Ly hôn xong Hạ Phỉ một điểm cảm giác an toàn cũng không có, luôn cảm thấy nguy cơ tứ phía, bên cạnh Tạ Thư Diễn đều là gió thổi cỏ lay, Hạ Phỉ lại giống như chim sợ cành cong. Ngay cả học trò của Tạ Thư Diễn cũng không cho Hạ Phỉ bớt lo lắng.

Hạ Phỉ bỗng nhiên ngồi ngay ngắn, dựng thẳng lỗ tai lên nghe.

Tạ Thư Diễn chẳng qua là đơn giản nói mấy cái điểm số, Hạ Phỉ nào biết được là thành tích, hắn cảm thấy như một bức điện tín. Mỗi câu đều là mã Morse. Đầu bên kia điện thoại nhao nhao, lắng nghe thấy nhiều hơn một giọng nam.

"Tôi sẽ nói về bài thi vào ngày mai."

Rất nhanh trong điện thoại yên tĩnh trở lại, Hạ Phỉ tưởng rằng đã cúp điện thoại, ai biết hắn lại nghe thấy một giọng nói trầm thấp, "Đã trễ như vậy mà anh còn chưa ngủ?"

Hạ Phỉ phủi đất đứng lên, không mang xưng hô tôn nghiêm, còn hỏi đến là mập mờ, cái này đúng là làm cho người ta có suy nghĩ kỳ quái.

Ngược lại thái độ của Tạ Thư Diễn rất bình tĩnh, "Phải làm công tác thống kê đề rồi mới đi ngủ được"

"Anh đi ngủ sớm một chút a, ngày mai em sẽ làm giúp anh."

Hạ Phỉ triệt để thiếu kiên nhẫn, em ấy cùng với ai, hắn đứng trước bàn, khá lắm, đều là đang call video.

Hắn hướng video nhìn thoáng qua, vừa vặn cùng Quý Kiếm Vũ đối mặt, Quý Kiếm Vũ cũng là khẽ giật mình, hai người trăm miệng một lời: "Tại sao lại là cậu/anh ta?"

Tạ Thư Diễn nhìn nhìn điện thoại rồi lại nhìn Hạ Phỉ, vấn đề này, anh không cần giải thích với một trong hai người.

Quý Kiếm Vũ thua liền thua ở chỗ hắn không có Tạ Thư Diễn bên người, Hạ Phỉ không nói một lời, duỗi bàn tay ra đem video cúp cái rụp.

Xong việc Hạ Phỉ vẫn khó chịu mà phàn nàn: "Mấy học sinh này là học sinh kiểu gì vậy?... nửa đêm làm phiền giáo viên, có vấn đề gì để ban ngày không được sao, lên lớp để làm gì vậy."

Tạ Thư Diễn không so đo việc Hạ Phỉ treo video, thản nhiên nói: "Hỏi thành tích mà thôi."

"Ồ..." tuy Hạ Phỉ đuối lý nhưng mặt hắn dày, "Thầy Tạ, muộn rồi, đi ngủ thôi."

Tạ Thư Diễn cho rằng Hạ Phỉ chỉ là sợ bị mắng nên mới canh giữ ở đây, không nghĩ tới là chờ anh ngủ, anh đã sớm muốn hỏi, hai người bọn họ đêm nay làm như thế nào ngủ.

"Anh... đêm nay vẫn là ngủ cùng tôi sao?"

Hạ Phỉ kiên trì nguyên tắc "có tiện nghi không chiếm là Vương Bát Đản" cơ hội ngàn năm có một này, hắn có thể dễ dàng buông tha?

Để không lộ ra vẻ gấp gáp, hắn còn tiểu nhân tỏ ra hơi yếu thế, "Tôi ngả ra đất ngủ cũng được..."

Tạ Thư Diễn nhíu mày thật sâu, thu thập xong bài thi trên bàn, thỏa hiệp, "Được rồi... không có việc gì..."

Số phận của Tạ Thư Diễn đều là ở trong này này, chịu chút ủy khuất cũng là chuyện phải làm.

Hai người theo thư phòng đi ra, mẹ Hạ vẫn đang xem TV trong phòng khách, xem thật hay xem giả thì không biết, Hạ Phỉ chỉ bội phục sự kiên nhẫn của mẹ mình, nguyên một đám làm như điều tra tội phạm.

Hạ Phỉ trong nội tâm cất giấu sự tình, ngủ liền chẳng phải cái gì thuần túy nữa, phóng tới trước kia, Tạ Thư Diễn nằm bên cạnh hắn, hắn ngả đầu liền có thể nằm ngủ, hiện tại trong nội tâm chỉ thấy ngứa ngáy.

Người liền bị coi thường, là do hắn không trân trọng, khi mất đi lại trở thành báu vật.

Trong phòng ngủ yên tĩnh, Tạ Thư Diễn lưu lại cái ót cho Hạ Phỉ, Hạ Phỉ cố gắng thông qua bóng tối, nhìn thấy phần gáy của Tạ Thư Diễn, hắn muốn chạm vào địa phương đầy vị ngọt này.

Hạ Phỉ vốn không phải là người biết kiềm chế, nghĩ như vậy đồng thời tay cũng không nghe theo sai bảo, đầu ngón tay chạm vào lọn tóc Tạ Thư Diễn.

Tạ Thư Diễn mơ hồ phát ra âm thanh nghi hoặc, "Ừ?"

Hạ Phỉ được một tấc tiến thêm một thước, dứt khoát tiến lại gần, lớn mật dừng ở vị trí nơi dán nhãn cách ly.

“Hạ Phỉ?” Tạ Thư Diễn triệt để bị đánh thức, chính mình bị alpha dùng đầu ngón tay xoa xoa nơi mẫn cảm nhất.

Hạ Phỉ biết rõ, da mặt dày dặn hơn một chút, Tạ Thư Diễn cũng bất lực với hắn, nhưng hắn không rõ ràng lắm Tạ Thư Diễn chán hắn đến mức nào, hắn ở đây đùa giỡn lưu manh thì hình ảnh của hắn trong lòng Tạ Thư Diễn càng thêm rách nát một điểm.

Khi chưa ly hôn, động đến omega của mình chính là đạo lý hiển nhiên, sau khi ly hôn chính là một tên lưu manh, nội tâm Hạ Phỉ cũng hận thay.

Hạ Phỉ không dám mạo hiểm, ngón tay dừng lại ở vị trí tuyến thể của Tạ Thư Diễn, cũng không lộn xộn nữa, thái độ khác thường mà cùng Tạ Thư Diễn nói chuyện "Tạ Thư Diễn... xóa sạch ký hiệu... em có tính toán gì không?"

Là có ý định một lần nữa tìm bạn trai, hay là có bạn trai đang đợi em rồi?

Hạ Phỉ nhanh chóng bác bỏ ý định vũ nhục người khác. Với tính cách của Tạ Thư Diễn, nếu có bạn trai, thà chết cũng không chịu khuất phục, sẽ không bao giờ nằm ​​chung giường với hắn, sớm con mẹ nó trinh khiết liệt nữ mà tát hắn bằng hai bàn tay.

Ý định? Tạ Thư Diễn lên kế hoạch học tập và sự nghiệp giảng dạy của riêng mình, duy chỉ có không tính toán hơn người về đại sự trong cuộc sống. Anh và Hạ Phỉ kết hôn không có tính toán, ly hôn cũng không có ý định.

Tạ Thư Diễn yên tĩnh đã quen, không trả lời vấn đề của Hạ Phỉ cũng là chuyện bình thường.

Hạ Phỉ thay đổi cách hỏi, "Em... sẽ một lần nữa tìm alpha ư?" hắn thực sự rất khó tưởng tượng ra, Tạ Thư Diễn người như vậy, sẽ thích ai.

Nếu vậy, Tạ Thư Diễn sẽ tìm một alpha như nào, em ấy sẽ hướng alpha làm nũng như mọi hành động mà omega hay làm sao?

Vấn đề Hạ Phỉ muốn hỏi đã được miêu tả đến là sinh động, lời đã đến bên miệng, hắn đành lùi lại và hàm hồ suy đoán, "Tôi nghe nói xóa bỏ ký hiệu sẽ rất đau."

"Hơn nữa... cũng cần thời gian rất lâu mới có thể khôi phục..."

"Em vốn là thân thể không tốt, đối với em có ảnh hưởng gì thêm không?"

Tạ Thư Diễn trong đầu không ngừng tiếp thu âm thanh của Hạ Phỉ, anh có chút không hiểu lắm đến cùng là Hạ Phỉ muốn nói gì.

"Một ca phẫu thuật phiền toái như vậy..." Hạ Phỉ nói không được nữa, hắn không thể nói với Tạ Thư Diễn đừng làm ca phẫu thuật, sợ em ấy sẽ hỏi hắn vì cái gì, ngay cả chính Hạ Phỉ cũng không biết tại sao.

Tạ Thư Diễn không biết mình lý giải có đúng hay không, lúc trước Hạ Phỉ từng nói sẽ đi cùng anh làm giải phẫu, nhưng bây giờ chắc mà.... ngại phiền toái.

Từ lúc kết hôn đến khi ly hôn, điều mà Tạ Thư Diễn sợ nhất là nghe thấy lời hứa của Hạ Phỉ. Lời hứa của Hạ Phỉ như chuyện thường ngày, chẳng qua là thuận miệng nói ra.

Có thể Tạ Thư Diễn là một người tích cực, đối với Hạ Phỉ có chờ mong, chờ mong qua đi liền để lại thất vọng.

Lời hứa của Hạ Phỉ với anh cũng không phải oanh oanh liệt liệt. Bất cứ khi nào hắn về nhà, hắn đều không thể về đúng giờ. Ngoài miệng đáp ứng sẽ thu thập đồ đạc, quay đầu liền quên mất.

Tạ Thư Diễn biết mình có chút phân cao thấp, có thể chịu đựng những chuyện nhỏ nhặt như hạt vừng đậu xanh, cũng đã khắc chế bản thân, anh từ lúc Hạ Phỉ luôn nói "Quên" anh cũng học xong nói "Được rồi".

Anh không muốn ép Hạ Phỉ quá chặt. Hai người họ kết hôn cũng không phải tôi tình anh nguyện, Hạ Phỉ có bực tức, có mâu thuẫn cũng là hợp tình hợp lý.

Anh chỉ có thể ở trong đoạn hôn nhân này tận lực làm những gì tốt nhất có thể.

“Anh không cần cùng tôi đến bệnh viện, tôi có thể tự mình đi.” Tạ Thư Diễn dứt lời, liền nhích một chút sang bên giường, tránh đi ngón tay của Hạ Phỉ.

Đầu ngón tay của Hạ Phỉ cảm thấy mát lạnh, Tạ Thư Diễn là quyết tâm xoá bỏ ký hiệu, muốn cùng hắn đoạn tuyệt sạch sẽ.

Cao ngạo lạnh lùng sinh ra đứa trẻ với tính khí bướng bỉnh nóng nảy cho mình? Mẹ nó giận cũng đủ rồi, bỏ lỡ một nam nhân như Hạ Phỉ hắn, ai có thể chịu được đức hạnh của Tạ Thư Diễn.

Đi qua ngôi làng này, phía sau đều là cửa hàng của tôi* hơn nữa hắn cũng đã theo ý Tạ Thư Diễn mà ly hôn, Tạ Thư Diễn không nghe hắn một lần không nên xoá bỏ ký hiệu, em ấy lùi một bước thì đã làm sao? Tại sao Tạ Thư Diễn lại không hiểu đạo lý như vậy?

(*) Câu chơi chữ, ý chỉ đằng sau tôi là cả một bầu trời lão đại, dùng trong hoàn cảnh kiểu như người ta không cần hoặc chê bai gia cảnh mình

Hạ Phỉ tức muốn chết, nghĩ thầm ngày mai dù nói cái gì hắn cũng không đưa Tạ Thư Diễn đến trường.

Hạ Phỉ trong nội tâm nhớ kỹ sự tình, ngày hôm sau hắn dậy sớm hơn Tạ Thư Diễn, liếc mắt nhìn thời gian, sau khi ly hôn, Tạ Thư Diễn lười biếng hơn hắn.

Nghĩ đến sự lạnh lùng vô tình của Tạ Thư Diễn tối hôm qua, Hạ Phỉ có chút muốn mang hận, nhìn Tạ Thư Diễn rúc trong lồng ngực hắn, tràn đầy tin tưởng và ỷ lại, hắn thật sự không thể làm chuyện vô liêm sỉ như vậy.

Hạ Phỉ chống đỡ đầu đợi cho đến phút chót, Tạ Thư Diễn phàm là người bình thường, lúc ngủ cũng dịu dàng ngoan ngoãn, như vậy hắn cũng không cảm thấy Tạ Thư Diễn khó ở chung.

“Thầy Tạ.” Hạ Phỉ không lớn giọng, ấm áp khó giải thích được khiến hắn mừng thầm, thậm chí có chút cả gan làm loạn, hắn vươn tay nhéo nhéo má Tạ Thư Diễn “Diễn Diễn.” .

||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân |||||

Cái nickname "Diễn Diễn" này, ngoại trừ lúc Hạ Phỉ giả bộ trước mắt trưởng bối, vẫn là lần đầu tiên Hạ Phỉ gọi Tạ Thư Diễn theo cách này.

Từ láy thật ngọt ngào và thân mật, giống như đang gọi một tiểu bằng hữu trong nhà, thân thiết như một miếng thịt trên cơ thể của mình.

Hạ Phỉ trên tay không dùng lực, ngón tay đầy cảm giác trơn trượt, Tạ Thư Diễn thường ngày mặt mày cau có, nhưng mặt không ngờ lại thật mềm mại.

“Nếu miệng em mềm như mặt là tốt rồi.” Hạ Phỉ lầm bầm lầu bầu, tưởng tượng không ra, miệng Tạ Thư Diễn cũng rất mềm, sắc môi nhạt, cắn nhẹ một ngụm liền dễ dàng sung huyết, trên môi hiện ra ánh nước.

Cũng không phải Hạ Phỉ là một kẻ bại hoại, chỉ cần Tạ Thư Diễn mềm lòng với hắn, hắn liền ngoan ngoãn phục tùng, hắn rất giỏi ăn nói, Tạ Thư Diễn không thử làm sao biết được? Cả ngày cùng anh ngạo mạn, đáng ghét.

Buồn chết Hạ Phỉ, Tạ Thư Diễn ở trước mặt hắn luôn là bộ dạng tam trinh cửu liệt* nếu là hắn mở miệng nói tái hôn, Tạ Thư Diễn chắc chắn sẽ không đồng ý, thậm chí còn có thể lạnh lùng mắng hắn một câu si tâm vọng tưởng.

(*) Dùng để ca ngợi người phụ nữ trong xã hội phong kiến

Hạ Phỉ không thể tự mình suy nghĩ mọi chuyện, càng nghĩ càng giận, hắn chính là con cóc không tin tà nên muốn ăn thịt thiên nga Tạ Thư Diễn.

“Em chờ đó cho tôi.” Hạ Phỉ nhỏ giọng mắng một câu: “Thầy Tạ, mấy giờ rồi, nên rời giường thôi, em nếu không rời giường tôi liền xin nghỉ giúp em a.”

Đúng là mặt trời mọc ở phía Tây, Hạ Phỉ sáng nay không bị mắng, chủ động tự giác tiễn đưa Tạ Thư Diễn đến lớp, lúc Tạ Thư Diễn xuống xe, hắn còn cố ý dặn dò một câu: "Thầy Tạ, buổi tối tôi đến đón em."

Tạ Thư Diễn nắm chặt lấy tay nắm cửa xe, nhìn Hạ Phỉ muốn nói lại thôi.

Hạ Phỉ cũng nhìn anh, cho là anh có lời muốn nói, còn hướng anh nhíu lông mày.

Cuối cùng, Tạ Thư Diễn vẫn không lên tiếng, Hạ Phỉ nhìn theo bóng lưng Tạ Thư Diễn vào cổng trường, Hạ Phỉ tựa vào tay lái nhìn, Tạ Thư Diễn bước lên thềm đá, hắn ghé vào trên tay lái duỗi cổ ra xem, thấy thế nào cũng là cảnh đẹp ý vui, nhìn mãi không ngán.

Thẳng đến khi trên thềm đá cuối cùng xuất hiện một thân ảnh quen thuộc, Tạ Thư Diễn dừng lại và nói chuyện với cậu ta, đây không phải là nhóc con mà Tạ Thư Diễn dạy sao?

Cái này thật sự là ngày phòng đêm phòng, cẩn thận mấy cũng vẫn sai sót, nửa đêm call video còn chưa đủ, sáng hôm sau phải chờ nữa mới vừa lòng.

“Mẹ kiếp tên này.” Hạ Phỉ suýt chút nữa nhồi máu cơ tim, nếu tiểu quỷ này nhanh chân đến trước, hắn tìm ai nói lý lẽ đây.

Tạ Thư Diễn thái độ đối với hắn lúc nóng lúc lạnh, trong lòng quét ngang, nếu núi không tự tới, thì hắn sẽ phải leo lên núi.

"Tạ Thư Diễn, em dám tốt với người khác thử xem."

...

15/10/2020

#NTT

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play