Đoan ngọ qua đi, một ngày Cố Tử Thanh mặt bình tĩnh hồi phủ, ven đường hạ nhân thấy hắn đều vâng lời hô một tiếng “Nhị gia”, Cố Tử Thanh không thèm quan tâm đến, thẳng hướng tự mình đi qua sân, vào phòng, chỉ thấy Hoằng ca nhi cúi đầu quỳ trên mặt đất.

Ngô Ưu lập tức kinh ngạc, sau đó liền khôi phục lại như thường, Tiểu Hoa ca nhi người còn lại tiến lên hành lễ: “Nước ấm trong tịnh phòng đã chuẩn bị tốt rồi.”

Cố Tử Thanh gật gật đầu, lại mang theo đám người Tiểu Hoa ca nhi đi đến tịnh phòng, trong sảnh chỉ chừa lại Hoằng ca nhi đang quỳ trên mặt đất, còn có mấy nhị đẳng nha hoàn cùng Ngô Ưu.

Hạ nhân hầu hạ bên người Cố Tử Thanh, trừ bỏ cùng hắn đi làm việc ở ngoài phủ là Ngô Ưu, chỉ có Tiểu Hoa ca nhi cùng Hoằng ca nhi là nhất đẳng, hai người này tương xứng, nhưng lại có một ít liên quan, Hoằng ca nhi ít hầu hạ bên cạnh hơn, chỉ phụ trách hầu hạ ăn uống hàng ngày của Cố Tử Thanh, chuyện còn lại đều hết thảy mặc kệ. Trong phòng hạ nhân nhị đẳng thấy Hoằng ca nhi không nói một lời quỳ trên mặt đất, đều có phần xấu hổ.

Hoằng ca nhi thân mình thẳng tắp, hai mắt thẳng chăm chăm nhìn cửa.

Qua một hồi, Cố Tử Thanh mới tẩy rửa xong quay trở về, hắn lúc này đã thay một thân y phục tại nhà nhạt màu, buông lỏng thoải mái, tóc sau đầu nửa rối, lại có nhân dâng trà, bưng tới đĩa hoa quả.

Cố Tử Thanh ngồi trên ở ghế xếp, phía sau lưng nhẹ nhàng dựa vào, không nhanh không chậm uống trà.

Người trong phòng phần lớn đều không dám thở mạnh một chút, Tiểu Hoa ca nhi cúi đầu đứng ở phía sau Cố Tử Thanh, nhìn không ra biểu tình gì.

Hoằng ca nhi quỳ được một khắc, rốt cục có chút nhịn không được, hắn ngẩng đầu, đáng thương vô cùng nhìn Cố Tử Thanh, nhẹ giọng nói: “Nhị gia, ngài hãy nghe ta nói.”

Cố Tử Thanh gật gật đầu, dùng giọng nói thực bình thản nói: “Ừ, ta nghe, ngươi nói đi.”

Hoằng ca nhi nhất thời nghẹn lại, sau đó rất nhanh phản ứng kịp, vội kêu lên: “Nhị gia, lần này phu nhân phái người vội vàng tới tặng lễ vật Đoan ngọ cho Nhị gia, sai người hỏi ta vài câu về tình hình của Nhị gia gần đây, ta đều nhất nhất nói lại, phu nhân sau đó nói, bảo ta khuyên ngài hay là trước nạp mấy thiếp thất cũng tốt, ta lúc ấy không nghĩ nhiều, liền đem chuyện túi hương túi nói ra, nguyên bản cũng chỉ là muốn cho phu nhân cao hứng một chút.”

Cố Tử Thanh hừ lạnh một tiếng, cơ hồ cười thành tiếng: “Đúng, nàng thật cao hứng, muốn tới Ngu thành rồi.”

Người trong phòng trừ bỏ kẻ sớm biết chuyện là Ngô Ưu, thì hiểu được chuyện của Hoằng ca nhi, còn lại đều hít thật mạnh một hơi.

“Phu nhân chính là quan tâm Nhị gia.” Hoằng ca nhi trái một câu phu nhân, phải một câu phu nhân, phu nhân trong miệng hắn đúng là người đã được gả cho Trầm Nguyên soái ở kinh thành, trở thành Trầm phu nhân cũng là tỷ tỷ của Cố Tử Thanh.

Cố Tử Thanh cong lên khóe miệng, ánh mắt lại hoàn toàn không có ý cười: “Ta biết, ngươi nguyên bản chính là người đắc lực nhất bên cạnh đại tỷ, không nghĩ ngươi theo ta vài năm lại vẫn như cũ một lòng hướng về nàng, một khi đã như vậy, ta lại có thể nào làm ác nhân? Rõ ràng nhân lần này liền thành toàn tình cảm chủ tớ của các ngươi đi.”

Hoằng ca nhi đem “Phu nhân” treo bên miệng, nguyên bản là muốn làm tấm mộc bài, Cố Tử Thanh tại sao lại không rõ? Nhưng hắn càng nói như vậy, Cố Tử Thanh càng cảm thấy thật chói tai. Tuy rằng biết đại tỷ đem người của mình thả đến bên mình trông chừng quả thật là quan tâm, không có ý tứ khác, vài năm nay hắn cũng ngầm đồng ý Hoằng ca nhi đem tin tức của bản thân tức truyền về kinh thành, phía trước cũng không phát sinh chuyện gì, ngay cả chính mình bị thương, Hoằng ca nhi đều biết chuyện mà giấu diếm, nhưng lần này Hoằng ca nhi lại đem chuyện túi hương nói ra, ý định thật sự của hắn là gì, Cố Tử Thanh còn không đoán được sao.

Việc túi hương vốn là việc nhỏ, Hoằng ca nhi nếu là bình thường tự thuật, cũng là để báo đáp ân tình thì có thể hiểu, Cố Tử Thanh không biết Hoằng ca nhi rốt cuộc truyền cái dạng tin tức gì cho đại tỷ hắn, nhưng mà không riêng hắn bên cạnh có người của đại tỷ, mà ở kinh thành bên người đại tỷcũng có người của hắn, đã sớm trước một bước truyền tin về, nói là Cố đại tỷ thực tức giận đệ đệ lại coi trọng người không đứng đắn, đây là nguyên nhân.

Hoằng ca nhi nghe vậy liền luống cuống, mạnh ngẩng đầu chống lại tầm mắt Cố Tử Thanh: “Chính là phu nhân đã đưa ta cho Nhị gia.”

Cố Tử Thanh cười lạnh một tiếng.

Hoằng ca nhi mặc dù đưa đến bên người Cố Tử Thanh làm hạ nhân, nhưng hắn gia thế trong sạch, lại ôn nhu dễ gần, Cố đại tỷ nguyên bản là tính toán để cho đệ đệ mình đem hắn thu phòng, Hoằng ca nhi tự mình cũng hiểu được, vẫn cho rằng chính mình đã ấn định sẽ là thiếp của Cố Tử Thanh, cho nên luôn cảm thấy với những người khác không giống nhau, hiện giờ lại nghe nói Nhị gia muốn đem hắn đuổi về chỗ Cố đại tỷ, Hoằng ca nhi cả người đều ngây ra.

Đợi hắn phản ứng lại đây thì đã sớm mất đi vẻ bình tĩnh thường ngày, giãy dụa hô: “Nhị gia tha tội, cầu Nhị gia tha thứ.”

Cố Tử Thanh ngoảnh mặt làm ngơ, đứng dậy hướng nội thất đi vào: “Ta ngủ một chút, phân phó phòng bếp nói ta đã nhiều ngày nóng bức (tức giận), làm chút món ăn hạ nhiệt.”

Nghĩ đến Lâm Vong, Cố Tử Thanh theo bản năng phóng ra biểu tình ôn nhu, nghĩ hắn nghe nói chính mình bị nóng bức, sẽ lại làm cái gì đây.

Hoằng ca nhi không chịu từ bỏ hy vọng, quỳ gối tiến lên, sớm có người ngăn lại hắn, đưa hắn ra bên ngoài quỳ, nhưng vì Hoằng ca nhi xây dựng thế lực đã lâu, mọi người cũng không dám quá mạnh tay, tha kéo hơn nửa ngày mới xong.

Tiểu Hoa ca nhi thay Cố Tử Thanh vén lên rèm vải mềm, Cố Tử Thanh đi đến cạnh cửa, nghe thấy phía sau truyền đến tiếng dập đầu thùng thùng.

“Nhị gia, ta cũng là thân bất do kỷ”

Cố Tử Thanh vốn cũng không muốn phản ứng lại, nhưng nghe xong câu “Thân bất do kỷ” kia, lửa trong người không hiểu sao lại bị gợi lên, hắn dừng bước chân lại, hơi hơi nghiêng đầu, từ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh: “Nguyên bản ngươi đem tin tức của ta ở bên ngoài truyền cho đại tỷ, này ta ngầm đồng ý, ngươi nếu không đề cập tới, việc này liền cho qua, nhưng ngươi khi ta trở về liền quỳ trên mặt đất là ý tứ gì? Biết sai rồi? Hướng ta biểu thị trung tâm? A, thật là buồn cười, làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ?”

Nói xong, không muốn nghe kẻ trên mặt đất khóc nháo, đi nhanh vào phòng.

