Quý Tĩnh Duyên tìm cho anh cái áo thun trắng đơn giản. Do chân có tật nên đa số quần của hắn là quần dài, chiếc quần lửng duy nhất trong tủ được mua từ khi tai nạn chưa xảy ra và may mắn không bị vứt đi theo mớ trang phục hắn hay mặc hồi còn lành lặn. Giờ vừa hay để cho Cảnh Hoài tận dụng.
Anh thay đồ rồi mới phát hiện rằng áo thun rộng quá. Quý Tĩnh Duyên chắc phải cao trên 1m85 trong khi anh chỉ có 1m78, độ dài vạt áo của hắn che khuất cả mông anh. May mà dáng người anh không tồi, này vai rộng, eo thon, chân dài vẫn có thể hold được cái áo. Anh nhìn vào gương, quần thụng áo thùng, nom cũng ra vài phần phong cách hiphop.
Tuy không phải sơ mi của bạn trai nhưng áo thun trắng cũng không tệ, Cảnh Hoài khá là vừa lòng.
Lúc anh ra khỏi phòng thay đồ còn nhận được lời khen của Quý Tĩnh Duyên: “Đẹp lắm”
Cảnh Hoài lập tức mở máy nịnh: “Do mắt nhìn của anh tốt á, vừa nhìn loại vải này với kiểu dáng này đã biết gu ăn mặc của anh không chê vào đâu được. Anh đúng là nhà tạo hình cấp bậc quốc tế, stylist số một thế giới!”
Đối phương mặt không đổi sắc, không biết có nhận thính của anh không.
Hắn điều khiển xe lăn đi vào bếp, hỏi: “Bữa trưa cậu muốn ăn gì thì nấu, trong tủ lạnh có đầy đủ nguyên liệu”
Tuy không được đáp lại song Cảnh Hoài chẳng hề nhụt chí, anh tò tò theo sau hắn: “Ăn món Trung đi, em không biết nấu cơm Tây”
Hai người vào trong căn bếp kiểu Trung, Cảnh Hoài mở tủ lạnh âm tường, bên trong tủ xếp kín nguyên vật liệu khiến anh hú hồn một phen.
Tủ lạnh âm tường
Tầng nào tầng nấy chật ních đồ ăn tươi sống như khu chợ thức ăn mini, song lại không có các loại thức uống đóng chai. Giữa mùa hè mà chả có nổi một lon bia, lối sống heo thì quá đáng.
Đúng là người lớn tuổi.
Dịch giả có lời muốn nói
Đương lúc anh chuẩn bị rửa nguyên liệu thì thấy Quý Tĩnh Duyên vẫn ngồi trước cửa.
“Sao thế anh?”
Đối phương giơ tay lên, trong tay hắn là chiếc tạp dề họa tiết caro trắng hồng, có vẻ là mới mua.
Lúc nấu nướng Cảnh Hoài không để ý nhiều nên anh chưa từng dùng tạp dề, quần áo bị dầu mỡ bắn vào thì đổi bộ khác là xong.
Anh cúi đầu quan sát chiếc áo thun trắng trên người, tuy không còn mới nhưng được gìn giữ rất cẩn thận, vẫn thoảng hương bột giặt và nước hoa phái mạnh.
Nhận lấy tạp dề, Cảnh Hoài lễ phép cảm ơn đối phương, sau khi tốn chút thời gian để mặc lên, anh phát hiện ra trước ngực tạp dề còn in hình gấu teddy.
Vừa dễ thương vừa kì cục.
Anh bật cười.
Trước kia Cảnh Hoài sống một mình, để tiết kiệm tiền ăn nên ngày nào anh cũng tự chuẩn bị cơm mang đến cơ quan. Hơn nữa dạ dày anh yếu, không thể ăn đồ thừa từ ngày hôm qua nên thường phải dậy sớm nấu ăn. Cứ thế tay nghề bếp núc ngày càng nhanh nhẹn, thuần thục.
Anh mở máy hút mùi rồi xua xua tay với Quý Tĩnh Duyên: “Anh ra bàn chờ đi, không tí nữa lại ám mùi thức ăn”
Hắn không đáp lời, điều khiển xe lăn rời đi.
Không lâu sau âm thanh hoạt động của máy hút mùi từ trong bếp vang lên, đầu lông mày hắn nhẹ chau lại.
Cảnh Hoài làm hai món mặn và một món canh, cơm nấu bằng nồi siêu tốc nên lúc đồ ăn chuẩn bị xong thì cơm cũng vừa kịp chín.
Quý Tĩnh Duyên vẫn luôn canh giữ gần cửa, lẳng lặng nhìn anh chạy đôn chạy đáo, trong lòng hắn dâng lên luồng cảm xúc xa lạ khác thường.
Không phải hắn chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như này, mỗi ngày nghỉ hắn đều thấy dì giúp việc bận rộn nấu nướng. Chỉ là khi ấy tuy thức ăn rất ngon, thái độ của dì cũng rất tốt, thế nhưng hắn lại thấy như đang dùng bữa ngoài khách sạn, không có cảm giác của nhà.
Mà hiện tại, hắn đã có thể cảm nhận được hơi thở của cuộc sống đời thường và cảm giác của mái ấm gia đình.
Có lẽ đây chính là ý nghĩa của hôn nhân.
“Toàn mấy món đơn giản thôi, anh ăn thử xem có ổn không, không hợp khẩu vị thì gọi dì giúp việc đến nấu, anh đừng chèn ép dạ dày mình”
Quý Tĩnh Duyên gắp một đũa rau, hương vị đúng là không bằng món dì giúp việc làm, cũng không so được với cơm khách sạn, song rất hợp với khẩu vị của hắn.
“Ngon lắm”
Nhận được lời ca ngợi, Cảnh Hoài cười rộ lên, kết hợp với bộ tạp dề gấu bông nom đến là buồn cười.
Hai người không có thói quen nói chuyện lúc ăn, bữa trưa tuy diễn ra trong yên lặng nhưng lại vô cùng ngon miệng.
Ăn xong, Quý Tĩnh Duyên đặt đũa xuống: “Máy hút mùi trong bếp hoạt động không tốt à?”
Cảnh Hoài ngơ ngác: “Đâu có đâu”
Hắn nói: “Tôi ở ngoài nghe được tiếng ồn rất lớn, dùng không tốt phải không?”
Cảnh Hoài nhìn vào bếp: “Không đâu, đây là máy hút mùi tốt nhất em từng thấy”
“Nếu máy hỏng thì phải nói, tôi cho người đến sửa”
Anh khựng lại, thắc mắc: “Đây cũng là sản phẩm của tập đoàn?”
Quý Tĩnh Duyên ừ một tiếng.
“Sản nghiệp rộng thật đấy” Cảnh Hoài cảm thán: “Máy dùng ổn lắm, không gây ồn, hút khói sạch sẽ cực kì. Anh không biết cái máy hút ở nhà em thuê hồi trước đâu, bật mức lớn nhất mà khói mù mịt khắp cả, đã thế còn kêu như máy cày, anh đứng trong bếp nói em còn chả nghe rõ luôn ấy”
Quý Tĩnh Duyên nghi ngờ: “Phòng thuê?”
Cảnh Hoài: “…”
Miệng gì như cái loa phường.
“…Không phải, là phòng ở, phòng ở”
Hắn gật đầu: “Hiểu rồi”
?
Anh lại hiểu cái gì nữa?
Trong khi thiếu niên vào bếp rửa bát, Quý Tĩnh Duyên ngồi trong thư phòng sắp xếp công việc qua máy tính.
Từ Vấn kinh ngạc khôn cùng khi nhận được tin nhắn của hắn, hôm nay là ngày nghỉ của ông chủ mà.
【Chủ tịch Quý: Bộ phận nào phụ trách sản phẩm máy hút mùi quý này?】
【Chủ tịch Quý: [hình ảnh.jpg]】
Hiếm khi nào Quý Tĩnh Duyên chủ động hỏi đến sản phẩm của công ti chi nhánh, trừ khi sản phẩm đó xảy ra sự cố quá nghiêm trọng. Bây giờ đang trong kì nghỉ mà hắn còn đặc biệt chỉ đích danh cả kích cỡ và mã sản phẩm của máy hút mùi, ngay cả hình ảnh cũng gửi tới cho y.
Từ Vấn không dám lơ là, nhanh chóng chỉnh lí tư liệu rồi gửi sang.
【Wen: Đây là mặt hàng do công ti đồ gia dụng sản xuất đầu năm ngoái, danh tiếng và doanh thu không tồi, trong bảng biểu hằng năm…】
(Wen là Vấn)
Y cào phím ầm ầm, tỉ mỉ giới thiệu xong mới dè dặt đặt câu hỏi.
【Wen: Thưa chủ tịch, sản phẩm hút mùi này có vấn đề gì ạ?】
【Chủ tịch Quý: Làm tốt lắm, cậu chuẩn bị khen thưởng cho các bộ phận liên quan đi】
Từ Vấn đọc đi đọc lại tin nhắn.
Khen thưởng sản phẩm sản xuất từ một năm trước, khen thưởng máy hút mùi của một công ti con nho nhỏ.
Trên đầu y nhảy lên dấu hỏi.
Nhưng y không dám hỏi.
【Wen: Vâng】
【Chủ tịch Quý: Gửi một cái sang nhà họ Cảnh】
Từ Vấn nhanh nhẹn sắp xếp xong xuôi công việc được giao. Người phụ trách của công ti con nhận được văn kiện khen thưởng xong liền gọi điện cho y.
“Trợ lí Từ!” Giọng nói khàn khàn, người phụ trách lau mồ hôi trên trán: “Cho tôi hỏi, chủ tịch có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ”
“Trợ lí Từ anh nói thật đi, chủ tịch có gì không hài lòng với chúng tôi?” Người phụ trách tưởng tượng ra khả năng này, mồ hơi càng chảy tợn, ông rút thêm mấy tờ giấy: “Năm ngoái doanh thu bán hàng của máy hút mùi nhiều hơn gấp đôi doanh thu dự kiến, năm nay lượng tiêu thụ cũng khả quan, tôi thật sự không hiểu…”
Từ Vấn phì cười, trấn an đối phương: “Giám đốc Lâm nghĩ nhiều rồi, chủ tịch chỉ thấy năng lực làm việc bên ông tốt chứ không có ý gì khác”
“Thật hả?” Người phụ trách vẫn giữ giọng điệu nghi ngờ và mối lòng ngổn ngang: “Không dối anh chứ, chủ tịch Quý đã bao giờ đặc biệt chú ý đến sản phẩm nào. Tự nhiên nhận được vinh dự như này, tôi làm sao mà yên tâm được cơ chứ, tôi đoán không ra ý trên mặt chữ của ngài ấy”
…
Cúp điện thoại, người phụ trách đảo mắt quanh căn phòng đầy nhóc người. Ai cũng mang ánh mắt mừng mừng lo lo, như thể vừa gặp chuyện gì ghê gớm lắm.
Một vị giám đốc nuốt nước bọt, hỏi: “Sao, sao rồi, trợ lí Từ nói gì?”
Người phụ trách dựa vào lưng ghế, phát hiện phần áo trước ngực đã ướt đẫm một mảng.
Chính ông hãy còn bối rối lắm: “Trợ lí Từ nói, chủ tịch rất hài lòng, cuối năm sẽ phát thưởng hậu hĩnh”
–
Cảnh Hoài đánh một giấc ngủ trưa, lúc tỉnh dậy còn chưa tới bốn giờ.
Thư phòng ốp tường kính trong suốt có phun cát mờ ở giữa, người ngồi trong có thể lờ mờ nhìn ra phòng khách.
Kính phun cát mờ
Phát hiện trên người đắp chiếc chăn mỏng, Cảnh Hoài đứng dậy nhìn cái người đang ngồi xem máy tính sau bàn án.
Sợ làm ồn đến đối phương, anh thả nhẹ động tác gấp chăn.
Trưa nay hai người ăn xong sớm, lúc ấy mặt trời mới vừa chạm đỉnh nên cả hai quyết định chờ khi nào trời mát mẻ hơn mới đi trung tâm thương mại.
Quý Tĩnh Duyên muốn vào thư phòng xử lí công việc, anh đi theo hắn, tự chọn lấy một quyển sách trên giá để đọc. Kết quả anh lăn đùng ra ngủ.
Cảm giác mềm mại thoải mái của ghế sô pha cộng thêm việc được nằm điều hòa giữa mùa hè nóng nực dễ làm người ta buồn ngủ.
Quý Tĩnh Duyên nghe được động tĩnh bèn nhìn sang: “Dậy rồi à?”
“Dạ” Anh duỗi người, bờ vai kéo căng vẽ nên đường cong tuyệt đẹp, trong giọng nói còn mang theo âm khàn: “Em làm phiền đến anh ạ?”
“Không phiền” Người kia tắt máy tính, đẩy xe lăn đi ra: “Bây giờ xuất phát đi trung tâm thương mại?”
“Vâng, anh chờ em rửa mặt đã nha” Anh ra đến cửa mới sực nhớ: “Trong nhà có khăn mặt với bàn chải cho em không?”
Ra cửa, tài xế đưa hai người đến thẳng trung tâm thương mại, trên quảng trường kinh tế rộng lớn hiện lên logo “Vân Tích”.
Tập đoàn Vân Tích đứng thứ nhất thứ nhì cả nước về kinh doanh bất động sản, trung tâm thương mại được xây dưới danh nghĩa Vân Tích trải dài khắp đất nước, ở thành phố nào cũng nổi danh. Mặt hàng kinh doanh phong phú hướng đến nhiều đối tượng khách hàng, từ xa xỉ phẩm cho tới chuỗi cửa hàng đồng giá mười tệ.
Hôm nay không phải ngày nghỉ, không nhiều người đến trung tâm thương mại nên hai người lên thẳng tầng bốn bày bán trang phục trang sức.
Phạm vi kinh doanh của tập đoàn Vân Tích không chỉ có bất động sản, còn có khách sạn cao cấp, văn hóa du lịch, điện ảnh, mạng truyền hình, xâm nhập vào mọi mặt trong đời sống sinh hoạt. Khoảng bảy tám năm trước, tập đoàn Vân Tích tuy rằng nổi danh nhưng chưa được như bây giờ – được người người nhà nhà biết đến, ngày ấy thậm chí còn có lần tập đoàn đứng bên bờ vực phá sản.
Nghe nói lúc ấy nội bộ Vân Tích xảy ra trục trặc, người phụ trách đương thời gặp chuyện không may dẫn tới sự thay máu của toàn bộ nhóm quản lí cấp cao, các cổ đông thì tranh đoạt quyền lợi, suýt chút nữa khiến tập đoàn phá sản. Giữa lúc Vân Tích chao đảo, người phụ trách không may kia trở lại, lấy khí thế như sấm nổ chớp giật thu lại quyền hành, loại bỏ kẻ hai lòng, sau đó đưa tập đoàn trở lại từ quỷ môn quan bằng sự quyết đoán và can đảm phi thường. Hắn dần dần mở rộng nghiệp vụ của tập đoàn, chỉ trong vòng mấy năm đã đưa Vân Tích trở thành xí nghiệp nổi danh nhất đất nước.
Người phụ trách ấy được người đời tôn sùng là truyền kì thương nghiệp.
Trong nguyên tác giới thiệu như vậy, tại sao phải ngợi ca nam phụ như vậy, bởi vì để sau này còn khắc họa nhân vật công càng trâu bò hơn nam phụ, vừa đi du học về đã thu được Vân Tích vào túi.
Cảnh Hoài chỉ có thể giơ ngón cái: Mẹ nó, đỉnh.
Mà hiện tại, truyền kì thương nghiệp đang cùng anh truy lùng quần áo giảm giá cho nam.
Nói thật thì Cảnh Hoài cũng đâu muốn làm thế. Trong túi có thẻ đen không giới hạn, đáng lẽ anh phải ngẩng đầu ưỡn ngực, tay cắm túi quần, ung dung đi ngang trong trung tâm thương mại.
Cửa hàng bán đồ xa xỉ tầng trên không hấp dẫn hả? Hàng thiết kế không tốt hả?
Tốt chứ.
Nhưng chân anh không nghe anh sai khiến, vừa nhìn thấy hàng giảm giá liền mất kiểm soát.
Sự bần cùng khiến con người ta mất khống chế.
Hai người đang ở trong cửa hàng của một nhãn hiệu bán trang phục nam giới đại chúng, tầm giá cao nhất chỉ rơi vào khoảng năm trăm tệ (500CNY là khoảng gần 1 triệu 8 VND), hơn nữa cửa hàng đang có chương trình mua một tặng một.
Cảnh Hoài nhìn trúng dáng áo này, mỗi tay anh cầm một màu áo đen, trắng khác nhau mà hỏi Quý Tĩnh Duyên: “Anh thích mẫu này không?”
Hắn đáp: “Cậu thích là được rồi”
“Vậy anh một bộ em một bộ”
Đôi mắt sáng như ngọc của đối phương chiếu thẳng vào anh.
Cảnh Hoài bị hắn nhìn đến đỏ bừng hai má, cứng nhắc trả áo về chỗ cũ: “Em chỉ nói bừa thế thôi, mình đi xem mẫu khác đi”
“Được”
Anh quay lại nhìn hắn, đôi mắt sáng lấp lánh.
Quý Tĩnh Duyên né tránh ánh mắt thiếu niên, gật đầu đáp ứng.
Thời kì phản nghịch của con trẻ, hắn theo.
Có nhân viên hướng dẫn của cửa hàng giúp mang đồ qua quầy thu ngân rồi nên Cảnh Hoài đẩy Quý Tĩnh Duyên sang khu nghỉ ngơi.
Hai cô gái ngồi trong quầy thu ngân che miệng cười trộm.
“Trùi ui, hai anh kia đẹp trai thật đấy”
“Bé cún ấm áp cùng tinh anh lạnh lùng cấm dục, mẹ ơi, thuyền này con chèo!”
“Hai người họ có phải một đôi không nhỉ, nếu không phải thì tôi có thể chạy qua xin số điện thoại không?”
“Thôi nào” Nhân viên hướng dẫn vừa đưa áo cho hai cô nàng vừa lên tiếng chê trách: “Không được bình luận khách hàng, hai vị khách mua cùng một kiểu áo, cô nói xem họ có phải cặp đôi không?”
Sau đó cô nàng lén liếc nhìn hai người ở khu nghỉ, hạ giọng bảo: “Đừng nghĩ đến chuyện xin số nữa, thấy anh ngồi xe lăn kia không, họ hàng nhà tôi cũng có một cái xe lăn giống vậy, giá lên đến sáu chữ số. Còn cái đồng hồ trên cổ tay anh ta thì bảy số có lẻ. Người này không cùng một tầng lớp với chúng ta đâu”
Nói xong, vẻ mặt nàng nghiêm túc trở lại: “Đừng thấy có tiền là suy nghĩ lệch lạc, chuyên tâm công tác đi, không thể cứ trông cậy vào đàn ông”
“Chị Vương từng trải q…” Lời còn chưa dứt đã thấy Cảnh Hoài đi tới, các cô gái vội ngậm miệng.
“Cảm ơn quý khách, tổng cộng của quý khách hết 321 tệ ạ, xin hỏi ngài muốn thanh toán qua Wechat hay Alipay?”
Cảnh Hoài đặt thẻ lên bàn thu ngân: “Quẹt thẻ”
Nhìn tấm thẻ đen mạ vàng trên bàn, cô nàng thu ngân nhẹ chớp mắt, mặt không đổi sắc.
“Dạ vâng, xin ngài chờ một chút”
Đợi hai người đi khuất bóng rồi, cô nàng thở dài.
“Có sắc có tiền, mỗi tội không có quan hệ gì với tui”
Cảnh Hoài thả túi đồ màu trắng vào lòng Quý Tĩnh Duyên: “Anh ơi, anh nhận quà của em rồi thì sau này anh thuộc về em đó nha”
Hắn chuyển túi đồ lên đùi: “Ừ”
Ừ.
Nhanh chóng, gọn ghẽ, không chút do dự.
“…”
Cảnh Hoài dừng bước chân.
Không ổn rồi, trái tim lại bắt đầu rung động.
Hai người dạo vài vòng trong trung tâm thương mại, mua thêm phục sức ở các cửa hàng giá thành tầm trung xong, Quý Tĩnh Duyên dẫn anh lên tầng mười hai.
Cách trang trí ở tầng mười hai tinh xảo hơn hẳn các tầng dưới, người qua lại cũng ít hơn. Thỉnh thoảng bắt gặp người khác, không ai không trang điểm kĩ càng, có người còn dẫn theo nhân viên bê đồ riêng. Đây rõ ràng là khu vực của nhãn hiệu cao cấp.
Họ đi vào cửa hàng nọ, cô tiếp tân vóc người cao gầy trang điểm đẹp đẽ mang nụ cười tươi tắn lập tức tiến lên đón chào: “Chủ tịch Quý ạ”
Quý Tĩnh Duyên là khách quen, nhân viên công tác rất quen thuộc với hắn.
Cô tiếp tân theo thói quen định tiếp nhận xe lăn từ tay Cảnh Hoài thì bị Quý Tĩnh Duyên ngăn lại: “Không cần, Tennie đâu?”
Người kia kinh ngạc giây lát rồi nhanh chóng nở nụ cười khéo léo, lùi về sau: “Hôm nay ngài Tennie không đến cửa hàng, chủ tịch chưa hẹn trước với ngài Tennie ạ?”
“Nhất thời quyết định đến mua hàng” Hắn đáp: “Làm phiền cô rồi”
Sau đó quay sang nói với Cảnh Hoài: “Tennie là bạn của tôi, cậu ta là nhà thiết kế thời trang. Vốn định giới thiệu cho cậu, đáng tiếc không hợp thời gian”
Anh cười cười: “Không sao đâu anh”
Cô tiếp tân đưa mắt quan sát Cảnh Hoài, dù biết như vậy rất không lễ phép nhưng cô nhịn không được.
Cô làm việc tại đây ba năm, người theo sau Quý Tĩnh Duyên trước giờ luôn là Từ Vấn hoặc người phụ nữ nghe nói là trợ lí sinh hoạt của chủ tịch, cô chưa bao giờ gặp qua người nào khác.
Thiếu niên dong dỏng cao, đôi mắt thanh khiết sáng trong, không phải là loại hình ngu ngơ ngây ngốc ngọt ngào mà là kiểu người sẽ dùng ánh mắt dịu dàng, tốt lành và đầy nhiệt thành của bản thân để đối xử với thế giới. Ánh mắt dễ dàng làm con gái nhà người ta đỏ mặt động lòng.
Bầu không khí và cách giao tiếp ánh mắt giữa hai người này không giống cấp trên cấp dưới, cơ mà cô chưa từng nghe tin Quý Tĩnh Duyên có nửa kia. Nếu hắn có, Tennie đã sớm gào thét nói cho tất cả mọi người xung quanh.
“Ơ chủ tịch Quý, trùng hợp quá!”
Quý Tĩnh Duyên theo tiếng nhìn lại: “Giám đốc Trương”
Ông Trương dáng người phốp pháp, không quá cao, ông có đôi mắt hẹp dài và đôi môi mỏng, lúc cười lên tạo cảm giác ông là người nhiều toan tính. Theo bên cạnh ông là một thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp.
Thiếu nữ thân mật níu cánh tay giám đốc Trương, hàng lông mi dài khẽ chớp khi nghe thấy ba tiếng “chủ tịch Quý”. Cô ả nũng nịu cất tiếng hỏi: “Đây là cái tên chủ tịch Quý mà anh hay nhắc đến à?”
Biểu cảm của ông giám đốc lập tức sầm sì xuống, song ông không dám làm quá, vừa vỗ về thiếu nữ vừa rút cánh tay mình ra: “Em tự đi dạo một lúc đi, muốn mua gì thì quẹt thẻ của anh”
Người kia tươi cười, lắc eo rời đi.
“Khiến chủ tịch Quý chê cười rồi. Đứa nhỏ này còn non quá, mới theo tôi chưa được bao lâu, không biết ăn nói gì cả” Giám đốc Trương không có chút xấu hổ nào.
Quý Tĩnh Duyên đã chứng kiến nhiều tình huống giống vậy nên không buồn trách cứ: “Không sao”
“Hôm nay trợ lí Từ không đi theo cậu à?” Giám đốc Trương làm như bây giờ mới trông thấy Cảnh Hoài: “Trợ lí mới đấy hả? Trông trẻ quá”
Suy nghĩ đầu tiên của Cảnh Hoài là, trông anh với Quý Tĩnh Duyên không giống kiểu quan hệ tế nhị hả?
Ừ thì ít ra điều này chứng tỏ đời sống sinh hoạt của hắn rất trong sạch?
Anh không nhịn được nụ cười sung sướng: “Chào ngài”
Giám đốc Trương không đếm xỉa đến anh mà cười ha hả với Quý Tĩnh Duyên: “Khó lắm mới có duyên gặp nhau, không bằng hai ta cùng đi thưởng thức trà chiều?”
Quý Tĩnh Duyên dùng giọng điệu bình tĩnh nói rằng: “Vị này là chồng tôi”
Nụ cười của giám đốc Trương đọng lại bên môi, mãi không phản ứng lại. Còn cô nàng tiếp tân kế bên thì há hốc miệng, hoàn toàn vứt bỏ hình tượng.
Hồi lâu sau, giám đốc Trương: “——Hả?”
Cảnh Hoài cũng mang vẻ kinh ngạc nhìn hắn.
Trong nguyên tác, bởi vì nhân vật thụ có quan hệ không tốt với Quý Tĩnh Duyên nên không ai công bố tin tức kết hôn ra ngoài, mãi đến khi hắn nhảy lầu thì người đời mới hay tin.
Cứ thế hắn phải cõng thêm tội danh “người thứ ba”, “kẻ phá hoại hôn nhân”.
Không ngờ ngày đầu tiên anh vừa xuyên tới đã được công khai quan hệ.
Cuối cùng giám đốc Trương cũng hồi phục sau cú sốc lớn, ông “này này này” mấy tiếng liên tiếp, nụ cười trên mặt vô cùng khoa trương. Cảnh Hoài cảm thấy ấy là nụ cười chết lặng.
“Tôi đúng là có mắt như không, mù lòa không thấy núi cao, gây ra hiểu lầm nghiêm trọng quá! Chuyện kết hôn của chủ tịch là chuyện lớn cỡ nào, sao ngài không thông báo cho ai biết, gạt giới truyền thông thì thôi không tính, nhưng tiệc rượu không làm là không được, tôi nhất định phải uống ba li rượu mừng… Không biết nên xưng hô với ngài đây thế nào?”
“Tôi họ Cảnh”
“Ra là ông chủ Cảnh, vừa rồi tôi có lỗi quá, mong ông chủ nhỏ có lòng bao dung!” Mặt ông Trương đỏ lên, trộm quan sát biểu tình của Quý Tĩnh Duyên.
“Tôi vẫn còn là sinh viên, không dám nhận danh ông chủ nhỏ”
Giám đốc Trương lại lỡ mồm, ông nhắm tịt mắt, không biết có nên nói gì nữa không.
Quý Tĩnh Duyên: “Xin lỗi, hôm nay tôi phải hộ tống ông xã, không tiện rời đi”
Ông nhìn thoáng qua thiếu niên đứng sau xe lăn, người tuy gầy yếu nhưng đôi mắt lại rất có thần, mi mắt lúc nào cũng cong cong.
Ông vội đáp: “Vậy tôi không quấy rầy chủ tịch nữa, chúc hai vị có khoảng thời gian vui vẻ”
“Cảm ơn” Không nhìn ra cảm xúc gì từ khuôn mặt Quý Tĩnh Duyên, giọng điệu của hắn không nặng không nhẹ: “Hai chúng tôi mới thành hôn không lâu, không thích bị người khác quấy rầy, mong giám đốc Trương hiểu được”
Ông đè nén sóng gió trong lòng, như chưa thể thoát khỏi chuyện Quý Tĩnh Duyên đã kết hôn, giám đốc Trương vội cam đoan: “Tôi hiểu, tôi hiểu rõ rồi, tôi nhất định sẽ không ăn nói lung tung!”
Chờ hai người đi vào thang máy, chân giám đốc Trương nhũn cả ra.
Ông quay đầu hỏi cô tiếp tân: “Người kia thật sự là chồng của Quý Tĩnh Duyên?”
So với ông thì tiếp tân cũng chả biết nhiều hơn bao nhiêu, cô bối rối đến nỗi không tài nào trưng ra khuôn mặt tươi cười thương mại.
Trong thang máy chỉ có mỗi Cảnh Hoài và Quý Tĩnh Duyên. Cảnh Hoài tự nhiên bật cười, không biết vừa nghĩ đến chuyện gì.
Quý Tĩnh Duyên nhìn thiếu niên thông qua tấm gương ốp trên vách thang máy: “Cậu cười chuyện gì?”
“Không có gì” Anh trả lời: “Người ngoài không hề nghĩ em là chàng tình nhân nhỏ của anh, anh giữ mình trong sạch như vậy làm em muốn cất tặng lời khen”
Hắn nhăn mày tỏ vẻ không vui: “Đừng nói bản thân như vậy”
Cảnh Hoài hỏi: “Trước kia anh không có tình nhân thật hả?”
Nếu có người quen của Quý Tĩnh Duyên ở đây, chắc chắn người đó sẽ thay Cảnh Hoài hít lấy một hơi, Quý Tĩnh Duyên xưa giờ kị nhất việc có ai đề cập tới vấn đề riêng tư của hắn.
Nhất là với giọng điệu không khách khí như này.
Nhưng Cảnh Hoài trong mắt hắn chỉ là một thiếu niên trong thời kì phản nghịch, là ông xã của hắn chứ không phải ai khác.
“Không có”
“Không thể nào. Với giá trị nhan sắc, năng lực cùng tài sản của chồng em, đừng nói người trong phạm vị mười dặm đổ lại đây, có so với chín triệu sáu chục ngàn cây số diện tích đất nước thì chồng em cũng thừa sức đứng đầu. Mấy cái người đó không có mắt nhìn như vậy cơ?”
Quý Tĩnh Duyên được anh dỗ đến là buồn cười, cuối cùng vẫn cố ép khóe miệng xuống.
Dạo phố trong mắt Quý Tĩnh Duyên: Đứa nhỏ thật là dễ chiều.
Lúc chuẩn bị đi xuống, Cảnh Hoài muốn vào vệ sinh nên Quý Tĩnh Duyên ngồi chờ anh trong khu vực nghỉ ngơi.
Khi anh quay lại, trông thấy người kia chăm chú ngắm nhìn tấm áp phích ở phương xa.
Đó là cửa hàng của nhãn hiệu trang sức vô cùng nổi tiếng, trên biển quảng cáo điện tử là một nghệ sĩ đang hot. Nữ minh tinh xinh đẹp thanh lịch tạo dáng, phô bày những món trang sức xa hoa tinh mĩ cho người qua đường chiêm ngưỡng.
Cảnh Hoài đang dần tiếp thu kiến thức của thế giới hiện tại, anh biết chức danh người đại diện của nhãn hàng này rất khó lấy. Dù là hoa đán nổi tiếng hay minh tinh hàng đầu, đến các công ti giải trí cũng tranh nhau giành giật.
Hoa đán
Cảnh Hoài lần tìm mục ghi tên người đại diện, trên đó viết—— Ôn Thi Kỳ.
Nghe hơi bị quen tai.
Anh nhìn sang Quý Tĩnh Duyên, từ góc độ này chỉ có thể thấy sườn mặt hắn, sự vui sướng lúc trước đã biến mất tăm, để lại khuôn mặt lạnh lùng.
“Tĩnh Duyên?”
Đằng sau truyền đến tiếng gọi êm tai, mềm mại nhẹ nhàng của con gái, giọng nói vừa mang niềm vui vừa ẩn chứa áp lực khó nói thành lời.
Cảnh Hoài thấy được, bả vai Quý Tĩnh Duyên chợt cứng.
Giây lát ấy, anh nhớ ra.
Ôn Thi Kỳ, nữ phụ hiếm khi ra sân trong nguyên tác, lần cuối cô ta lên sân khấu là khi ăn trộm văn kiện của Quý Tĩnh Duyên để đổi lấy quyền lực hô mưa gọi gió trong giới giải trí của bản thân.
Cô ả còn có một thân phận khác.
Bạn gái cũ của Quý Tĩnh Duyên.
Cảnh Hoài dại ra.
Cảnh Hoài ngây ngốc.
Ngàn vạn lời muốn nói chỉ có thể hóa thành một câu——