Lấy tay gạt nước trong thùng tắm, Lâm Dịch mặc cho hơi ấm bao phủ toàn thân, thoải mái ngâm nga, để độ ấm của nước xoa dịu đi cái nhức mỏi của một buổi chiều luyện võ. Lâm Dịch có làn da bóng loáng mịn màng, trắng như tuyết, thoạt nhìn thật không giống như của một đứa bé trai. Có thể do tâm lý nữ nhi, Lâm Dịch rất biết cách chăm sóc, mà năm đó lại còn nhỏ, dáng người lại bé, ngũ quan vẫn còn non nớt, hơn nữa lúc này tóc đen tán loạn, ẩm ướt xõa lên đôi vai gầy trắng như tuyết, càng tôn lên khuôn mặt thanh tú. Nếu nhìn, ngược lại, sẽ khiến người ta nhầm lẫn giới tính. Điều này có lẽ một phần cũng vì tướng mạo của nó. Vẻ ngoài của Lâm Dịch phần lớn thừa hưởng được sự ôn nhu của Tô phu nhân, vừa nhìn sẽ giống như một nữ hài tử xinh xắn, không lạnh lùng như hai người ca ca, mà ngược lại có phần giống với tỷ tỷ Tô Bác Nhã hơn.


Tô Nghiễn vô cùng khó hiểu, tại sao công tử nhà hắn lại muốn tắm ở trong phòng, trong khi ở học viện có phòng tắm cho các học tử. Mọi người đều là nam tử, có gì mà phải kiêng kị? Công tử lại nói cái gì mà không muốn tắm cùng mọi người, nên Tô Nghiễn chỉ có thể kết luận đây hẳn là bệnh của người giàu có. Chỉ là mệt cho hắn phải mỗi ngày lấy nước đổ vào thùng tắm. Kỳ thật, thường ngày cũng có thể nhận ra, công tử nhà hắn bình thường đồ ăn hay vật dụng đều tinh tế quá mức, hành vi cử chỉ cũng không bướng bỉnh như tính cách vốn có của một tiểu nam hài, mà ngược lại nho nhã, xinh xắn giống nữ hài hơn.


Tô Nghiễn thật tình rất lo lắng, trên phố thường hay xuất hiện mấy kiểu người kỳ lạ hay chuyện kỳ quái, hắn cũng có nghe qua rất nhiều, nói gì mà nam tử không giống với nam tử, thích làm điệu bộ nữ tử hơn. Còn có một nam nhân thích ưỡn ẹo, làm nũng, và học nữ nhân thiêu thùa. Không những thế, còn sống chết không muốn cưới vợ, chỉ thích nam nhân. Hắn thật lo là công tử nhà hắn cũng cong vòng như vậy. May mắn là công tử không thích thiêu hoa, hơn nữa từ sau khi tập võ, thân hình cũng khỏe mạnh hơn rất nhiều. Cho nên, ngược lại mà nói, thói quen tắm rửa hàng ngày như nữ tử này cũng không phải quá khó để tiếp nhận.


Dương Tri Vũ đi đến trước phòng của Lâm Dịch, nghe thấy bên trong mơ hồ truyền ra vài giai điệu kỳ quái. Hình như là âm thanh của Lâm Dịch. Y vốn muốn đến tìm Lâm Dịch, giờ lại nghe tiếng bên trong, thế thì còn gì tốt hơn. Vốn mấy tháng nay cùng Lâm Dịch kết bạn, hắn với Lâm Dịch có thể nói là quan hệ không tồi, nên cũng không xa lạ như lần đầu gặp, không gõ cửa, liền trực tiếp mở cửa mà đi vào.


"Tô hiền đệ..."


"A!!!"


Lâm Dịch đang ngâm nga, đột nhiên nghe thấy tiếng của nam nhân, phản xạ có điều kiện hết lên một tiếng, hai cánh tay đan chéo che trước ngực.


