Để làm một người theo đuổi đủ tư cách phải có gan đối diện với cuộc đời thảm thương, có gan nhìn thẳng vào bãi bể nương dâu và hiện trường án mạng hiện giờ.

Anh không phải trai hư, nhưng khi cưa cẩm người ta, nhất là cưa trai thẳng thì anh nhất định phải có tố chất tâm lí không biết xấu hổ của trai hư.

Không được hoảng loạn, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi.

Cảnh Hoài nghiêm nghiêm túc túc: “Thấy cái gì là yêu cái đấy bởi vì trong mắt em chỉ có anh nà, chỉ một và duy nhất mình anh”

Chiếc xe vững vàng di chuyển, không vấp không trượt.

Tài xế mặt vô cảm, bác là một người tài xế thành thục, bác có thể bảo trì không để bản thân quá mức kinh ngạc.

Chợt người ngồi ghế sau phát ra tiếng cười khẽ, hình như đấy là ông chủ của bác.

Tài xế: …Không, bác còn chưa đủ thành thục.

Cảnh Hoài trợn tròn mắt, Quý Tĩnh Duyên đang cười.

Không phải nụ cười lễ phép hay xa cách, mắt hắn đầy ắp niềm vui và khóe miệng hơi cong khiến cho sắc mặt nhợt nhạt nhiễm lên hơi thở của người sống.

Đây là lần đầu tiên anh thấy Quý Tĩnh Duyên cười như vậy. Trái tim anh không ngừng đập loạn.

Anh liếm môi, không kiềm được mà nói: “Anh à, anh cười rộ lên trông đẹp lắm, cười thêm lần nữa đi anh”

Đối phương lập tức thu hồi nụ cười, khôi phục vẻ mặt điềm tĩnh gò bó.

Để lại một chiếc Cảnh Hoài ngắm chưa đã thèm.

Trở lại chung cư, La Thiến cùng tài xế mang hành lí của Quý Tĩnh Duyên lên nhà trước khi rời đi. Hôm nay bác sĩ vật lí trị liệu của hắn đã xin nghỉ nên Cảnh Hoài xung phong nhận việc giúp hắn rửa mặt. Quý Tĩnh Duyên không cự tuyệt.

Trông thần sắc hắn mỏi mệt nên anh không nỡ quấy rầy. Anh ngoan ngoãn xả nước nóng vào bồn tắm rồi giúp hắn cởi quần áo. Áo khoác với sơ mi thì dễ giải quyết nhưng cởi quần phí sức hơn nhiều. Cảnh Hoài không có kinh nghiệm ở phương diện này thành ra tay chân có hơi luống cuống, cũng may Quý Tĩnh Duyên có lòng nhẫn nại, hết sức phối hợp với anh để anh chậm rãi học hỏi.

Tác giả cho hắn vóc dáng rất ổn áp, nửa người trên cơ bắp cân đối, sắc da là sự pha trộn giữa màu trắng và vàng, trông rất khỏe mạnh.

Cảnh Hoài nhìn mà tâm viên ý mã, thầm nghĩ tác giả đối đãi với anh không tệ.

Tâm viên ý mã

Bàn tay anh trượt xuống thắt lưng trên hông Quý Tĩnh Duyên trong khi đôi mắt hấp háy, anh lộ ra nụ cười vừa ngây thơ vừa mập mờ: “Có thể không anh?”

Sự tình thú của các cặp đôi khi yêu, biết rõ đối phương sẽ đáp ứng nhưng vẫn cố ý hỏi một câu để làm bầu không khí thêm phần ám muội.

Quý Tĩnh Duyên là một người đàn ông trưởng thành, tất nhiên sẽ hiểu ý khiêu khích của thiếu niên. Đứa nhỏ nghịch ngợm tựa như bé mèo con tìm cách chòng ghẹo giới hạn của chủ nhân.

Trên mặt vẫn giữ nguyên biểu tình lạnh nhạt xưa cũ, chỉ có đôi mắt hắn đang sáng bừng lên ngọn lửa nhỏ bé khó mà nhìn ra.

Hắn vươn tay, nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu anh. Cường độ không nặng không nhẹ, ngón cái cùng ngón trỏ mân mê xoáy tóc như đang mát xa, thoải mái đến mức Cảnh Hoài muốn nhắm mắt lại hưởng thụ.

Nhưng cũng chỉ được một lúc, Quý Tĩnh Duyên buông tay: “Có thể”

Giọng nói nhàn nhạt ẩn tình dội vào tai Cảnh Hoài từng chút một.

Kết hợp với khuôn mặt cao quý điềm tĩnh, quả thực đối phương chính là người chơi hệ cấm dục.

Cấm dục

Tí thì họa mi của Cảnh Hoài mất liêm sỉ hót vang.

Đây chính là quyến rũ người không thành còn bị người quyện cho rũ rượi.

Trong khi suy nghĩ rối thành một nùi, anh hít một hơi sâu, vành tai đã hơi ửng hồng.

Nhưng đến lúc anh cởi quần người kia ra, những ý nghĩ này nọ bay biến hết sạch.

Không còn gì che lấp, đôi chân hắn lộ ra bề ngoài khó coi của nó. Vì đoạt lại tập đoàn Vân Tích mà Quý Tĩnh Duyên đã bỏ lỡ thời gian chữa trị tốt nhất, mấy năm đau ốm tra tấn liên miên khiến cẳng chân dài bây giờ chỉ rộng bằng cánh tay, cơ bắp co héo đến mức còn lại mỗi da bọc xương.

So sánh với thân trên đẹp đẽ, những bộ phận từ eo và bụng trở xuống như bị ai cưỡng ép chắp vá vào.

Tác động thị lực quá lớn làm Cảnh Hoài khó mà chịu được.

Đầu anh cúi gằm, cẩn thận nâng hắn dậy rồi dịch chuyển đến bồn tắm. Cân nặng của Quý Tĩnh Duyên quá nhẹ so với chiều cao, kể cả người không có sức khỏe như Cảnh Hoài cũng dễ dàng dìu hắn.

Chưa kịp ngồi vào bồn tắm thì Quý Tĩnh Duyên lên tiếng: “Chưa cởi quần lót”

Cảnh Hoài nhìn thoáng qua, dưới vòng eo cường tráng dẻo dai là chiếc quần lót đen viền trắng, đằng sau che kín cánh mông cong, đằng trước ôm trọn phác họa ra một hình dạng hoàn mỹ.

Tuy Quý Tĩnh Duyên chỉ là quân tốt thí, nhưng nhân vật nam nào trong truyện cũng rất xuất sắc. Trừ thụ nguyên tác ra.

Nỗi niềm thương cảm của Cảnh Hoài lập tức biến mất, xin hãy tin tưởng anh, anh thật sự không muốn nghĩ tới chuyện cấm mà, rõ ràng anh rất lịch sự mà, mắt nhìn thẳng, tay không sờ loạn, nhưng thế này thì…

Đột ngột quá.

Anh chớp mắt rồi nhìn sang chỗ khác, không dám ngẩng đầu nhìn người kia mà thỏ thẻ: “Anh tự cởi được không?”

Đôi mắt Quý Tĩnh Duyên chiếu xuống, Cảnh Hoài cao tới mũi hắn, hiện tại thiếu niên đang cúi đầu làm hắn có thể trông thấy rặng mây hồng kéo dài từ vành tai cho tới cần cổ, cuối cùng bị áo thun mỏng manh che khuất.

Không thể cử động hai chân không có nghĩa là hắn không thể tự cởi đồ, suy cho cùng hắn cũng không có đam mê để người nào chạm vào nơi riêng tư.

Hắn mím môi hối lỗi: “Để tôi thử xem”

Đây là không thể.

Cảnh Hoài tự đưa ra đáp án.

“Thế anh tự đứng vững giúp em” Miệng nói vậy song Cảnh Hoài vẫn giơ tay đỡ lấy bả vai đối phương, tay kia nắm lấy mép quần lót hắn.

Có những người bình thường nói chuyện quá trời lẳng lơ, nhưng đến lúc thật sự phải làm thì lại thẹn thùng hơn bất kì ai.

Anh tỏ ra có lễ lắm, trước khi động tay còn phải báo một câu: “Em cởi nè”

Quý Tĩnh Duyên hạ tông giọng đáp “ừm”

Cảnh Hoài bồn chồn tới mức lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, tim đập như trống, cơ bản không nghe được tiếng than nhẹ của Quý Tĩnh Duyên.

Chết mất thôi.

Cực khổ cởi ra chướng ngại cuối cùng, thiếu niên nhìn mặt sàn chăm chăm, thấy cái quần tam giác đen đen thì mắt bỏng rát, vội vàng đánh mắt đi nơi khác.

Chờ Quý Tĩnh Duyên ngồi vào bồn tắm, Cảnh Hoài mới phát hiện anh đã mướt mải mồ hôi, mặt với hai tai nóng kinh người.

Không cần soi gương cũng tự biết hiện tại trông anh tã thế nào.

Quý Tĩnh Duyên thoải mái ngâm mình trong làn nước ấm, sự mệt mỏi do di chuyển liên tục dần tan đi khiến mặt mũi hắn thả lỏng hơn.

Hắn liếc mắt định cảm ơn Cảnh Hoài thì thấy thiếu niên nhặt chiếc quần lót dưới đất lên, lấy chậu, xả nước, đổ bột giặt rồi bắt đầu chà xát nó.

Tiếng nói nghẹn cứng trong họng.

Quý Tĩnh Duyên sống trên đời ba mươi năm, chưa một ai giúp hắn làm loại việc này bởi đó là đồ vật riêng tư của hắn. Cảm giác rất kì quái, nhưng hắn cũng không thấy bài xích hay chán ghét.

Cảnh Hoài giặt rất nghiêm túc, ngón tay anh chìm sâu dưới nước, vớt mảnh vải đẫm nước lên, dưới ánh đèn điện sáng chưng tạo ra cảm giác thật khó tả.

Hắn nhìn một chốc rồi nói: “Tôi tự làm được mà”

Anh quay đầu lại “á” một tiếng, ngại ngùng cười xin lỗi hắn: “À thì, em nhàn rỗi không có việc gì làm mà. Mấy thứ này không để lâu vào mùa hè được, chờ em giặt xong thì anh cũng ngâm người xong rồi…”

Cảnh Hoài giải thích hai câu trước khi ủ rủ thả cái quần xuống: “Xin lỗi anh, sau này em không đụng vào nữa”

Quý Tĩnh Duyên vừa mềm lòng lại có chút buồn cười: “Không có trách cậu”

Đợi hai giây, hắn bồi thêm một câu: “Cảm ơn cậu không chê”

Anh nhìn hắn, hồi lâu mới nhận ra hắn đã cho phép anh. Cảnh Hoài bật cười: “Không chê, chúng ta là chồng chồng hợp pháp, việc đấy là lẽ đương nhiên”

Quý Tĩnh Duyên rất hưởng thụ những lời này. Không biết tại sao hắn lại muốn dò xét lòng khoan dung của thiếu niên đối với tật chân của hắn.

Hắn nhìn chằm chằm chân mình, hỏi rằng: “Cậu có sợ không?”

“Sao có thể!” Cảnh Hoài còn đang đắm chìm trong cơn hưng phấn khi người kia cho phép anh thân cận, miệng nhanh hơn não trả lời: “Chân anh không phải đôi chân tàn, ấy là làn nước mùa xuân trong lòng em!”

Lời nói vừa phát ra, anh lại được trải nghiệm cảm giác yên tĩnh đã lâu chưa thấy.

Người ta sống cả một đời, nhất thời hồ đồ.

Còn anh thì ngược lại.

Sống không được bao lâu mà chưa có lúc nào tỉnh táo, luôn luôn đứng bên bờ vực li hôn.

Khen đôi chân của người tàn tật, ổn lắm.

Quý Tĩnh Duyên nhướng mày: “Làn nước mùa xuân?”

Cảnh Hoài run lẩy bẩy: “Nước xuân… Nước xuân biếc như trời, thuyền ngủ tiếng mưa rơi, em nguyện giặt quần lót cho anh ngàn năm…”

Nước xuân

Anh bậy bạ không nổi nữa rồi.

Phòng tắm bị bầu không khí xấu hổ và tĩnh lặng bao trùm, chỉ nghe được mỗi tiếng nước chảy tí tách.

Quý Tĩnh Duyên nghiêm trang: “Tôi rất trông chờ vào biểu hiện của cậu”

Hắn nghiêm túc.

Cảnh • vạ miệng • xứng đáng • Hoài muốn cho sự ngu xuẩn của mình hai tiếng——

Hư, phi!

Hư phiTừ gốc là “he tui”, là từ tượng thanh miêu tả hành động phỉ nhổ.

Hết chương 14

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play