“Đàn ông dù có sự nghiệp hay không thì cũng phải có của ăn của để chứ, Quý Tĩnh Duyên bạc đãi cậu như thế mà cậu vẫn cam chịu à?” Sau khi tỉnh lại, Tennie bắt đầu dạy dỗ Cảnh Hoài: “Không thể chỉ để ý đến mắm muối củi gạo vụn vặt trong nhà, chúng ta phải trở thành những bà chúa!”

Nghe như kiểu anh ta bị tẩy não bởi những vị doanh nhân mạng vậy.

Cảnh Hoài phải lên tiếng thay ông xã: “Quý Tĩnh Duyên không bạc đãi tôi, anh ấy đã tặng tôi nhà và xe, tôi không nghèo”

Bấy giờ Tennie mới thấy dễ chịu hơn, song vẫn phải đánh cái hừ với Quý Tĩnh Duyên: “Ít ra ông còn có lương tâm”

Hắn hỏi: “Ông đi ngàn dặm đường xa về đây chỉ để hỏi những thứ này?”

“Gì mà ‘những thứ này’?” Người kia cất cao giọng: “Ôi chúa tôi, người nhìn xuống xem cái đồ quỷ này này. Tôi thật sự không ngờ tôi phát hiện tin bạn tốt của tôi đã kết hôn thông qua báo chí truyền thông đấy, ông có biết trái tim tôi vỡ tan thành mã QR rồi không?”

Quý Tĩnh Duyên lạnh lẽo vô tình: “Phế vật, vô dụng”

“...”

“Quên đi” Tennie không còn trông mong hắn có thể cư xử dịu dàng gì cho cam, anh ta hất mái tóc dài chấm vai rồi quay sang trao cho Cảnh Hoài ánh mắt cảm thông: “Tiểu Hoài, có muốn đổi chồng không? Tôi giúp cậu tìm một người tốt hơn”

Như nhớ tới cái gì, anh ta nhíu mày: “À, hay cậu định quay lại với nhóc bạn trai cũ? Hai người vẫn còn liên lạc với nhau hả? Phải không, phải không?”

Quý Tĩnh Duyên lạnh mặt nhìn anh ta: “Câm miệng”

Cảnh Hoài chớp mắt đầy vô tội: “Thỉnh thoảng sẽ liên hệ”

Tennie trợn mắt: “Cậu quả nhiên là đứa bé hư đốn!”

Cảnh Hoài: “Nhờ cậu ta làm hình nhân luyện châm cứu để chữa chân cho chồng tôi nha!”

Đôi mắt người kia lại đong đầy tình thương: “Cưng à, chế có hơi đồng tình với bạn trai cũ của cưng rồi. Cơ mà cưng xử lí đã cái nư lắm!”

Anh khiêm tốn: “Như nhau thôi, như nhau thôi, muốn có được trái tim của anh xã thì không được thông cảm cho tình cũ”

“Bé cưng ưu tú như này sao có thể để lão già Quý Tĩnh Duyên hưởng lợi chứ, cậu thật sự không định đổi chồng hả?”

“Ba mươi tuổi, lão già?” Ánh mắt Quý Tĩnh Duyên như hóa thành mũi tên: “Show diễn thời trang quý sau không cần nhà tài trợ nữa đúng không?”

“Trời ơi!” Tennie ôm ngực: “Chế đang bị uy hiếp đấy ư? Chế sợ mún chớt hà! Ai dô, ai dô, ai dô~”

Cảnh Hoài: “...”

Này là tác hại của mấy cân thảo mai vậy?

Tennie chán chẳng buồn nhìn bạn tốt nữa: “Hoài Hoài cậu đi theo tôi đi, ngày nào cũng phải nhìn cái bình hồ lô, chả vui gì cả”

Thiếu niên tỏ vẻ rất ư là khó xử: “Anh ấy là bình hồ lô còn tôi là Tôn Ngộ Không, anh ấy gọi một tiếng là tôi sẽ không nhịn được mà trả lời, sau đó bị anh ấy nhốt lại, không thể thoát ra được nữa”

Bình hồ lô

Quý Tĩnh Duyên nhàn nhã: “Tôi sẽ không nhốt cậu lại, cậu không cần trả lời, chơi xong nhớ về nhà là được”

Tennie: “...”

