Bên ngoài trời mưa to, hai người lần lượt trở về phòng, chưa kịp nói chuyện thì cha và ba ba của Tạ Thư Diễn cũng đã đi theo.
Cho đến nay, Hạ Phỉ luôn cảm thấy Tạ Thư Diễn không được di truyền sự ôn nhu thân thiết từ người ba omega Chương Tuần của mình, khí chất lạnh băng điểm này thì lại giống Tạ Hằng.
“Vừa đến thì đã xảy ra chuyện gì?” Chương Tuần tiến lên nắm tay Tạ Thư Diễn.
Tạ Thư Diễn vẫn như cũ, không có thói quen cáo trạng, "Không có việc gì."
Trước đây, Tạ Thư Diễn cậy mạnh nói không có việc gì, Hạ Phỉ tuyệt đối sẽ không lắm miệng nói một câu về sự tình của Tạ Gia, cũng không biết trong đầu hắn hôm nay đánh nhầm dây cung nào, cùng Tạ Thế Hữu ném hết gạch đá đã đành, còn muốn sau lưng hắn ta thêm chút thị phi.
Tạ Thư Diễn vừa dứt lời, hắn liền nói lời tiếp theo, "Không có chuyện gì đâu ba, anh họ hắn bệnh cũ lại tái phát, không giảng đạo vài câu, sợ ở trong nhà không có cảm giác tồn tại."
Tạ Thư Diễn trong nhà nén giận nóng nảy cũng là do Tạ Hằng dạy nên, người trong gia đình có thể khiêm nhượng thì nên khiêm nhượng, không cần phải đỏ mặt tía tai cãi nhau.
Một khi cái miệng Hạ Phỉ há ra, Tạ Hằng chỉ cảm thấy náo tâm* lông mày đều vặn thành một đoàn, khiêm nhượng còn dựa vào tình cảnh lời nói, mình có thể nhẫn, để con trai cũng phải chịu nữa, Tạ Hằng trong lòng cũng không vui, chẳng qua là không muốn trước mặt lão gia tử vạch trần.
(*) Bất an, lo lắng
Hạ Phỉ thấy cha vợ không nói lời nào, hắn vội vàng nói: "Cha, anh họ này chính là có tật xấu, hắn ta nói việc hài tử để sinh sự với con cùng Diễn Diễn... Liên quan gì đến hắn a? Cái này nên đi xem tướng mạo để phẫu thuật thẩm mỹ sớm một chút, không một omega trẻ tuổi nào để ý hắn ta. "
Hạ Phỉ nói chuyện có chút ồn ào, nhưng lần đầu tiên Tạ Hằng cảm thấy lưu manh này đức hạnh cũng không đáng ghét như vậy.
"Hắn ta nói chuyện kẹp thương mang gậy* nghĩ rằng chúng con dễ bắt nạt, nói hắn ta hai câu liền không dám đáp lại, bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, nếu không phải thân thích, lão tử đã sớm gọt hắn ta, cùng hắn nói chuyện đúng là con chỉ ngại mất mặt." Hạ Phỉ có chút nóng đầu, nói chuyện với cha vợ cũng không thu liễm "Đó, câu chuyện chính là như vậy"
(*) Ẩn ý châm chọc mỉa mai
“Anh lão tử với ai vậy?” Tạ Hằng trừng mắt liếc Hạ Phỉ, thở gấp lên như người mập “Không phải là chỉ anh cùng Thế Hữu nhao nhao sao, lại để cho lão gia tử nhìn thấy cảnh này mà sinh khí, Hạ Phỉ ngượng ngùng mà chậc chậc miệng, trong lòng tự nhủ hắn nói Tạ Thế Hữu chứ không phải lão gia tử, lời hắn nói không quá khó nghe, cũng không biết hôm nay có phải hắn uống trà nhiều nên hưng phấn không, ai nói hắn cũng phải tiếp đôi câu.
Hắn vừa há miệng, Tạ Thư Diễn liếc hắn một cái, đem lời còn lại nuốt xuống "Con không cùng anh ta chấp nhặt."
Lúc này, Chương Tuần nhu thuận hoà giải, "Lần sau đừng cãi nhau với anh họ, mấy đứa nghỉ ngơi sớm đi, hôm nay mệt rồi."
Tạ Hằng đang muốn đi ra ngoài, lại xoay người lại, không đầu không đuôi nói một câu: "Anh họ mấy đứa nói chuyện khó nghe thật, nhưng mà... nó nói cũng không sai, hai đứa nên suy nghĩ đến chuyện đó đi."
Hai người bọn họ còn không hiểu đây là ý tứ gì sao? Thúc giục bọn họ sinh con, Hạ Phỉ cũng muốn a... tâm hắn thừa mà sức chưa đủ, tối nay không biết treo trên tường hay ngả ra đất, lấy hài tử ở đâu ra.
Tiễn cha và ba ba Tạ Thư Diễn đi, hai người bọn họ kẹt cứng trong phòng, đừng nói có bao nhiêu yên tĩnh, may mắn chỉ cần Hạ Phỉ không xấu hổ, người xấu hổ đúng là Tạ Thư Diễn.
Hắn đút tay vào túi, khí thế bất phàm, chột dạ đợi Tạ Thư Diễn xử lý.
Sau khi Tạ Thư Diễn sắp xếp lại ngôn ngữ, Hạ Phỉ đứng đến đầu gối tê dần, mới nghe thấy Tạ Thư Diễn nói: "Anh vì cái gì mà đáp ứng ông nội ở qua đêm?"
Đây còn không phải là muốn ở cùng em lâu một chút sao, nhưng Hạ Phỉ dám nói điều này ư? Hắn dám không xấu hổ mà dán lên sao? Tạ Thư Diễn bây giờ đối với hắn thiếu đi phần quản giáo, khách khí quá lại để cho hắn sợ hãi.
Hạ Phỉ cũng thấy được chính mình quá phèn, Tạ Thư Diễn không lạnh băng băng nói hắn, anh cảm thấy khó chịu.
Dù sao khả năng chém gió của hắn cũng là đệ nhất thiên hạ, nói đến ba hoa chích chòe, hắn gần như tin tưởng chính mình, "Ông nội vốn là đang tức giận... chúng ta nếu không đáp ứng cái này, ông tức đến hại sức khỏe thì sao giờ?"
Tạ Thư Diễn không tìm được lý do để phản bác, vì vậy anh cúi đầu không cùng Hạ Phỉ đối mặt nữa, "Kỳ thật... anh không cần cùng anh họ nói những điều kia... "
Bởi vì Tạ Thư Diễn không quan tâm, không cần Hạ Phỉ đứng ra bảo vệ mình, đều là Hạ Phỉ mặt nóng dán mông lạnh, đúng là quá hỏng mà...
Hạ Phỉ, một lão đại cũng rất cần mặt mũi, không muốn thừa nhận mình là không trâu bắt chó đi cày* nghiêng đầu nói: "Em ngủ sớm một chút... Tôi đi phòng khác..."
Người sau lưng cũng không nói gì giữ hắn lại, Hạ Phỉ tức giận đến cổ họng ọt ọt.
Hạ Phỉ tức giận đùng đùng mà mở cửa, Tạ Thế Hữu vẻ mặt thất kinh đứng trước cửa phòng bọn họ, người đàn ông này sao lại còn có cái sở thích như vầy? Nghe vợ chồng người ta nói chuyện khuê phòng.
"Anh họ? Có chuyện gì sao huynh không gõ cửa? Đứng ở ngoài làm gì?" Hạ Phỉ thật muốn quất hắn ta.
Tạ Thế Hữu cố ra vẻ đứng vững, cao thấp đánh giá Hạ Phỉ "Đừng tưởng rằng tôi không biết gì về cậu và Tạ Thư Diễn."
Đêm không có chỗ để ngủ, còn gặp phải đồ gây rối chết tiệt, hắn không kiên nhẫn mà "Đệt" một tiếng "Anh nói một chút xem hai chúng tôi có chuyện gì?"
Nếu Tạ Thế Hữu có khả năng biết bọn họ đã ly hôn, hắn sẽ trồng cây chuối gội đầu ngay tại đây, dù sao Tạ Thế Hữu miệng rộng. Những chuyện lớn như này, cầm loa tuyên truyền cho thân thích đã là gì, hắn hận không thể viết bài đăng báo.
"Hạ Phỉ, cậu đừng giả vờ, cậu và Tạ Thư Diễn rõ ràng không phải chân tâm thật ý kết hôn."
Điều này cũng khá bất ngờ đối với Hạ Phỉ, bất quá điều này thông lâu rồi, dù sao thì Tạ Thế Hữu cũng không có bằng chứng xác thực cho việc kết hôn giả, việc mở miệng nói những điều vô nghĩa đúng là rảnh, nên Hạ Phỉ càng không sợ hắn ta.
"Anh là con giun trong bụng tôi sao? Nên anh mới biết tôi không thành thật như nào?" lời nói không dễ nghe, Hạ Phỉ mẹ nó cũng không biết đâu.
Tạ Thế Hữu trước mặt Hạ Phỉ có chút kinh sợ, sắc mặt tối đi, "Hai người chính là kết hôn giả, nói dối hai chú tôi. Cậu trước kia cũng không giúp Tạ Thư Diễn nói a... Hôm nay như thế nào lại đổi tính?"
Cũng không biết chính mình đã lỡ lời từ lúc nào bị Tạ Thế Hữu nghe thấy, Hạ Phỉ chắc chắn rằng hắn ta không có bằng chứng, "Tôi giúp vợ tôi nói chuyện. Điều đó không phụ thuộc vào khoản nợ khi hoảng sợ của anh, lúc nào đó tôi sẽ thu thập anh."
Tạ Thế Hữu cười lạnh một tiếng, căn bản không tin Hạ Phỉ nói chuyện ma quỷ, "Cậu đừng có giả bộ nữa. Hơn nửa đêm cậu đi ra, hai người thường không ngủ chung giường sao? Cậu còn muốn gạt tôi?"
Hạ Phỉ đột nhiên nhớ tới lúc trước một lần nào đó tại phòng ăn cơm cũ, Tạ Thư Diễn dặn đi dặn lại hắn, Hạ Phỉ chơi trò vô hình, cùng đám Khôn Tử uống vài trận, mới say khướt thuê xe về gian nhà cũ.
Hắn không nhớ rõ tình hình nữa, chỉ nhớ rõ đêm đó ngủ lại, Tạ Thư Diễn không hỏi hắn ở đâu hay sao hắn về muộn, chỉ bảo hắn dậy tắm rửa trước khi đi ngủ, nhưng Hạ Phỉ rượu vào, nói cái gì cũng không chịu.
Hắn còn phàn nàn với Tạ Thư Diễn "Thầy Tạ, em tha cho tôi đi, hai ta vốn là không phải vợ chồng nghiêm túc kết hôn, bình thường làm dáng một chút cũng đủ rồi mà, Tôi thực sự không cần phải xuất hiện trong gia đình em, dù sao cũng không chào đón tôi"
Có lẽ Tạ Thế Hữu chính thời điểm đó nghe được, nhưng Hạ Phỉ không quan tâm Tạ Thế Hữu nghe được nhiều hay ít, hắn dốc sức liều mạng nhớ lại biểu hiện của Tạ Thư Diễn lúc đó như nào. Hạ Phỉ uống rượu nói chuyện không biết nặng nhẹ, hắn không biết có phải đã tạo thành tổn thương với Tạ Thư Diễn rồi không, cũng chưa bao giờ nghĩ tới.
Mèo mù đụng phải chuột chết, Hạ Phỉ lấy lại tinh thần, tức giận đến muốn bật cười, đem Tạ Thế Hữu đẩy ra, “Ngược lại tôi chỉ đi rót cho Diễn Diễn cốc nước, anh họ, anh không còn việc khác thì nên tranh thủ về phòng ngủ đi."
Hạ Phỉ nói xong kiên trì đi rót nước, lúc trở về Tạ Thế Hữu vẫn đứng ở cửa chưa phắn.
Với sự kiên trì tham gia điều tra tội phạm này, tại sao lại không có đối tượng, có phải bây giờ cũng không còn độc thân không?
Hạ Phỉ cầm cốc nước, vịn tay vào nắm cửa, âm dương quái khí nói: "Anh họ, anh có cái tinh lực quan tâm người khác, thì nên quan tâm chính bản thân trước đi. Hai tháng nữa trời sẽ càng lạnh hơn. Thay vì dán ở cửa phòng chúng tôi, không bằng đi mua cái chăn điện, già rồi mùa đông ngủ một mình không chịu được lạnh ”.
Ép buộc Hạ Thea Hữu vậy thôi, Hạ Phỉ có chút phiền muộn, bản thân hắn mùa đông có thể ôm vợ ngủ hay không còn chưa biết, hắn tinh thần tổn thương đẩy cửa tiến vào phòng, trong phòng Tạ Thư diễn kinh ngạc nhìn hắn, rất nhanh bình phục lại.
Hạ Phỉ khép lại cửa phía sau, nhẹ nhàng tiến tới chỗ Tạ Thư Diễn, đưa cốc nước trong tay cho anh "Anh họ vẫn còn bên ngoài, không biết hắn ta nghe ai nói, biết chúng ta kết hôn giả."
Tạ Thư Diễn sửng sốt, trong mắt thoáng qua vẻ hoảng sợ, hiện tại hai người họ đã ly hôn, còn nói cái gì kết hôn giả.
"Cũng không biết hắn ta định nghe gì nữa, còn chưa nỡ đi."
Hắn ta nghe được cái gì không quan trọng, Hạ Phỉ chỉ là có chút cao hứng, đang lo không có lý do trở về phòng ngủ.
Tạ Thư Diễn không đuổi Hạ Phỉ ra ngoài, Hạ Phỉ được tiện nghi lại bắt đầu khoe mẽ, giảm thấp âm thanh, ra vẻ nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, hạ giọng, giả bộ tự mãn, "Cái kia... Anh sẽ chấp nhận ở trên ghế cả đêm..."
Bây giờ là cuối mùa thu, không phải thời điểm thích hợp để mở lò sưởi, Hạ Phỉ mà nằm trên ghế một đêm, tuyệt đối có thể nằm đến hỏng.
Trong phòng một chăn một giường, Tạ Thư Diễn rũ mắt xuống, nước trong ly lấp lánh, suy nghĩ nửa ngày, "Ngủ trên giường đi."
Hạ Phỉ đang chờ lời này của Tạ Thư Diễn, hắn sờ sờ đầu, hơi nghiêm mặt nhưng cũng không khách khí nữa, "Anh đi tắm trước đã."
Hạ Phỉ sau khi tắm xong cảm thấy lòng mình trào dâng, mấy ngày nay ngủ một mình, hắn thật là không quen, ngửi thấy mùi hoa quỳnh trên người Tạ Thư Diễn, tay hắn liền ngứa ngáy.
Có lẽ ngay cả bản thân Tạ Thư Diễn cũng không biết rằng hương vị pheromone của em ấy dụ người nhất vào ban đêm, bông hoa quỳnh lạnh giá như băng cũng sẽ có một mặt kiều diễm ướt át.
(*) Hoa quỳnh nở về đêm và đó cũng là thời gian nó thơm nhất.
Hạ Phỉ vén chăn lên, nhìn bóng lưng đơn bạc của Tạ Thư Diễn, liền không nhịn được muốn lại gần ôm, cái đó liệu Tạ Thư Diễn có nói những câu không chút độ ấm nào không, nghĩ vậy triệt để dập tắt dục vọng của hắn.
“Tôi sẽ mau chóng tìm cơ hội cùng người trong nhà nói chuyện” Anh không muốn lại muốn làm phiền Hạ Phỉ, Hạ Phỉ vốn không ưa hoàn cảnh trong nhà anh, mỗi lần ăn cơm cũng là tan rã trong không vui, không ly hôn cũng đã bị như vậy.
Hạ Phỉ ngượng ngùng mà rút tay lại, hắn muốn nói một câu "không nói cũng không sao" tranh thủ thời gian người trong nhà không biết, hai người bọn họ tái hôn a.
Về phần tại sao muốn tái hôn, hai người bọn họ đều đã kết hôn lâu như vậy, giúp nhau cũng đã, việc gì phải bỏ gần tìm xa ở đâu?
Đáng tiếc Hạ Phỉ dám nghĩ nhưng không dám làm, thái độ của Tạ Thư Diễn đối với hắn bất hoà, không thể đoán được Tạ Thư Diễn nghĩ gì, nếu em ấy một lòng muốn ly hôn, hắn lèm nhèm nói ra lời này, nhất định sẽ phản tác dụng.
Tạ Thư Diễn là một tảng đá, nếu muốn hạ nhiệt của em ấy thì đúng là có chút gánh nặng đường xa.
Tác giả có lời muốn nói: Spoil: Hạ Phỉ hiện tại không còn quá nặng trách nhiệm gia đình, rất có tinh thần trách nhiệm và nhất định càng hãm sâu hơn, về sau còn vì hắn khẩu thị tâm phi mà té nhào.
...
10/10/2020
#NTT
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT