Cố Tử Thanh chỉ vào hộp gấm màu hồng nhạt trên bàn, chậm rì rì nói: “Ngươi đem thứ này đưa cho Lâm ca nhi đi.”

Ngô Ưu lăng ra một lát mới phản ứng lại được đối phương trong miệng là “Lâm ca nhi” nào, đích thị là trù lang chưởng quản bếp. Ngô Ưu chậm rãi thở dài một hơi, vốn thấy Nhị gia đem mình một mình gọi vào thư phòng còn tưởng rằng có chuyện trọng yếu ở cửa tiệm cần phân phó, hoặc là lúc trước mình đã làm chuyện gì có chỗ không thỏa đáng, mạnh nghe hắn nói chính là việc tư, điều này làm cho Ngô Ưu nhẹ nhàng thở ra.

Lâm Vong sau khi vào cố phủ, bên người lúc nào khắc khắc cũng có người, lại không có cơ hội một mình gặp mặt, Cố Tử Thanh nếu là quang minh chính đại đem đồ vật này nọ đưa cho Lâm Vong, nhất định sẽ đưa tới phiền toái cho hắn, cố nhiên mọi người thấy hắn coi trọng Lâm Vong, ở mặt ngoài sẽ đối với hắn càng khách khí, nhưng gần nhất lại làm tình cảnh của Lâm Vong trở nên vi diệu hơn, Cố Tử Thanh thậm chí lo lắng đem việc này giao cho Tiểu Hoa ca nhi cùng Hoằng ca nhi, hai người này bên người hầu hạ hắn nhiều năm, tâm tính sớm đã có biến hóa, điểm ấy Cố Tử Thanh liếc mắt một cái liền hiểu được.

Chỉ có thể nói Tiểu Hoa ca nhi cùng Hoằng ca nhi vẫn không hiểu Cố Tử Thanh, nếu hắn thật sự muốn tìm một người làm ấm giường, tùy tiện tìm một người bộ dạng đẹp, dáng người tốt là được, không có khả năng sẽ đem thuộc nhân thân cận thu phòng, rồi lại một lần nữa bồi dưỡng người mới, có thể nói đối với hạ nhân bên người Cố Tử Thanh không có khả năng sinh ra tâm tư khác.

Ngô Ưu có thể trở thành trợ thủ đắc lực nhất bên cạnh Cố Tử Thanh, phần thông minh hiểu chuyện kia ắt không thể thiếu, Ngô Ưu cũng là công tử, đồng dạng không thuận tiện trực tiếp tặng đồ, nếu tìm hắn đến, trên thực tế tứ là làm cho hắn thông qua đệ đệ ruột Ngô Ngữ, để vị kia tặng qua cho Lâm ca nhi.

Cố Tử Thanh nhẹ nhàng nhấp miếng trà, cụ thể căn bản không cần phải nói ra, hắn nhẹ nhàng hỏi: “Hiểu chưa?”

Ngô Ưu đem hộp gấm cất kỹ vào trong lòng,ngực, gật gật đầu: “Hiểu được.”

“Ừm, hiểu được là tốt rồi.”

Này đây nên mới có chuyện Ngô Ngữ gõ cửa phòng Lâm Vong, xảy ra tình cảnh đem hộp gấm giao cho hắn.

Lâm Vong mặc dù không biết sự tình cụ thể trong đó thế nào, nhưng cũng đoán ra là Cố Tử Thanh thông qua hai huynh đệ Ngô Ưu Ngô Ngữ, đem đồ vật này nọ đưa đến trên tay hắn, Lâm Vong một là bị cặp mắt bình thản vô ba của Ngô Ngữ nhìn chăm chú, liền cảm thấy không được tự nhiên, đối phương thật muốn thấy chút thái độ từ hắn, Lâm Vong không thể dùng một hai câu để giải thích được, cố tình Ngô Ngữ lại một bộ bình tĩnh, thậm chí ngay cả điểm tò mò đều không có.

Lâm Vong há miệng thở dốc, muốn nói cái gì đó, nhưng lại không biết nên nói cái gì.

Ngô Ngữ thấy Lâm Vong như cũ không nhận, lúc này đem hộp gấm đặt ở trên bàn, ngoài miệng dặn dò nói: “Đồ vật này ta đưa ngươi, ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi ra ngoài.”

Sau đó vòng người, chính mình đi rồi, sau khi ra khỏi cửa, còn giúp Lâm Vong đóng cửa cẩn thận.

Lâm Vong đứng trong phòng, nghe Ngô Ngữ chậm rì rì đi vài bước, sau đó tiếng bước chân đình chỉ, lúc sau chợt nghe tiếng người hỏi: “Ôi chao, Ngữ ca nhi, ngươi đây là đi tìm Lâm ca nhi?”

Ngô Ngữ ừ một tiếng, chưa nói gì khác, người nọ cười gượng vài tiếng, sau đó hai người cùng nhau đi xa.

Lâm Vong cau mày thở dài, hắn đi đến bên cạnh bàn, có phần thô lỗ cầm hộp gấm lên, đem nó mở ra, thấy bên trong đặt một chuỗi sợi tết dài (trường mệnh lâu) thịnh hành vào Tiết Đoan Ngọ, tết thành từ sợi tơ ngũ sắc, quanh thân còn có mấy món trang trí nhỏ, tết bằng sợi tơ thành hình đóa hoa, chim nhỏ, cá, lục lạc, Lâm Vong thấy chung quanh mặt các ca nhi khác đều tự mình tết, dây đeo hiển nhiên càng thêm khéo léo tinh tế.

Tiết đoan ngọ, mọi người theo thói quen đem trường mệnh lâu đeo lên, hoặc là trên cánh tay, Lâm Vong não bổ một chút đồ vật này nếu đội trên đầu sẽ thành bộ dáng gì, bản thân bị hình ảnh đó sét đánh không nhẹ, trường mệnh lâu ở trong tay hắn giống khoai lang nóng bỏng tay, Lâm Vong lắc lắc đầu đem nó thả lại trong hộp gấm.

Trong hộp còn một khối vải màu xanh sậm, cùng màu hồng nhạt của hộp gấm đối lập rõ rệt, Lâm Vong khi lấy trường mệnh lâu ra thuận thế sờ sờ một chút, chỉ cảm thấy xúc cảm mềm mại nhẵn nhụi, màu sắc thuần khiết mỹ lệ, liền ngay cả Lâm Vong không có khiếu nhìn hàng cũng biết đây là hàng thượng hạng, tìm tòi trí nhớ của khối thân thể này một chút, kết quả làm cho Lâm Vong hoảng sợ, khối này có vẻ là vân cẩm, ngay cả khối nhỏ trong bàn tay cũng đã so với sợi dây trong hộp đáng giá hơn, Lâm Vong nghĩ Cố Tử Thanh hẳn là sẽ không lấy một khối vải giá trị như vậy làm vải lót, vì thế cầm nó lên, chỉ thấy dưới vân cẩm còn đè nặng mấy sợi tuyến.

Lâm Vong cau mày đem hai thứ bộ dáng khác biệt này cầm đến, nếu chỉ thấy có vân cẩm, Lâm Vong còn nghiền ngẫm không ra ý tứ của Cố Tử Thanh, nhưng mấy cái sợi tuyến vừa rồi lấy ra, lại kết hợp với tập tục Tiết Đoan Ngọ, Lâm Vong phản ứng lại đây là Cố Tử Thanh muốn cho hắn vật liệu làm túi hương.

Càng nghĩ càng hợp lý, Lâm Vong cơ hồ bị hành động của hắn chọc cười, nhưng lúc sau lại hóa thành cười khổ, lại nhìn vân cẩm, màu xanh kia không khỏi làm người ta tâm sinh áp lực, Lâm Vong vội vàng đem hộp đậy lại, thuận tay nhét vào trong ngăn tủ.

Vô luận xuất phát từ nguyên nhân gì, Lâm Vong cũng không đeo trường mệnh lâu Cố Tử Thanh tặng, càng không thể làm cho hắn túi hương, hắn nghĩ đã nhiều ngày trôi qua Cố Tử Thanh tất nhiên sẽ tìm lý do gặp hắn, đến lúc đó nhìn thấy hắn không có đeo trường mệnh lâu, hẳn có thể hiểu được ý tứ của mình.

Quả nhiên, không quá hai ngày, Cố Tử Thanh liền đem Lâm Vong gọi đến phía trước thiên thính, người trước mới vừa ăn xong cơm chiều, Hoằng ca nhi đang hầu hạ hắn uống trà.

Hoằng ca nhi rất ít đến phòng bếp, Lâm Vong cũng ít có cơ hội gặp hắn, Hoằng ca nho bộ dáng trời sinh thanh tú, nói chuyện cũng chậm rãi nhỏ nhẹ, hắn đem trà đưa đến trước mặt Cố Tử Thanh, lúc khoát tay, Lâm Vong vừa lúc thấy trên tay hắn đeo một cái trường mệnh lâu rườm rà, lúc này lại nhìn, các ca nhi hầu hạ trong phòng đa số đều đeo nó, bộ dáng không giống nhau, có phồn có giản (có phức tạp rườm rà, có đơn giản).

Cố Tử Thanh ngẩng đầu nhìn Lâm Vong, thấy hắn trên đầu, trên tay cũng đeo trường mệnh lâu mình đưa tặng, tuy rằng sớm đoán được sẽ như vậy, nhưng trong lòng không tránh khỏi có chút thất vọng, lại có chút tức giận.

“Mấy ngày nữa liền đến Đoan ngọ, thức ăn đều chuẩn bị tốt?”

Lâm Vong nghĩ hắn hỏi chính là chuyện bánh chưng, vì thế gật đầu nói: “Nhân bánh dự trù đều chuẩn bị tốt, có bánh nhân đậu, hạt sen, mứt táo, mật đậu, thịt tươi.”

Cố Tử Thanh nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng: “Hương đường, trái cây, mứt hoa quả, điểm tâm cũng đều chuẩn bị tốt? Đều chuẩn bị cái gì?”

Lâm Vong nghe vậy sửng sốt, theo bản năng ngẩng đầu nhìn hướng Cố Tử Thanh.

Cố Tử Thanh cũng không tin hạ nhân có thể lớn mật như vậy, mấy thứ đoan ngọ này nếu không chuẩn bị tốt, liền không cần cùng Lâm Vong nói chuyện nữa.

Chỉ nghe một tiếng bốp vang lên, Cố Tử Thanh đã đem chén trà thật mạnh đập lên bàn, nghiêng đầu nhìn Tiểu Hoa ca nhi cùng Hoằng ca nhi, lạnh lùng nói: “Bọn hạ nhân hành sự như thế này? Mấy thứ này còn chưa chuẩn bị?”

Không như Hoằng ca nhi, Tiểu Hoa ca nhi chủ yếu phụ trách việc vặt này, hắn vội vàng tiến lên, nói: “Nhị gia bớt giận, mấy thứ này đương nhiên đã chuẩn bị tốt lắm, nghĩ đến Lâm ca nhi đã nhiều ngày bận rộn, chưa có người báo cho.”

Theo lý thuyết Lâm Vong phụ trách ăn uống của Nhị gia, hết thảy những thức ăn cùng Cố Tử Thanh có quan hệ Lâm Vong không có khả năng không biết, nhưng nói đi cũng phải nói lại, những thứ này đó đều là chọn mua ở bên ngoài hoặc thức ăn có sẵn, cũng không cần gia công, mặc dù Lâm Vong không biết, cũng không e ngại cái gì, bất quá Cố Tử Thanh nhân cơ hội này giận chó đánh mèo.

Quả nhiên, Cố Tử Thanh cười lạnh một tiếng: “Lại bận, ngay cả nói mấy câu cũng không có khả năng không thể?”

Cố Tử Thanh hiện tại quả thật vì chuyện trường mệnh lâu có điểm giận Lâm Vong, nhưng vô luận như thế nào, hắn vẫn che giấu tư tâm này, lại gặp chuyện có người không dấu vết cô lập Lâm Vong, cơn giận này liền chuyển hướng đến trên người kẻ đó.

Lời này của hắn, cũng không phải chỉ Lâm Vong, Lâm Vong nghe xong liền hiểu được ở trù phòng còn có người không đem mọi chuyện báo cho hắn, lúc này thu hồi tầm mắt, cúi đầu không nói một lời.

Cố Tử Thanh lại không nghĩ lại kéo cừu hận cho Lâm Vong, vì thế không phát hỏa nữa, chỉ nói: “Gần nhất quý phủ chi tiêu gia tăng, để cho Tô quản gia đem sổ sách mang lại đây.”

Mọi người trong lòng căng thẳng, biết Nhị gia đây là muốn kiểm sổ sách.

Cố Tử Thanh nhéo nhéo cái trán: “Nội viện này không người quản thật làm cho người ta khó xử, nếu không ngay cả việc vặt này cũng sẽ đến tay ta?”

Hắn nói không phải dạng quản gia, mà ý muốn nói người trông coi Cố quý phủ vẫn chưa có, mọi người vừa nghe, đều nghe ra Nhị gia ý tại ngôn ngoại, nhất trí vẻ mặt mềm mại hẳn, phóng đến mị nhãn xấu hổ rụt rè giống không cần tiền mà liều mạng hướng đến Cố Tử Thanh gây chú ý.

Lâm Vong trong lúc vô tình ngắm tới biểu tình của người khác, da gà nổi đầy người, vì thế càng thêm đè thấp đầu, không nói được một lời.

Cố Tử Thanh nhìn Lâm Vong sắp đem đầu ép sát ngực, tư thế trốn tránh lại làm cho hắn cảm thấy nhịn không được mà buồn cười, ho nhẹ một tiếng, nói: “Hạ nhân nhất định đã chuẩn bị tốt lễ hạp, mỗi cái đặt bốn bánh chưng vào, lại lấy một hạp đặt vào ít trái cây cùng mứt hoa quả của Ngu thành, đây là để cho người đưa đến nhà tỷ tỷ ta ở kinh thành đi.”

Lâm Vong phản ứng lại đây những lời này là hướng đến hắn, vì thế gật đầu xác nhận, Cố Tử Thanh cũng không có chuyện gì nữa, liền để cho Lâm Vong đi xuống.

Ngu thành cách kinh thành mặc dù gần, nhưng rốt cuộc cũng cần nửa ngày hành trình, đem bánh chương lễ hạp Cố Tử Thanh tặng tỷ tỷ nhất định phải ở trước khi Đoan ngọ, may mắn lúc trước hắn đã chuẩn bị tốt nhân bánh, hôm nay liền gói là xong, ngày mai để cho người ta đưa đi, nên cũng không chậm trễ.

Lâm Vong vẻ mặ bình tĩnh quay về phòng bếp, không nói một lời bắt đầu xúc gạo nếp ra rửa, mọi người thấy hắn như vậy, đã biết ở trước mặt Nhị gia khẳng định đã bị giáo huấn, trong đó có người phụ trách việc chọn mua thức ăn, mọi người gọi một tiếng Triệu đại ca nhi, ở Cố phủ có phần nhiều năm hơn người khác, lúc trước Tam Xảo dỗ ngọt nhận hắn là lương, hai người trên sổ sách thường xuyên động chút tay chân, hiện giờ Tam Xảo bị điều đi, Lâm Vong lại là kiểu dầu mỡ không vào (khó dụ dỗ), Triệu đại ca nhi này ăn chặn sổ sách rất nhiều, tự nhiên thấy Lâm Vong không vừa mắt, hiện giờ thấy hắn như vậy, trong lòng một trận mừng thầm.

Chính là hắn không vui được bao lâu, Tiểu Hoa ca nhi liền nổi giận đùng đùng đi tới, cũng không cố kỵ có những người khác ở đây, lập tức lớn tiếng mắng nói: “Triệu đại ca nhi, ngươi hành sự thế này sao? Chọn mua trái cây, điểm tâm, mứt hoa quả cũng không cùng Lâm ca nhi nói một tiếng? Ngươi có tâm tư gì ta rõ ràng, chính là ngươi đừng quên, hiện tại cũng không so với trước đây được nữa, ngươi nếu làm không tốt, còn nhiều người có thế thay thế ngươi, không bằng đem ngươi cũng điều đến chỗ Địch ca nhi đi, đúng lúc bầu bạn với Tam Xảo!”

Triệu đại ca nhi bật người biến sắc, hướng về phía Tiểu Hoa ca nhi cúi đầu khom lưng, ngoài miệng liên tục nói: “Ta đây là bận quá, đã quên, thứ ta cáo tội!”

Tiểu Hoa ca nhi hừ lạnh một tiếng, dùng nguyên câu của Cố Tử Thanh hỏi hắn: “Lại bận, ngay cả nói mấy câu cũng không thể? Lúc ta tới gặp ngươi không phải là dựa cửa nói chuyện thành thân sao? Như thế nào chính sự lại không thể?”

Triệu đại ca nhi trên mặt một trận hổ thẹn, ấp úng vài câu rời rạc.

Lâm Vong tâm tình vốn không tốt, bị câu kia của Tiểu Hoa ca nhi kẹp giữa súng đạn làm lòng nghẹn khuất, nếu muốn nói lời mang theo châm chọc, Lâm Vong cũng có thể, nhưng hắn sớm đem Tiểu Hoa ca nhi bọn họ đều xem là đàn bà, thật muốn bắt hắn nói, hắn cũng lười theo chân bọn họ phí võ mồm.

Tiểu Hoa ca nhi cũng biết điểm đến liền dừng, lúc sau không nói gì khác, chính là cảnh cáo Triệu đại ca nhi một phen, chờ Tiểu Hoa ca nhi đi rồi, Triệu đại ca nhi trên mặt mặc dù đối Lâm Vong không thất lễ, nhưng trong mắt lại không giấu đi sự tức giận nồng đậm.

Lâm vong ừ à có lệ vài câu lạnh nhạt, vẫn đối với ngươi khách khí, thật sự khi dễ ta là quả hồng mềm, Lâm Vong chỉ huy những người khác giúp đỡ cắt băng tuyến, chính mình thì đứng ở quầy bếp gói bánh.

Triệu đại ca nhi chịu đựng cơn tức giận, ở một bên nhìn, sau đó lấy cớ ra khỏi phòng bếp.

Lâm Vong tay nhỏ, bánh chưng lúc này so với trước kia hắn gói nhỏ đi không ít, nhưng hắn nhanh tay, một cuốn, một múc, một đậy, gập lại, vừa xoay, tay phải cầm thừng bằng sợi bông nhanh nhẹn quấn vài vòng, một cái bánh chưng hình thoi khéo liền liền được gói tốt.

Sợi tơ hồng là bánh nhân đậu, sợi xanh chính là nhân hạt sen, sợi vàng chính là mứt táo, sợi trắng là mật đậu, sợi đen là thịt tươi, năm màu sắc đại biểu cho kim mộc thủy hỏa thổ, rất là dụng tâm. Lâm Vong trước đó sắp xếp đem bánh chưng gói ổn, sau đó xếp vào lễ hạp, trái cây mứt hoa quả lại xếp vào một hạp, trước buổi tối liền đều chuẩn bị ổn thỏa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play