“Lát nữa ta còn phải đến quân doanh, buổi tối sẽ cố gắng về sớm với ngươi.” Thẩm Bạch Cảnh ôn hòa nói.
Thẩm Bạch Cảnh không ngại có người ở đây, ngoài Mạnh Niệm và Đông Lưu còn có nha hoàn nữa, ai cũng nghe thấy hết.
“Có chuyện gì xảy ra sao? Sao gần đây lại bận như thế?” Mặt Dung Hoa có hơi nóng, nói sang chuyện khác.
“Ừ, mới chế tạo ra một số cung nỏ, còn đang thí nghiệm, ta phải trông chừng.” Thẩm Bạch Cảnh nói, vốn cũng chẳng phải cơ mật gì, dù có là bản vẽ cơ mật, nếu Dung Hoa muốn xem, hắn cũng sẽ cho.
“Ngươi bận thì đi đi, sau giờ Ngọ ta đến xem sổ sách.” Dung Hoa không tiếp quản chuyện trong phủ, vẫn để Ngụy Đức Chính lo liệu, chẳng qua sổ sách thì vẫn theo quy củ đưa đến chỗ y.
Ngụy Đức Chính là người lớn tuổi trong vương phủ, là tiên vương phi để lại cho Thẩm Bạch Cảnh, ngày thường Thẩm Bạch Cảnh đều kính trọng ông.
“Được, đừng vất vả quá, nếu trễ quá thì ngươi cứ đi nghỉ ngơi trước.”
Thẩm Bạch Cảnh dặn tới dặn lui một lúc rồi mới yên tâm đến quân doanh.
“Kêu phòng bếp chuẩn bị lê hoa tô, chính quân xem sổ sách mệt mỏi rồi sẽ cần dùng, Vương gia cố ý dặn dò đấy.” Ngụy Đức Chính dặn dò nha hoàn.
“Vâng.”
Ngụy Đức Chính đi rồi, hai nha hoàn bắt đầu nhỏ giọng bàn luận.
“Vương gia chiều chuộng chính quân quá.”
“Đúng đó, trước kia cũng có mấy vị được sủng, vậy mà chưa từng thấy Vương gia ở bên hằng ngày, lại còn chăm sóc từ chuyện lớn tới chuyện nhỏ.”
“Xem ra thời thế của vương phủ sắp thay đổi rồi.”
Mấy chuyện rì rầm nhỏ to này cũng không thể tránh được, chẳng qua là ít khi truyền tới tai của chủ tử.
Dung Hoa ngồi trên giường nhỏ xem sổ sách, trong phòng không có người khác, trời cũng không lạnh nên y không mang giày.
Tất nhiên Ngụy Đức Chính rất trung tâm với Thẩm Bạch Cảnh, sổ sách không có vấn đề gì, chẳng qua Dung Hoa phát hiện, có một khoảng thời gian, Đào Chu chi ra một số bạc, nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít, nghĩ là chi tiêu của hắn lúc được sủng ái, y đang định chờ Thẩm Bạch Cảnh về rồi hỏi, Thẩm Bạch Cảnh đã vào cửa.
Dung Hoa trực tiếp xuống giường rồi đi sang, còn chưa đi được hai bước đã bị Thẩm Bạch Cảnh bước nhanh đến bế lên, đặt ở trên giường.
“Sao không mang giày vào? Lỡ bị lạnh thì sao?” Thẩm Bạch Cảnh không nhẹ không nặng nói Dung Hoa hai câu.
“Trong phòng cũng không lạnh, mà chỉ đi vài bước thôi, đâu đến nỗi đâu.” Dung Hoa biết Thẩm Bạch Cảnh lo lắng cho mình, cười nắm lấy ống tay áo Thẩm Bạch Cảnh.
Thẩm Bạch Cảnh hiếm khi thấy Dung Hoa chịu thua làm nũng, đâu còn nỡ nói nặng: “Ngươi đó, không có lần sau đâu.”
Đề tài này bị xóa, Dung Hoa liền sửa lại dự định, có khi Thẩm Bạch Cảnh cũng chẳng biết rõ, còn nữa, y không muốn để Thẩm Bạch Cảnh nói tới mấy chuyện liên quan tới người khác.
“Xem sổ sách cả ngày rồi, mệt mỏi quá đi.” Dung Hoa chỉ nhìn Thẩm Bạch Cảnh, khóe miệng cong lên một nụ cười nhàn nhạt, nhưng khóe mắt đều là ý cười.
“Chính quân vất vả, để vi phu thay quần áo cho ngươi.”
Thẩm Bạch Cảnh ôm người đè lên giường, hôn y. Dung Hoa cũng không phản kháng, ngoan ngoãn tùy cho Thẩm Bạch Cảnh cởi áo ngoài của mình.
“Ưm…”
Tay Thẩm Bạch Cảnh hư hỏng mà duỗi vào trong vạt áo người thương, không biết đụng tới chỗ nhạy cảm nào mà Dung Hoa mở to hai mắt, giãy giụa muốn trốn, lại bị Thẩm Bạch Cảnh ôm chặt eo, không còn đường chạy.
Dung Hoa chưa bao giờ gặp qua chuyện này, đôi mắt thẹn thùng đỏ ửng lên.
Thẩm Bạch Cảnh nhìn dáng vẻ vừa thẹn thùng vừa muốn trốn của Dung Hoa, nhịn không được cười khẽ, “Dễ thẹn thùng quá đi.”
“Không sánh nổi với Vương gia, quen tay hay việc.” Vành tai Dung Hoa đỏ bừng nhưng vẫn mạnh miệng lắm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT