Dung Hoa cũng luống cuống, cứ rụt vào chăn mà trốn.
"Đừng trốn, nghe lời."
Thẩm Bạch Cảnh biết Dung Hoa da mặt mỏng, buông màn giường xuống, che bớt ánh sáng đi.
Chân Dung Hoa co lại theo bản năng.
"Tách chân ra một chút." Thẩm Bạch Cảnh được một tấc mà tiến một thước đòi hỏi Dung Hoa.
Dung Hoa không chịu nổi việc Thẩm Bạch Cảnh cứ nói lời thô tục bên tai mình, xấu hổ lắc đầu.
Thẩm Bạch Cảnh có rất nhiều biện pháp khiến Dung Hoa ngoan ngoãn nghe lời, thậm chí có thể khiến Dung Hoa khóc lóc cầu xin hắn, cũng có thể trực tiếp bù lại phần thiếu hụt của đêm động phòng, nhưng thấy đuôi mắt của Dung Hoa đỏ ửng, dáng vẻ đáng thương vô cùng, trong lòng hắn mềm nhũn, không nỡ giày vò y.
"Dung Hoa, đừng sợ, ta không bắt nạt ngươi đâu, chỉ khiến ngươi thoải mái thôi."
Thẩm Bạch Cảnh nói được thì làm được, săn sóc cho cảm thụ của Dung Hoa, ấm áp cùng chính quân chưa trải sự đời của mình vượt qua lần đầu tiên thuộc về hắn.
......
Sau khi xong việc, Dung Hoa uể oải nằm trên giường, trông y như là mới được vớt từ dưới nước lên, lấy tay che mặt.
Thẩm Bạch Cảnh sai người đưa nước ấm vào, lau người giúp Dung Hoa, sau đó kéo y vào lòng mà dỗ dành.
"Thích chuyện vừa nãy ta làm giúp ngươi không?" Thẩm Bạch Cảnh dịu dàng hỏi người trong lòng.
Dung Hoa cọ vào ngực Thẩm Bạch Cảnh, lỗ tai đỏ bừng như máu.
Thẩm Bạch Cảnh cũng không gặng hỏi, hành động của Dung Hoa đã nói cho hắn biết đáp án. Có đôi khi Thẩm Bạch Cảnh cũng không dám tin, thỏ con nằm trong lòng mình thật sự là Ẩn Đế âm thầm khống chế toàn bộ Định Quốc sao?
Mãi đến giờ cơm trưa hai người mới dậy, Dung Hoa vẫn không dám nhìn Thẩm Bạch Cảnh, mặt cũng còn hồng hồng.
"Vương gia, Hạ trắc quân bị bệnh, sai người mời Vương gia đến xem." Ngụy Đức Chính nói.
"Đại phu đến khám chưa?" Trong lòng Thẩm Bạch Cảnh biết rõ ràng, Hạ Hạ chỉ đang giả bệnh, thủ đoạn tranh sủng chẳng thông minh chút nào. Nếu là kiếp trước, có lẽ hắn sẽ đi xem thử, tiện thể sủng hạnh luôn, nhưng hiện tại lòng hắn chẳng dậy nổi một gợn sóng nào.
"Nói là bị nhiễm lạnh." Ngụy Đức Chính trả lời, trong lòng cũng cảm thấy thủ đoạn này của Hạ Hạ thật sự không thông minh.
"Vậy bớt ra khỏi cửa đi, đừng để lây cho người khác." Thẩm Bạch Cảnh nhàn nhạt nói, Hạ Hạ là em trai của thị lang bộ Hộ Hạ Hải, lúc ấy Hạ Hải thất trách, quân lương đã bị muộn nửa tháng, Thẩm Bạch Cảnh tự mình đắp kho riêng vào bù, ai ngờ Thẩm Bạch Cảnh chưa kịp viết sổ con, Hạ Hải đã tự mình đưa đưa người đến.
"Vâng." Ngụy Đức Chính chăm Thẩm Bạch Cảnh từ nhỏ, lúc này ông chợt nghĩ, nếu Dung Hoa có thể khiến Thẩm Bạch Cảnh hồi tâm cũng là một chuyện tốt, dù gì thì phẩm hạnh của Dung Hoa chẳng thể chê vào đâu được.
Dung Hoa lúc này vốn dĩ chẳng phát hiện ra ánh mắt đầy sự kỳ vọng của Ngụy Đức Chính, đầu óc y đều là cảnh tượng vừa rồi lăn lộn với Thẩm Bạch Cảnh ở trên giường.
Hoàng hôn, Sở Hạc Dương tới chơi.
"Vương gia."
"Điện... Dung công... Chính quân." Sở Hạc Dương không ngờ Dung Hoa cũng cùng đi ra, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên xưng hô thế nào.
"Đang yên đang lành, sao lại nói lắp đấy." Thẩm Bạch Cảnh trêu chọc, "Bất kính với hoàng tử là tội lớn đó."
"Điện hạ thứ tội, tại hạ không có ý mạo phạm." Sở Hạc Dương đang chuẩn bị hành lễ cáo tội.
Dung Hoa hơi đỡ lấy y: "Sở công tử không cần đa lễ, Vương gia nói đùa thôi."
Sở Hạc Dương vốn là con vợ lẽ của phú thương Sở gia nổi tiếng, năm chín tuổi y và mẹ mình cùng bị trục xuất khỏi gia phả, may mắn được mẹ của Thẩm Bạch Cảnh cứu giúp, về sau Sở gia suy tàn, nhưng Sở Hạc Dương lại có tố chất về thương buôn rất tốt, hiện giờ các hiệu buôn Sở thị ở khắp nơi đều là của Sở Hạc Dương.
Cùng là hiệu buôn vang danh thiên hạ, cùng là dòng họ Sở, thời thế lại đổi thay, cách biệt một trời một vực.
___________
Lẹ lên anh Cảnh ơi sắp 18 tủi ròi ăn dí húp Hoa Hoa điiiiiiii ( ̄▽ ̄)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT