Bận rộn suốt mấy ngày liền, cuối cùng Trình Nghị cũng dành ra được chút thời gian đến thăm Tiêu Chiến.
Đương nhiên, mục đích quan trọng hơn cả là ăn chực.
Gã biết rõ tay nghề của Tiêu Chiến, trước kia cứ ăn chực suốt, giờ có Vương Nhất Bác rồi, muốn ăn một bữa cơm do chính tay Tiêu Chiến nấu càng khó hơn, vì bữa ăn hôm nay, Trình Nghị đã nhịn đói cả một ngày.
Theo Vương Nhất Bác vào nhà, thấy ngay Tiêu Chiến đang làm tổ trên ghế sô pha xem phim thần tượng não tàn, tay ôm một túi khoai tây chiên lớn, phồng má nhai rồm rộp, thêm một con mèo béo nằm tựa trong lòng anh ngủ quên trời đất.
Dáng dấp đáng yêu cùng cực hôm ấy cùng với nhà thiết kế đại tài cẩn thận tỉ mỉ trong nhận thức của gã giống như hai người khác nhau vậy, gã không khỏi cảm thán một câu.
Tình yêu làm con người ta trì trệ.
Trình Nghị không hề mù quáng trong tình yêu, lăn lộn trong giới kinh doanh bao nhiêu năm, tự nhiên gã cũng hiểu được cái gì gọi là cầm lên được bỏ xuống được. Đúng là gã rất thích Tiêu Chiến, nhưng thấy anh và Vương Nhất Bác gắn bó như keo sơn, Trình Nghị tự biết mình không còn cơ hội nữa, đã buông bỏ những suy nghĩ không nên có rồi, chỉ còn lại tình anh em sướng khổ có nhau mà thôi.
Nhưng lúc nhìn thấy cả một bàn thức ăn như thế, bỗng dưng Trình Nghị hơi muốn khóc.
Bắp cải trộn gỏi, gà xé sợi, hành boa rô trộn đậu hũ, món duy nhất trông cũng tạm ổn là trứng xào cà chua.
"Tiêu Chiến! Mới ở nhà có mấy hôm thôi, sao tài nghệ nấu ăn của em bị "sập nguồn" hết rồi?"
"Không phải vấn đề tay nghề," Tiêu Chiến buồn cười đong đưa đôi mắt xinh đẹp liếc nhìn Vương Nhất Bác, "trong nhà chỉ còn một con dao chưa mài lưỡi, ngoài cắt đậu hũ thì cũng chỉ có thể băm cà chua, ồ, còn dưa chuột đập nữa, nếu anh muốn ăn thì để em đi đập."
"Đừng!" Vương Nhất Bác thần tốc nhảy bổ ra, "Em đã ăn dưa chuột đập ba ngày liền rồi, quả thực hơi bị ngán đó."
Tiêu Chiến hất cằm kháng nghị.
"Vậy em lấy dao ra đây cho anh đi! Đã nói với em cả ngàn lần rồi, anh không tự sát mà, em cứ không tin!"
"Ngưng!" Trình Nghị trợn trắng mắt, gắp một đũa thức ăn nhai như hổ đói, "Ngậm miệng lại hết, ngồi xuống ăn cơm!"
Trên bàn ăn, Tiêu Chiến nghiêm túc nhìn hai người còn lại.
"Mấy hôm nay ở nhà tôi đã suy xét kỹ càng rồi, có lẽ mọi chuyện là do Lily gây nên. Trước nay tôi rất ít khi liên lạc trực tiếp với khách hàng, những việc này đều giao cho cô ta làm cả, phải nói rằng trong tay cô ta nắm giữ toàn bộ bản thảo thiết kế hoàn thiện của tôi. Tôi đã phân tích những bằng chứng mà Frank đưa ra, đa phần đều là những bản thảo đã qua chỉnh sửa mà cô ta tự bịa là do khách hàng yêu cầu, bây giờ nghĩ lại, chính là để kéo dài thời gian cho Frank ra tay."
Trình Nghị và Vương Nhất Bác buông bát đũa xuống, nhìn nhau cười.
"Vương Nhất Bác, không phải cậu bảo Tiêu Chiến ngốc lắm à? Tôi thấy cũng được mà, chỉ đoán ra muộn hơn chúng ta một ngày thôi."
"Hả?" Đầu Tiêu Chiến đầy dấu chấm hỏi.
Vương Nhất Bác âu yếm vuốt tóc anh.
"Bọn em đang điều tra cô ta rồi, anh còn bỏ sót một việc, cô ta đã hack vào máy tính của anh, lấy cắp bản phác thảo của anh, đây là lý do vì sao mà có một phần nhỏ bản vẽ cô ta vẫn chưa nắm được, Frank cũng vậy."
Tiêu Chiến kinh ngạc mở to mắt.
"Hack máy tính của anh? Sao anh không biết?"
Trình Nghị nhấp một ngụm trà xanh.
"Vậy mới nói em ngốc, nếu không phải còn biết thiết kế chút đỉnh, thật tình không biết em làm được gì luôn đấy."
Tiêu Chiến hung dữ trừng Trình Nghị, cảm thấy tam quan của mình lại được đổi mới rồi.
Lúc theo đuổi mình thì nhìn thế nào cũng hợp mắt, giờ không theo đuổi nữa thì còn không bằng khúc gỗ mục, đúng là đàn ông!
Mắt thấy đĩa thịt gà xé đã sắp hết, Vương Nhất Bác cấp tốc giành lấy một miếng bỏ vào bát của Tiêu Chiến.
"Vấn đề bây giờ là, chúng ta không có bằng chứng Lily và Frank cấu kết, chỉ dựa vào mỗi việc đơn giản là cô ta ăn cắp bản thảo của anh thì không đủ sức thuyết phục."
Đôi mắt vừa sáng bừng của Tiêu Chiến giờ lại ảm đạm đi hẳn, anh rũ mi, lắc đầu tự trách.
"Tại anh vô dụng, quá khinh địch, mới để người ta lợi dụng được sơ hở lớn như vậy."
Vương Nhất Bác thấy mà xót xa, nhích đến bên cạnh ôm chặt anh vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành.
"Đừng nói vậy mà, anh Chiến, sự lương thiện của anh không có gì sai cả, sai là bọn chúng, chúng quá xấu xa!"
Trình Nghị rùng mình, cả người nổi da gà, điên cuồng châm biếm.
Ầy, tình yêu còn khiến con người ta ấu trĩ nữa, ấu trĩ level max!!!
Đêm đến, Tiêu Chiến ôm Kiên Quả thẫn thờ ngồi tựa bên cửa sổ, Vương Nhất Bác hết sức bất mãn với vị trí Center của Kiên Quả, tức tối đuổi nó về ổ ngủ, bản thân mình thì chiếm lấy vị trí trong vòng tay Tiêu Chiến, ngẩng đầu hôn chụt một cái lên nốt ruồi dưới môi anh.
"Lại đang nghĩ ngợi linh tinh gì nữa? Không ngoan gì hết!" .
||||| Truyện đề cử:
Cô Vợ Câm Của Trùm Mafia |||||
Tiêu Chiến vòng tay ôm lấy cổ hắn, đuôi mắt hấp háy nét cười.
"Không có, anh chỉ đang nghĩ mình thật may mắn, có người anh em tốt như Trình Nghị, còn có một bé bạn trai tốt như em nữa, tin tưởng, ủng hộ anh vô điều kiện, âm thầm làm rất nhiều chuyện cho anh."
Vương Nhất Bác trẻ con bĩu môi.
"Đương nhiên là vì em quá yêu anh Chiến rồi! Ai như gã Trình Nghị kia, hứ, quá nửa là mong anh kiếm thêm nhiều nhiều tiền cho gã thôi!"
"Hahahaha! Cái đồ nhỏ nhen này! Ghen với Kiên Quả, ghen luôn tới Trình Nghị!"
Cậu chàng được chiều càng sinh hư, ngả ngớn giơ tay định cởi cúc áo của Tiêu Chiến.
Nhưng bị Tiêu Chiến đánh rớt rồi.
"Còn chuyện này nữa, phải giải quyết rõ ràng."
"Gì?"
"Em nói với Trình Nghị là anh ngốc, nói lúc nào?"
"Không... không có, anh Chiến, anh nghe lộn rồi đó~"
"Ê! Anh chưa già tới mức mắt mờ tai điếc đâu nha! Những lời Trình Nghị nói hôm nay anh không bỏ sót một chữ nào hết á! Em đủ lông đủ cánh rồi nhỉ, dám nói anh ngốc cơ đấy!"
"Không phải đâu! Anh Chiến... cái đó là... yêu anh... yêu anh mà~"
"Yêu cái đầu em ấy! Anh khuyên em nên ngoan ngoãn thú nhận chịu phạt đi!"
"Được thôi... Phạt thế nào?"
"Hôm nay bỏ "trả bài"!!!"
"Aaaaaaa! Trình Nghị! Tôi nguyền rủa anh ế mốc ế meo suốt đời!!!"
Trông cho Tiêu Chiến ngủ rồi, Vương Nhất Bác nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa phòng lại, đi ra phòng khách, lướt danh bạ tới cái tên "Anh hai" rồi dừng lại thật lâu.
Ba năm nay, dù cho khởi nghiệp có khó khăn đến đâu, hắn vẫn chưa từng cầu cứu anh hai, cũng chưa bao giờ mượn danh nghĩa của tập đoàn Vân Sâm để tạo cơ hội cho mình.
Song...
Suy nghĩ một lúc, hắn nhẹ nhàng ấn nút gọi...