Tần Thập Ngũ với Tần Sơ cùng nhau xuất hiện ở cửa sau lớp học.
Cô giáo tiếng Anh A Mễ đang giảng bài trên bục giảng, đưa mắt nhìn hai người, hỏi “Tối qua hai em đánh nhau à?”
Quần áo xộc xệch, khuôn mặt u ám.
Quan trọng nhất chính là, một bên mặt của hai người đều có vết đỏ.
Tần Thập Ngũ ngồi xuống chỗ, Lâm Tiểu Miên nhỏ giọng nói “Cậu làm bài tập chưa đó? Hôm qua mình chép từ vựng tiếng Anh cho cậu rồi”
Tần Thập Ngũ che mặt “Tôi chưa viết, hôm qua tôi ngủ sớm”
Lâm Tiểu Miên không nhịn được hỏi “Mặt cậu bị sao vậy?”
Tần Thập Ngũ ôm mặt, ấm ức nói “Nhà có mẹ nghiêm”
Cùng lúc đó, Kỷ Nhượng quay đầu lại, nhìn chằm chằm Tần Sơ “Mày đánh nhau với Tần Thập Ngũ thật à?”
Tần Sơ lục trong hộc bàn, tìm được một hộp thuốc giảm sưng, hắn cầm nước uống vào, cười lạnh một tiếng “Nhà có vợ dữ”
Kỷ Nhượng “Vợ nào? Mày có bạn gái hả?”
Cậu ta gào thét trong lòng: Đừng mà! Trong điện thoại của tao còn một đống các chị em đang chờ hẹn hò với mày đấy!
Tần Sơ suy nghĩ một chút “Không có”
Lộ Đồng mà là bạn gái sao? Cho dù có kết giao thì cũng chỉ có thể xem là bạn trai chứ!
Huống gì, hắn với Lộ Đồng cũng không phải đang kết giao, nhiều nhất chỉ là mối quan hệ nam nam hơi mờ ám một chút thôi, nói rộng ra thì, hắn đang phát huy tinh thần giúp đỡ bạn học, lấy việc giúp người làm niềm vui.
Giúp đánh dấu tạm thời thôi mà, cũng chỉ dừng lại ở đấy.
Kỷ Nhượng nghiêng đầu, nghĩ tới tính cách của Tần Sơ, cố lý giải.
Cậu ta liếc nhìn vết đỏ trên mặt Tần Sơ, tò mò hỏi “Chả có nhẽ là bị Lộ Đồng đánh?”
Khóe miệng Tần Sơ hơi nhếch lên một chút.
Thật ra thì không thể xem là bị Lộ Đồng đánh được.
Sáng nay hắn với Tần Thập Ngũ đều bị té ngã xuống giường, vết đỏ trên mặt hoàn toàn là va đập do té ngã mà thôi.
Sáng sớm Lộ Đồng rời khỏi giường đã vô cùng tức giận, hai ba con bị đá xuống giường, sau khi tự mình bực tức thì không dám hó hé câu nào, ngoan ngoãn kéo nhau đi đánh răng rửa mặt, mãi tới khi Tần Sơ đến lớp học rồi, hắn mới bỗng nhiên nhận ra: Mắc gì mình phải sợ anh ta chứ?
Mà sợ Lộ Đồng thì sao, bộ không được sợ vợ sao?
Kỷ Nhượng đang muốn nói gì đó với Tần Sơ, ở bên ngoài cửa lớp học bỗng nhiên xôn xao một trận.
Cậu ta vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy cô Triệu dẫn theo một nữ sinh đứng ở cửa lớp.
“Ai vậy ta?”
Nữ sinh đứng trước cửa lớp kia, khí chất xuất chúng, tướng mạo cực phẩm.
Chỉ là đứng ở cửa thôi đã thu hút không ít ánh mắt của các nam sinh trong lớp.
Trong đó bao gồm cả Tần Thập Ngũ.
“Douma!” Tần Thập Ngũ không thể tin nổi bật ra một câu chửi.
Lâm Tiểu Miên hỏi “Cậu quen cô ấy sao?”
Cô Triệu đứng ở cửa lớp nói với A Mễ vài câu, sau đó đưa nữ sinh kia vào trong lớp.
Tần Thập Ngũ không chớp mắt chăm chú nhìn cô gái kia.
Nguyên nhân không vì gì khác, bởi vì nữ sinh này chính là Khúc Mộ Dao………cô nhỏ của cậu.
Lần trước tạm biệt ở cổng trường, Tần Thập Ngũ gần như đã quên mất cô nhỏ của cậu, chẳng ngờ tới Khúc Mộ Dao lại nhanh như vậy xuất hiện ở trong tầm mắt của cậu.
“Cô gái này….” Tần Thập Ngũ nuốt nước bọt “Là em gái của Tần Sơ”
Ngòi bút của Lâm Tiểu Miên dừng lại, kinh ngạc nói “Em gái Tần Sơ? Sao cậu biết?”
Tần Thập Ngũ cũng không thể nói thật ra bản thân cậu xuyên không tới từ mười sáu năm sau được, Tần Sơ là ba của cậu, dĩ nhiên cậu biết cô gái kia là em gái của hắn, bởi vì dựa theo thân phận trưởng bối, cậu còn phải gọi Khúc Mộ Dao một tiếng cô nhỏ.
“Lần trước thấy ở trước cổng trường” Tần Thập Ngũ bối rối nhìn Khúc Mộ Dao.
