“Cữu... Cữu?” Thiếu niên giật mình trừng hai mắt.

“Hử?” Nam nhân nhíu mày cũng không tiếp lời.

“Ngài..ngài thế nào tới đây? Ta nghe nói ngài ra ngoài rồi.” Thiếu niên khí thế hiện tại cùng mới vừa rồi như hai người, lúc này ấp a ấp úng căn bản như một hài tử phạm phải sai lầm.

“Nương ngươi gửi thư cho ta nói ngươi chuyên gây họa, tới Ngu thành ta biết được đương nhiên phải mau chóng chạy về!”

Thiếu niên nghe vậy mặt nhăn như trái khổ qua.

Lâm Vong nhạy cảm chú ý tới nam nhân gọi mẹ thiếu niên chính là “Nương”, mà không phải “Lương”, ở thế giới này tỉ lệ nam nữ chênh lệch như vậy xem ra thiếu niên này quả thực gia cảnh không hề tầm thường. Đồng thời hắn còn phát hiện từ lúc nam nhân xuất hiện, đoàn người vây quanh rời đi không ít, thoáng cái xung quanh Lâm Vong hầu như không còn người đứng xem nữa, bất quá nếu lưu tâm một chút là có thể phát hiện những người đó chỉ là trốn ra xa, như trước ở đó mà lắng tai nghe chuyện bên này.

“Trời đã tối rồi còn ở bên ngoài đùa giỡn? Cữu cữu tìm mãi không ra ngươi?” Nam nhân như vô ý liếc nhìn Lâm Vong.

“Đều không phải, cháu ngoại trai chỉ là muốn cược cái hương nang kia.” Thiếu niên cho nam nhân nhìn hương nang vẫn còn nắm chặt trong tay, có thể nhìn ra thiếu niên này đối với hương nang có bao nhiêu chấp nhất, mới vừa rồi bị nam nhân hù dọa cây quạt cầm trên tay rơi trên mặt đất mà hương nang vẫn gắt gao siết chặc trong tay. Sau đó hắn lại nhịn không được nhỏ giọng thầm thì: “Ngày hôm nay vận khí không tốt, vẫn thua.”

Nam nhân trên mặt thoáng qua chút bất đắc dĩ rồi biến mất, hắn lại một lần nữa quan sát Lâm Vong, thấy Lâm Vong dáng dấp lớn lên không tệ lập tức hiểu được ý đồ của đứa cháu ngoại trai. Bởi vì hương nang là loại vật tư mật, mà cái này vừa nhìn lại có chút cũ, cũng không phải mới may, có người may hương nang để bán lại khác. Nhưng nếu là đem chính hương nang mình đeo đặt ở trên đường cái mặc cho người cược trong mắt người khác lại có vẻ lẳng lơ, cho nên lúc hắn vừa mở miệng thanh âm không tự chủ mang theo một chút xem thường: “Thứ này bao nhiêu tiền xâu?”

Vì nam nhân là hướng về phía Lâm Vong mở miệng nên hắn đành đáp: “Năm tiễn.”

Năm tiền xâu đối với một hương nang nho nhỏ mà nói quả thực đắt, nam nhân vô ý thức hừ một tiếng, nhưng ngoài miệng lại nói: “Thực ra không đắt, chỉ năm tiễn.”

Lâm Vong nghe ra trong lời nói của nam nhân mang theo châm chọc, chỉ trách bởi vì mình làm trễ nãi cháu ngoại trai y về nhà.

Nam nhân từ trong ngực móc ra năm đồng tiền nắm trong tay, cổ tay nhẹ lật rồi ném ra ngoài, ngay sau đó chợt nghe vài tiếng leng keng, đồng tiền rơi trên mặt đất nam nhân cũng không cúi đầu nhìn, thậm chí đã quay sang thiếu niên nói: “Đi thôi.”

Lúc nam nhân nói chuyện thì Lâm Vong đã ngồi xổm xuống, cậu vừa nhìn năm đồng tiền đều là cùng một mặt.

Lâm Vong thấy vậy trong lòng đầu tiên là tán thán nam nhân có chút bản lĩnh, hắn thở dài một hơi trên hết cuối cùng cũng giải quyết xong rồi, Lâm Vong gần như không chờ được nói: “Chúc mừng chúc mừng, công tử vận khí tốt, ngài thắng rồi.”

Thiếu niên kia thấy thế một bộ biểu tình quang vinh, hắn len lén hướng Lâm Vong nhìn chằm chằm: “Ca nhi, hương nang là của ta.”

Lâm Vong gật đầu, không nói chuyện.

“Hài lòng?” Nam nhân nhìn thiếu niên, hắn lần thứ hai yên tĩnh lại, rũ xuống hai vai thành thành thật thật đi theo sau nam nhân.

Lâm Vong sờ sờ mấy đồng tiền, thiếu niên kia cược thua đến hai ba trăm đồng làm hắn trong lòng vui vẻ, đứng ở bên đường vui hẳn lên, đám người chung quanh lúc này cũng chậm rãi tản ra, nhưng có mấy người nhiều chuyện xúm lại nói.

“Này, đó chính là Cố nhị gia.”

“Cố nhị gia cháu ngoại trai không phải là...” Người kia cố ý nói đến phân nửa thì ngừng.

“Vị thiếu gia kia thế nào lại đến Ngu thành?”

“Không có nghe ở kinh thành gây họa sao?”

“Xuỵt, nói nhỏ chút.”

“Bất quá Trầm gia thiếu gia lớn lên thật anh tuấn.”

“Thừa lời, ngươi cũng không nhìn một chút mẹ hắn là ai!”

Lâm Vong ôm tâm tình không quan tâm mà nghe xong đoạn đối thoại kia, thiết nghĩ vị kia nam nhân gọi “Cố nhị gia” ở Ngu thành có chút danh tiếng, mà cháu ngoại trai y cũng không hề tầm thường, nhưng chuyện này chung quy cùng Lâm Vong không có quan hệ gì, hắn lúc này thông thả rời đi.

Trở lại khách điếm, Lâm Vong vội vã lên lầu đếm tiền, đếm từng đồng gom lại cùng một chỗ rất nặng, đếm tới tối rốt cuộc cũng đếm tới phần của tiểu bá vương cùng Nhị thúc của hắn, hoàn hảo đầy đủ ba trăm năm mươi tiễn. Với ba trăm năm mươi tiễn này cũng đủ cho hắn sinh hoạt trong mấy ngày. Tuy nói như thế nhưng tảng đá lớn trong lòng Lâm Vong không hề giảm bớt, Lâm Vong cầm tiễn thở dài: “Cũng không biết sau này sinh sống thế nào đây.”

Đem trù sư chặn lại, Lâm Vong tạm thời buồn phiền ngay cả ăn đều ăn không vô, buổi tối uống một chút nước ngủ thật sớm.

Ngày thứ hai, Lâm Vong đem nộp khách điếm năm mươi tiễn, nhìn tiền tiêu nhanh như vậy trong lòng càng cảm thấy vừa buồn vừa lo, kỳ thực ở nơi này tiền cơm một ngày không được bao nhiêu, chính là tiền thuê nhà như nước chảy, Lâm Vong nghĩ như vậy cũng không phải chuyện tốt, mỗi ngày ở khách điếm một tháng thì tiền thuê nhà sẽ là một ngàn năm trăm mười tiễn, hắn nghe qua công việc không cần kỹ thuật lao động nặng một ngày bất quá chỉ ba bốn mươi tiễn, còn chưa nói Lâm Vong hiện tại vóc dáng nhỏ, không chừng không có khả năng tự mình kiếm sống.

Lâm Vong hiểu rõ thế giới này, cực hạn của cổ thân thể này không tệ thế nhưng cổ thân thể này từ nhỏ đã đến ở nhà Triệu viên ngoại, thường ngày rất ít đi ra ngoài, đến thường thức sinh hoạt căn bản cũng không biết.

Nhân lúc buổi sáng lượng khách trong điếm ít, tiểu nhị tranh thủ lười một chút, Lâm Vong gọi hắn đến, có thể do Lâm Vong là ca nhi, diện mạo lại không tệ nên tiểu nhị mặt luôn luôn treo theo một nụ cười. Lâm Vong nghĩ thầm vô luận thế nào vẻ ngoài tốt cũng luôn được yêu thích.

“Ca nhi, có chuyện gì?”

“Ta chính là muốn hỏi thăm ở Ngu thành có thể có nhà cho thuê hay không, ta muốn tìm nơi đó.”