Dương Tri Vũ bị tiếng hét của Lâm Dịch làm hoảng sợ, theo bản năng quay mặt đi. Phòng thì đơn sơ, thùng tắm lại đối diện cửa, cũng không có bình phong che chắn, có thể dễ dàng nhìn thấy trong thùng tắm lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn bị sợ hãi mà lúng túng, ánh mắt mờ mịt, dưới làn hơi nước trong suốt là tư thế khổ sở, mái tóc đen dài tỉ mẩn phủ lên hai vai mềm mại trắng như tuyết, lộ ra nét nhu mĩ; chân tóc còn lưu lại vài giọt nước đọng, ngẫu nhiên nhỏ xuống theo xương quai xanh tinh xảo; che ở trước ngực là cánh tay đan chéo, mang cảm giác gợi cảm mị hoặc... dù rằng miêu tả dáng vẻ một nam hài như vậy có phần không đúng lắm. Dương Tri Vũ khẽ động yết hầu, nuốt 'ực' một cái, tim đập nhanh, đầu óc trống rỗng. Nghe thấy tiếng hét, theo phản xạ quay đầu đi chỗ khác, ngầm cảm thấy khó hiểu, không biết phải làm sao. Tô huynh đệ cũng không phải là nữ tử, liếc mắt xem một cái có gì đâu, vì sao lại có cảm giác như là mạo phạm với nữ nhân vậy, chẳng lẽ...


Lâm Dịch hét to xong mới đột nhiên nhớ bây giờ nó là nam nhân, phản ứng như vậy hình như có hơi quá mức, sẽ dễ bị nghi ngờ, nên cố nén đi sự lúng túng, tỏ ra bình tĩnh nói, "Là Dương đại ca sao, phiền huynh đợi một chút, đệ sẽ xong ngay." Tuy nói thế, nhưng hai cánh tay che trước ngực vẫn không buông ra.


"À... Được..." Dương Tri Vũ trì độn trả lời, bước ra khỏi phòng, đồng thời đóng cửa lại.


Thấy vậy, Lâm Dịch mới thở phào nhẹ nhõm, hai cánh tay mới rời khỏi cái ngực trơn bóng, bằng phẳng. Đừng nói bây giờ nó là nam nhân, cho dù là nữ đi nữa, với độ tuổi lúc này của nó thì cũng chả có gì mà che. Chỉ là, vì trong tiềm thức vẫn nhận định mình là nữ nhân, nên mới theo bản năng mới làm động tác phòng hộ như thế. Xem ra nó vẫn chưa thích ứng với việc biến thành một đứa bé trai thế này. Lâm Dịch thở dài, nắm thùng tắm mà đứng lên, lấy quần áo bên cạnh mặc vào.


Dương Tri Vũ ở bên ngoài, suy nghĩ về phản ứng lúc nãy của Tô Bác Nghệ, càng nghĩ càng thấy không đúng. Khoan hãy nói hắn cảm thấy kỳ lạ, tại sao Tô hiền đệ cũng có biểu hiện như là bị mạo phạm nhỉ? Đều là nam tử, liếc mắt nhìn một cái có mất miếng thịt nào đâu. Trừ khi...


'Két' một tiếng, cửa phòng bên trong mở ra. Lâm Dịch mặc quần áo chỉnh tề từ trong bước ra. Tầm mắt giao nhau, cả hai đều có chút xấu hổ.


Dương Tri Vũ cẩn thận đánh giá Lâm Dịch, càng xem càng thấy nó bộ dạng quá mức mềm mại đáng yêu. Ánh mắt sáng ngời, con ngươi trong suốt, rực rỡ như vì sao. Chiếc mũi cao xinh xắn. Làn da trắng nõn như trứng gà vừa bóc vỏ. Môi anh đào hồng hào nhỏ nhắn, tươi lên càng lúc càng rõ, lúc mấp máy thì hồng nhạt sáng bóng, lộ ra nét trong sáng, cám dỗ người ta đến vuốt ve... Đợi chút!


"Tô hiền đệ, đệ vừa nói gì nhỉ?"


"Đệ hỏi là Dương đại ca tới tìm đệ có chuyện gì vậy?" Lâm Dịch bị ánh mắt của Dương Tri Vũ nhìn đến không tự nhiên, hơi lùi về sau hai bước.


"Đúng rồi!" Dương Tri Vũ được nhắc mới nhớ đến mục đích ban đầu, "Ta đến để gọi đệ cùng đi dùng cơm chiều, không biết hiền đệ đã ăn cơm chưa?"


Nghe Dương Tri Vũ hỏi, Lâm Dịch mới cảm giác trong bụng trống trơn, quả thật có chút đói, bật cười nói, "Đúng lúc, đệ cũng đói bụng, vậy đi cùng Dương đại ca luôn!"


Dọc đường đi, Lâm Dịch cảm giác Dương Tri Vũ không tập trung, không biết suy nghĩ cái gì, còn luôn dùng ánh mắt tò mò đánh giá nó, không biết y đang bị sao đây?


Bước vào nhà ăn của học viện, chỉ thấy thưa thớt vài học tử đang ăn cơm. Lâm Dịch bới cơm xong, đang muốn đi thì bị Dương Tri Vũ giữ chặt tay áo, ánh mắt nhìn vào bát cơm của nó, hoài nghi hỏi, "Hiền đệ, chỉ ăn như vậy thôi sao?"


"À, đệ nhỏ con, lượng cơm ăn cũng không nhiều." Lâm Dịch nghĩ là Dương Tri Vũ sợ nó ăn không đủ no, nên mới có ý tốt giải thích với y.


Hai người tìm một cái bàn lớn ngồi xuống. Lâm Dịch bắt đầu ăn cơm. Buổi chiều hôm nay, lúc chính ngọ có luyện võ một chút, nên nó đã sớm đói bụng. Chỉ là tuy có đói, nó cũng ăn cơm rất tao nhã. Điều này không chỉ nhờ công lao của Tô phu nhân mà còn có lão mẹ ở hiện đại của nó. Mẹ nó đặc biệt thích các thân sĩ Anh quốc, vì thế lúc trước ăn cơm hay gì đó đều lấy lễ tiết của Anh quốc ra rèn luyện nó.


Không chỉ lượng ăn nhỏ, ngay cả dáng vẻ ăn cơm cũng nhã nhặn, thanh tú như vậy. Dương Tri Vũ nhìn Lâm Dịch mở miệng nhỏ nhai đồ ăn, trong lòng nghĩ: ngón tay mảnh khảnh quá mức, lông mi quá dài, làn da quá nhẵn nhụi, cái mũi quá xinh xắn...


Lúc ăn cơm, Lâm Dịch cảm giác có một ánh mắt cứ thế mà dán chặt trên người mình, ngẩn đầu thì thấy Dương Tri Vũ dùng ánh mắt quái dị kia nhìn nó, không khỏi sờ sờ mặt, nghi hoặc hỏi: "Dương đại ca, trên mặt đệ có gì không ổn sao?"


"Hả?" Dương Tri Vũ bị lời nói của Lâm Dịch làm cho bừng tỉnh, vội dời tầm mắt, bối rối nói, "Không... Không có gì không ổn..."


"Vậy huynh sao không ăn, đồ ăn đồ uống không ngon hả?" Lâm Dịch khó hiểu, cảm thấy hôm nay Dương Tri Vũ có chút kỳ quái.


Dương Tri Vũ nhìn vào bát của mình, quả nhiên một hột cơm cũng chưa đụng tới. "Cái này được, cái này được!" Nói xong vội cúi đầu, mạnh mẽ và mấy hột cơm, ăn thoáng một cái liền bị sặc.


Lâm Dịch nhìn bộ dạng hậu đậu của y nở nụ cười, bàn tay ở phía sau không ngừng vỗ lưng y, chế nhạo nói, "Huynh ăn từ từ thôi, có ai giành với huynh đâu." Chỉ không biết vì sao lại bị sặc, Dương Tri Vũ mặt càng đỏ hơn.


Một lát sau Dương Tri Vũ cũng ổn định lại, Lâm Dịch liền tiếp tục ăn cơm của nó. Dương Tri Vũ ấp úng vài lần, do dự một hồi rốt cục cũng bứt rứt hỏi một câu.


"Tô hiền đệ, đệ có phải có bí mật gì đó không tiện nói cho người khác biết không?"


Lâm Dịch ngẩng đầu nhìn y, thấy sự kỳ quái trong vẻ mặt nghiêm túc của y. Chỉ có điều, nó đúng là có bí mật không thể nói ra cho người khác biết. Lời nói của Dương Tri Vũ khiến nó cảm động, liền trêu đùa, "Đúng vậy, đúng là có bí mật không thể để bất kỳ ai biết được, liên quan đến tính mạng của bản thân và gia đình!" Nếu nói ra, ai mà biết có thể bị xem như là quái vật hay không?


Dương Tri Vũ nghe xong, thần sắc quả nhiên thay đổi, giơ tay phải lên trịnh trọng thề, "Đệ yên tâm, ta sẽ không nói cho bất kỳ ai!"


Lâm Dịch nhìn hành động kỳ quái của y, vẻ mặt mờ mịt, "Nói cái gì chứ?" Y làm sao biết được là nó nói cái gì nhỉ?


Dương Tri Vũ tỏ vẻ, 'ta hiểu được, đệ không cần giải thích,' cười ha hả, "Ý của ngu huynh là, ai mà không có một hai bí mật chứ!"


Rốt cuộc, Lâm Dịch cũng không hiểu được Dương Tri Vũ là đang đùa cái khỉ gì hết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play