Anh ta trợn trắng con mắt.

Không cứu nổi.

Cái đôi chồng chồng này không bình thường.

Anh ta bị hai người tạt cơm chó đến rát cả mặt.

Tennie thở dài, đứng dậy sờ sờ khuôn mặt đáng thương của mình: “Không ai thăm hỏi xem một mình tôi trong hồ lô lạnh nóng ra sao, chỉ có con chó cùng tôi ngắm hoàng hôn, tôi phải rời khỏi cái nơi khiến tôi đau lòng thôi”

Nói đoạn anh ta nhìn Cảnh Hoài: “Cục cưng à, chế thích cưng lắm nha, đáng tiếc chế phải về âu yếm các em yêu của chế rồi, lần sau cùng đi chơi nhé”

Cảnh Hoài kinh ngạc, rề rà thắc mắc: “Các… em yêu?”

Quý Tĩnh Duyên: “Các loại bản thiết kế và phương án A của trợ lí, trợ thủ của cậu ta”

Cảnh Hoài: “...”

Tennie làm động tác duỗi người: “Bạn thân mến ơi, bạn đừng nhắc đến họ được không? Không một mống nào làm chế bớt lo, ngày nào cũng thúc giục chế”

“Công việc làm chưa xong đã dám chạy đi du lịch, đây là sự tình không thể chấp nhận được ở Vân Tích”

“Biết rồi biết rồi, ông đừng có dùng tư duy lãnh đạo áp lên tôi, tôi có phải nhân viên Vân Tích đâu. Bổn cung không chấp nhận bị ai điểm tên. Ông cái đồ không hiểu được đời sống lãng mạn, không thú vị gì cả, chả hiểu sao Tiểu Hoài chịu được ông”

Anh ta chu môi hôn gió với Cảnh Hoài: “Khi nào chán thì tới tìm chế, chế sẽ cho cưng thấy đâu mới là nơi người trẻ tuổi nên đi”

Anh nghiêm túc cự tuyệt: “Xin lỗi, tôi là lão già hai hai tuổi đã kết hôn”

Tennie sắp chạm đầu ba: “…Do tôi xen vào việc của người khác. Trước khi đi tặng cho cậu món quà này”

Anh ta tự hôn lên tay rồi định dí ngón tay đó vào mặt Cảnh Hoài: “Người đẹp chúc phúc nè”

Nhưng anh ta chỉ có thể chạm vào khoảng không trống rỗng.

Cảnh Hoài cảm thấy cánh tay mình bị ai túm lấy rồi kéo một cái làm anh mất thăng bằng, đổ người về phía sau——

Cú ngã trong dự đoán không thấy đâu, anh đặt mông ngồi trên một đôi chân.

Cảm xúc dưới người không tốt lắm, đôi chân ấy gầy trơ xương, anh cảm tưởng chỉ cần hơi dùng sức sẽ làm chúng vỡ vụn. Lưng anh dựa vào lồng ngực ấm áp, anh còn thoáng cảm nhận được nhịp thở phập phồng của đối phương.

Cảnh Hoài lập tức ý thức được anh đang ngồi trong lòng ai, sợ đến mức cứng còng cả người.

Anh chầm chậm quay đầu lại, dò hỏi: “Anh ơi?”

Bàn tay đang túm lấy anh còn chưa buông lỏng, hắn nhìn Tennie chăm chăm, lạnh lùng bảo rằng: “Đừng có động tay động chân”

Tennie ngây người vài giây rồi che miệng diễn sâu: “Trời đổ cơn mưa máu, mặt trời mọc ở đằng Tây, ông có phải là Quý Tĩnh Duyên tôi quen không?”

Người kia buông tay, đốp lại: “Giữ tự trọng đì”

Sức mạnh kiềm kẹp trên cánh tay biến mất, Cảnh Hoài đứng bật dậy mà đầu óc hãy còn mù mờ.

Tennie: “Keo kiệt bủn xỉn, không hôn lễ, không nhẫn kim cương, đến một tỉ cũng không để người ta nắm trong tay. Đã thế còn quản người ta rõ nghiêm, chẹp chẹp chẹp, đúng là càng lắm tiền càng ki bo”

Nói rồi không đợi Quý Tĩnh Duyên kịp đuổi, anh ta phất tay chạy biến ra cửa: “See you~”

Bước chân nhẹ nhàng bay bổng như con bướm.

Cảnh Hoài trầm tư.

Cợt nhả lắm cũng chỉ đạt đến mức này.

Trở lại trong phòng, anh ngồi xuống nhìn chân Quý Tĩnh Duyên, có hơi bận tâm: “Chân anh có ổn không?”

“Không có vấn đề gì” Hắn đáp: “Cậu đừng nghe lời cậu ta”

Thiếu niên nhìn hắn.

“Tôi có thể cho cậu mọi thứ”

Cảnh Hoài hiểu.

Hôn lễ, nhẫn kim cương, thậm chí cả đời này Quý Tĩnh Duyên đều có thể cho anh.

Những thứ hắn có thể hứa hẹn và cả những thứ hắn có thể cho đi, hắn nguyện ý tặng anh hết thảy.

Thế nhưng đó lại chẳng phải thứ mà Cảnh Hoài khát khao.

Cõi lòng anh ê ẩm, Tennie nói không sai, Quý Tĩnh Duyên đúng là người keo kiệt bủn xỉn.

Anh gật đầu: “Vâng, em chỉ nghe anh thôi”

Quý Tĩnh Duyên thấy anh vẫn chưa rời mắt đi bèn hỏi: “Sao vậy?”

Cảnh Hoài nói: “Thật là thần kì, sao anh lại có người bạn cá tính như Tennie?”

“Chúng tôi là bạn thời đại học” Hắn giải thích: “Tôi học tài chính, cậu ta học thiết kế. Lúc ấy trường tổ chức thi đấu bóng rổ hữu nghị, cậu ta bị người ta chơi xấu nên tôi ra tay giúp đỡ”

“Anh biết chơi bóng rổ hả?”

“Biết một chút”

“Anh còn biết làm gì nữa?”

“Bơi lội”

“Còn gì khác không?”

“Chơi dương cầm”

Hắn biết làm nhiều thứ quá.

Tầm mắt Cảnh Hoài hướng xuống nhìn đôi chân vô lực rũ xuống của hắn, khó mà tưởng tượng được dáng vẻ hào hoa phong nhã của hắn năm xưa.

Trái tim anh ngập trong sự xót xa.

Anh nắm lấy ngón út Quý Tĩnh Duyên, đối phương định rụt tay lại theo bản năng, khi nhận ra người chạm vào là ai mới ngoan ngoãn ngồi im.

“Buổi chiều anh đừng lên công ti, ở nhà trị liệu thêm lần nữa nhé” Cảnh Hoài nói: “Chờ anh khỏe lại rồi anh dạy em bơi, được không anh?”

Quý Tĩnh Duyên nhìn xoáy tóc trên đầu anh: “Được”

Vì là lần trị liệu thứ hai nên hắn đã có chút tâm đắc, rất phối hợp với Cảnh Hoài.

Thiếu niên yên lặng mát xa cho hắn.

Chợt hắn lên tiếng: “Nếu có người lạ đến tìm cậu, cậu đừng để ý”

Cảnh Hoài lập tức nhận ra điều khác thường, anh không ngừng động tác trên tay mà hỏi rằng: “Xảy ra chuyện gì hả anh?”

“Cậu tôi đã trở về từ nước M”

Anh trầm tư trong giây lát, trong đầu không có bất cứ thông tin nào về cậu của Quý Tĩnh Duyên, có lẽ đây là nhân vật xuất hiện sau khi anh bỏ truyện.

Anh ngạc nhiên: “Anh vẫn còn thân thích?”

“Còn một người này thôi” Đối phương đáp: “Trước kia ông ta là cổ đông lớn nhất của Vân Tích. Khi cha mẹ tôi qua đời, ông ta định độc chiếm tập đoàn nhưng đã thất bại”

Cảnh Hoài hiểu được đại khái, cậu của hắn là kẻ thua cuộc trong trận chiến nội loạn.

Thế nhưng anh cứ cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.

“Còn gì nữa?”

Đôi bàn tay trước ngực Quý Tĩnh Duyên co lại, hắn chần chừ vài giây mới nói: “Vì có mẹ tôi ở giữa nên ông ta sẽ không hại chết tôi, nhưng ông ta là người muốn tôi biến mất nhất”

Cảnh Hoài dừng tay, mấp máy môi.

Người kia hỏi anh: “Bên cạnh cậu có người nào quen ông ta không?”

“Sao có thể…” Anh khựng lại.

Một ý tưởng chợt lóe, anh nỗ lực bắt lấy nó.

“Khoan đã”

Anh vội vã lau tay, vớ lấy điện thoại để lục tìm danh bạ.

【Cảnh Hoài: Tốt nghiệp xong cậu đi nước nào?】

Đầu kia trả lời rất nhanh.

【Dụ Phong: Nước M á, sao thế em?】

【Cảnh Hoài: Bên đấy có người quen của cậu không?】

【Dụ Phong: Có, có vấn đề gì à?】

【Cảnh Hoài: Người đó tên gì?】

【Dụ Phong:???】

【Dụ Phong: Hoài Hoài quan tâm anh làm anh cảm động quá!】

Anh không để ý cậu ta lảm nhảm, tiếp tục truy hỏi.

【Cảnh Hoài: Tên là gì?】

Quý Tĩnh Duyên ngồi dậy, thấy đứa nhỏ lạnh mặt không nói một lời, cắm cúi gõ lên bàn phím điện thoại.

Biểu tình như lâm đại địch, như gặp phải kẻ thù không đội trời chung.

Chả bao lâu sau anh dừng lại, ngẩng đầu nhìn hắn: “Cậu của anh, tên là Dịch Chí Đồng phải không?”

Đầu lông mày anh căng chặt, chờ đợi câu trả lời của hắn.

“Phải”

Cảnh Hoài lạnh run từ đầu tới chân.

Trên màn hình điện thoại anh là giao diện trò chuyện với Dụ Phong.

Anh đã đoán được các tình tiết của phần sau bộ truyện.

Dụ Phong xuất ngoại đi tìm Dịch Chí Đồng.

Chỗ dựa mới của Ôn Thi Kỳ cũng là Dịch Chí Đồng.

Đoạn Quý Tĩnh Duyên nhảy lầu, đọc qua thì tưởng là Ôn Thi Kỳ ăn trộm văn kiện vì Dụ Phong, thực chất ả đang làm việc cho Dịch Chí Đồng.

Ông ta mới là trùm cuối đứng sau cái chết của Quý Tĩnh Duyên!

Cảnh Hoài cảm tưởng bây giờ anh có thể thở ra lửa.

Dù biết những việc ấy còn chưa phát sinh, anh sẽ không quay lại với Dụ Phong, cũng sẽ không để Ôn Thi Kỳ có cơ hội giở trò ăn cướp.

Thế nhưng anh vẫn chả bình tĩnh nổi.

“Nghĩ gì mà mặt mũi khó coi vậy?”

Trên mặt truyền tới cảm giác ấm áp, Cảnh Hoài hoàn hồn, phát hiện hai tay Quý Tĩnh Duyên đang ôm lấy má anh.

Hắn cảm nhận được nhiệt độ trên tay, nhẹ nhíu mày: “Sao lại lạnh thế?”

Cảnh Hoài làm gì còn để tâm đến nhiệt độ cơ thể, anh siết lấy tay hắn như đang bám vào cọng rơm cứu mạng, kích động nỉ non rằng: “Quý Tĩnh Duyên ơi——”

Đã rất lâu rồi thiếu niên không gọi tên hắn như thế, hắn nhìn hai bàn tay đang đan chung một chỗ, trong giọng nói mang theo sự trấn an: “Tôi đây”

Rồi yên lặng ngồi đó chờ đối phương lên tiếng.

Nhưng đợi một lúc lâu vẫn không thấy anh nói gì.

Cổ họng Cảnh Hoài nghẹn lại, biết rõ kẻ thù ở ngay trước mặt mà chẳng thể làm gì được.

“Ông ta không phải người tốt, anh phải tránh xa ông ta…” Anh thoáng dừng, cảm thấy cách xa thôi là chưa đủ: “Anh không thể để ông ta nổi dậy, ông ta sẽ giết anh mất”

Quý Tĩnh Duyên cau mày: “Tôi không sợ”

Cảnh Hoài lo muốn chết, xin anh đấy, biết sợ một chút đi!

Anh cắn môi, xổ một tràng bất chấp hắn có tin hay không: “Lần này ông ta sẽ thắng anh, anh sẽ phải nhảy lầu…”

Chỉ mới tưởng tượng đến hình ảnh đấy thôi mà tim anh đã thắt lại: “Quý Tĩnh Duyên, anh sẽ chết đấy!”

Hai giây sau, anh nghe hắn nói rằng: “Cậu muốn tôi ra chiêu phủ đầu?”

Cảnh Hoài ngơ ngác: “Anh tin em?”

“Ừ”

“Vì sao?”

“Không vì sao cả” Quý Tĩnh Duyên nói: “Cậu rất tốt với tôi”

Bao lời anh muốn thổ lộ bị cuốn trôi đi hết, trong họng chỉ còn đọng lại sự cay đắng xót xa. Anh hiểu ý hắn.

Cậu rất tốt với tôi.

Chỉ mình cậu tốt với tôi.

Có lẽ anh đã hiểu được tại sao hắn lại vô cùng chiều chuộng nguyên tác thụ.

Bên cạnh hắn không còn một ai, người thân duy nhất của hắn lại luôn muốn ám hại hắn.

Chỉ có nguyên tác thụ miễn cưỡng được xem như người nhà.

Thấy không, muốn có được sự tín nhiệm của Quý Tĩnh Duyên dễ biết bao, chỉ cần tốt với hắn là được.

Cảnh Hoài rất muốn lôi đầu nguyên tác thụ ra đấm cho nhừ đòn.

“Sao lại làm mặt mếu rồi?”

Thiếu niên chớp đôi mắt cay xè, nói với hắn: “Anh ơi, nếu có ngày nào đó trái tim anh vỡ thành mã QR, anh nhất định phải báo cho em nhé”

Hắn vốn định đáp không, nhưng miệng vừa mở lại đổi thành: “Tại sao?”

Đứa nhỏ mỉm cười: “Để em còn quét mã, em muốn đi vào tham quan một chuyến”

Quý Tĩnh Duyên cười khẽ, nhìn đứa nhỏ nhà mình bày trò.

“Sau đó em sẽ ghép các mảnh vỡ lại cho anh, làm thật cẩn thận không để trái tim đau”

Nội dung thì tinh quái nhưng sao giọng điệu lại nghiêm túc đến thế.

Khóe môi hắn hạ xuống, cõi lòng rung động đầy khó hiểu.



Cuối hè tiết trời nóng nực, tối nay còn không có gió nên không khí trong phòng rất oi bức.

Trong đêm đen, ánh sáng từ điện thoại hắt lên làm nổi bật khuôn mặt trắng ởn và đôi mắt đỏ bừng.

Ôn Thi Kỳ ôm điện thoại, mặt mày nhăn nhó đọc những bình luận mắng chửi mình trên mạng.

Mặc dù sự kiện kia đã trôi qua từ lâu và nhiệt độ cũng tan đi phần nào, song cô không thể thôi tự ngược bằng cách đi tìm đọc những bài viết nhiếc móc cô.

Sau khi video xin lỗi gây ra một trận sóng gió kinh thiên, chỉ trong vòng nửa ngày cô đã mất hết tất cả tài nguyên trong tay. Kịch bản đã thỏa thuận từ trước bị từ chối, các chương trình giải trí từng mời cô cũng không còn ho he gì.

Nửa ngày, chỉ nửa ngày mà thôi, cô chưa kịp kinh hoàng đã thấy bản thân bị vùi dập hoàn toàn.

Người trước mặt đang cười, người mới đang cười, người trong công ti đang cười. Cô trở thành trò cười cho họ.

Cô gọi cho Quý Tĩnh Duyên, đến một tiếng hắn cũng chẳng buồn nghe. Cô gọi cho Cảnh Hoài, lại rước thêm một trận nhục nhã.

Nghĩ đến những lời Cảnh Hoài mắng cô, Ôn Thi Kỳ vừa hận vừa không cam lòng.

“Sao không bật đèn lên?” Âm thanh của người đại diện vang lên từ phía sau, tạch một tiếng, đèn điện sáng trưng.

Ôn Thi Kỳ nhắm mắt.

Căn phòng lộn xộn rối tung, gối ôm rải đầy đất, các loại đồ vật không lăn lóc trên thảm thì cũng vỡ tan ngoài thềm gạch men.

Người đại diện nhíu mày: “Nổi điên thì có ích gì, chẳng thà ngồi nghĩ cách giải quyết”

Ôn Thi Kỳ ré lên the thé: “Tôi giải quyết được cái gì! Quý Tĩnh Duyên có thể một tay che trời, chị nói tôi phải làm gì đây! Đến cả thằng khốn bên cạnh hắn cũng nhắm vào tôi, thằng khốn nạn! Thằng đê tiện!”

Dáng vẻ chua ngoa như mụ đàn bà đanh đá, nào còn vẻ ưu nhã thanh lịch thường thấy trên màn ảnh.

Nếp nhăn giữa lông mày người đại diện hằn sâu: “Công ti vẫn chưa từ bỏ em mà em đã tự suy sút thành cái dạng này thì trở lại kiểu gì được?”

Nghe thế cô ả quay đầu, ngơ ngác hỏi lại: “Chị nói gì cơ?”

Người đại diện kéo cô dậy rồi đỡ cô lên ghế ngồi: “Chọc ai không chọc lại chọc vào Quý Tĩnh Duyên, đã biết người ta là tảng đá còn cố mà đâm đầu vào, giờ thấy đau chưa?”

“Tại sao công ti muốn che chở tôi? Tôi đâu còn giá trị gì?”

“Ông chủ đã trở lại”

Ôn Thi Kỳ cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu: “Thì sao?”

“Ông chủ đã biết chuyện của em và Quý Tĩnh Duyên. Bây giờ hắn đang nổi nóng, em chịu khó tránh đi một thời gian để công ti lên kế hoạch trở lại cho em”

Cô ả lau mặt, oán hận nói: “Công ti muốn tôi làm gì cũng được, tôi phải trở về để báo thù!”

Người đại diện nở nụ cười: “Chỉ cần em nghe lời là được”

Hết chương 29
Dịch giả có lời muốn nói: Chương sau lại là một chương “2 trong 1” siêu dài của tác giả, raw 6842 chữ lựn ( ̄﹃ ̄)

Cùng chuẩn bị đếm ngược đến ngày nhà Quý Cảnh đổi xưng hô nha (≖ ͜ʖ≖) Không lâu đâu, ba ngày thôi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play