Thiếu niên mang theo thực hạp nhanh nhẹn trôi chảy, đi tới phố Liên Hoa, một mạch đi tới trước một nhà, vừa muốn gõ cửa, cửa kia động một tiếng cọt kẹt liền mở, người từ bên trong đi ra ngoài cùng thiếu niên đối mặt, thấy là hắn, người nọ trong cửa lập tức cúi đầu khom lưng nói: “Lý gia, ngài trở lại rồi, nhị gia sai ta tìm ngài hai lần rồi.”

Người nọ thấy thiếu niên mang theo thực hạp, tự tay muốn tiếp lấy, lại để cho thiếu niên tránh thoát, hắn động tác mặc dù nhanh, nhưng thực hạp vẫn là ổn định vô cùng: “Được rồi, ta biết rồi.”

Hai người một trước một sau lên lầu, đi tới lầu hai là gian nhà mới, chỉ thấy Cố Nhị gia ngồi chủ vị, trên mặt đất nằm một người bị trói, mặt mũi bầm dập không kêu rên được, mà gian nhà cách vách còn mơ hồ truyền đến tiếng khóc ô ô.

Cố Nhị gia bây giờ cằm lại mọc đầy râu, thấy thiếu niên lạnh hừ một tiếng: “Lý Mộc, bất quá để cho ngươi đi đưa tiền cho góa phụ các huynh đệ đã chết chút tiền, ngươi lại chạy nơi nào vui vẻ đi?”

Thiếu niên vỗ vỗ thực hạp: “Lúc trở lại đói bụng, đi ăn bữa cơm.”

“Ngươi cũng không cần làm oan chính mình!”

Thiếu niên liếc nhìn người trên đất, sau đó hỏi: “Ta cho rằng thoả đáng huynh đệ gọi ngươi tới là nhớ ngươi rồi, không tốt lại tới sớm như thế đã quấy rầy chuyện của ngươi rồi? Đến cùng là thế nào?”

“Thoả đáng huynh đệ bị người lừa gạt đi Du Hồ, để cho người khi dễ một lần.”

“Ai lớn gan như vậy, không biết thoả đáng huynh đệ là người của Cố Nhị gia?” Lý Mộc khóe miệng tự tiếu phi tiếu (cười như không cười).

Cố Nhị gia nghe vậy lông mi liền nhíu lại, cách vách tiếng khóc lớn hơn nữa, hắn khoát tay áo: “Bất quá là theo ta thị uy, mới đưa đến công tử nhà họ Tần Ngu thành đỏ mắt sinh ý trên biển của ta, muốn chạy đến chỗ ta chỗ làm chút điều kiện, bị ta cự tuyệt.”

“Hắn lá gan thật là phì, ta nhớ nhạc phụ Tần công tử là Châu Thái Thú đã về hưu, tuy nói hưu rồi, nhưng quan hệ ngày xưa nhưng vẫn còn ở đi!?”

Cố Nhị gia khinh thường nói: “Nói cái gì trí sĩ, trên thực tế là thối lui, cái nào còn có cái gì quan hệ?”

Lý Mộc biết lão đại là cố ý nói những lời này, vì làm cho người này đem lời của hắn nói sau lưng hắn báo cho chủ nhân, hắn thấy không sai biệt lắm. Vì vậy phất phất tay: “Được rồi, người này cũng dạy dỗ rồi, đem hắn ném đi!, lão đại ngươi còn chưa ăn cơm chứ? Ta cố ý mang cơm về cho ngươi.”

Cố Nhị gia gật đầu, bên cạnh đã có người qua kéo người trên đất đi, những người này ra tay không có nặng nhẹ, hoặc là cố ý làm động tác thô lỗ, người bị trói nọ kêu rên thống khổ, một đường bị lôi xuống lầu.

Người nọ bị mang xuống xong, Lý Mộc cười híp mắt đem thực hạp đặt ở trước mặt lão đại của mình, tự mình động thủ đem thức ăn bên trong lấy ra.

Cố Nhị gia vừa nhìn bì lạnh đặt ở tầng thứ nhất, ngây ra một lúc, ngược lại vừa nhìn về phía Lý Mộc, nhướng một bên lông mi.

Lý Mộc không nhanh không chậm nói: “Đều nói trên đường Hỏa Thụ mới mở tiệm cơm có điểm đặc sắc, vừa lúc đi ngang qua, lão đại, mỹ nhân kia tay nghề thật không tồi, ngươi mau nếm thử.”

Cố Nhị gia nghe vậy đầu tiên là lông mi liền nhíu lại, sau đó cúi đầu nhìn thức ăn trên bàn, biểu tình lại có chút phức tạp, còn chưa ăn, chỉ là hỏi món nấm nồng nặc hương vị kia, dụ cho người ta thèm ăn nhỏ dãi.

Cố Nhị gia nhìn liền biết, sau đó động thủ từ trong tô canh gắp lên một khối thịt gà đưa vào trong miệng, thịt gà chưng cách thủy này vô cùng mềm, lại trộn cùng một loại nấm tươi cùng mùi vị nước tương khiến người ta căn bản không dừng được miệng.

Lý Mộc ngồi ở một bên nhìn hắn ăn, ngoài miệng còn nói thao thao bất tuyệt: “Lão đại ngươi cũng nghe qua nhà hắn là trước nhúng sau ăn, cái nồi này ăn xong lại thêm canh loãng nhúng đồ ăn vào, lấy phần nhỏ làm phụ liệu, quả thực mỹ vị nha, thật không biết hắn là thế nào nghĩ ra được.”

Cố Nhị gia ăn nhanh, chỉ chốc lát liền gió cuốn mây tan mà đem tất cả thức ăn đều ăn hết, mặc dù thủy chung một câu cũng chưa từng nói, nhưng trên mặt biểu tình cũng đã giãn ra, cùng vớivừa rồi rất không giống nhau.

Không nghĩ tới trù nghệ của hắn lại tốt như vậy, buổi tối rỗi rãnh, ngược lại có thể đi trong điếm của hắn ngồi một chút, Cố Nhị gia sờ cằm nhìn đĩa không trước mặt.



” Cố Nhị gia, vốn tên là Cố Tử Thanh, dựa vào sinh ý ven biển mà bộc phát, là đại phú thương ở Ngu thành, bất quá cũng không thể thiếu được giúp đỡ của tỷ tỷ hắn, tỷ tỷ của hắn phu gia chính là bộ binh Chỉ huy sứ Thẩm bộ soái, đây chính là đại quan nắm binh quyền.” Ngô Đại vừa cắn chiếc đũa vừa nói chuyện, vẻ mặt sùng bái ước mơ.

Lâm Vong trước đây mặc dù đoán được Cố Nhị gia không đơn giản, nhưng hắn rốt cuộc là người nào lại không rõ ràng lắm, hôm nay Lâm Vong thấy Ngô Đại đối với Cố Nhị gia người xung quanh đều biết. Vì vậy liền mượn cơ hội hướng hắn tìm hiểu một chút.

Ngô Đại nghe Lâm Vong hỏi, để tránh sau này hắn đắc tội với người kia liền đem hết hiểu biết đều hết thảy nói ra.

Lâm Vong nhưng có chút nghi ngờ: “Ngô Đại, ngươi biết nhiều như vậy?”

Ngô Đại há miệng, một lúc không nói, Tứ Cẩu tử lại gõ bàn một cái nói nhìn về phía Lâm Vong: “Lâm ca nhi, ngươi là từ nơi khác tới có thể không biết, nhưng Cố Nhị gia này ở Ngu thành rất nổi danh, việc này đừng nói là đại ca, đến cả ta cũng biết.”

Trần Thăng ở bên cạnh gật đầu: “Ta mặc dù là nơi khác tới, lại bị giam ở trong lao ngục một đoạn thời gina, mấy năm này ở bên trong cũng nghe qua chuyện về Cố Nhị gia, đắc tội người của hắn một chút liền bị hắn cho vào đại lao, một trận dằn vặt, nếu chết, vừa lúc thêm danh bị bệnh chết, nếu không chết, dù có thể đi ra ngoài cũng phải lột một lớp da.”

Lâm Vong nghe vậy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trước hắn không biết Cố Nhị gia là người như vậy, còn nhận của hắn một trăm lạng bạc ròng, lúc này nghe xong lời của bọn họ, khó tránh khỏi có chút chột dạ.

Mấy người không nghĩ tới người mới vừa ở sau lưng nghị luận xong, buổi tối liền gặp được bản gốc được rồi.

Vậy là thời điểm trong điếm đang bận rộn, Lâm Vong ở trù phòng xào rau, căn bản không ra bên ngoài nhìn, bỗng nhiên Ngô Đại vội vã cuống cuồng đi vào, tiến đến trước mặt Lâm Vong, ngẩng đầu nhìn hắn: “Cố Nhị gia tới.”

Lâm Vong bên tai là tiếng lửa lách tách, hơn nữa âm thanh của Ngô Đại lại nhỏ, hắn trong chốc lát không nghe thấy, cũng không phát hiện biểu tình khẩn trương của hắn, chuyên tâm nhìn chằm chằm chảo, lớn tiếng hỏi: “Ngươi nói cái gì?”

Ngô Đại đem thực hạp thả ở trước người trên bàn, rốt cục làm cho Lâm Vong nhìn qua. Vì vậy hắn lần nữa nói: “Bên ngoài, Cố Nhị gia tới, là tới trả thực hạp.”

Lần này Lâm Vong nghe thấy được, cả người hắn ngẩn ra, ban đầu còn không có gì, sau vì trong đầu nhớ tới lời Trần thăng nói, trong lòng càng mà bất ổn: “Chỉ là còn thực hạp?”

“Gọi đồ ăn và rượu.” Ngô Đại lắc đầu, lại đem các món Cố Tử Thanh gọi báo qua một lần.

Lâm Vong suy nghĩ một chút, nói: “Không có việc gì, coi như hắn là khách nhân thông thường, nên như thế nào thì như thế ấy.”

Ngô Đại gật đầu, liền lại đi ra ngoài.

Lâm Vong không yên lòng xào thức ăn, hắn thậm chí uất ức mà nghĩ, một hồi Cố Nhị gia cơm nước xong nếu không phải trả thù lao, hắn cũng không muốn tìm y. Lời này nếu để cho Cố Tử Thanh nghe được, chắc chắn có chút tức giận không xong.

Chỉ chốc lát, món ăn Cố Tử Thanh gọi liền lên một lượt đầy đủ, lúc này cũng không có khách mới vào trong điếm, Lâm Vong liền không có việc, nhưng hắn lại không muốn đi ra. Vì vậy bưng cái băng ghế ngồi bên cạnh bếp lò. Tam Thủy một mực ở trù phòng, hắn càng không thể nào đi ra ngoài, hiện đang ngồi ở bên cạnh Lâm Vong, hắn nhìn thấu Lâm Vong đang khẩn trương, cũng biết là bởi vì phía ngoài có Cố Nhị gia, nhưng hắn không biết sự tình trong đó, chỉ cho là buổi trưa nghe qua lời nói của Trần Thăng mà hù dọa người từ nơi khác tới là Lâm Vong đây, có lòng nói hắn thoải mái vài câu, thế nhưng miệng đần, vừa lên tiếng ngược lại nói không nên lời nào.

Lâm Vong xoay mặt qua nhìn Tam Thủy một chút, nặn ra một nụ cười: “Không có việc gì, ta không phải sợ hắn.”

Lại một lát sau, bên ngoài vang lên tiếng bước chân tùng tùng tùng, Lâm Vong vừa nghe đã biết là Ngô Đại, hắn cho rằng lại có khách tới, nghĩ thầm vừa đúng lúc, bận rộn sẽ không cần đoán mò nữa rồi.

Ngô Đại nghiêm mặt tiến đến, hai tay bên người đã nắm thành quả đấm, hắn nhìn Lâm Vong, dừng lại rồi mới nói: “Cố Nhị gia nói muốn gặ̣p đầu bếp của tiệm chúng ta một lần.”

Tam Thủy lấy làm kinh hãi, lập tức đứng lên: “Hắn hắn hắn hắn...”

Cố Tử Thanh dù sao cũng là phú thương, phía sau lại có bối cảnh, người như vậy khó tránh khỏi ngang ngược điểm, Ngô Đại lo lắng Vong quên mất tội Cố Nhị gia, hoặc là cố nhị gia coi trọng Lâm quên, đương nhiên, nhân gia cố nhị gia dạng gì mỹ nhân chưa thấy qua, người khác ngược lại không có hướng cái này trên muốn, ai bảo Ngô Đại đối với Lâm Vong có hảo cảm, khó tránh khỏi lo lắng nhiều một điểm, từ nhỏ ăn khổ chịu đói, xem lần lòng người dễ thay đổi, ở ngô trong mắt to, không có ai so với Lâm quên tốt.

Lâm Vong lúc này cũng nói không nên lời tâm tình của mình, không phải sợ y, mà chính là cảm thấy người ngoài kia phiền toái, không muốn lấy chuyện cũ dây dưa về sau, nhưng nếu nhân gia đã điểm danh, chính mình lại không thể không đi, hắn gật đầu, lúc này đi ra ngoài, lúc đi ngang qua bên người Ngô Đại, nghe hắn nghiêm túc dặn một câu: “Cẩn thận một chút.”

Bởi vì câu nói kia của Ngô Đại, Lâm Vong ngược lại vui vẻ đi ra, không phải là đi ra ngoài gặp khách nhân sao, mặc kệ thân phận của hắn lớn hơn nữa, cùng lắm thì chính là ở bên cẩn thận chiều lòng, nếu đối phương cố ý bới móc, Lâm Vong cho dù ẩn núp cũng sẽ bị người bắt tới, Ngô Đại khẩu khí kia giống như là hắn muốn đang lên núi đao vậy.

Cho nên Cố Tử Thanh ngẩng đầu một cái, đã nhìn thấy Lâm Vong khóe miệng chứa đựng ý cười, chậm rãi đi tới. Lâm Vong vừa rồi vẫn bên cạnh lò bếp, gương mặt bị lửa đốt được đỏ bừng, kết hợp với nụ cười trêu ghẹo, cả người có vẻ vô cùng vui vẻ, Lâm Vong lại đang hướng về phía Cố Tử Thanh mà đi tới, giống như đang cùng hắn mỉm cười, bất quá sau một khắc, Lâm Vong hơi hơi nghiêng đầu một chút nói câu gì với người bên trong, lần nữa chuyển trở về, nét mặt lại khôi phục như thường, cũng không phải không cười, mà là loại nụ cười quy củ Cố Tử Thanh ở trên thương trường xem qua quá nhiều.

Ngay từ đầu, Cố Tử Thanh nhìn thấy Lâm Vong chính mình lộ ra nụ cười, tuy có chút kinh diễm, nhưng trong lòng sinh ra một điểm thất vọng, giống như xuất thân của Lâm Vong là cây gai cắm vào trong lòng hắn, dường như việc Lâm Vong tùy tiện cùng người khác mỉm cười đại biểu việc hắn lỗ mảng, nhưng khi hiểu được nụ cười kia không phải là hướng về phía mình, trong lòng lại khó nén mà thất vọng, đồng thời còn có một chút ghen tuông tràn ra.

Đang lúc Cố Tử Thanh tâm tư bách chuyển thiên hồi (thay đổi trăm lượt), Lâm Vong đã tới bên cạnh bàn của hắn, quy củ thở dài: “Cố Nhị gia, có gì phân phó?”

Lâm Vong nghĩ, nếu chính mình giả bộ làm như không biết hắn là ai, sợ sẽ kích thích lòng hư vinh của đối phương, chọc giận hắn không vui, lúc này vừa tới nơi liền gọi tên hắn, nhưng khẩu khí biểu tình kính cẩn đến mức dường như hai người là lần đầu tiên gặp mặt.

Cố Tử Thanh gõ gõ mặt bàn, biết mà còn hỏi: “Những thứ này đều là ngươi làm?”

Lâm Vong gật đầu: “Chính là tiểu nhân làm, nếu có gì không chu toàn xin hãy thứ lỗi.”

“Làm rất tốt, khó có được thủ nghệ của ngươi hợp khẩu vị của ta.”

“Đa tạ cố nhị gia khen nhầm.”

Hai người một hỏi một đáp, bất quá qua ba câu, Cố Tử Thanh thấy Lâm Vong như vậy toàn thân câu nệ, trong lòng không khỏi có chút vô nghĩa, rõ ràng vừa rồi còn có khẩu vị tốt, hiện tại bỗng nhiên không thế nào ăn tiếp được.

Hai người không nói gì với nhau một hồi, Cố Tử Thanh phất phất tay, không nói chuyện, nhưng ý kia là bảo Lâm Vong đi xuống đi, Lâm Vong như trút được gánh nặng, lập tức mất đề phòng, bả vai nới lỏng, nhẹ nhẹ thở hắt ra, Cố Tử Thanh hiểu biết vô cùng tinh thông, đem một tiếng thở kia nghe thật rõ, nhất thời vừa bực mình vừa buồn cười, nhíu lại lông mi cố ý nhìn Lâm Vong.

Lâm Vong phát hiện chính mình thất thố, có chút xấu hổ, lộ ra một nụ cười lấy lòng cứng ngắc, nói một tiếng “Ngài dùng thong thả”, sau đó liền quay mặt trở về trù phòng.

Cố Tử Thanh cũng mất hứng ăn cơm, hô một tiếng “Tính tiền”, cũng không đợi Trần Thăng báo giá tiền, càng không đợi Ngô Đại đi tới, từ trong lòng ngực lấy ra một khối bạc vụn cạch một tiếng ném lên bàn, rồi đi nhanh.

Chờ hắn thực sự đi xa, không nói bọn Ngô Đại, đến những khách nhân khác trong điếm cũng đều thở phào nhẹ nhõm, Tứ Cẩu tử một lần nữa chui ra, vui vẻ mà thu dọn cái bàn, bởi vì Cố Tử Thanh chưa ăn xong, thừa lại không ít, Ngô Đại thì cầm khối bạc vụn kia đưa cho Trần thăng, không kịp chờ hắn dùng cán cân kiểm tra.

Cân xong rồi, Ngô Đại hoan hoan hỉ hỉ chạy đến trù phòng cùng Lâm Vong nói: “Cố Nhị gia cho bạc vụn có rất nặng, cho nhiều chứ không ít. ”

Điểm lợi ích nhỏ này Lâm Vong cũng không để ý, hoặc có lẽ là đối với Cố Nhị gia, hắn tình nguyện chính mình chịu thiệt một chút, cũng không nguyện ý chiếm tiện nghi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play