Lâm Tiểu Miên dùng ngòi bút chống cằm “Cậu nói vậy mình mới nhớ, hèn gì mình thấy quen quen”
Tần Thập Ngũ quay đầu lại “Cậu cũng gặp rồi?”
Cậu nhớ rõ, lần trước ở cổng trường không có nhiều người lắm mà.
Lâm Tiểu Miên lắc đầu “Không, mình thấy trên diễn đàn trường cơ”
Cô nói như vậy, Tần Thập Ngũ mới nhớ ra.
Đúng rồi, Nhất Trung còn một cái diễn đàn trường nữa.
Cái diễn đàn này cậu cũng không xa lạ gì, thành thật mà nói, nó đã kiên trì tồn tại đến mười sáu năm, hơn nữa còn được nâng cấp năm lần, mãi đến khi sau này Tần Thập Ngũ đi học ở Nhất Trung, diễn đàn này vẫn còn tồn tại.
Hơn nữa lúc đó, cậu còn là fan cứng của diễn đàn….thường xuyên đi comment dạo trên khắp diễn đàn.
Tính hóng hớt của học sinh Nhất Trung mười sáu năm như một, rảnh rỗi không có việc gì làm, mỗi ngày đều lên diễn đàn bàn luận, hóng hớt các loại tin tức.
Lâm Tiểu Miên tiếp tục nói “Có điều trong topic đó không có nói cô ấy là em gái của Tần Sơ, chỉ nói chuyện cô ấy đã hất đổ trà sữa của Trần An Kỳ thôi. Từ sau vụ đó, lâu rồi Trần An Kỳ cũng không tới tìm Tần Sơ nữa.”
Tần Thập Ngũ nhớ lại, hình như đúng là như vậy.
Ngoại trừ Trần An Kỳ ra, có vẻ như Hà Viện Viện cũng bớt tới tìm Tần Sơ rồi, chẳng lẽ lần trước Khúc Mộ Dao đã quá kiêu ngạo khiến cho các cô dè chừng?
Hai mắt Kỷ Nhượng chăm chú nhìn Khúc Mộ Dao, tấm tắc cảm khái “Đúng là mỹ nữ, trường Nhất Trung chúng ta thiếu cái gì chứ không thiếu trai xinh gái đẹp nhờ”
Từ Hướng Sơ, ủy viên truyền thông lớp 10-12, ngồi cách đấy hai chỗ hỏi “Ai vậy ta? Nhìn cô Triệu thì có vẻ như đó là học sinh chuyển trường”
Kỷ Nhượng “Tháng 10 rồi mà vẫn còn học sinh chuyển trường?”
Từ Hướng Sơ nói “Liên quan gì, cô nàng chuyển trường này xinh vãi, không biết đã có bạn trai chưa. Chờ đã, hình như cô ta đang nhìn tao thì phải?”
Kỷ Nhượng sờ sờ cằm “Sao tao cứ thấy là đang nhìn tao ấy nhờ?”
A Mễ ở trên bục giảng thấp giọng nói “Hôm nay là đại hội thể thao, chiều nay em đi lấy sách mới thì để Tần Sơ dẫn em đi. Cô Triệu nói em ấy là anh trai của em đúng không? Về sau trong lớp có gì không hiểu em cứ tìm em ấy hỏi, hoặc là tìm lớp trưởng cũng được, là cô bé nhỏ con tóc ngắn đằng kia kìa.”
Khúc Mộ Dao quét mắt một vòng lớp, đa số mọi người đều khe khẽ nói nhỏ, đồng thời cũng trộm đánh giá cô.
A Mễ nói “Em xuống dưới ngồi trước đi, tan học thì tới sân thể dục nhé, hôm nay còn một ngày diễn ra đại hội thể thao đấy”
Khúc Mộ Dao gật đầu “Em ngồi đâu ạ?”
A Mễ vươn dài cổ nhìn một vòng, chỉ ngón tay “Ngồi cạnh Tần Sơ đi”
Tần Thập Ngũ không chớp mắt nhìn chằm chằm Khúc Mộ Dao, mãi đến khi cô đi đến ngồi xuống bàn phía sau lớp học.
Tần Sơ ngồi dựa bên trái cửa sổ, Khúc Mộ Dao ngồi ở rìa bên phải.
Hai người chẳng giao lưu với nhau một câu.
Tần Thập Ngũ âm thầm quan sát một lúc, đầu đầy hắc tuyến.
Cô nhỏ với ba mình……..hồi còn trẻ đối chọi gay gắt vậy luôn hả…..
Lâm Tiểu Miên kéo nhẹ góc áo Tần Thập Ngũ, nhỏ giọng nói “Hôm nay có phải cậu thi đánh bóng chuyền không?”
Tần Thập Ngũ không tập trung gật đầu.
Lâm Tiểu Miên nhét vào tay cậu hai cái bao cổ tay “Đánh bóng chuyền sẽ đau tay lắm đó, cậu nhớ mang bao cổ tay vào nha”
Tần Thập Ngũ tỉnh lại, bỗng nhiên nói “Hôm nay Tần Sơ cũng thi chạy bền 1500 mét phải không?”
Lâm Tiểu Miên tự hỏi một chút, mở bài đăng ra, đặt điện thoại trước mặt Tần Thập Ngũ “Hình như là có”
Trên diễn đàn trường, mọi người đã sôi nổi thảo luận rầm rộ một lượt rồi.
Mới sáu giờ sáng, đã không ngừng có người mở topic dò hỏi, hôm nay Tần Sơ chạy 1500 mét ở đâu.
Diễn đàn trường Nhất Trung hoàn toàn mở công khai, không ngừng có học sinh Nhất Trung truy cập vào thảo luận mà còn có cả học sinh trường ngoài cũng trà trộn vào trong.
Hơn nửa đại hội thể thao của Nhất Trung cũng được tổ chức bán công khai, thời điểm này, trường học không kiểm soát quá nghiêm ngặt như bình thường, có rất nhiều học sinh ở các trường liên kết với Nhất Trung cũng trèo tường lén lút vào đây chơi.
Trên diễn đàn ngoại trừ thảo luận về hành trình đại hội thể thao của Tần Sơ, thỉnh thoảng có chèn vào mấy topic về Lộ Đồng.
Tần Thập Ngũ lúc này mới nhớ ra, hôm nay Lộ Đồng cũng thi chạy cự li dài.
Có điều sáng nay lúc anh tỉnh dậy, sắc mặt có vẻ không được tốt cho lắm?
Lộ Đồng vốn có bệnh hạ đường huyết bẩm sinh, màu môi rất nhạt, sáng nay lúc rời giường, hai chân anh đều mềm nhũn rõ ràng.
…………Trạng thái như thế này, làm sao chạy cự li dài được đây?
Topic ở trang đầu diễn đàn đều toàn tiếng thét “A a a a a a” chói tai.
Lướt xuống dưới, còn có hiện trường dạy học của nội bộ học sinh Nhất Trung, chỉ cách cho học sinh trường ngoài, làm sao tận dụng cơ hội để chui vào trường Nhất Trung dưới mí mắt của thầy Hà giám thị, thưởng thức cảnh giáo thảo chạy cự li dài.
Từ loa phát thanh vang lên tiếng nhạc, ủy viên thể thao Cốc Khải Phi tập hợp các học sinh tham gia đi về phía sân thể dục.
Tần Thập Ngũ đứng lên, theo bản năng cố đuổi kịp bước chân Tần Sơ.
Chẳng ngờ nửa đường bị Khúc Mộ Dao túm lấy được cổ áo.
“Này”
Tần Thập Ngũ rụt cổ áo, quay đầu lại nhìn Khúc Mộ Dao.
“Cậu là đứa con Tần Sơ nhặt được đấy hả?”
Tần Thập Ngũ chớp chớp.
Xem ra trước khi Khúc Mộ Dao đến trường, đã dò hỏi rõ ràng được toàn bộ mối quan hệ của Tần Sơ trong trường học rồi.
Tần Thập Ngũ hay đi chung với Tần Sơ, mấy người chơi chung với bọn họ đều biết, Tần Thập Ngũ hay nửa thật nửa giả mà gọi Tần Sơ là “Ba”. Đây vốn không phải là chuyện gì to tắt, dù sao thì đa số nam sinh trung học đều muốn làm ba của bạn học mình, chỉ là khi bị Khúc Mộ Dao nói ra như vậy, Tần Thập Ngũ có cảm giác như bị cô nhỏ của cậu nhìn thấu vậy.
Mười sáu năm sau, người có quan hệ tốt nhất với cậu chính là Khúc Mộ Dao.
Lúc đó Khúc Mộ Dao nào có dữ dằn ghê gớm giống như bây giờ, trong trí nhớ của Tần Thập Ngũ, cô nhỏ của cậu cực kỳ dịu dàng với cậu.
Dù sao xuất phát từ nhiều lần dẫm lên vết xe đổ, Tần Thập Ngũ không còn tin tưởng mù quáng Khúc Mộ Dao như trước nữa, cậu phát hiện……..lời của cô nhỏ cậu nói chẳng có mấy câu là thật!
Tần Thập Ngũ ngay thẳng nói “Cô nhỏ!”
Khúc Mộ Dao sửng sờ.
Tần Thập Ngũ nói “Cô là em gái của Tần Sơ, vậy chẳng phải là cô nhỏ của tôi sao”
Khúc Mộ Dao cười nói “Cậu bị nghiện chơi trò nhận người thân rồi à? Nhưng tôi thì không có hứng thú chơi với cậu đâu. Tôi hỏi cậu, lớp của Lộ Đồng ở đâu?”
Lúc này tới lượt Tần Thập Ngũ sững sờ “Cô hỏi thăm Lộ Đồng làm gì?”
Khúc Mộ Dao cười lạnh “Không phải cậu gọi tôi là cô nhỏ sao, tôi tìm cho cậu một người dượng được không?”
Tần Thập Ngũ: Nà ní?
Cậu dại ra tại chỗ.
Một hồi lâu sau, Tần Thập Ngũ mới lấy lại tinh thần, trong đầu giống như xảy ra vụ nổ Big Bang, đại não của cậu sau khi bị biến thành từng mảnh nhỏ mới bắt đầu từ từ ghép lại một lần nữa.
…….Dượng……….là có ý gì?
Khúc Mộ Dao là cô nhỏ của cậu, bây giờ cô nhỏ nói muốn tìm dượng cho cậu, việc này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, cô cậu xinh đẹp thế cơ mà, tìm dượng cho cậu cũng không có gì đáng trách, thế cho nên, tìm tới tìm lui, cô nhỏ của cậu quyết định, chọn mẹ của cậu làm dượng, như vậy có nghĩa là………
………Gặp quỷ rồi…….
Tần Thập Ngũ trong nháy mắt hóa đá.
Biểu cảm trên mặt cậu đều nứt hết cả ra rồi.
………Đúng là con mẹ nó gặp quỷ mà.
Douma!
Bây giờ cậu đã biết tại sao Khúc Mộ Dao lại đối đầu với ba của cậu như thế!
Điều này có ý gì? Đây là phim truyền hình Mary Sue cẩu huyết hai huynh muội tranh giành một nam nhân sao?
Hóa ra cậu không biết quá khứ mười sáu năm trước còn xảy ra một chuyện lớn đến như vậy? Sao cậu lại chưa từng nghe Khúc Mộ Dao nói qua bao giờ!
Douma!
Cực kỳ muốn bùng cháy!!!
Quá đáng, chuyện này mà Khúc Mộ Dao không kể cho cậu nghe!!!
Khúc Mộ Dao giơ năm ngón tay quơ quơ trước mặt cậu “Cậu ngẩn ngơ cái gì vậy?”
Tần Thập Ngũ hoàn hồn, kinh ngạc tới ngây người “Cô đang nghĩ tôi đang đờ ra sao, tôi đang bị chấn động thần kinh đấy! Cô tìm Lộ Đồng làm gì? Lộ Đồng người ta là Alpha đó cô biết không, bây giờ đâu có thịnh hành A x A đâu!!”
Khúc Mộ Dao nói “Thế thì đã sao?”
Dù sao cô cũng không phải thực sự thích Lộ Đồng.
Chỉ là bất kể những thứ gì có liên quan đến Tần Sơ thì cô đều muốn giành lấy, chọc cho Tần Sơ tức chết mới thôi.
Có điều, nhìn thấy phản ứng này của Tần Thập Ngũ, Khúc Mộ Dao có vẻ như đã xác nhận được điều gì đó, cô tỏ ra thích thú “Nói như vậy, Tần Sơ thực sự thích anh ta?”
Tần Thập Ngũ nghẹn ngào nói “Liên quan gì!”
Khúc Mộ Dao ngoắc ngoắc ngón tay, theo như quan sát của cô, gần đây người hay đi cùng với Tần Sơ nhất chính là Tần Thập Ngũ, chỉ cần dụ được cậu ta khai ra thì hơn một nửa đều là sự thật.
Cô nói “Nếu không thích Lộ Đồng vậy cậu căng thẳng như thế làm gì? Không phải cậu đang bất bình thay cho Tần Sơ sao?”
Tần Thập Ngũ nhìn trái nhìn phải một lượt, nghiến răng nói “Cô đã biết mà còn muốn làm bậy! Chưa từng nghe qua câu không được trêu ghẹo vợ của anh trai sao!”
Khúc Mộ Dao nói “Chưa từng nghe qua”
Cô dừng lại một chút “Tôi có một câu này cậu muốn nghe không”
Tần Thập Ngũ vừa đi vừa tức giận “Cô nói đi!”
Khúc Mộ Dao cười híp mắt nói “Không gì ăn ngon bằng sủi cảo, không gì chơi sướng bằng chị dâu”
(Không gì ăn ngon bằng sủi cảo, không gì chơi sướng bằng chị dâu: Câu này bắt nguồn từ một ghi chép lịch sử, khi Hồng quân Liên xô sang Trung Quốc đánh chiếm đã ăn sủi cảo, sau đó trắng trợn cưỡng hiếp phụ nữ đã có chồng ở Đông Bắc, bọn chúng gọi họ là chị dâu. Sau này Hồng quân Liên xô ở Đông Bắc chỉ hứng thú với việc ăn sủi cảo và chơi chị dâu. Câu này ngày nay được dùng với nghĩa rất bẩn.)
Tần Thập Ngũ: = 口 =!!!!
Cô nhỏ! Cô tỉnh táo lại một chút đi mà!!!
Cô với mẹ con không có kết quả đâu!!!
Mãi đến khi mọi người đều tới sân thể dục hết, Tần Thập Ngũ vẫn còn chưa phục hồi lại tinh thần sau trận tập kích bom hạt nhân.
Cậu không thể nào tưởng tượng được, chí hướng của cô nhỏ cậu khi còn trẻ không phải là trở thành cô nhỏ của cậu, mà là….hic….ba của cậu?
Tần Sơ ngồi xuống, quay đầu nhìn Tần Thập Ngũ, dùng chân đá một cái “Sao vậy? Ủ rũ cụp đuôi”
Tần Thập Ngũ giống như con mèo héo hon, liếc mắt nhìn Tần Sơ một cái.
Tần Sơ đang ngồi ở trên ghế khán đài, vừa mới đến đã trêu hoa ghẹo nguyệt hấp dẫn không ít ánh mắt của các nữ sinh. Ngoại trừ khối lớp 10 còn có khối lớp 11.
Nhân khí thực sự là đỉnh lưu, khiến cho người ta phải ghen tỵ.
Tần Thập Ngũ nhìn mặt hắn, thở dài, nghĩ thầm: Mình ủ rũ cụp đuôi sao? Đây là lúc mình nên ủ rũ cụp đuôi sao? Mình con mẹ nó còn không phải vì cái ông ba kia mà rầu thúi ruột à! Bà xã sắp bị em gái cướp đi, còn ở đây biểu diễn khổng tước xòe đuôi!
(Khổng tước xòe đuôi: chim công thường hay xòe đuôi vào mùa sinh sản chính của chúng. Chim công trống thường xòe rộng bộ đuôi lộng lẫy để thu hút chim công cái)
Tần Sơ suy tư gì đó, nói “Có phải mày muốn gặp Lộ Đồng không?”
Tần Thập Ngũ vẫn rầu rĩ không vui.
………..Sáng nay cậu mới bị Lộ Đồng đánh, cậu có bị M đâu, mới đó đã chạy tới tìm chết làm gì.
Chỉ là tự nhiên Tần Sơ lại hỏi câu này nghe cứ kỳ kỳ.
Tần Thập Ngũ khẩu trực tâm nhanh, trực tiếp mở miệng “Ba muốn đi gặp người ta thì cứ nói thẳng đi, đừng có lấy con ra làm cái cớ”
(Khẩu trực tâm nhanh: có nghĩa là lời nói thẳng, nhưng chưa có suy nghĩ gì đã nói ra rồi)
Tần Sơ ngưng lại một chút, nửa ngày mới mở miệng “Tao không có”
Hắn lại suy nghĩ trong chốc lát, nói “Có phải hôm nay anh ta cũng chạy bền 1500 không?”
Chạy bền 1500 mét ở Nhất Trung chỉ chia thành tốp chạy chứ không chia theo lớp.
Buổi sáng nay có thể dựa vào quan hệ để hỏi thăm việc chia tốp, nghe được chuyện này, lỗ tai cún con của Tần Thập Ngũ dựng lên.
Lớp 11-1 đã bước ra, Lộ Đồng mỏi mệt lắc đâu, đến chỗ điểm danh và kiểm tra vận động viên để lấy bảng số của mình.
Dáng vẻ xinh đẹp của anh vô cùng dễ thấy ở trong đám người, Tần Sơ gần như liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy anh.
Thật ra vốn dĩ là không nhìn thấy.
Tuy rằng Lộ Đồng hiển nhiên là rất xinh đẹp, nhưng trước đó, ở trong mắt Tần Sơ, anh với những nam sinh khác trong trường không có gì khác biệt. Nếu có gì đó khác nhau thì cũng chỉ là gương mặt này.
Nhưng bây giờ thì lại khác.
Sân thể thao của Nhất Trung cũng giống như hết thảy những sân thể thao khác.
Nếu Lộ Đồng đứng ở một nơi nào đó, thì nơi đó bỗng nhiên sẽ trở nên khác lạ, giống như nó được làm mới một lần nữa vậy………
Cảm giác này vô cùng mơ hồ, nhưng cũng vô cùng kỳ diệu, cho tới nay, Tần Sơ vẫn không thể hiểu rõ được nó.
Tần Sơ nghĩ ra cho cậu một ý kiến “Mày đi mua ít kẹo lại đây”
Tần Thập Ngũ đưa mắt nhìn khoảng cách từ sân thể dục tới quầy bán đồ vặt, vẻ mặt đau khổi nói “Xa dữ vậy!”
Huống hồ, bây giờ các lớp đều đã vào chỗ.
Thành viên ban kiểm tra kỷ luật của hội học đã sớm nhận thẻ bài và đứng ở lối ra vào của sân thể thao. Bây giờ nếu muốn tự do ra vào thì phải có thẻ chứng nhận, hoặc là đến lớp của mình xin chủ nhiệm phê duyệt giấy phép ra vào.
Cô Triệu là người vô cùng keo kiệt, một ngày chỉ có thể phê duyệt tối đa mười tờ giấy phép, hơn nữa Tần Sơ và Tần Thập Ngũ ở trong lớp thuộc thành phần lươn lẹo, bị ma bịt mắt mới phê duyệt cho bọn họ.
Có điều, nếu ban kiểm tra kỷ luật của hội học sinh nhìn thấy Tần Sơ cũng sẽ không cố ra sức ngăn cản.
Dù sao ở trong trường Tần Sơ hung hăng có tiếng, ai cũng không dám động vào hắn.
Tần Thập Ngũ cầm thẻ học sinh trong tay, nhớ tới tình trạng của Lộ Đồng, rất không yên lòng “Được rồi! Chuyện gì cũng tới tay con!”
Tần Sơ hỏi “Mày ra được không?”
Tần Thập Ngũ sờ sờ cái mũi “Con có thể từ đống cỏ đó nhảy ra ngoài”
Tần Sơ “Sau đó té gãy chân vào phòng y tế?”
Tần Thập Ngũ:…….
“Vậy phải làm sao bây giờ? Con không có chứng nhận ra vào”
Tần Sơ chỉ chờ cậu nói những lời này, lập tức tiếp lời “Tao cùng đi với mày ra ngoài”
Tần Sơ vừa mới đi, Khúc Mộ Dao đã túm lấy Tần Thập Ngũ “Đi đâu vậy?”
Cùng lúc đó, Kỷ Nhượng bỗng nhiên lên tiếng “Tần Sơ, có người lạ tìm”
Khúc Mộ Dao ngẩng đầu nhìn qua, bên dưới khán đài, có một Omega không mặc đồng phục học sinh Nhất Trung đứng yên ở đấy.
“Hoàng Niệm? Sao cậu ta lại tới đây?”
Tần Thập Ngũ hỏi “Cô quen hả?”
Cậu cũng nhìn thấy Omega đến tìm Tần Sơ ở bên dưới khán đài…….là một nam sinh thoạt trông có vẻ gầy yếu.
Khúc Mộ Dao nói “Không quen, mẹ kế của cậu đó”
Tần Thập Ngũ xù hết lông lên “Mẹ kế cái gì! Không đúng, làm sao cô biết được mẹ tôi là ai, cô đừng có mở miệng là đòi kiếm mẹ kế cho tôi!”
Khúc Mộ Dao cười nói “Tần Sơ không phải là ba cậu sao, vậy Hoàng Niệm không phải mẹ kế của cậu thì là ai?”
Tần Thập Ngũ ghét bỏ nói “Tôi căn bản không có quen biết cậu ta được chưa”
Cậu xa xa nhìn thoáng qua Hoàng Niệm, cái khác không nói, chỉ với tướng mạo như vậy mà đòi làm mẹ kế của Tần Thập Ngũ cậu sao?
Nằm mơ đi!
Mẹ ruột chính quy của cậu là đại mỹ nhân được nhân dân cả nước từng phiếu một bầu chọn ra, số người ủng hộ đứng xếp hàng xung quanh Nhất Trung mười vòng vẫn còn không hết, thời điểm nổi tiếng nhất được quốc dân độ cao tới mức khiến người ta phải đỏ cả mắt, khắp phố lớn ngõ nhỏ đều là tên của mẹ cậu.
Chỉ dựa vào khuôn mặt đó thôi đã bạo hồng khắp nơi được chưa!
Tần Thập Ngũ đắc ý mà nghĩ thầm: Nếu không bản soái ca có thể trông đẹp trai đến mức này sao? Còn không phải nhờ vào gen ba mẹ tốt………tuy rằng cũng có một phần phải dựa vào nỗ lực của bản thân mới có thể sinh ra đẹp trai như vậy!!!
Khúc Mộ Dao nói “Không phải cậu là con của Tần Sơ sao, sao lại không biết Hoàng Niệm?”
Tần Thập Ngũ vốn cho rằng Tần Sơ sẽ không quan tâm tới người kia, ai ngờ sau khi Kỷ Nhượng nói câu “có người ngoài tìm”, ba cậu đi xuống dưới thật luôn.
………..Sao lại như vậy chứ?
Khúc Mộ Dao nói “Mẹ cậu đâu, cái cô tên là Hàn Thải Anh đó. Tôi nói có thể cậu không biết, cô ta chính là bạch nguyệt quang của Tần Sơ đấy, cậu có hiểu bạch nguyệt quang là gì không?”
Tần Thập Ngũ phỉ nhổ nói “Không biết, tôi chỉ biết Tần Sơ là đồ nam nhân nông cạn chỉ biết nhìn mặt thôi!”
Hơn nữa, trên thế giới này, người đẹp hơn Lộ Đồng vẫn chưa được sinh ra đâu.
Khúc Mộ Dao phổ cấp tri thức cho cậu, nói “Mẹ nhỏ này của cậu chính là nốt chu sa của Tần Sơ đấy. Là tiểu tình nhân của hắn ở nước ngoài, Tần Sơ còn vì cậu ta mà chiến tranh lạnh mấy lần với Hàn Thải Anh”
Tần Thập Ngũ thật sự không biết ba cậu ở nước ngoài đã làm gì, có điều, dựa theo những hiểu biết gần đây nhất của cậu đối với Tần Sơ, cậu quả quyết là Tần Sơ không thể nào làm ra chuyện kinh động như vậy được.
Làm ơn đi, ông ba này của cậu chỉ là một tên hoa khổng tước cuồng tự luyến mắc bệnh trung nhị chỉ biết yêu mỗi bản thân mình thôi mà!
Còn mẹ kế, mẹ nhỏ cái gì……..có nói Tần Thập Ngũ cậu cũng không tin đâu.
Ở nước ngoài, Khúc Mộ Dao không học chung trường với Tần Sơ.
Có điều, những phú nhị đại như bọn họ ở nước ngoài đều cùng trong một vòng, cho dù là người chưa từng nhìn thấy Tần Sơ, cũng đã từng nghe qua cái tên Tần Sơ.
Tần Sơ không giống với những Thái tử gia khác trong vòng, theo lý mà nói, hắn hẳn phải là Thái tử gia trong đám Thái tử, dù sao về mặt sinh hoạt cá nhân của hắn cũng sạch sẽ hơn so với những kẻ khác, mỗi ngày hắn ngoại trừ ôm đàn violon thì chính là ôm cái ván trượt của hắn, tựa hồ như không hề có hứng thú với cả nam lẫn nữ.
Duy nhất từng có một đoạn tin đồn yêu đương, ngoại trừ Hàn Thải Anh cùng lớn lên với hắn, thì còn lại chính là Hoàng Niệm này.
Khúc Mộ Dao thuận miệng nói “Hoàng Niệm này cũng thật là kỳ lạ, không biết làm sao lại quen được Tần Sơ. Cậu ta không ở trong vòng với chúng tôi, cậu ta sinh ra thuần khiết, thành tích tốt, tự mình ra nước ngoài vừa học vừa làm. À, nhớ rồi, hình như là quen biết Tần Sơ ở nhà ăn, cậu ta là người phục vụ, có vẻ đã sớm chuẩn bị để quyến rũ Tần Sơ rồi”
Tần Thập Ngũ nói “Còn có chuyện như vậy sao?”
Khúc Mộ Dao “Lãng mạn không? Nếu không lãng mạn như thế thì tôi không thèm nghe ngóng đâu.”
Nghèo khổ nhưng thiện lương, cô bé lọ lem nội tâm kiên định gặp được phú nhị đại đẹp trai có tiền có thế.
Ở trong vòng của bọn họ, lan truyền thành một câu chuyện cổ tích.
Khúc Mộ Dao nói “Tôi nghe nói Hàn Thải Anh về nước, thế mà lúc này Hoàng Niệm cũng đuổi theo về nước, cậu ta không đi học à? Hay là tính về nước học tiếp cấp ba? Hoàn cảnh gia đình cậu ta ủng hộ cho cậu ta về nước sao?”
Tần Thập Ngũ nhấp nhổm không ngồi yên, một hồi cũng đứng thẳng người lên, từ trên khán đài chạy xuống.
Hoàng Niệm chào hỏi “A Du, đã lâu không gặp”
(Jian: lại nhắc lần nữa là thằng Tần tên ở nhà là Hữu Du =)))) sao tuôi cứ thấy cái tên này mắc cười kiểu gì ấy =)))))
Tần Sơ “Cậu về nước sao?”
Hoàng Niệm “Trong nhà có chuyện nên phải trở về, đi ngang qua Nhất Trung, nghe bạn bè nói cậu chuyển đến đây học nên tới nhìn cậu một chút”
Tần Sơ “Ừ”
Hai tay hắn cho vào túi, miễn phí đứng cho Hoàng Niệm nhìn một lát, sau đó nói “Nhìn xong chưa?”
Hoàng Niệm cười một tiếng “Nhìn xong rồi. Tối nay cậu rảnh không, đã lâu không gặp, cùng nhau ăn một bữa đi”
Cậu ta ngưng lại, nói “Yên tâm, tôi có tiền, có thể mời cậu được”
“Ngại quá!” Tần Thập Ngũ chen vào “Tối nay Tần Sơ có hẹn rồi, không rảnh”
Hoàng Niệm nhìn Tần Thập Ngũ đột nhiên nhảy ra giống như con khỉ đá, rồi lại nhìn sang Tần Sơ, giống như muốn được giới thiệu.
Tần Thập Ngũ nói “Không thân không quen, không cần phải giới thiệu. Chúng tôi còn có việc, cậu không phải học sinh Nhất Trung đúng không, lát nữa người trong trường sẽ tới đuổi cậu đi đó, khuyên cậu mau đi nhanh đi”
Hoàng Niệm cảm thấy Tần Thập Ngũ có địch ý với mình, cậu ta có chút không thể hiểu được: Lần đầu tiên mình gặp cậu ta, tại sao cậu ta lại có ý đối địch với mình lớn như vậy?
“Ngày mai được không? Có điều, tối nay cậu hẹn ai vậy? Bạn cậu sao?” Hoàng Niệm ngẩng đầu, trực tiếp hỏi Tần Sơ.
Khiến cho Tần Thập Ngũ bối rối, Tần Sơ tối nay hẹn ai được đây?
“Có!” Tần Thập Ngũ vội vàng cướp lời, đáp “Lộ Đồng hẹn cậu ta đó!”
Tần Sơ nhíu mày “Mày thay anh ta hẹn à?”
Bản mặt than kia của Lộ Đồng, cộng thêm cái tính lạnh lùng đó, có thể hẹn hắn sao? Mặt trời hôm nay mọc ở đằng Tây à.
“Không phải. Anh ấy hẹn đó, anh ấy hẹn đó” Tần Thập Ngũ căng thẳng nói.
Hoàng Niệm để ý, trên mặt Tần Sơ có vết đỏ.
Hiển nhiên là bị người ta đánh.
Trong lòng cậu ta vô cùng kinh ngạc, thân phận của Tần Sơ là gì chứ, không khó đoán, lúc ở nước ngoài, mỗi lần Tần Sơ ra khỏi cửa đều có bảo tiêu bên trong ba lớp bên ngoài ba lớp, hơn nữa, hắn lại rất ít giao du với đám con nhà giàu, có thể nói là, không có bạn bè gì cả.
Tuy rằng Hoàng Niệm có chút quan hệ với hắn, nhưng cũng không dám quá mức tiếp cận Tần Sơ. Ngoại trừ cậu ra, những người khác đều như nhau, càng biết rõ tính tình của Tần Sơ, càng không dám dễ dàng tới bắt chuyện.
Hắn khiến cho người khác cảm thấy rất khó gần.
Đương nhiên, phải trừ cả đám học sinh trung học ngu ngốc như bọn Kỷ Nhượng nữa, học sinh trung học trong nước đặc biệt có tính trượng nghĩa. Chính là, mặc kệ mày ở bên ngoài là cái gì, chỉ cần mày cùng lớp với bọn tao thì chúng ta chính là hảo huynh đệ, hảo bằng hữu, mọi người đều có thể làm ba của nhau, cùng nhau đánh game, cùng nhau tán gái, cùng nhau gian lận trong thi cử, cho dù có là Tần Sơ thì cũng như người bình thường thôi.
Thân phận Thái tử gia là cái gì, có ăn được không? Ai thèm quan tâm tới cái này chứ!
Thế nên, hắn ở trong nước, ngược lại thấy thoải mái hơn nhiều.
Có điều……….Hoàng Niệm âm thầm suy nghĩ, cho dù người trong nước không biết bối cảnh của hắn, nhưng cũng không đến mức có thể đánh hắn chứ.
Tần Sơ sao lại về nước, còn bị người ta đánh nữa?
Trong nước có ai có thể động thổ trên đầu vị Thái tử gia này chứ?
Hoàng Niệm nói “Bọn Chung Vũ Bình cũng về nước, muốn tôi tới hẹn cậu khi nào mọi người cùng nhau đi ăn bữa cơm. Cậu xem khi nào rảnh thì đi nhé, bọn tôi chờ cậu đó”
Tần Thập Ngũ nghe thấy cái tên Chung Vũ Bình này, hơi có chút ấn tượng.
Hình như là một người bạn của ba cậu, mười sáu năm sau, người này chính là phó tổng phụ trách kỹ thuật của Hoàn Vũ.
Tần Thập Ngũ âm thầm phỏng đoán nói: Bạn bè của Tần Sơ ở nước ngoài không phải chỉ còn sót lại nhóm con nhà giàu này sao?
Hoàng Niệm nhịn không được hỏi “Mặt cậu sao vậy? Có nặng không?”
Nhìn tư thế, giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng, có vẻ rất quan tâm tới Tần Sơ.
Tiếng chuông cảnh báo trong lòng Tần Thập Ngũ vang lên “Gì đây! Liên quan tới cậu sao!”
Hoàng Niệm:……..
Tần Thập Ngũ tức giận bất bình nói xong, dư quang đuôi mắt đảo qua, liền thấy được Lộ Đồng.
Người kia đã từ quầy bán đồ vặt trở về, đồng phục to rộng khoác ở trên người anh, khiến cho người ta cảm thấy một vẻ đẹp rất mong manh.
Làn da Lộ Đồng vốn trắng trẻo, tính cách lại lãnh đạm, gương mặt hoàn mỹ xuất chúng, đi tới đâu cũng đều là tiêu điểm. Dường như anh sinh ra là để trở thành minh tinh, gương mặt này nếu không gia nhập vào giới giải trí kiếm cơm thì thực sự rất là đáng tiếc, sẽ có một tỷ ba trăm triệu nữ sinh mất đi một thần tượng tuyệt vời như thế.
Tần Thập Ngũ nhìn thấy anh, giống như cún con nhìn thấy chủ nhân, ngúc nguẩy cái đuôi vui sướng chạy tới.
Cậu vẫy tay “Lộ Đồng!”
Lộ Đồng cầm trong tay hai bịch kẹo, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy cái đuôi cún con của Tần Thập Ngũ vẫy vẫy rất vui vẻ.
Hoàng Niệm theo ánh mắt của Tần Thập Ngũ nhìn qua, liền nhìn thấy một thiếu niên dáng người cao gầy, lập tức kinh vi thiên nhân, nửa ngày trong đầu cũng không nghĩ ra được từ tiếng Trung nào để hình dung, chỉ là trực quan cảm giác được sự tinh xảo và xinh đẹp của người kia.
(Kinh vi thiên nhân: ý chỉ là phi thường kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào đó, nghĩ đến chỉ có thần tiên mới có thể như thế.)
Lộ Đồng nhìn thấy Tần Thập Ngũ, đồng thời nhìn thấy được vết thương trên mặt Tần Thập Ngũ, trong lòng cũng mềm đi một chút.
Tức giận của buổi sáng nay khi rời giường bây giờ đã hoàn toàn biến mất sạch sẽ.
“Mặt còn đau không?” Anh đi tới, thuận tiện hỏi.
Tần Thập Ngũ ngẩng mặt lên, vội vàng nói “Không đau!” Suy nghĩ một chút, lại sửa miệng “Không phải không phải, đau lắm đó!”
Tần Sơ nhìn thấy, kỳ quái nói “Sao anh không hỏi thăm tôi?”
Trong lòng Hoàng Niệm cả kinh, kinh ngạc nhìn Tần Sơ.
Dương như từ trước đến nay cậu ta chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Tần Sơ, cả con ngươi cũng có chút phóng đại lên.
Tần Sơ không hề nhận ra điều đó, còn đang mặt không biến sắc mà tranh giành tình cảm với Tần Thập Ngũ “Rõ ràng vết thương của tôi nặng hơn, anh ra tay ác quá đó”
Lộ Đồng khóe miệng nhếch lên, lạnh nhạt nói “Sao hả? Muốn tôi thổi cho cậu à?”
Tần Sơ sững sờ “Nếu anh đã đưa ra yêu cầu này thì cũng không phải không thể”
Lộ Đồng mặc kệ hắn, khí tức xung quanh anh vốn dĩ lành lành, nói được hai câu thì không muốn nhiều lời nữa.
Hoàng Niệm vô cùng kinh ngạc về thái độ của anh đối với Tần Sơ, do dự một chút muốn mở miệng tiếp lời.
Hoàng Niệm tính cách ôn nhu, chưa từng bị người ta cự tuyệt tiếp lời, chỉ tiếc là cậu ta vừa mới đến, cũng không hỏi thăm trước một chút về Lộ Đồng….. băng sơn mỹ nhân có tiếng ở trường Nhất Trung, đừng nói là cậu ta, ngay cả Tần Sơ cũng chẳng nể mặt mũi, càng không thể dừng lại nói chuyện hai câu với Hoàng Niệm.
Hoàng Niệm còn chưa nói ra lời đã bị băng lạnh xung quanh Lộ Đồng chặn lại.
Tần Sơ hoàn toàn bị Lộ Đồng làm lơ, ngồi một buổi sáng rốt cuộc không ngồi yên nữa “Lộ Đồng”
Hắn dừng lại một chút, liếc mắt nhìn Tần Thập Ngũ, đột nhiên nhanh trí, vô sư tự thông học được cách làm nũng “Thật sự đau lắm luôn đó, đau cả sáng nay rồi, anh không thể dịu dàng với tôi hơn một chút được sao?”
Tần Thập Ngũ:……… = 口 =! Móa! Thật không biết xấu hổ! Làm nũng với mẹ là đặc quyền của mình mà! Đây là lời thoại của mình! Ổng bắt chước mình nữa chứ!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT