Đậu đất là “nhiên liệu”, trong quá trình phát triển có thể phóng thích ra một loại vật chất đặc thù để cung cấp cho “cây nấm” phát sáng, trong khoảng thời gian từ lúc chín cho đến khi héo rũ thì loại vật chất đặc biệt này vẫn luôn phóng ra, đến khi chất dinh dưỡng trong củ không còn nữa thì “nấm” bên trên cũng từ từ héo rũ, sau đó biến thành một hạt giống.
Trên đây là lời ít ý nhiều khái quát về hình thức phát triển của đậu đất, cho dù dung lượng não không đủ như Vinh Quý cũng có thể… Ui ui ui! Dung lượng não không đủ gì chứ? Mình sao cũng nghĩ lệch đường vậy rồi? Là do Tiểu Mai cả đó!
Ai oán dòm Tiểu Mai đang đỡ thang cho mình ở dưới, Vinh Quý thở dài, sau đó cậu cẩn thận dùng ngón tay máy thô ráp lấy hạt giống từ dưới “đèn nấm” ra.
Tuy củ rất cứng nhưng hạt giống thì lại rất yếu ớt, vì cậu nắm hơi mạnh nên một hạt giống nữa đã bị cậu bóp nát rồi.
Lại thở dài một hơi, Vinh Quý đành phải trồng một “cây nấm” khác vào “chụp đèn”.
Đợi đến khi xuống dưới đất cậu mới rầu rĩ nói: “Tiểu Mai, tớ lại làm hỏng hạt giống rồi, cũng tại ngón tay cậu làm cho tớ không tốt gì hết, rất khó kiểm soát sức lực, cậu nhìn nè đầu ngón tay thì thô, đã vậy còn chỉ có ba ngón, không cần ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu vậy chớ, tớ không cầu cậu làm cho tớ một bàn tay đẹp hơn bàn tay nguyên bản của tớ nhưng cũng không cần lừa gạt vậy nha?”
Tiểu Mai chỉ yên lặng cất thang đi, cẩn thận nhặt một hạt giống từ ruộng nấm bên cạnh bỏ vào trong rổ, sau đó mới bình tĩnh nói: “Muốn chạy, trước phải học đi.”
Vinh Quý: “Hả?”
Tiểu Mai lạnh nhạt nhìn cậu: “Chỉ có ba ngón mà cậu còn không kiểm soát được, cậu dựa vào đâu đòi năm ngón? Nhiều thêm một ngón độ khó của thao tác sẽ tăng lên gấp đôi, tôi thật sự không nghĩ tới ngay cả ba ngón tay mà cậu cũng không thao tác tự nhiên được.”
Rõ ràng cơ thể người máy của cả hai cao bằng nhau nhưng Vinh Quý lại cảm thấy như bị Tiểu Mai từ trên cao nhìn xuống vậy.
Ớ… Sao mình dùng từ “lại” chứ?
Và thế là, lòng yêu thích cái đẹp của Vinh Quý cứ thế bị Tiểu Mai chỉ dùng hai ba câu đã đánh trở về lần nữa.
Đây không phải lần đầu tiên cậu bị đả kích như thế: từ sau lần đầu hai người chụp hình chung cậu đã bị diện mạo của mình hù cho chết sững rồi.
Không phải đơn giản chỉ dùng từ “xấu” là có thể hình dung đâu, cái tướng mạo kia…
Đầu vừa tròn lại vừa vuông, ngũ quan thì không có, tất thảy đều tinh giản đến mức trừu tượng, dư thừa tí xíu cũng không!
Này cũng quá tùy ý đi à!
Lúc Vinh Quý cầm ảnh chụp tìm Tiểu Mai kháng nghị thì anh chỉ nhẹ nhàng trả lời cậu một câu:
“Khuôn mặt của tôi cũng rất tùy ý.”
Phải… phải ha, khuôn mặt của Tiểu Mai còn tuỳ ý hơn cả mình nữa.
Để so xem nào, đầu của mình hơi tròn hơn này, nhìn một hồi thế mà còn cảm thấy hơi đáng yêu nữa là sao.
Ui, đợi đã! Dừng lại ngay! Loại thẩm mỹ quan này quá vặn vẹo! Cậu tuyệt đối không thể bị Tiểu Mai dạy xấu được!
Cậu cảm thấy mình bức thiết cần nhìn lại cơ thể người của mình để rửa mắt!!!
Thế là, lúc nhận ra mình càng ngày càng cảm thấy ba ngón tay cũng không tệ lắm, Vinh Quý liền cấp tốc chạy đến hỏi Tiểu Mai:
“Tiểu Mai Tiểu Mai! Tớ có thể nhìn thân thể của tớ được không?” Lúc cậu chạy đến thì Tiểu Mai đã ngồi trên giường rồi. Tiểu người máy vô cùng bẩn lại không chịu dọn sạch bùn đất trên người mình, nhìn thấy bộ dáng này của anh Vinh Quý cũng chịu không nổi.
“Nhìn cậu nè, sao cậu cứ thế mà ngồi lên giường rồi? Giơ chân lên tớ lau cho.” Nói xong Vinh Quý liền cầm khăn lau chà lên chân của Tiểu Mai.
Cho dù có việc để làm cậu cũng không quên mục đích của mình, lau cho Tiểu Mai xong cậu lại ôm lấy anh bắt đầu lắc, vừa lắc vừa nói: “Thẩm mỹ của tớ sắp bị cậu làm cho lệch đường luôn rồi, tớ phải xem lại khuôn mặt của mình để rửa mắt.”
↑
Tự tin vậy đó! Vinh Quý muốn gì là nói thẳng ra ngay!
“Nhìn thẩm mỹ của cậu lệch thành như vầy, 80% là cậu lớn lên rất tùy ý rồi? Nhưng mà không sao, nhìn tớ nhiều cậu sẽ biết mình kém ở chỗ nào, sau này lúc sửa thân thể cậu cứ dựa theo cơ thể của tớ mà sửa là được.”
Cậu vừa nói vừa lắc thật mạnh, một hạt giống từ trong người Tiểu Mai rơi xuống, Tiểu Mai đã bị cậu giũ sạch sẽ rồi.
Thả Tiểu Mai lại chỗ cũ, Vinh Quý chờ mong nhìn Tiểu Mai.
Tiểu Mai lại không biểu tình nhìn cậu.
Trong lòng lộp bộp một tiếng, Vinh Quý đột nhiên nghĩ: “Sao vậy? Không lẽ không khí chỗ này cũng không được? Lấy thân thể chúng ta ra sẽ ngủm?”
Vấn đề này quá nghiêm trọng rồi! So với rửa mắt thì sự an nguy của cơ thể vẫn quan trọng hơn, nhưng mà thân thể của họ nằm giống bánh quai chèo trong quan tài… không, là khoang đông lạnh mấy ngày rồi, nếu để lâu… sẽ không bị teo cơ chứ?
Vinh Quý trong lòng nghĩ như vậy, không để ý cũng đã đem ý nghĩ nói ra.
“Không khí chỗ này đối với thân thể vô hại, thân thể sẽ không sao.” Tiểu Mai vốn một mực im như thóc lại đột nhiên lên tiếng.
Dẫu bị anh hù cho hết hồn nhưng nghe được câu này Vinh Quý vui mừng quá chừng!
Qua không biết bao nhiêu năm, cuối cùng thì cậu đã có thể nhìn thấy cơ thể của mình rồi!
Vì vậy, hai tiểu người máy cùng nhau đứng trên giường hợp sức đẩy khoang đông lạnh ra.
Theo nắp khoang đông lạnh từ từ bị đẩy ra, tâm tình Vinh Quý cũng càng lúc càng khẩn trương. Sương mù màu trắng lạnh lẽo từ trong khoang đông tràn ra, che khuất đi tầm mắt của hai người. Tuy không cảm giác được lạnh lẽo nhưng Vinh Quý có thể nhìn thấy cơ thể bằng kim loại của mình nhanh chóng kết một tầng băng mỏng.
Đợi cho sương mù tan đi, lúc sắp nhìn thấy cơ thể mình, Vinh Quý vô thức nắm chặt bàn tay.
Sau đó, sương mù cuối cùng mỏng dần và cậu đã có thể thấy rõ tình trạng bên trong khoang đông.
Vinh Quý lớn tiếng la lên.
Sửng sốt nhìn chằm chằm vào trong khoang đông, Vinh Quý vì thứ mình nhìn thấy mà sợ đến ngây người, khiến cậu hoảng sợ đến vậy chỉ có hai nguyên nhân:
Một là, sau mấy trăm năm không thấy, thân thể của mình thế mừ một chút mỹ cảm cũng không có?!
Hai là, Tiểu Mai là cái tên lừa gạt! Anh ta lớn lên tuyệt không tùy tiện chút xíu nào hết!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT