Dưới sự đe đe dọa dụ dỗ của Hạ Phỉ, Khôn Tử vẫn là phải gọi điện cho vợ, Hạ Phỉ tiếp nhận điện thoại chạy sang chỗ Khôn Tử, "Cậu bận rộn thì đi đi, để đệ muội ta ngồi đàm phán một lát."

Khôn Tử trợn mắt liếc nhìn Hạ Phỉ, “Anh đây chính là tiêu phí tình nghĩa huynh đệ bao nhiêu năm của chúng ta” Nói tới nói lui, Khôn Tử vẫn là có công việc bề bộn của mình.

Hạ Phỉ lại không có lập trường đem Tạ Thư Diễn đến bệnh viện, chỉ có thể tìm A Ngọc hỏi một chút, có bác sĩ tư vấn nội tâm cũng an tâm phần nào.

“Anh lại muốn hỏi chút gì đó?” A Ngọc giễu cợt một câu, lại có chút buồn bực “Tôi nghe Khôn Tử nói hai người ly hôn rồi đúng không?"

Hạ Phỉ muốn hỏi một chút xem miếng dán cách ly có tác dụng phụ với Tạ Thư Diễn hay không, bị A Ngọc hỏi như vậy, hắn cũng không biết phải bắt đầu từ đâu, "À... Uhm..."

“Anh còn quan tâm đến chuyện ly hôn của anh nữa à?” Ý trong lời là thời điểm kết hôn không để trong lòng, ly hôn rồi vẫn bắt chó đi cày.

A Ngọc cũng là cùng một chỗ với Khôn Tử lâu rồi, nói chuyện đều là thẳng thắn chính trực, Hạ Phỉ ho khan một tiếng "Cô đừng ép buộc tôi thế, tôi... Tôi có một chuyện muốn hỏi cô, miếng dán cách ly có phải hay không có tác dụng phụ a?... Hay là do em ấy thể chất không quá thích hợp?"

Không thấy được người bệnh, cũng không có trường hợp nào như vậy cả. Chẩn đoán trong không khí thực sự quá khó khăn, A Ngọc chỉ có thể làm hết sức mình.

“Tạm thời chưa nghe nói qua.” A Ngọc dừng một chút, “Cậu ấy chưa đi xoá bỏ dấu hiệu?”

"Còn chưa... Đây không phải là chỉ dùng miếng dán cách ly thôi sao, tôi cũng không hiểu nổi mấy thứ đó."

"Đều ly hôn rồi tại sao vẫn chưa xoá bỏ?"

A Ngọc, một nữ nhân có thể đem Khôn Tử trị bảo, cái miệng dù thế nào cũng không dễ tha thứ, Hạ Phỉ đôi khi cho rằng A Ngọc giống như người mẹ chết tiệt của mình, nói toàn trúng tim đen, lại để cho Hạ Phỉ đau hết cả đầu.

"Em ấy... Việc dạy học trên lớp bận rộn..."

Người phụ nữ đáng sợ nhất.... Chính là ở điểm này "Bận rộn chỉ là một cái cớ. Tôi nghe anh nói Tạ Thư Diễn sức khỏe không tốt. Omega phụ thuộc rất nhiều vào alpha. Đặc biệt anh và cậu ấy có độ pheromone phù hợp rất cao, đối với cậu ấy ảnh hưởng rất lớn đó"

"Cái này cùng với giải độc giống nhau. Sớm xoá bỏ ký kiệu, anh với cậu ta suốt ngày phải phiền lòng để làm gì?... Nói chung omega đối với việc xoá bỏ ký hiệu tâm tình bất ổn là bình thường, bất lợi về mặt sinh lý. Hai người hẳn là không muốn thực hiện xoá bỏ ký hiệu đi?" vậy giờ định thế nào? "

Hừ, chính là hắn không muốn? Có bằng lòng hay không cũng không đến lượt hắn, chính là không muốn đi cùng hắn, cứ vậy quyết tâm hung ác đi một mình.

Hạ Phỉ lẩm bẩm: "Em ấy... không phải em ấy không muốn..."

"Vậy do anh không muốn?"

Hạ Phỉ vểnh vểnh môi ở đầu bên kia, hắn không biết phải phản bác như thế nào, hắn nà không muốn mình có ích sao? Tạ Thư Diễn không nghe hắn, em ấy có chủ ý cả rồi.

“Thật khó nói.” A Ngọc không nhanh không chậm nói “Ý của anh đúng là chiếm hố nhưng không có phân*”

(*) Là một phép ẩn dụ cho việc chiếm một vị trí nào đó và không làm việc đến nơi đến trốn.

“Xấu quá.” Hạ Phỉ thì thầm.

A Ngọc vờ như không nghe thấy, "Nếu đã ly hôn thì phải nhanh chóng tách ra. Sao lại lôi kéo? Không phải côn đồ thì là gì?"

Tại sao mọi người đều có thể ép buộc bắt Hạ Phỉ hắn đây nói vài câu, nếu còn tiếp tục chuyện này, hắn chỉ có thể bị hậm hực.

A Ngọc vội nói: "Tôi có bệnh nhân ở đây, liên hệ sau nhé."

Hạ Phỉ trong nội tâm quá phiền, khó chịu mà ở trên sô pha sững sờ một hồi, lúc này mới chú ý tới, hắn rõ ràng là đã ngủ rồi, lúc tỉnh lại đắp chăn trên người, mắt nhìn thời gian, quán bar lúc này đã mở cửa buôn bán rồi.

Hắn lau mặt rồi đi ra khỏi phòng làm việc, tiếng nhạc vang lên từ cuối hành lang, hành lang với ánh đèn nhiều màu sắc khiến cho Hạ Phỉ có chút đầu váng mắt hoa.

Hộp đêm đã mở cửa, Hạ Phỉ rất khó để tìm thấy Khôn Tử, hắn gửi một tin nhắn cho Khôn Tử, quay người bước ra khỏi hộp đêm, lại đụng phải Ninh Tất đang đi tới.

“Ây...dà” Hạ Phỉ hoàn toàn tỉnh sau khi nhìn thấy bộ dạng của người đó, “Sao lại là cậu a?”

Ninh Tất không vui không buồn, "Như thế nào? Nhìn thấy em nên không vui?"

“A.” Hạ Phỉ không trực tiếp trả lời, “Tôi còn có việc, đi trước đây.”

Ninh Tất nắm lấy ống tay áo Hạ Phỉ "Nhanh như vậy để đi đâu a? Duyên phận này của chúng ta cũng quá khó đợi nha, Hạ Phỉ"

Vừa nói, Ninh Tất vừa dùng một chút thủ đoạn đem Hạ Phỉ kéo lại gần mình, "Anh làm cái này em có biết không?"

Thời điểm Hạ Phỉ kết hôn không mời Ninh Tất, Ninh Tất cũng không tự mình tìm tới cửa, cho đến nay cậu ta cũng chưa từng gặp Tạ Thư Diễn, hai người bọn họ cũng không cùng nhau xuất hiện, Hạ Phỉ cũng không có ý định cùng Ninh Tất nhắc tới Tạ Thư Diễn.

Nhưng ngay cả khi Hạ Phỉ không đề cập đến nó, hắn đã đánh giá thấp trực giác của một omega, hay là nói sự nhạy cảm khi gặp tình địch.

Ninh Tất nghiêng đầu nở nụ cười, nói: "Vợ cũ của anh?"

Hạ Phỉ trầm mặc một hồi, đem tay Ninh Tất kéo xuống, "Tôi đi trước, cậu cứ từ từ chơi."

Ngay một khắc lúc Hạ Phỉ quay lưng, Ninh Tất siết chặt nắm đấm, trong đôi mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, là ai thì là, nhưng vì cái gì hết lần này tới lần khác đều là Tạ Thư Diễn.

Ra khỏi hộp đêm sắc trời cũng không còn sớm, trước kia vào thời điểm này không biết Hạ Phỉ đang ở nơi nào lêu lổng, hôm nay hắn không muốn lăn lộn, trong nhà cũng không còn ai chờ hắn nữa.

Hắn nhìn những người đàn ông và phụ nữ bước ra từ hộp đêm, như thể thế giới tiệc tùng là chuyện của kiếp trước và chẳng hề liên quan gì đến hắn, hắn hiện tại chỉ muốn biết Tạ Thư Diễn đang làm gì, có phải hay không đang chuẩn bị lên giường đi ngủ.

Hắn không phải học trò của Tạ Thư Diễn, nửa đêm cũng không có lý do để gọi điện thoại cho Tạ Thư Diễn, hắn ngơ ngác ngồi đến phát ngốc trong xe, thẳng đến khi tiếng còi xe đằng sau thúc giục hắn mới nổ máy lái xe đi.

Phong cảnh từ cửa sổ xe đang lùi lại nhanh chóng. Khi Hạ Phỉ đi qua khu vực nhà mình, hắn thậm chí còn không giảm tốc độ mà cứ lái thẳng về phía trước. Tay chân hắn có chút mất kiểm soát, chiếc xe theo bản năng hướng nơi Tạ Thư Diễn sống.

Hạ Phỉ từ xa đã thấy nhà của Tạ Thư Diễn vẫn chưa bật đèn, lúc này, lẽ ra, Tạ Thư Diễn đã đi ngủ. Hắn đem xe đậu bên dưới nhà em ấy, kéo xuống cửa kính, chỉ thấy một mảnh đen kịt, yên tĩnh như màn đêm, lại để cho Hạ Phỉ không hiểu sao thấy an tâm.

Hắn sững sờ nhìn ra cửa kính. Hướng này chắc là phòng ngủ của Tạ Thư Diễn. Cũng không biết tối nay em ấy có ngủ ngon không, có thể hay không... Bị đói tỉnh...

Nghĩ đến đây, Hạ Phỉ muốn cười một tiếng, Tạ Thư Diễn vốn thường ngày bình bình tĩnh tĩnh, thật ra cũng sẽ giống như một đứa trẻ, nửa đêm tỉnh dậy vì đói, ngây ngốc ngồi trên giường không dám cất lên lời nào.

Hạ Phỉ cười qua một hồi, lại cảm thấy trống rỗng.

Hắn đã đến dưới nhà Tạ Thư Diễn quá tám trăm lần, hắn cũng không ngại chỉ canh chừng Tạ Thư Diễn như thế này, hắn hiếu kỳ Tạ Thư Diễn đến cùng là đang làm gì, trông mơ có nhớ tới hắn hay không.

Ngay lúc Hạ Phỉ thẫn thờ một mình ngồi suy nghĩ, cửa sổ phòng ngủ Tạ Thư Diễn sáng lên, Hạ Phỉ cũng theo đó mà định thần, cúi đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cố gắng nhìn bóng dáng của Tạ Thư Diễn từ cửa sổ sáng.

Hạ Phỉ đợi một hồi, liền cái thân ảnh em ấy cũng không thấy. "Đây là làm gì vậy? Đi vệ sinh cũng lâu quá rồi đi."

Hạ Phỉ một nửa người từ cửa sổ xe vọt ra ngoài, giống như vạn con kiến ​​đang đốt lên trái tim hắn, hắn chỉ sợ Tạ Thư Diễn xảy ra tình huống không hay.

Tạ Thư Diễn một mực vẫn là không sao cả, nằm ở trên giường đều cảm thấy như trời đất quay cuồng, anh đứng dậy mò mẫm bật đèn, bụng rỗng làm cho lòng anh phát hoảng.

Chỉ trong vài ngày, anh đã hình thành thói quen phải ăn đêm? Tạ Thư Diễn nhắm mắt dựa vào đầu giường, nhưng cơn chóng mặt vẫn không giảm bớt, đành phải đứng dậy tìm gì đó ăn.

Thời gian lên lớp của giáo viên tương đối eo hẹp. Về cơ bản, anh chưa bao giờ nấu ăn ở nhà và càng không có đồ ăn sẵn. Tạ Thư Diễn chỉ có thể chấp nhận ăn một ít bánh quy.

Anh ôm lấy hộp bánh quy nép vào sô pha, trong phòng ngủ phát ra ánh đèn mờ ảo, anh vừa nghiêng đầu liền có thể nhìn thấy vầng trăng rơi ngoài cửa sổ kiểu Pháp.

Anh thích những ngôi nhà nhỏ, những ngôi nhà nhỏ sẽ có cảm giác ấm áp an toàn, ban đêm như thế này thì dù chỉ có một mình anh cũng chỉ chiếm một góc nhỏ mà thôi.

Đường cong trong hộp sắt rất lỏng lẻo, những hạt màu vàng nhạt bao phủ toàn bộ hộp sắt, Tạ Thư Diễn dùng ngón tay chọc vào bề mặt đường cong, anh là vẫn còn đói, bánh quy khô khốc lại khó nuốt đến vậy.

Tách trà trên bàn cà phê ngay trước mặt anh, nhưng Tạ Thư Diễn cũng không muốn thò tay với lấy nó. Ánh trăng chiếu vào nước trà băng giá, một lát sau sáng lấp lánh lăn tăn với một cảm giác ớn lạnh không thể giải thích được.

Tạ Thư Diễn đặt chiếc hộp xuống đất, co rúc trên ghế sô pha mà không đứng dậy.

Trước đó uống quá nhiều thuốc, Tạ Thư Diễn có chút chậm chạp nhận ra thay đổi trong cơ thể, lúc đầu ỷ vào thuốc rồi lại ỷ vào Hạ Phỉ, về sau không có Hạ Phỉ, anh không muốn một lần nữa dựa vào thuốc.

Dù sao lồng ngực ấm áp cũng không giống như thuốc cứng và đắng.

Tạ Thư Diễn nhìn màn hình điện thoại di động, anh không trông cậy vào thời điểm đêm dài vắng người, Hạ Phỉ đột nhiên nhớ tới anh, cũng giống như lúc chưa ly hôn, vẫn luôn là anh chủ động đi tìm hắn.

Anh đã cố gắng hết sức để kiểm soát nó, nhưng vẫn là vào thời điểm khó chịu lạnh lẽo và cô đơn nhất, cái mà anh nhớ vẫn là Hạ Phỉ.

Điện thoại lập tức sáng lên, trước mắt Tạ Thư Diễn là một màu đen trắng, thẳng đến khi chuông điện thoại bên tai kêu gào không ngừng, Tạ Thư Diễn mới hồi phục lại tinh thần, tên của Hạ Phỉ làm anh sững sờ trong hai giây.

"A lô…"

“A lô!” Hạ Phỉ ở bên dưới đã đoán ra đủ thể loại Tạ Thư Diễn đang làm gì, hắn đã đợi không kịp "Thầy Tạ, em không sao chứ?"

Tạ Thư Diễn ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa sổ sát đất, ở độ cao này, anh không nhìn thấy tình huống bên dưới.

Rất không có khả năng, Hạ Phỉ, tại sao lại...

"Tôi thấy đèn trong phòng ngủ của em đã sáng được một lúc rồi? Em vào nhà vệ sinh lâu như vậy? Có phải em bị ngã trong phòng tắm không?" Hạ Phỉ lo lắng Tạ Thư Diễn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lại lo lắng thằng nhóc Quý Kiếm Vũ kia vào nửa đêm gọi điện thoại đánh thức.

Hạ Phỉ đã thực sự ở dưới lầu, Tạ Thư Diễn đứng dậy khỏi ghế sofa và đi chậm rãi đến cửa sổ, Hạ Phỉ đang đứng dưới lầu, nhìn lên.

"Anh..." Cổ họng Tạ Thư Diễn thắt lại, lòng bàn tay nóng bừng.

Khi bóng dáng Tạ Thư Diễn xuất hiện ở trước cửa sổ, Hạ Phỉ không khỏi tiến lên vài bước, sợ Tạ Thư Diễn dò hỏi, cho rằng hắn giống như biến thái, nên vội vàng liên tục nói: "Tôi... đi dạo... vừa rồi... đi ngang qua..."

Tạ Thư Diễn âm thanh có chút run, "Anh ở đấy bao lâu rồi?"

“Cũng… không lâu sau, vừa mới đến.” Hạ Phỉ mặc dù muốn chém gió hơn nữa, cơ mà hắn lại nghĩ phần thắng không thuộc về mình.

Hắn gọi điện cho Tạ Thư Diễn là có mục đích rất rõ ràng, vì vậy hắn nhìn Tạ Thư Diễn và hỏi lại, "Thầy Tạ, em không sao chứ?"

Tạ Thư Diễn không mở miệng nổi, anh không biết cái gì gọi là sĩ diện cãi láo, cái gì gọi là cự tuyệt lại còn mang vẻ mời chào, nhưng trong nội tâm của anh có một âm thanh vang lên, nếu như anh nói anh có chuyện, thì Hạ Phỉ sẽ làm sao.

Hai người nhìn nhau một hồi lâu, Hạ Phỉ rốt cuộc nhịn không được, giọng khàn khàn nói: "Tôi lên đó được không?"

***

Tác giả có lời muốn nói:

Hạ Phỉ: Hahahaha, còn ngần ngại gì nữa, lên lầu đi

...

30/10/2020

#NTT

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play