Bầu trời thành phố N vừa rộng lớn mà đan xen những tòa nhà trùng điệp, công ty quảng cáo nho nhỏ ngày xưa nay đã trở thành một tòa nhà cao bốn tầng.
Trong văn phòng rộng lớn tràn ngập ánh sáng.
" Giám đốc, đây là tư liệu chị cần."
" Ừ, hội nghị chuẩn bị thế nào rồi ?" Lâm Dịch đầu cũng không ngẩn lên nói.
" Dạ, Đều đã chuẩn bị ổn thỏa, còn 45 phút nữa là khai mạc hội nghị."
" Ok em."
Thư ký Lý vừa đóng cửa xong liền thở phào một hơi, vỗ vỗ ngực để bớt khẩn trương, đối mặt với khí tràng của giám đốc cực phẩm như vậy không khẩn trương mới là lạ. Lâm giám đốc luôn là một nữ nhân có vẻ ngoài xinh đẹp khí chất, tóc đen dài hơi uốn cong, dáng người cao gầy đầy đặn,
Tuy đều là con gái, nhưng đối mặt với một người như vậy không hiểu sao tim liền không kiềm chế được đập nhanh. Giám đốc Lâm dù vẻ ngoài rất nữ tính nhưng khí chất của cô lại làm cho người khác cảm thấy như một thân sĩ tao nhã, hơn nữa còn rất ôn nhu cùng tôn trọng với phái nữ. Thư ký Lý đôi khi cũng nghĩ, nếu giám đốc Lâm là một nam nhân, nhất định sẽ mê hoặc không ít phái nữ, chính bản thân cô có đôi khi cũng cảm thấy chịu không nổi vẻ hấp dẫn này, thì ra cái đẹp luôn làm cho người ta yêu thích.
Kỳ quái chính là một nữ nhân hoàn mỹ như vậy lại không có bạn trai, giám đốc Lâm năm nay 25 tuổi, người theo đuổi cô tới giờ vẫn chưa ai chịu từ bỏ, hơn nữa Diệp phó tổng theo đuổi cô vài năm nay nhưng cô vẫn không hề hồi đáp.
Nghe nói Diệp phó tổng là học trưởng của giám đốc Lâm, học chung một trường đại học, cũng giống như giám đốc là con độc nhất của một gia tộc giàu có, người lại tuấn tú bất phàm, trong công ty được nhiều nữ nhân hâm mộ. Nhưng mà người như vậy theo đuổi giám đốc Lâm vài năm trời mà cô cũng không hề rung động, Lý thư ký ở bên cạnh cô ba năm cũng không hiểu sao cô chưa từng có người yêu.
Thư ký Lý nhìn cánh cửa phòng giám đốc đang đóng chặt, ngẫm ngẫm vẫn nên đi chuẩn bị bắt đầu hội nghị thì hơn, việc tư của giám đốc không phải là vấn đề mà cô có thể nghiền ngẫm.
Lâm Dịch xoa xoa bả vai đau nhức, nhìn đồng hồ đã muốn mười giờ. Mỗi ngày đều có một đống chuyện phải giải quyết, ngẩn đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài là hình ảnh máy bay trên bầu trời đang dần bay xa ra khỏi thành thị. Lâm Dịch bỗng nhiên nhớ tới Thiển Ngữ rời nhà cũng đã được hơn một tuần, lại thêm một cuối tuần không gặp, thật rất nhớ nàng.
Nhìn thấy phi cơ bay đằng xa ngày càng nhỏ đến khi mất hút, trong đầu chợt nảy ra một ý, Lâm Dịch cầm lấy điện thoại: " Thư ký Lý vào đây một chút."
Chuyện gì lại gấp như vậy?
Lý thư ký vội vàng tiến vào văn phòng: " Giám đốc tìm em ạ?"
Một tay gõ cạnh bàn, Lâm Dịch nhíu mi tự hỏi một chút rồi nói: " Gần đây Công ty chúng ta ở thành phố B có một hợp đồng cần gặp mặt để thảo luận phải không ? "
" Vâng ạ, bên quản lý của công ty Huy Đằng yêu cầu người của chúng ta đến công ty của anh ta ở thành phố B để bàn về hợp đồng, thời gian là hai ngày sau." Thư ký Lý thành thật trả lời, không biết Lâm Dịch muốn hỏi điều này làm gì, hơn nữa cũng không phải chuyện cần đến chính tay giám đốc phụ trách.
" Khách hàng này là ai phụ trách ?"
" Do trưởng phòng nghiệp vụ Hoàng phụ trách."
Gõ gõ mặt bàn, Lâm Dịch quyết định: " Vụ này để chị chính mình đi làm, lát nữa em mang vé máy bay đến văn phòng cho chị. "
Thư ký Lý ngạc nhiên nhưng rất nhanh liền đáp vâng. Dù thấy rất lạ vì sao một vụ nhỏ như vậy mà đích thân giám đốc muốn đi, hơn nữa còn đột nhiên quyết định như vậy, phải biết rằng vé máy bay này chính là buổi chiều liền cất cánh. Nhưng cô cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, chuyện giám đốc muốn làm không phải chuyện cô có thể xen vào.
Đợi thư ký đi ra ngoài, Lâm Dịch liền lấy ra điện thoại di động gọi đi...
Dịch Nhàn tắt điện thoại, trong lòng thầm mắng một câu, đối với Talia bà đúng là không có biện pháp. Bà liền gọi cho trợ lý để đúng bốn giờ nhắc bà
" Cô Dịch có vấn đề gì sao ạ?"
Trợ lý của Dịch Nhàn là một cô bé mới hơn hai mươi tuổi, cũng là chuyên ngành pháp luật, đi theo bên cạnh Dịch Nhàn để học tập cho nên bình thường đều gọi bà là 'Cô'. Đối với người bình thường đều luôn tăng ca xử lý công việc như Dịch Nhàn, hôm nay lại muốn cô nhắc bà để về sớm, tiểu cô nương rất ngạc nhiên nên hỏi lại một lần nữa.
" Đúng rồi, cô phải đón bọn trẻ đi học về."
Tiểu cô nương chỉ tùy tiện hỏi một câu không nghĩ đến Dịch Nhàn thực sự trả lời cô liền rất vui vẻ: " Là cháu ngoại của cô sao, đứa nhỏ đã đi học rồi hay sao ạ?"
Nghe trong công ty mọi người có nói cô Dịch có một người con gái, chỉ là chưa từng thấy qua cũng không biết bao nhiêu tuổi. Nhưng mà nếu đứa nhỏ còn đi học thì chắc chưa lớn, cỡ tuổi của cô Dịch con gái của bà cũng không còn nhỏ nữa, vậy chỉ có thể là đi đón cháu của bà.
Không giống như trước kia có chút xấu hổ mỗi khi nghe người ta nói hai đứa trẻ là cháu ngoại mình, hiện tại Dịch Nhàn đã quen rồi, hơn nữa nhớ tới hai đứa bé đáng yêu như búp bê đó, vẻ mặt cũng nhu hòa hơn nhiều: " Cứ xem là vậy đi, bọn nhỏ cũng mới đi nhà trẻ thôi."
Tiểu cô nương nghe xong, thầm nghĩ cô Dịch nhìn trẻ tuổi như vậy, đúng là không giống làm bà ngoại của người ta.
Dịch Nhàn nghĩ đến hai đứa bé kia, rốt cuộc không biết là cháu ngoại hay cháu nội đây, dù hai đứa đều gọi bà là bà nội nhưng mà bà lại không có con trai nha.
Bà nội? Nhớ tới cách xưng hô này, Dịch Nhàn có chút không tự nhiên. Bà dù đã hơn 50, nhưng không nghĩ tới mình sớm như vậy liền làm bà nội bà ngoại. Danh xưng bà nội như vậy làm bà liên tưởng tới hình ảnh làn da nhăn nheo, tóc bạc và thân hình gầy gò. Dịch Nhàn nhìn chính mình, tóc đen dài uốn quăn gợn sóng, trên mặt dù có nếp nhăn nhưng lại được bảo dưỡng rất tốt nhìn như mới 40 tuổi, dáng cao thon gọn, không tính là quyến rũ nhưng nếu dựa theo ngôn ngữ hiện nay mà nói thì miễn cưỡng vẫn có thể dùng từ 'Ngự tỷ' để miêu tả bản thân.
Nhưng mà hiện tại đã muốn thăng cấp thành bà nội, nếu tính theo tuổi tác Dịch Nhàn cũng cảm thấy mình thật sự già rồi. Chỉ là nhớ tới hai đứa bé tinh trí kia, có hai đứa cháu như vậy cũng không tính là mệt.
"Mẹ mẹ vì sao không đến đón con ?" Lâm Cẩn Du nắm tay Chương Cẩn Huyên ngồi ở ghế sau xe, cởi cặp đi học hình con thỏ và con cọp để sang một bên.
Nhìn hai đứa bé đã qua cái thời trẻ con đụng đến là phun nước phì phèo, thân cao lên, bộ dạng tinh trí đáng yêu. Lâm Cẩn Du mới tí tuổi đầu nhưng mang một bộ tây trang nhỏ, nút áo gài cao cẩn thận như một tiểu thân sỹ, lời nói cử chỉ lại già dặn hơn bạn cùng lứa rất nhiều, càng làm cho khí chất trưởng thành không hợp tuổi phát huy đến mức tận cùng, chỉ đáng tiếc là bị cái cặp tiểu lão hổ kia quá phá phong cảnh. Chương Cẩn Huyên thì hoạt bát náo động hơn, chỉ là từ nhỏ thân thể không tốt nên Lâm Dịch cùng Chương Thiển Ngữ đều chiều nàng nên có chút phá phách nhưng vẫn rất lễ nghĩa hiểu chuyện, có Chương Thiển Ngữ chính tay dạy dỗ, như thế nào cũng không thể dạy con gái trở nên bướng bỉnh quậy phá được.
" Mẹ con bận nên mấy ngày này con sẽ ở bên nhà ông bà nội."
Dịch Nhàn nhìn bọn nhỏ ngồi ngay ngắn xong, liền lấy hai miếng bánh vừa mua lúc nãy ra cho bọn trẻ ăn sau đó mới khởi động xe rời đi.
Hai đứa bé cũng đã quen với những tình huống như thế này, cũng không phải lần đầu tiên hai đứa phải ở nhà ông bà nội, mỗi năm đều có vài lần hai mẹ rất bận nên sẽ ném hai đứa qua nhà ông bà ở.
Chương Cẩn Huyên chu môi quay đầu đi: " Bình An, em chắc chắn mẹ mẹ nhất định là đi tìm nương rồi." Có thể là vì chỉ sinh cách nhau vài phút, Chương Cẩn Huyên vẫn không chịu kêu Lâm Cẩn Du là anh mà chỉ kêu tên. Theo như lời cô bé nói, hai đứa tụi nó là do phẫu thuật lấy ra nên rút cuộc ai lớn ai nhỏ không nói chính xác được.
Lâm Cẩn Du nhẹ nhàng đáp " Ừ." một tiếng, cũng không nói gì thêm. Mẹ mẹ đã nói với nó từ lâu, hai đứa phải ngoan khi ở cùng ông bà nội, mẹ chọc ông bà nội giận nên chỉ cần ông bà thích nó và Vô Ưu thì tự nhiên sẽ tha thứ cho cô. Lâm Cẩn Du cảm thấy bản thân làm con thì phải có hiếu với cha mẹ.
Lâm Cẩn Du cùng Chương Cẩn Huyên năm nay bốn tuổi, từ lúc hai đứa ba tuổi thì Lâm Dịch đã cho đi nhà trẻ. Như vậy thì Chương Thiển Ngữ sẽ không cần suốt ngày phải chăm sóc hai đứa và có thời gian đi làm những gì mình yêu thích.
Đã bốn năm qua đi, Lâm Dịch chưa từng buông tha suy nghĩ để người nhà có thể chấp nhận Chương Thiển Ngữ và hai đứa trẻ. Từ lần kia biết được Dịch Nhàn và Lâm Vân âm thầm giúp đỡ mình sau lưng, Lâm Dịch liền thường xuyên dẫn Thiển Ngữ cùng hai đứa nhỏ về nhà thăm Dịch Nhàn và Lâm Vân. Tuy nhìn thấy hai cô, mọi người cũng không dễ chịu gì, nhưng tốt xấu cũng không có đuổi cô ra khỏi nhà.
Về sau Lâm Dịch liền thỉnh thoảng mang hai đứa nhỏ trở về một chuyến. Lúc mới đầu là chính cô đưa bọn trẻ về, nhưng Dịch Nhàn cùng Lâm Vân không chịu bỏ cái ý tưởng kêu cô về nhà, Lâm Dịch vừa về là bị hai người lôi ra giáo dục một trận. Nên Lâm Dịch không đưa Thiển Ngữ về vì sợ nàng ấy khó xử. Lâu dần, thấy Lâm Dịch không lay chuyển được, Dịch Nhàn cùng Lâm Vân cũng chịu thua, không khuyên cô có bạn trai nữa, lúc đó về sau Lâm Dịch mới bắt đầu cùng Chương Thiển Ngữ trở về.
Tuy không đồng ý Lâm Dịch và Chương Thiển Ngữ, nhưng đối với hai đứa bé thì ngược lại. Hơn nữa còn có ông nội Lâm Thiên, vừa thấy Lâm Dịch ở cửa là nổi giận lôi đình còn đánh cô một chút, thậm chí còn nói rõ không cho cô bước vào cửa nhà. Nhưng Lâm Thiên không giận lên hai đứa bé, hơn nữa theo thời gian bọn chúng lớn lên, Lâm Thiên ngược lại càng yêu thích, cho dù trước mặt Lâm Dịch ông vẫn không thể nào cười nổi.
Nhận ra được hai đứa nhỏ chính là chìa khóa, Lâm Dịch liền càng lợi dụng điểm này. Có đôi khi cô nói mình rất bận rồi đem hai đứa ném cho Dịch Nhàn và Lâm Vân, hoặc là gửi qua nhà ông nội, dù sao thì mọi người cũng sẽ không làm khó hai đứa trẻ.
Hiện tại, Lâm Dịch cảm thấy dù ba mẹ và ông nội trên miệng vẫn nói không bằng lòng cô và Thiển Ngữ cùng một chỗ, nhưng ít ra trong lòng đã cho phép rồi. Lúc Lâm Dịch để hai đứa bé gọi ông nội bà nội cũng không thấy ai phản đối.
Trở lại biệt thự Lâm gia, Lâm Cẩn Du cùng Chương Cẩn Huyên liền chạy vào nhà, còn lại Dịch Nhàn đậu xe vào gara.