Căn bản tiểu nhị ở đây hiểu biết chuyện này tường tận, hắn gật đầu: “Chuyện này rất đơn giản, chỉ cần tìm người môi giới hỏi liền biết, ca nhi muốn dạng gì nói với họ đều được.”

Lâm Vong biết người môi giới hay người đại diện, phòng ốc hoặc là cái gì cũng có thể thông qua môi giới thúc đẩy giao dịch. Lâm Vong không biết gian phòng cho thuê ở đây bao nhiêu tiễn, tốt nhất trước tìm môi giới hỏi bảng giá: ” Tiền thuê nhà khoảng chừng bao nhiêu?”

“Còn phải xem ca nhi muốn thuê dạng gì, nếu là thuê riêng một nhà một năm khoảng chừng hơn mười nghìn tới mấy chục nghìn, nếu thuê nhà cùng người khác hoặc phòng đơn thì có thể rẻ hơn một ít.”

Lâm Vong trong tay ngay cả một nghìn cũng không có, hắn nhịn không được kinh hô: “Mắc như vậy!”

Trên mặt tiểu nhị hiện lên một tia cười nhạo: “Ngu thành chúng ta chính là kinh đô thứ hai, giá phòng đương nhiên không rẻ.”

Lâm Vong sửng sốt, thế mới biết Ngu thành là kinh đô thứ hai.

Tiểu nhị thấy hắn như vậy có điểm mềm lòng, còn nói: “Ca nhi nếu như muốn thuê rẻ có thể đến điếm trạch vụ.”

Cổ thân thể này đối với cái từ này hoàn toàn không biết, trong lòng hắn thực mờ mịt, hắn chỉ ngây ngốc lặp lại: “Điếm trạch vụ?”

Tiểu nhị thấy hắn ngay cả điều này cũng không biết liền nghĩ hắn từ nông thôn đến: “Điếm trạch vụ do triều đình thiết lập, xây dựng phòng ốc dành cho bách tính thuê, bất quá phòng ốc này phần nhiều là chia thành từng gian, điều kiện cũng không phải quá tốt nhưng giá cả so với bọn môi giới rẻ hơn.”

Lâm Vong ít nhiều cũng có chút hi vọng, chỉ là cậu còn không dám yên tâm, trên người của cậu tiễn còn chưa đủ một nghìn. Vì vậy Lâm Vong nơm nớp lo sợ hỏi: “Điếm trạch vụ kia phòng ốc rộng giá chừng bao nhiêu?”

Tiểu nhị suy nghĩ một chút: “Quy cách bất đồng, có loại tốt cũng có loại thường, loại tốt nhất giá một năm cũng hai ba nghìn.”

Lâm Vong cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn hướng về phía tiểu nhị vái chào: “Đa tạ tiểu nhị ca.”

Tiểu nhị trong lòng cũng đắc ý: “Ca nhi khách khí rồi.”

Hỏi rõ vị trí điếm trạch vụ xong Lâm Vong khẩn cấp đi ngay, bất quá hắn đối cuộc sống ở Ngu thành không quen, lại hỏi đường vài lần mới tìm được.

Từ xa đã nhìn thấy một tòa nhà khác biệt so với xung quanh, trên dầm cửa mơ hồ thấy treo một tấm bảng hiệu, đến gần thấy rõ ba chữ “Điếm trạch vụ”, lúc đó tiểu nhị ngoại trừ nói cho hắn biết vị trí còn nhắc nhở hắn ở đây cũng xem như quan phủ, người làm việc bên trong đều là quan viên.

Lần đầu tiên thấy quan viên của thế giới này ít nhiều có chút khẩn trương, Lâm Vong chỉnh trang y phục xong liền đi vào.

Vừa vào cửa chính là một đại sảnh rộng lớn bày ba bộ án cùng ghế cao, quan viên y quan màu xanh ngồi ở phía sau bàn dài, trong đại đường có không ít người, có người y phục cao sang, cũng có người trang phục nghèo nàn nhưng đều rất an tĩnh, không ai tranh cãi ầm ĩ, hầu như không nói gì.

Lâm Vong đi tới trước một án trống không cao lắm, quan viên đối diện là một người có tuổi, nhưng do thời gian dài ở trong phòng mà da rất trắng, y liếc nhìn Lâm Vong, thái độ không lạnh không nhạt nói thẳng vào trọng tâm câu chuyện: “Thuê phòng?”