Hoằng ca nhi sắc mặt trắng như tờ giấy, môi run rẩy, lại nói không ra gì.

Cố Tử Thanh vào nhà, trước ngồi ở bên bàn, Tiểu Hoa ca nhi lần nữa cầm khối khăn vải, thay Cố Tử Thanh chải lại tóc, sau đó hầu hạ hắn lên giường, lại tự mình đi đến bên cửa sổ, đem cửa sổ đang mở rộng ra đóng lại, chỉ chừa một chút khe hở. Cố Tử Thanh nằm ở trên giường tìm một tư thế thoải mái, âm thanh miễn cưỡng nói: “Kêu người bên ngoài lui đi, gian ngoài cũng không dùng người ở lại, ta nằm một hồi, chờ thức dậy thì mang cơm lên.”

Tiểu Hoa ca nhi đáp một tiếng, do dự một chút, nghĩ thầm rằng vô luận chính mình cùng Hoằng ca nhi có quan hệ như thế nào, nhưng dù sao cùng một chỗ chung sống ba bốn năm, nếu như hỏi cũng không hỏi, không khỏi có phần bạc tình, vì thế mở miệng nói: “Nhị gia, Hoằng ca nhi chuyện đó tạm tha cho hắn đi.”

Cố Tử Thanh giương mắt nhìn Tiểu Hoa ca nhi, người sau bị nhìn cả người không được tự nhiên, vốn ý định cầu tình cũng không phải là phát ra từ thật tâm, nên lúc này đã có chút hối hận, trầm mặc một hồi, Cố Tử Thanh trở thân mình: “Đi xuống đi, nếu không phải thật tâm muốn cầu xin, về sau cũng đừng mở miệng nữa.”

Tiểu Hoa ca nhi cả người chấn động, trái tim bùm bùm đập đến lợi hại, cũng không dám nói gì nữa, vội vàng đi ra ngoài.

Vì trước đó chứng kiến cảnh Hoằng ca nhi bị Cố Tử Thanh phát tác cơn giận xong, trong nhất thời mọi người đều cảm thấy bất an, bọn họ cũng không dám truyền cái tin bát quái gì, những người khác thì không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết Cố đại tỷ muốn tới đây.

Lâm Vong nghe nói Cố Tử Thanh phải ăn đồ hạ nhiệt gì đó, tự nhiên liền chọn bí đao.

Hắn lấy một quả bí đao nhỏ vỏ trơn mịn, rửa sạch rồi đem phần đầu cắt đi, phần còn lại thì dùng làm thành chung để chưng, sau đó móc phần hạt dưa và ruột quả bỏ đi. Lấy khoai từ, bạch quả, hạt sen cho vào lồng chưng tới khi chín sáu phần, lại cho vào canh loãng, thêm các loại loại nấm cùng mộc nhĩ, đốt lửa rồi cho bí đao vào chưng, cái này chưng một khắc là được, tên gọi phổ độ đông qua chưng liền làm xong rồi.

Vì toàn bộ đều có màu trắng nên mới có tên “Phổ độ”, này là món đồ ăn nhẹ mang theo hương thơm, có nước thanh nhiệt, rất thích hợp cho mùa hạ nóng bức.

Món ăn mặn là thịt vịt và thịt heo kho lạnh, hôm qua đã ăn thịt vịt, hôm nay Lâm Vong liền lấy thịt heo làm món ăn, thêm kim ngân hoa hấp cách thủy.

Còn lại món chay là đậu hủ, món ăn nhẹ là măng tươi, lại nấu thêm chè đậu xanh bách hợp, một bàn đồ ăn này ngay cả màu sắc cũng đều thanh đạm.

Cố Tử Thanh nhìn thấy một bàn thức ăn “Xanh biếc” này, còn chưa ăn đã cảm thấy mát lạnh một ít, Tiểu Hoa ca nhi ở một bên hầu hạ, vì còn nhớ rõ lời nói vừa rồi của đối phương, hiện tại không tự giác có chút khẩn trương, e sợ sẽ làm ra tiếng động lớn, sợ Nhị gia chú ý một chút sẽ phát giác ra.

Tiểu Hoa ca nhi căng cả người, những người còn lại cũng theo đó khẩn trương, trong phòng không khí áp lực, một chút âm thanh cũng không có.

Cố Tử Thanh cũng không để ý, cúi đầu chậm rì rì ăn cơm xong, chờ mọi người đem bát đĩa bỏ chạy, dâng trà mới, hắn nói: “Đem Lâm ca nhi gọi tới.”

Người canh giữ ở cạnh cửa đáp dạ một tiếng, khẩn cấp rời đi, Cố Tử Thanh tai thính mắt tinh, hơn nữa chung quanh im lặng, hắn thậm chí nghe thấy người nọ ở cửa thở dài một hơi.

Cơm thừa rượu cặn đã sớm dọn xuống, Lâm Vong vừa thấy đã biết Cố Tử Thanh ăn không ít, hắn lần này thấy mình bị gọi lên trên, nghĩ hẳn không phải là chuyện đồ ăn, mà lại mượn cơ hội tùy tiện nói nói mấy câu, Cố Tử Thanh luôn luôn sẽ mỗi lần ăn xong đều gọi lên, Lâm Vong theo dần có điểm quen thuộc.

Lâm Vong vào phòng, liền cảm thấy được không khí không quá đúng, làm cho lỗ chân lông hắn một mảnh lạnh lẽo, bình thường mọi người ở trước mặt Cố Tử Thanh mặc dù cũng không nói gì, chỉ im lặng nhưng không có không khí cứng ngắc thế này, Lâm Vong rất nhanh quét qua một vòng, lần đầu tiên không phát hiện cái gì, chỉ cảm thấy chỉ có chút không giống mọi khi, lại liếc mắt một cái, mới phát hiện Hoằng ca nhi vốn luôn ở cạnh hầu hạ Cố Tử Thanh không thấy đâu, Hoằng ca nhi bình thường mặc kệ các việc vặt khác, vẫn luôn ở bên người hầu hạ, Lâm Vong trong lòng kỳ quái, lại không biểu hiện ra ngoài, rất nhanh cúi thấp đầu, xoay người hành lễ.

“Hôm nay làm đồ ăn rất hợp khẩu vị ta.”Những lời này so với khen ngợi, thật ra càng giống lời dạo đầu hơn, mỗi lần vừa thấy mặt, Cố Tử Thanh đều nói như vậy.

“Nhị gia quá khen rồi.” Lâm Vong cũng đáp nghìn bài một điệu.

“Qua mấy ngày nữa, đại tỷ ta sẽ đến quý phủ, nàng thích ăn đồ ngọt, ngươi chuẩn bị một chút món ăn khác lạ với bên ngoài đi.”

Lâm Vong sửng sốt, nguyên bản nghĩ đến Cố Tử Thanh gọi hắn đến chính là tùy tiện nói chuyện, không nghĩ tới thật sự có việc cần phân phó, Lâm Vong còn thật sự gật đầu, tiếp tục nghe tiếp thì không có chuyện gì khác phân phó: “Dạ.”

“Mặt khác cũng không có gì, đại tỷ ta kén ăn, ra ngoài đều phải tự mang theo đầu bếp, có lẽ sẽ dùng tới ngươi, có lẽ sẽ không dùng tới ngươi.”

Lúc sau, Cố Tử Thanh nói các món tỷ tỷ hắn yêu thích, Lâm Vong nghĩ đến lúc gia đình đại tỷ đến đây, sẽ dùng tới chính mình, liền rất cẩn thận mà từng cái đều nhớ kỹ.

Đợi đến khi trở lại dãy nhà sau, mọi người đã biết được Nhị gia đuổi Hoằng ca nhi đi, có quan hệ không tồi với Lâm Vong không tồi, liền tụ lại đây hỏi: “Lâm ca nhi, Nhị gia gọi ngươi lại có chuyện gì?”

“Cũng không có đại sự gì, nói là Trầm phu nhân muốn tới Ngu thành, đến lúc đó sẽ ở tại quý phủ, Nhị gia còn dạy ta một ít thứ phu nhân yêu thích.”

Mọi người vẫn chưa nghe chuyện này, nghĩ đến vừa rồi người đưa tin tức tới chỉ nói về chuyện của Hoằng ca nhi, chung quanh nghe thấy Lâm Vong nói thế làm mọi người thật thấp hút khí, cũng có người ai thán liên tục.

Lâm Vong có chút mạc danh kỳ diệu, liền hỏi làm sao vậy.

Người nọ lắc lắc đầu, ấp a ấp úng: “Trầm phu nhân có cáo mệnh (phụ nữ được vua phong tước hiệu) trong người, tôn quý vô cùng mọi người chỉ là có chút khẩn trương, lần trước Trầm phu nhân đến, còn có mấy hạ nhân tay chân chậm chạp việc phu nhân, sau đó đều bị bán đi.”

Tuy rằng hắn nói thực hàm hồ, nhưng Lâm Vong vẫn nghe ra ý ngầm của hắn, xem ra vị Trầm phu nhân kia là dạng chủ tử khó hầu hạ, như vậy nhớ lại vừa rồi lúc Cố Tử Thanh nói ra vẻ cũng là một bộ bất đắc dĩ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play