe ta, hẳn sẽ là một công hầu thế gia nào đó để kết thân với Chương gia. Ngươi đã cùng bọn hắn nói chuyện, bọn hắn có nói ra gia đình nào sẽ kết thân với Chương gia không?"
"Cung Vương là muốn cầu thân thay cho bên nương gia (5) của Lan Phi, thứ tử của Đỗ gia Đỗ thượng thư. Cung Vương chính là muốn làm mai cho người biểu đệ này. Còn bên Vũ Vương thì lại muốn làm mai cho em vợ, là trưởng tử của Thái úy!"
(5) Nương gia: gia đình mẹ đẻ.
"Thứ tử của Đỗ thượng thư?" Chương Đôn cao giọng, ngữ khí có phần tức giận.
"Đúng, thưa phụ thân!" Chương Đình nhỏ giọng đáp, cúi đầu không dám nhìn phụ thân.
"Khốn nạn!" Chương Đôn tức giận mắng một tiếng, cầm hai quả hạch đào trong tay bóp mạnh, rồi ném qua một bên, làm rung cái kệ bên cạnh, khiến chiếc bình hoa cổ màu thiên thanh rơi xuống đất, loảng xoảng một tiếng mà vỡ vụn, tạo tiếng vang thanh thúy, làm Chương Đình sợ đến mức cứng đờ cả người.
"Thật là khinh người quá đáng!" Chương Đôn phát hiện trên tay không có gì cả, quay đầu tìm một lúc, thấy mấy chén trà trên bàn thì cầm lấy ném xuống đất. Dù có ném vỡ nhiều thứ hơn cũng không làm lão nguôi đi cơn giận trong lòng.
Phải một lúc sau, Chương Đôn mới bình tĩnh trở lại. Mà cũng đã lâu lắm rồi lão không lớn tiếng quát tháo như thế, lần này quả thật đã làm lão vô cùng tức giận.
Thứ tử của Đỗ thượng thư là Đỗ Dung, năm nay hai mươi tuổi, nhân phẩm và bộ dạng đều không tệ, gia thế quyền lực cũng cao. Tuy nhiên, đây chỉ là đánh giá một phía của tên quan Thượng thư này. Trong mắt ngoại nhân hắn là một công tử thanh lịch, nhưng lại ít người biết hắn có một thói quen vô cùng dơ bẩn, đó là lạm dụng và cưỡng bức nữ hài nhỏ tuổi. Nếu dùng cách nói ở hiện đại chính là bạo hành tình dục. Tì nữ trong phòng hắn làm việc không lâu sau sẽ bị thay đổi toàn bộ, chỉ là việc này cũng không nhiều người biết đến. Phủ thượng thư đem chuyện này xử lý bí mật, hơn nữa trong các đại gia tộc, nam tử có nhiều tì nữ cũng là chuyện bình thường, nên sẽ không ai để ý đến chuyện này. Song, Chương Đôn lại nằm trong số ít người biết ấy.
Vừa nghĩ đến việc Cung Vương muốn đem tôn nữ bảo bối của lão gả cho tên mặt người dạ thú kia, Chương Đôn hận không thể một đao mà chém chết Cung Vương, mặc kệ hắn là con cháu thiên hoàng quý tộc chó má gì đi nữa.
Không chỉ Chương Đình bị hù đến sợ, mà Chương Thiển Ngữ ở ngoài cửa cũng bị cơn thịnh nộ của tổ phụ làm kinh hoảng. Trong mắt của nàng, tổ phụ là người luôn rất kiềm chế, không bao giờ dễ dàng nóng giận. Hôm nay thế mà lại tức giận lớn như vậy, xem ra thứ tử của vị Thượng thư này không tốt lành gì. Không những thế, chỉ sợ hắn còn có những bí mật gì đó không muốn người ngoài biết được, vì những nhận xét về hắn ta cũng không có gì xấu. Không biết hắn đã làm gì đắc tội mới khiến tổ phụ nổi giận đến vậy?
Nghĩ đến bản thân là nữ tử, không thể tự mình lựa chọn hôn nhân, thậm chí hôn sự của nàng còn khiến phụ thân và tổ phụ khó xử như vậy, Chương Thiển Ngữ thấy trong lòng ảm đạm, không muốn nghe tiếp nữa, hướng Quyển Bích ra hiệu, rồi lặng lẽ rời đi để không quấy rầy người trong phòng bàn chuyện.
Nói tới nói lui cùng lắm cũng sẽ chỉ có những người đó thôi, sớm đã đoán được kết quả rồi thì còn mong chờ gì nữa chứ! Chương Thiển Ngữ tự giễu, sao đã biết rồi mà còn khờ khạo như vậy, tính cách này thật vô dụng.
Nhưng nàng không biết rằng, sau khi nàng rời đi, hai người trong phòng mới chính thức bàn về hôn sự của nàng. Trước đó chẳng qua chỉ là bàn về cục diện trong triều mà thôi.
___________________