Lâm Vong gật đầu, nhất thời không biết gọi y như thế nào, suy nghĩ một chút cuối cùng dùng hai chữ: “Đại nhân, ta muốn thuê một phòng giá rẻ.”

Quan viên lại nhìn Lâm Vong, sau đó từ trên án rút ra một quyển sổ, chậm rãi lật, sau một lúc y lật tới một tờ: “Có một phòng, thuê một năm sáu nghìn tiễn, thế nào?”

Lâm Vong nghĩ một năm một nghìn tiễn hắn cũng không thể lập tức đào ra được. Vì vậy chờ đối phương nói xong liền vội vã hỏi: “Đại nhân, giá tiền thuê nhà có thể giao từng tháng không?”

Kỳ thực có không ít người như Lâm Vong từ nông thôn đến hoặc là người nghèo đa số đều không thể một lần trả tiền thuê cả một năm, quan viên gật đầu: “Giá tiền thuê nhà lần đầu phải giao tháng đầu thế chấp, lúc sau có thể theo tháng giao.”

Lâm Vong mừng rỡ, ở hiện đại cũng không có loại giao như thế này, hắn còn nói: “Đại nhân, có thể hay không bớt thêm chút nữa?”

Quan viên thái độ mặc dù không được nhiệt tình nhưng thủy chung vẫn kiên nhẫn, y lại lật quyển sổ: “Có một chỗ một năm ba nghìn sáu, mỗi tháng là ba trăm tiễn.”

Lâm Vong lúc này mới thật sự thở phào, một tháng ba trăm tiễn quả thật không mắc, hắn có thể một mạch giao hai tháng cũng được, nếu như cuối cùng đến lúc sơn cùng thủy tận hắn liền đi làm công kiếm tiền.

Hắn bây giờ chỉ quan tâm giá cả, còn những điều kiện khác đều không hỏi, thật muốn hắn hỏi hắn cũng không biết nên hỏi cái gì, nói đến vị trí hắn không biết, hỏi kích thước vì đơn vị đo đạc bất đồng hắn nghe cũng không hiểu, Lâm Vong gật đầu: “Liền chọn cái này đi.”

Quan viên cũng gật đầu, sau khi ghi chú vào danh sách lập tức liền để Lâm Vong nộp tiễn: “Bây giờ là mùng chín, cuối tháng mùng chín sẽ có viên quan đến thu tiền thuê nhà, ngươi nếu ngày này không ở nhà, nhớ kỹ tới nơi này giao nộp sớm, nếu muốn trả phòng trước mười lăm ngày báo cho ta.”

Lâm Vong gật đầu, vị quan viên kia tìm đến một người, cũng mặc quan phục nhưng rõ ràng đẳng cấp không nhau, người trước phân phó người sau: “Người này thuê một phòng phía sau hẻm Dương Nữ, ngươi dẫn hắn đi đi.”

Người nọ hướng về phía quan viên thái độ rất cung kính: “Vâng.”

Lâm Vong theo sau người kia ra khỏi điếm trạch vụ, trước cửa có xe lừa loại thường, Lâm Vong nghĩ thầm giá phục vụ có thể so với hiện đại tốt hơn, tuy cũng dùng tiền nhưng nếu ở hiện đại người môi giới thu tiền xong liền cái gì cũng mặc kệ.

Xe lừa vốn cũng không nhanh lại thêm chạy trên đường không ổn định, hai người lảo đảo đến một tiếng đồng hồ mới xong, lúc Lâm Vong sắp ngủ gục thì người nọ mở miệng: “Đến rồi.”

Lâm Vong tinh thần chấn động theo xuống xe, mới vừa đứng vững đã nhìn thấy trước mắt là một cái hẻm nhỏ hẹp, chổ hiện tại bọn họ đang đứng là cổng vào con hẻm đó, từ nơi này có thể thấy hai bên ngõ nhỏ đều là nhà cửa chằng chịt, một nhà tiếp một nhà, đồng thời phần lớn đều cũ nát, chỉ có vài người đi lại trên đường, ăn mặc đều là y phục vải thô chắp vá, vừa nhìn liền biết là khu dân nghèo.

Người nọ dẫn Lâm Vong tới nơi lại nói: “Gian nhà ngươi thuê ở trong ngõ hẻm, xe lừa vào không được, đến đây phải tự đi rồi.”

Lâm Vong chỉ ngây ngốc gật đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play