"Chính quân đừng nghe hắn nói bậy, bọn họ ghen tị mà thôi." Đông Lưu an ủi nói.
"Ta còn nghe thiếu mấy lời đồn đãi về Vương gia sao?" Dung Hoa hỏi, y biết hết mấy lời bàn tán bên ngoài, nhưng trong phủ bọn họ đóng cửa nghị luận, y lại không biết.
"Nhưng......" Đông Lưu hơi do dự, cùng là hạ nhân với nhau, hơn nữa tính tình Đông Lưu rất tốt, những người đó nói chuyện phiếm cũng không kiêng dè gì hắn.
"Nói đi." Dung Hoa uống một ngụm trà, nhàn nhạt nói.
"Nghe nói...... Vương gia thích chơi nhiều thứ mới lạ, giày vò người bên gối." Ban đầu Đông Lưu cũng không biết, nhưng ngày ngày đi theo Dung Hoa, biết Thẩm Bạch Cảnh và Dung Hoa vẫn chưa "làm chuyện ấy", nên e dè nhìn thoáng qua sắc mặt của Dung Hoa, thấy không có gì khác thường thì nói tiếp, "Có một lần, Đào thị tòng bị giày vò, ba ngày cũng chưa xuống giường."
"Chính quân?" Đông Lưu nói xong, thấy Dung Hoa không trả lời, thử gọi một tiếng.
"Không có gì, ngươi đi xuống đi." Dung Hoa buông chung trà, xua tay.
Dung Hoa không quan tâm lúc trước Thẩm Bạch Cảnh phong lưu thế nào, y chỉ quan tâm về sau. Nhưng hai người làm lành với nhau đã nửa tháng rồi, Thẩm Bạch Cảnh lại rất quân tử, không có một hành vi vượt quá giới hạn nào, chẳng hề giống lời đồn Dập vương phong lưu thành thói ngoài kia, thế nên Dung Hoa có hơi khó hiểu, chẳng lẽ là do mình quá lạnh nhạt sao?
Thẩm Bạch Cảnh trở về từ quân doanh, đi tắm trước, vừa vào cửa đã thấy chính quân của mình đang tự chơi cờ, hai bên rõ ràng không cân đối, quân trắng bị giết đến nỗi không còn sức phản kháng.
"Không vui hả?" Thẩm Bạch Cảnh đi qua, cứu vớt quân trắng đang vô cùng đáng thương.
Dung Hoa đứng dậy, nghiêng đầu tựa lên vai Thẩm Bạch Cảnh.
"Làm sao thế này? Ai bắt nạt ngươi?" Thẩm Bạch Cảnh ôm lấy eo Dung Hoa, kéo người vào trong lòng,
Dung Hoa cũng không nói lời nào, Thẩm Bạch Cảnh đang muốn hỏi tiếp, đầu vai hắn lại truyền đến cảm giác đau nhè nhẹ, Dung Hoa cắn lên vai hắn cách lớp áo.
"Ui... Nói ta nghe xem nào, ai chọc ngươi, ta làm chủ cho ngươi." Dung Hoa không cắn thật, Thẩm Bạch Cảnh cũng không thèm để ý chút đau đớn này, chỉ là hơi bất ngờ, so ra thì hắn muốn biết nguyên nhân Dung Hoa khác thường hơn, nhưng hắn không nóng nảy, kiên nhẫn vô cùng, nhẹ nhàng vỗ về lưng Dung Hoa như đang vuốt lông..
"Đào Chu, hắn dùng thủ đoạn gì để được lòng ngươi, làm ngươi mất khống chế như thế?" Dung Hoa hỏi xong thì cảm thấy mình vô lý, đã nói với nhau rồi, không nhắc đến chuyện quá khứ nữa, nhưng y vẫn cảm thấy mất tự nhiên, không biết thì đành thôi, vậy mà lại cố tình khiến y nghe thấy.
Thẩm Bạch Cảnh sửng sốt, rõ ràng là không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Dung Hoa nói hết từ đầu tới đuôi, cuối cùng lại không kìm được mà nói một câu chua lè: "Vương gia thật sự rất hăng hái.."
Thẩm Bạch Cảnh bất đắc dĩ cười một cái, "Oan uổng quá đi, rõ ràng là Đào Chu vô cớ gây rối, tìm kẻ đồng tình, là thủ đoạn tranh sủng mà thôi."
"Xem ra phải khiến đám bọn họ dọn ra hết đi, vừa lúc thôn trang bên kia đã dọn dẹp xong, làm không khí ồn ào lại còn chọc chính quân không vui, hại bản vương bị dạy dỗ oan." Thẩm Bạch Cảnh trêu, hắn rất thích Dung Hoa đột nhiên nhõng nhẽo như thế, nhưng nếu Dung Hoa thật sự không thoải mái, hắn không nỡ.
"Không vội, sẽ đi hết thôi, chẳng phải để họ ở đây cũng làm không khí náo nhiệt lên sao?" Dung Hoa tựa cằm lên vai Thẩm Bạch Cảnh, ánh mắt thâm thúy, y chợt phát hiện ra, mấy người kia có chút vấn đề, để họ ở trước mặt mới có thể điều tra rõ ràng, y không muốn để lại mối họa về sau.
"Nghe theo ngươi." Thẩm Bạch Cảnh chiều chuộng nói, dù sao cũng có hắn che chở, miễn Dung Hoa không bị tổn hại không chịu uất ức là được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT