*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vốn chỉ là chút chuyện thoáng qua, không đến mấy ngày đã bị lãng quên.

"Chờ ta tìm cớ đuổi bọn họ đi hết, mắc công lại để ngươi thấy mà phiền." Thẩm Bạch Cảnh đang cùng Dung Hoa đi dạo ở chính viện nói.

"Không vội." Dung Hoa biết không cần lo những chuyện này, sớm muộn gì cũng sẽ có cớ thôi, chẳng qua đến lúc đó không biết Thẩm Bạch Cảnh có buông được không, đến tận bây giờ y vẫn không thể hiểu nổi, vì sao Thẩm Bạch Cảnh lại đột nhiên hồi tâm chuyển ý, thôi thì y cứ từ từ tìm kiếm đáp án vậy.

"Nếu ngươi lười quản chuyện trong phủ, vậy thì đẩy cho quản gia là được." Thẩm Bạch Cảnh nói, trong phủ chỉ toàn chuyện vặt, chưa chắc Dung Hoa đã thích xử lý, nhưng hắn phải làm thế thì mọi người trong phủ mới có thể kính trọng Dung Hoa.

"Được." Dung Hoa cũng chưa rõ là Thẩm Bạch Cảnh có muốn mình xử lý chuyện trong phủ hay không.

Quả nhiên, thanh quan khó bỏ việc nhà, đặc biệt là chuyện tình cảm, làm gì cũng phải cẩn thận.

"Đúng rồi, mấy ngày nữa là sinh nhật công chúa Nghi Phương, trong cung mở tiệc, hay là về cung thử xem, chắc hẳn bệ hạ rất nhớ mong ngươi." Thẩm Bạch Cảnh đề nghị, kiếp trước bởi vì Dung Hoa tự sát mà hoàng đế lâm bệnh nặng, hắn vĩnh viễn quên không được ánh mắt mà hoàng đế nhìn hắn.

"Vâng." Dung Hoa gật đầu, mấy năm nay y cắt đứt liên hệ với trong cung, chỉ khi liên lạc với hoàng đế thì dựa vào bồ câu đưa tin và ám vệ.

Dung Hoa vẫn có ấn tượng với hoàng muội là công chúa Nghi Phương này, bị chiều thành hư, không coi ai ra gì, cũng không biết mấy năm nay có được dạy dỗ lại không, nếu không thật sự không xứng với phong hào công chúa Nghi Phương này chút nào.

(*) Nghi là lễ nghi, Phương là tốt đẹp.

Nói xong thì đã đến phòng của Thẩm Bạch Cảnh, huân hương nhè nhẹ, vật trang trí lịch sự tao nhã, nhưng nếu nhìn tỉ mỉ sẽ biết, mỗi vật đều là vô giá.

"Tới đây." Thẩm Bạch Cảnh kéo tay Dung Hoa đến để y ngồi trước án thư, vừa mài mực vừa cười nói, "Nghe nói thư pháp của Dung công tử nước chảy mây trôi, đặt bút như mây khói, Bạch Cảnh cả gan xin công tử ban một bức thư pháp."

"Vậy không biết Vương gia muốn Dung Hoa đề chữ gì?" Dung Hoa chấm mực rồi hỏi.

Quan cái mãn kinh hoa* Dung Hoa công tử, tài trí ngút trời, cầm kỳ thư họa, tinh thông mọi thứ.

"Vậy đề một bộ chữ to, hợp hoan đường, thế nào?"

Hợp hoan đường nội nhân hợp hoan, tuế tuế niên niên trường tương luyến*.

"Được." Tất nhiên là Dung Hoa hiểu rõ ngụ ý của cây hợp hoan, nhưng y không dám quá tin tưởng vào tấm lòng của Thẩm Bạch Cảnh.

"Ngày mai ta sai người làm thành bức hoành rồi treo lên, được không?" Thẩm Bạch Cảnh cầm giấy chữ lên thưởng thức một phen, công tử đệ nhất thiên hạ, danh bất hư truyền.

"Nghe theo Vương gia." Dung Hoa khẽ cười, tựa như băng tuyết hòa tan, vạn vật sống lại.

Thẩm Bạch Cảnh cũng không muốn quá đáng, nhưng Dung Hoa cười lên thật sự đã đánh vào tim hắn, khiến hắn nhịn không được mà ôm y vào lòng, hôn lên cánh môi mềm mại của đối phương. Ngay từ đầu còn có chừng mực, cố sức dịu dàng, không muốn dọa Dung Hoa, nhưng Dung Hoa không kháng cự mà chiều theo đã làm đứt sợi dây lý trí của Thẩm Bạch Cảnh, ấn đầu Dung Hoa gia tăng nụ hôn này.

Dung Hoa thanh lãnh biết kiềm chế, chẳng biết gì về chuyện tình cảm, chỉ phải lòng với một mình Thẩm Bạch Cảnh, hơn nữa lại bị lạnh nhạt, hai đời tới nay, đây là chiếc hôn đầu tiên, chẳng bao lâu đã không chịu nổi mà đẩy Thẩm Bạch Cảnh.

Thẩm Bạch Cảnh nhìn Dung Hoa đỏ mặt thở gấp, bật cười, sau đó bị Dung Hoa hung dữ trừng một cái, thật ra trong mắt Thẩm Bạch Cảnh, cái trừng đó lại càng ghẹo người hơn.

"Đường đường là Vương gia, không chịu học sách thánh hiền, lại đi học phường Đăng Đồ Tử." Dung Hoa nói xong thì xoay người, không nhìn Thẩm Bạch Cảnh, thật ra là đang hít sâu làm hạ nhiệt độ trên mặt.

Thẩm Bạch Cảnh ôm lấy Dung Hoa từ sau lưng, dịu dàng dỗ dành, "Ừ ừ ừ, Dung Hoa dạy phải, bản vương vừa thấy Dung Hoa là không nhịn được, thế phải làm sao?"

"Chỉ biết nói ngọt thôi." Dung Hoa giả vờ giận dữ nói.

___________________

Phần chú thích: Thề luôn chưa bao giờ gặp cái bộ nào mà vừa ngắn vừa phải tra lắm thứ thế này.

1. Quan cái mãn kinh hoa: xuất phát từ câu trong bài Mộng Lý Bạch kỳ 2 của Đỗ Phủ: xin mượn câu dịch của Thi Viện để trích dẫn:

"Nào lọng che nào mũ đội đầy rẫy khắp kinh đô." Tui không rõ lắm nhưng có thể tưởng tượng là bạn Hoa tài giỏi bậc nhất kinh thành.

2. Câu về cây hợp hoan: cả câu thì tui chịu, chỉ biết hợp hoan tượng trưng cho ân ái vợ chồng. Còn câu sau dịch sơ thì là Tình này lưu luyến mãi không quên. Ai biết câu trước giúp tui nhó iu iu: 合欢堂内人合欢

Ảnh cây hợp hoan:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play