Vương Nhất Bác không biết mình thiếp đi từ khi nào, chỉ biết lúc tỉnh dậy từ trên sô pha đã là sáng hôm sau rồi, trên người đắp áo khoác da của Tiêu Chiến, bàn bên cạnh có đặt một túi giữ nhiệt, hội thoại quanh năm ghim trên đầu wechat xuất hiện một tin nhắn chưa đọc.

"Công ty có việc anh phải về xử lý, bữa sáng trên bàn hãy ăn nhân lúc còn nóng nhé."

Tin nhắn ngay bên trên đó, cũng là Tiêu Chiến gửi, chỉ có hai từ.

"Yêu em."

Thời gian gửi là ba năm trước.

Giờ phút này, hắn nhìn hai dòng tin nhắn nối liền nhau trong cùng một hội thoại.

Như chưa từng xa cách.

Dè dặt nhấn lên màn hình, gõ ra rồi lại xóa, cuối cùng cũng chỉ run run gửi đi được một câu "Xong việc ngủ một giấc đi, đừng để mệt quá."

Hắn dán mắt lên màn hình, nhìn dòng chữ "Đang nhập tin nhắn..." biến thành một chuỗi văn bản hiện lên.

"Em cũng vậy nhé."

Không có những lời ngọt ngào đường mật, không có từ ngữ thêm thắt văn vẻ, nhưng lại khiến Vương Nhất Bác yên lòng đến lạ, hắn biếng nhác vươn vai, đứng dậy lấy áo khoác da của Tiêu Chiến khoác bên ngoài áo hoodies của mình.

Ừm, vừa người thật đấy!

Xuất phát từ lòng tốt, Vương Nhất Bác vẫn vào phòng trong thăm Trình Nghị, trông trạng thái khá ổn định, sắc mặt cũng tươi tắn hơn nhiều, quan trọng là đã có sức gọi điện thoại kêu gào ầm ĩ rồi.

"Sao em không ở đây chăm anh! Anh vẫn là người bệnh đấy!...Đương nhiên anh biết em đang kiếm tiền cho anh, nhưng anh không muốn tiền!!! Anh muốn em... Uầy... đừng mắng anh mà được không? Anh im miệng là được chứ gì... Được rồi được rồi, em cứ làm việc tiếp đi, rảnh rỗi nhớ ghé qua thăm anh nhé."

Vương Nhất Bác kiên nhẫn nghe hết nội dung cuộc đối thoại, rồi mới lịch sự chào hỏi.

"Tổng giám đốc Trình, anh đã đỡ hơn chưa?"

Trông thấy hắn và chiếc áo khoác cực kì quen mắt trên người hắn, Trình Nghị kinh ngạc.

"Sao cậu Vương vẫn còn ở đây vậy?"

"Tôi chưa đi mà, hôm qua ở lại với thầy Tiêu, vào đây chào anh một tiếng, chúc anh sớm ngày bình phục."

Đại não của Trình Nghị chạy hết công suất, phân tích một loạt hàm ý trong câu nói này, trực giác báo cho gã biết, lần này gã đã gặp phải đối thủ rồi.

Về đến nhà, dỗ dành xong Kiên Quả hờn dỗi kháng cự hắn vì cả đêm hắn không về, Vương Nhất Bác thong dong thoải mái đi tắm nước nóng, rồi nằm dài trên giường mở Weibo, nghiêm túc viết một đoạn tin nhắn.

"Bạn nhỏ dạo này khỏe không? Mấy hôm nay anh em hơi bận, có nắm vững được bài học không? Thành tích kiểm tra có tiến bộ không? Mấy hôm nay Kiên Quả không nghe lời cho lắm, xấu tính cực kỳ, em phải giúp anh nghĩ cách đấy."

Bên kia nhoáng cái đã trả lời.

"Dạo này em cũng bận lắm, chuyển sang trường mới, mọi thứ đang làm quen dần, có điều tâm trạng em khá tốt, có phải anh bắt nạt Kiên Quả không? Nó ngoan như thế mà, còn lâu em mới tin nhé."

Vương Nhất Bác lắc đầu cười, vươn vai rồi xoay người đi ngủ.

Cậu bé có Weibo tên "X" này Vương Nhất Bác đã quen được vào ba năm trước.

Đó là quãng thời gian tối tăm u ám nhất của hắn, sự ra đi của Tiêu Chiến khiến cuộc sống vừa mới trở nên tươi đẹp bỗng chốc lại rơi vào bóng đêm vĩnh hằng. Một đêm khuya lái xe trở về, có con mèo con gầy nhom ngồi xổm trước cửa căn hộ của hắn, lần đầu hắn không thèm để ý đến, khinh bỉ thẳng tay nhốt nó ngoài cửa, nhưng mấy hôm liền sau đó, con mèo ấy vẫn trốn trong góc cửa nhà hắn.

Cuối cùng, hắn đành bế mèo con vào nhà.

Nhìn nó run lên lẩy bẩy, ánh mắt hoang mang đầy cảnh giác, trái tim Vương Nhất Bác chợt nhói đau.

"Nhóc con, có phải mày... cũng không ai cần không..."

Thế là hắn nhận nuôi nó, đặt tên Kiên Quả.

Nhưng mọi thứ không hề đơn giản như hắn tưởng, Kiên Quả nào phải một con vật nuôi ngoan hiền dễ bảo, không chịu ăn uống ngủ nghê theo sắp xếp của Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác cũng chẳng phải một người chủ tốt tính, hắn cáu kỉnh nhốt nó vào lồng, thậm chí mua cả một sợi xích để xiềng nó lại.

Kết quả khỏi nghĩ cũng biết, cả căn phòng đầy dấu chân mèo, biến thành một mớ hỗn độn như vừa bị bão quét qua, đến cánh tay của Vương Nhất Bác cũng lãnh trọn mấy vết cào rướm máu.

Ngàn lần bất lực, hắn hết cách đành phải lên Weibo đăng một tin cầu cứu.

"Làm thế nào mới có thể khiến mèo con ngoan ngoãn làm theo lời tôi?"

Một tài khoản Weibo tên "X" gửi đến một tin nhắn riêng đã thu hút sự chú ý của hắn.

"Tại sao nhất định phải khiến nó nghe lời bạn? Chung sống vui vẻ hòa thuận không tốt hay sao?"

"Nhưng tôi sợ nó chạy mất."

"Nếu như bạn yêu thương nó thật lòng, thì nó sẽ an tâm ở lại bên cạnh bạn thôi."

Thế là người tên "X" này đã trở thành cố vấn chuyên môn bộ môn nuôi mèo của Vương Nhất Bác.

Bọn họ chưa gặp mặt nhau bao giờ, chỉ giao tiếp thông qua tin nhắn, sự hiểu biết của Vương Nhất Bác về cậu ấy chỉ dừng lại ở mức là một học sinh trung học nổi loạn cứng đầu. Vương Nhất Bác trông thấy rất nhiều hình ảnh của chính mình từ cậu, thậm chí hắn còn biến thành một kẻ gia trưởng tam quan nghiêm chỉnh, mong cậu học hành tử tế, khuyên cậu mau chóng nên người. Đồng thời cũng gặt hái được rất nhiều thứ từ X, hắn học được cách chung sống hòa thuận với Kiên Quả, làm thế nào để biểu đạt tình thương của mình đối với nó, học cách chừa cho nhau không gian riêng tư, học cách cảm nhận buồn vui hờn giận của nó... Đúng thật, Kiên Quả chẳng bao giờ muốn bỏ trốn nữa, dù cho có đuổi nó ra khỏi cửa, nó cũng sẽ mặt dày làm nũng rồi tỏ vẻ đáng yêu, cầu xin hắn mở cửa.

Ba năm qua, Vương Nhất Bác cảm thấy bản thân đã khác xưa rồi, khác chỗ nào thì hắn cũng không nói rõ được, chỉ nghĩ rằng nếu được bắt đầu lại một lần nữa, người hắn yêu thương có lẽ sẽ không bỏ đi.

...

Bận rộn mấy ngày trời, cuối cùng Tiêu Chiến cũng hoàn thành công việc của mình, nhẹ nhõm tắt máy tính rồi thông báo cho trợ lý.

"Bản thảo hoàn chỉnh có thể gửi cho khách hàng rồi, nhắc nhở chút, dạo này tôi không nhận được thiết kế mới nào cả."

Anh định sẽ tập trung hết toàn bộ tinh thần và sức lực cho câu lạc bộ của bạn nhỏ.

Đang nghĩ đến hắn, vừa ra khỏi công ty đã gặp ngay hắn, nhìn thấy cậu chàng thoải mái vô tư mặc áo khoác của mình, cõi lòng Tiêu Chiến ngọt lịm.

"Trùng hợp thế."

"Không phải trùng hợp, là em cố ý đến tìm thầy Tiêu đấy."

"Ồ? Tìm anh có việc gì không?"

"Tổng giám đốc Trình muốn mời em ăn cơm, anh ta nói anh cũng sẽ đi nên em tới đón anh."

Tiêu Chiến vừa nghe đã thấy đau đầu, chẳng trách lúc Trình Nghị gọi điện thoại đến cứ ra vẻ thần bí, bảo sao tên nhãi kia lại phải đến đón mình, cũng may mà mình kiên quyết từ chối, bằng không thì tình cảnh thế này ngượng ngùng biết bao nhiêu~

Không, anh không muốn làm vai chính của phim thần tượng máu chó đâu.

Vương Nhất Bác lái xe rất vững, vững đến mức Tiêu Chiến suýt quên mất rằng người bên cạnh đây là một tay đua mô tô chuyên nghiệp.

"Em... đã trả thẻ tín dụng lại cho bố em rồi."

Im lặng thật lâu, Vương Nhất Bác lại thốt ra một câu nói không đầu không đuôi như thế.

Nhưng Tiêu Chiến hiểu, lần này trở về, họ gặp nhau tổng cộng ba lần, mỗi một lần hắn đều phô bày ra sự trưởng thành của mình cho Tiêu Chiến thấy, giống như năm đó, hắn từng tự hào khoe cho Tiêu Chiến xem mô hình lego hắn vất vả hoàn thiện vậy.

"Độc lập, phong phú, có ý nghĩa, Nhất Bác, em thật sự rất cừ!"

Vương Nhất Bác được khen ngợi vui vẻ cười toe, khoảnh khắc nụ cười xuất hiện, nét ngây thơ của chàng thiếu niên năm ấy lại ùa về trong đáy mắt.

Ngoài cửa sổ xe, một tốp học sinh trung học mặc đồng phục cưỡi xe đạp vui vẻ chạy lướt qua.

Trong tiếng cười rôm rả ấy, dường như Tiêu Chiến thoáng nghe thấy một câu.

"Anh Chiến, em không hề quên đi ước mơ của em, cũng không hề quên đi ước mơ của anh."

...

Trình Nghị vừa khỏi bệnh đã sắp đặt bữa "tiệc Hồng Môn" này đương nhiên là có ý tứ sâu xa khác.

Nhìn thấy hai người kia sánh vai đi tới, hắn cau mày, cả người đầy mùi giấm chua.

"Bữa cơm hôm nay đây, chính là để bày tỏ lòng biết ơn đối với cậu Vương, ngày hôm đó tôi đổ bệnh tương đối đột ngột, nếu không nhờ cậu đưa Tiêu Chiến đến, còn giúp em ấy chạy vạy trước sau, quả thật em ấy sẽ mệt chết mất. Nào, tôi thay Tiểu Chiến mời cậu một ly."

"Tổng giám đốc Trình khách sáo quá, chuyện nhỏ thôi mà."

Vương Nhất Bác trước giờ vẫn luôn lịch sự đúng mực, không tuyên bố chủ quyền như Trình Nghị, nhưng cũng không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.

Tiêu Chiến quả thật lười xem màn tâng bốc bằng mặt không bằng lòng của hai người họ, chỉ lo cúi đầu ăn cơm.

Một món ăn được bày biện khéo léo được đưa lên, Trình Nghị lấy lại tinh thần.

"Tiểu Chiến mau nếm thử đi, đây là món mới ở nhà hàng này, nghe bảo là chế biến dựa theo công thức làm món cà khô trong Hồng Lâu Mộng đấy, chắc chắn em sẽ thích."

Dứt lời bèn gắp một miếng để trước mặt Tiêu Chiến.

Còn chưa đợi miếng cà tím trong đĩa kịp nguội đi, Vương Nhất Bác đã vung đũa giằng lấy nhét thẳng vào miệng.

"Tổng giám đốc Trình, thầy Tiêu không ăn cà tím."

Okay một cú phản công quá đẹp!

Trình Nghị ngẩn người, nghiêng đầu nhìn sang Tiêu Chiến.

"Em không ăn cà tím? Sao anh lại không biết?"

Tiêu Chiến cũng không ngờ Vương Nhất Bác lại giỏi chiêu lùi một bước tiến ba bước đáp trả đối phương như thế, chớp mắt cảm thấy khu thần kinh tam giác đau vô cùng.

"Ờ... tôi đi vệ sinh."

Và thế là, trên bàn ăn chỉ còn lại tình địch lườm nhau tóe lửa.

Trình Nghị vờ vịt thờ ơ thăm dò Vương Nhất Bác.

"Cậu Vương này, trông cậu còn trẻ thế, bình thường thích cái gì?"

Cậu nhóc nhàn nhã nhấp một hớp trà, ra vẻ suy ngẫm.

"Hmm... Tôi thích đua xe này, trượt ván này, nấu ăn này, ừ đúng rồi, còn thích cả Tiêu Chiến nữa."

Trình Nghị suýt chút sặc nước canh.

"Cậu nói cái gì?"

Chàng trai nở một nụ cười quái dị.

"Đùa thôi."

Trình Nghị vừa mới thở phào một hơi, đã nghe thấy giọng nói trầm ấm của Vương Nhất Bác nhẹ nhàng tiếp lời.

"Tôi không thích nấu ăn chút nào cả~"

⊹⊹⊹

Lời tác giả: Đừng nghĩ Trình Nghị khó ưa, tin rằng các bạn nhận ra được, ngay từ đầu thái độ của Tiêu Chiến đã là sự từ chối rất cương quyết, trong câu chuyện này không tồn tại kẻ thứ ba, chỉ có một chiếc tổng giám đốc bền bỉ kiên trì dễ thương ngốc nghếch thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play