Tuy hội nghị đã kết thúc nhưng chưa một ai rời đi, giám đốc các phòng vẫn ngồi nghiêm chỉnh tại chỗ của mình, nhìn ông chủ nhỏ đẩy ông chủ lớn ra ngoài.

Chờ đến khi không còn thấy bóng người nữa họ mới thở hắt ra sự kinh hãi tột độ.

“Cứ tưởng hôm nay phải cuốn gói, tôi đã suy xét xong nên xin việc ở công ti nào rồi đấy”

“Cậu trai kia trông trẻ măng mà lá gan không hề nhỏ, ở tầm tuổi cậu ta tôi còn kém xa lắm”

“Người ta là quan hệ hợp pháp, tất nhiên sẽ không sợ, mấy người đã bao giờ thấy chủ tịch tốt tính như thế chưa?”

Câu chuyện không khỏi đánh sang dưa lê dưa chuột: “Tốt tính là một chuyện, lúc ông chủ không nổi giận thì có ai không được ngài đối xử khách khí đâu. Nhưng nếu là hôn nhân cả đời, chủ tịch…”

Ông ta suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, thật sự không thể tưởng tượng ra hình ảnh ông chủ thân mật với người khác.

Chủ tịch tựa như tuyết vậy, một năm bốn mùa đều lạnh băng, lúc nào cũng mang vẻ thần thánh không thể chạm vào, người nào chạm vào người đó chết. Nhưng hôm nay bọn họ đã được mở mang tầm mắt.

Trưởng phòng nhân sự sờ cái đầu bóng loáng: “Nhiều lần thoát chết đã là may mắn lắm rồi”

Tất cả mọi người thổn thức đôi câu, nghĩ thầm qua được hiểm nguy tất có hạnh phúc về sau. Mặc kệ hai ông chủ có thân hay không, chỉ cần ông chủ nhỏ chăm tới công ti để cho bọn họ có thể ăn xin mấy đồng tiền cơm từ ông chủ lớn, để cuộc sống của họ tốt đẹp hơn là được.

Ngoài cửa sổ đã tối đen, mặt trăng treo trên trời cao, người trong phòng không ai nói chuyện.

Đợi một hồi, có người hỏi dò: “Chắc bây giờ ông chủ với cậu chàng kia đi xuống rồi nhỉ?”

“Có lẽ thế, chắc sẽ không chạm mặt nhau đâu”

Mọi người lại im lặng vài giây.

“…Vậy chúng ta đi thôi?”

Họ thoáng liếc nhìn nhau, xác định hai ông chủ đã đi mới lục tục thu dọn đồ đạc đi ra ngoài thang máy nhân viên.

Sau khi ra khỏi phòng họp, Cảnh Hoài đưa Quý Tĩnh Duyên lên tầng lấy đồ.

Hắn cẩn thận thu thập tư liệu và văn kiện muốn mang về nhà, vẻ sắc bén trên mặt còn chưa kịp rút đi.

Anh nhớ lại tình cảnh trong phòng hội nghị, vị chủ tịch tỏa ra khí thế trầm tĩnh điềm nhiên, đôi mắt sâu thẳm và cao quý khiến ai nhìn vào cũng sợ nhũn chân, cả một phòng đầy người nơm nớp nghe hắn phát biểu. Đến cả anh lúc mới bước vào còn thấy hú hồn, lời nói ra không khỏi run rẩy theo.

“Bữa tối muốn ăn gì? Bò bít tết được không?”

Hiện tại Quý Tĩnh Duyên dịu dàng quá đỗi, khác hẳn con người mấy phút trước.

Chờ hắn lấy đồ xong Cảnh Hoài mới đi qua nắm lấy ngón tay hắn: “Vâng”

Người đàn ông nghe vậy lập tức gửi tin nhắn để Từ Vấn chọn nhà hàng. Hàng mi rẻ quạt rủ xuống song song với động tác nhìn xuống của hắn, dưới ánh đèn điện tăng thêm mấy phần đằm thắm.

Cảnh Hoài kiềm nén ngón tay ngo ngoe rục rịch, cất tiếng gọi: “Anh ơi”

Âm điệu trầm trầm còn cố ý tỏ ra nũng nịu. Động tác nho nhỏ này do anh làm ra tuyệt không mang vẻ nữ tính mà ngược lại, tản ra tinh thần và sức sống nhiệt huyết đặc trưng của thiếu niên.

Lúc Quý Tĩnh Duyên quay đầu vừa hay đối diện với ánh mắt long lanh của anh, bên trong đôi ngươi ấy chất chứa đủ loại cảm xúc khiến trái tim hắn mềm nhũn.

“Làm sao vậy?”

“Không sao cả” Anh chớp mắt: “Chỉ là một ngày không được gặp anh, em thấy hơi nhơ nhớ”

Đứa nhỏ này luôn như thế, luôn đặt lời yêu ở trước cửa miệng. Hành vi kiếm cớ của những gã trai hư gán lên người anh chả bao giờ khiến người chán ghét.

Hắn nhìn thiếu niên vài giây rồi buông đồ vật trong tay xuống, rút ngón tay đang bị anh nắm ra: “Lại đây”

“Sao thế ạ?”

Hắn ngẩng đầu thơm lên chóp mũi anh.

Hô hấp của Cảnh Hoài khựng lại nhưng anh không né tránh.

Hai người thuận đà trao nhau nụ hôn.

Không sâu, không lâu, lại rất triền miên.

Thời kì yêu thương cuồng nhiệt chính là thế đấy, mỗi một động tác của người kia đều có thể khiến người còn lại xốn xang.

Trên môi vừa mềm vừa nóng, thậm chí anh còn có thể ngửi được hương nước hoa phái mạnh thoang thoảng trên người hắn. Hỗn hợp mùi thơm nam tính độc đáo chỉ thuộc về Quý Tĩnh Duyên cứ vờn quanh đầu mũi anh.

Mãi đến khi hơi thể đôi bên dần hỗn loạn Cảnh Hoài mới chủ động kết thúc nụ hôn, nếu cứ tiếp tục sẽ cọ ra lửa mất thôi.

Anh áp đầu lên lồng ngực Quý Tĩnh Duyên, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ của hắn.

Trong khi tay hắn đặt lên đỉnh đầu anh, dịu dàng vuốt ve.

Đợi cảm xúc bình ổn trở lại, anh ngẩng đầu cười tươi: “Em đói rồi”

Quý Tĩnh Duyên đắm đuối ngắm nghía đôi môi hồng nhuận của anh: “Chờ chút”

“Dạ?”

Sau đó Cảnh Hoài cảm giác đôi môi bị nhấn lên, người kia duỗi ngón cái giúp anh lau vệt nước trên môi.

Đệm tay không thuộc về người được nuông chiều từ bé nên có hơi thô ráp, hắn lau xong cũng chưa vội rút tay mà nhẹ nhàng xoa xoa.

Anh nghĩ, thứ Quý Tĩnh Duyên đang chơi đùa không phải bờ môi, mà là trái tim anh.

“Được rồi, đi thôi”

Cảnh Hoài: “...”

Đúng là muốn mạng người ta mà.

Tới cửa thang máy, Cảnh Hoài chuẩn bị ấn mở thang máy chuyên dụng thì bị hắn ngăn lại: “Đi thang thường đi”

Cảnh Hoài nghi hoặc: “Bây giờ chắc bên đó đông lắm?”

Hẳn là các giám đốc đã thông báo xong việc cho phòng ban của mình ngay khi cuộc họp vừa kết thúc, nên có lẽ bây giờ toàn thể công nhân viên đều đang tan tầm.

Quý Tĩnh Duyên nói: “Không nhanh thế đâu, bọn họ sẽ đi thang máy chuyên dụng”

Cảnh Hoài chợt ngộ ra, giờ chỗ đông người không phải thang thường, phải là thang chuyên dụng mới đúng.

“Vâng”

Cảnh Hoài đỏ mặt chuyển sang ấn thang máy thường trước khi vòng về đứng sau xe lăn.

Từ đằng sau nhìn lại Quý Tĩnh Duyên lại có ý vị khác. Sống lưng hắn thẳng tắp, dù gặp chuyện gì cũng không cúi người. Bộ tây trang cắt may tinh xảo ôm lấy bờ vai rộng và chiếc eo thon, nếu không có cái xe lăn bên dưới thì hắn chả hề kém cạnh so với mẫu ảnh trên trang bìa tạp chí thời trang.

Thiếu niên vòng tay bá lấy cổ hắn từ phía sau.

Đối phương nghiêng đầu nhìn anh như đang dò hỏi. Song Cảnh Hoài không nhìn thấy, anh cúi đầu cọ đến cọ đi trên người hắn, lúc thì ve cổ, khi thì vãn mặt, chỉ hận không thể dính cả thân mình lên.

Thời điểm ở bên người mình thương, anh sẽ không nhịn được mà muốn làm nũng.

Quý Tĩnh Duyên bật cười, giơ tay chạm lên mái đầu tinh nghịch của anh rồi lại nhẹ nhàng dùng chán đụng đụng.

“Đừng quậy”

Rất hiếm khi Quý Tĩnh Duyên chủ động thân mật với anh nên khi Cảnh Hoài thấy thế, anh càng không nỡ buông tay, dứt khoát ôm hắn chặt hơn.

Tinh——

Cửa thang máy mở ra.

Cảnh Hoài vẫn chưa cử động, chỉ hơi giương mắt nhìn lên.

Ngoài cửa là một mảnh đen nghìn nghịt, không có vắng bóng người như trong dự đoán.

Anh quét mắt hai lượt, thấy được hai gương mặt khá quen thuộc. Đó là hai người trong phòng họp.

Tư thế khăng khít của họ đã bại lộ trước công chúng.

Cả người ở trong lẫn người ở ngoài đều trợn mắt nhìn nhau, ai cũng kinh ngạc, ai cũng không dám cử động.

Cảnh Hoài ngu người rồi.

Cái chình chịch.

Sao bảo thang máy thường không đông?

Sao bảo nhóm người này sẽ đi thang máy chuyên dụng?

Đù móa, có phải anh vừa phá vỡ hình tượng của Quý Tĩnh Duyên không?

Phía giám đốc cũng thấy ngu người lắm.

Bọn họ đã thương lượng hồi lâu, vốn là muốn tránh mặt chủ tịch nên mới ngồi dí trong phòng họp một lúc. Họ còn lo nếu dùng thang chuyên dụng sẽ gặp phải hai người nên mới cố tình dùng thang máy còn lại. Ai ngờ đâu, sợ cái gì cái đấy đến!

Khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, bọn họ trông thấy rõ ràng rành mạch, trên mặt ông chủ lớn đang treo nụ cười cực kì dung túng và dịu hiền, tuy chỉ trong chớp mắt nhưng như thế đã đủ để bọn họ sợ quéo giò.

Hai phe anh nhìn tôi, tôi nhìn anh đồng thời có chung suy nghĩ: Nước này đi sai rồi!

Thấp thỏm, bất an.

Cửa thang máy cứ mở rộng mà không ai dám vào hay ra.

Quý Tĩnh Duyên là người đánh vỡ không khí yên tĩnh. Trên mặt vẫn là vẻ lạnh lùng xa cách thường ngày, cứ như cảm xúc mấy giây trước chỉ là ảo giác, hắn hướng về nhóm nhân viên: “Hôm nay mọi người vất vả rồi”

Quần chúng nhân viên: “...”

Ông chủ tự nhiên bày tỏ quan tâm làm họ sợ quá.

Cứ cảm giác sắp bị ngài ấy giết người diệt khẩu.

Một vị giám đốc thử tiến lên thăm dò, cứng nhắc nói: “Chủ tịch cứ xuống trước đi ạ, chúng tôi chờ chiếc sau…”

“Không cần” Quý Tĩnh Duyên ngắt lời ông: “Chúng tôi sẽ dùng thang máy bên cạnh”

Bọn họ nào dám không nghe: “Dạ vâng, chủ tịch vất vả rồi. Hẹn gặp lại chủ tịch, hẹn gặp lại ông chủ nhỏ ạ”

Cánh cửa lần nữa khép lại, ngăn cách hết thảy ánh nhìn.

Con số không ngừng hạ xuống, Cảnh Hoài lấy lại tinh thần, chậm rãi che mặt.

Kể cả da mặt dày như tường thành cũng phải ngượng ngùng: “Em xin lỗi, em làm anh mất mặt rồi”

Quý Tĩnh Duyên thưởng thức bộ dáng quẫn bách của anh trong chốc lát, mặc dù thấy buồn cười lắm nhưng hắn không tỏ vẻ gì, chỉ nghiêm túc nói: “Không đâu”

“Nhưng mà…”

“Em làm gì cũng không mất mặt”

Lời này đúng là bênh vực người nhà bất kể đúng sai.

Cảnh Hoài vừa cảm động vừa thỏa mãn, cuối cùng cũng thả tay xuống, mặt mũi hồng hồng thưa vâng.

Sau khi họ cơm nước và về được đến nhà thì thời gian đã không còn sớm. Cảnh Hoài tắm rửa sạch sẽ rồi nằm dài trên giường, còn Quý Tĩnh Duyên đã sang phòng sách để giải quyết vài ba vấn đề.

Anh không ngủ được, cũng không muốn quấy rầy hắn bèn mở điện thoại xem album ảnh.

Đại đa số đều là hình chụp trong tối nay. Nhà hàng Từ Vấn chọn cao cấp lắm, từ cách trang hoàng, phục vụ cho đến cách bày biện và hương vị món ăn đều là hạng nhất. Cảnh Hoài nghèo khổ hai đời không nhịn được, lôi điện thoại ra chụp một đống thứ.

Cơm Tây đi cùng rượu vang đỏ, nhưng do Quý Tĩnh Duyên muốn về làm việc và Cảnh Hoài không thích nên hai người gọi đồ uống khác.

Không biết đầu bếp chế biến như nào, chính giữa ly thủy tinh trong suốt còn tạo hình trái tim. Cảnh Hoài bị nó khơi gợi niềm hứng thú, năn nỉ ỉ ôi đòi Quý Tĩnh Duyên bắn tim với anh rồi nhờ người phục vụ chụp hộ.

Dưới ánh đèn vàng cam, những ngón tay thon thả của hai người hòa hợp với ly thủy tinh, đẹp mắt cực kì.

Cảnh Hoài cười cười, chỉnh lại hình nền Wechat.

Anh thuận tay lướt qua trang tin của bạn bè thì trông thấy.

【Dụ Phong: Hi vọng thầy sớm ngày bình phục, không còn bệnh tật [làm ơn]】

Không có hình ảnh nhưng có định vị vị trí, là bệnh viện của lão già Dịch Chí Đồng.

Anh nhẹ nhíu mày, chợt nhớ lại rằng anh đã xuyên vào sách.

Cảm giác nguy cơ trập trùng lâu ngày không thấy bất chợt trỗi dậy.

Nghĩ nghĩ, anh gõ vào khung chat của Dụ Phong.

【Cảnh Hoài: Có đó không?】

【Dụ Phong: Hoài Hoài! Cuối cùng em cũng để ý đến anh! Em nói đi, lần này em muốn châm ở đâu? Anh bảo đảm sẽ dưỡng chỗ đó vừa trắng vừa mềm, tuyệt đối không làm hỏng kim châm của em!】

Nói gì mà đần độn, anh suýt bị cậu ta chọc cười.

【Cảnh Hoài: Không châm, muốn hỏi cậu mấy câu thôi】

【Dụ Phong: Em hỏi đi, anh mà biết sẽ nói hết cho em, không giấu giếm điều chi!】

【Cảnh Hoài: Dịch Chí Đồng chuẩn bị đối phó với Quý Tĩnh Duyên như nào?】

Đầu kia hình như bị anh dọa sợ nên mãi chưa thấy trả lời. Cảnh Hoài đánh vài dấu chấm.

【Dụ Phong: …Sao em biết chuyện này?】

Bởi vì tôi xuyên vào quyển sách này chứ sao, nhóc đần.

【Cảnh Hoài: Dịch Chí Đồng là cậu của Quý Tĩnh Duyên】

Lần này thật sự dọa cậu ta rồi, đối phương gửi một loạt dấu chấm than sang.

Cảnh Hoài đoán Dụ Phong trong nguyên tác sẽ biết mối quan hệ này rồi liên thủ với lão già kia đạp đổ Vân Tích.

Nhưng hiện tại do anh thay đổi cốt truyện nên Dụ Phong tạm thời chưa bộc lộ ác ý với Quý Tĩnh Duyên, Dịch Chí Đồng không thể châm ngòi li gián quan hệ hai người họ thành ra ông ta không tiện để lộ thân phận bản thân.

Dụ Phong trong nguyên tác quả rất đáng ghét và tồi tệ, nhưng hiện tại Cảnh Hoài không để ý đến cậu ta nên cậu ta không hành xử như trước nữa, mặt xấu của cậu không có cơ hội bộc phát. Trừ cái lần hấp diêm không thành ra.

Cu cậu vẫn còn cơ hội làm người.

Nhưng hôm nay anh không định nói chuyện này với đối phương.

【Cảnh Hoài: Vậy là cậu biết kế hoạch của ổng】

【Dụ Phong: …Em gài anh à?】

【Cảnh Hoài: Chiến tranh không ngại dối gian】

【Cảnh Hoài: Nào, tiết lộ tí đi】

Sau đó anh thấy khung chat bên cậu dừng mãi ở “đang nhập…”

Thật lâu sau đối phương mới nhắn lại——

【Dụ Phong: Tại sao anh phải nói cho em! Em đừng tưởng anh không biết em đang hỏi cho Quý Tĩnh Duyên! Thân em ở đây nhưng trái tim em nằm trong tay Quý Tĩnh Duyên! Em gạt tình anh chưa đủ hay sao mà còn muốn gạt tin tức của anh!】

【Cảnh Hoài:...】

【Dụ Phong: Muốn có thông tin á hả, ít nhất phải một… Không, hai cái chơm chơm mới đủ!】

Cảnh Hoài không nhịn được nữa: 【Cậu chán sống rồi phải không?】

Đối phương quả quyết.

【Dụ Phong: Đến chơm chơm cũng hông muốn cho đi, em còn dám nói em yêu chồng em!】

【Dụ Phong: Em cái đồ đàn ông trộm cắp ăn cướp tệ bạc!】

Cảnh Hoài:???

Con người này mắc chứng gì đây?

Hết chương 37
Dịch giả có lời muốn nói: Dụ Phong khùng

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play