Edit + Beta: V
Suốt quãng đường xe chạy, Vinh Quý vô cùng hứng thú nhìn cảnh sắc ven đường, những cửa hàng hai bên dần thay đổi.
Vẫn là những ngôi nhà gỗ nhỏ, nhưng đường phố không còn đồng nhất nữa.
Các bảng hiệu theo chạy một phong cách nào cả, bảng hiệu hộp đèn ít đi hẳn, rất nhiều cửa hàng làm bảng hiệu bằng gỗ phát sáng bình thường nhất, trên đó viết đơn giản mấy chữ tiệm bán thuốc, ngay cả tên cửa hàng cũng không có.
Theo chân Đại Hoàng chạy sâu vào bên trong thì có càng nhiều cửa hàng ngay cả bảng hiệu cũng chẳng treo.
Thông qua “cửa sổ” trên nóc xe, Vinh Quý còn nhìn thấy lầu hai của một cửa hàng nào đó đang phơi quần áo.
Tuy mang cơ thể người máy không thể cảm nhận được nhiệt độ bên ngoài, nhưng dựa trên việc trên cơ thể thường xuyên ngưng tụ hơi nước là biết: Nhất định thành phố Cicero là một nơi vô cùng ẩm ướt, điều khiến người ta sầu não nhất ở nơi như vậy là vấn đề phơi quần áo ~
Men theo con ngõ ngày càng nhỏ, hai bên đường ngày càng hẹp thì có thể thấy, chỗ này rất ít người ngoài ghé qua.
Vinh Quý nhìn lên tầng hai của nhà cửa ven đường, giữa các cửa sổ mắc một dây thừng thật dài, có dây trống không, nhưng có một số thì treo quần áo, drap giường các loại trên đó.
Đó là dây phơi đồ – Vinh Quý lập tức hiểu ra.
Cậu ngửa cổ, tò mò phỏng đoán phong cách ăn mặc của người bản địa dựa trên quần áo đang phơi.
Tốn công phân tích chốc lát, rồi lướt qua mấy món đồ lót treo trên dây, xém chút nữa cậu bị nước nhễu tí tách trên đó rơi đầy đầu, thế là Vinh Quý nhanh chóng đóng cửa lại.
“Xem ra nơi này là khu dân cư, mà hẳn là khu dân cư cũ rồi.” Sau khi rụt đầu lại, Vinh Quý nói với Tiểu Mai kết quả quan sát của mình.
“Mới đến thành phố xa lạ mà tới sống ở khu dân cư cũ là quá tốt, dân ở đây đa số là người già, mà người già thì tốt tính lắm.”
“Ví như ông Harlan nè.” Vinh Quý lấy ông chủ nhà ở thành phố Yedham làm ví dụ.
Ngẩng đầu nhìn đủ loại đồ lót bên trên, Tiểu Mai không nói gì cả, anh đóng hết cửa xe trên người Đại Hoàng lại.
Thoạt nhìn không có hảo cảm gì đối với đống nội y đang phơi ngoài kia ← Vinh Quý nhún vai.
Các loại nội y, drap giường nhễu nước tí tách trên đầu Đại Hoàng, sau đó chảy xuống kính xe phía trước, Tiểu Mai bèn ấn cần gạt nước tiêu hủy mớ bọt nước đó.
Vừa đi vừa gạt, rốt cuộc bọn họ đi đến một ngõ nhỏ cuối đường.
Dựa theo chỉ dẫn của nhân viên cửa hàng xinh đẹp, nơi hai người có thể thuê nhà nằm ở trong con ngõ này.
Nhưng mà từ khi tiến vào đây, Vinh Quý chợt cảm thấy sai sai:
Con ngõ này quá tối.
Không có một ánh đèn, loại tối tăm thế này chỉ có thể cảm nhận được trên đường đi bên ngoài thành phố, một khi tiến vào thành phố thì dù là nơi hẻo lánh cũng sẽ lắp đèn đường gì đó, vốn không tối đen như vậy được!
Song, con ngõ này tối như thế đó, cũng may trên người bọn họ có thiết bị quan sát về đêm, dù tối cỡ nào thì cũng có thể nhìn thấy đồ vật.
Vinh Quý ngẩng đầu nhìn lá cây và dây đằng đang che khuất toàn bộ ngõ nhỏ trên không trung.
Hóa ra là thực vật rậm rạp đã che khuất ánh sáng của nơi này.
Nhà ở ngõ nhỏ ít hơn nhiều so với mấy chỗ vừa đi ngang ban nãy, khoảng cách giữa chúng cũng rất lớn.
“Mỗi nhà đều có một cái sân lớn.” Ngồi trên người Đại Hoàng, Vinh Quý nhỏ giọng nói với Tiểu Mai.
Tuy giải thích như vậy nhưng trong lòng cậu cũng hơi sợ, biểu hiện cụ thể là cơ thể không kìm được dựa sát rạt vào người Tiểu Mai, Vinh Quý cứ dựa mãi, lướt qua khoảng cách giữa hai cái ghế rồi ngồi lên ghế lái của Tiểu Mai luôn.
Tiểu Mai không để ý tới cậu, anh chỉ ngồi im, mắt nhìn xung quanh, động tác vô cùng thong thả và thận trọng.
Theo chân Đại Hoàng chạy sâu vào trong, cuối cùng ánh mắt anh dừng lại trên ngôi nhà cuối cùng ở cuối ngõ.
Căn nhà ba lầu ẩn mình giữa mớ cỏ cây rậm rạp chính là đích đến của bọn họ, nó là căn nhà ứng với địa chỉ mà anh nhân viên ghi ra giấy khi nãy.
Đồng thời cũng là căn nhà mà bọn họ sắp thuê.
Thoạt nhìn trông rất tồi tàn.
Đèn đóm tối thui, cứ như mấy ngôi nhà ma thường xuất hiện trong phim kinh dị ấy.
“Ha ha, chắc tiền thuê nhà không cao lắm đâu hen.” Vinh Quý cười gượng một tiếng, sau đó nhỏ giọng nói.
Rồi, cậu lấy hết can đảm mở cửa xe ra và nhảy khỏi Đại Hoàng.
Vinh Quý xuống xe không bao lâu thì Tiểu Mai cũng theo chân cậu đi xuống, khi cảm giác được Tiểu Mai kề vai sát cánh đứng bên cạnh thì lúc này Vinh Quý mới an tâm hơn một chút.
Cậu quan sát kỹ ngôi nhà có khả năng sẽ trở thành nơi dừng chân tạm thời trong tương lai của bọn họ rồi phát hiện, tuy nó tồi tàn đấy, nhưng không phải loại tồi tàn vì không ai ở.
Mặc dù có rất nhiều nhánh cây mọc ra từ kẻ tường, nhưng vừa nhìn là biết chúng được chăm bẵm rất tốt.
Chắc chắn bên trong có người ở.
“Ở trong có người.” Giọng nói bình tĩnh của Tiểu Mai vang lên bên cạnh, lời anh nói đã chứng minh được suy đoán của Vinh Quý.
“Chuyển sang chế độ quan sát và sử dụng hình thức quan sát nhiệt.” Tiểu Mai nói.
Vinh Quý vội vàng làm theo rồi nhìn vào bên trong bức tường lần nữa, cậu chợt thấy một bóng người lờ mờ màu xanh lục.
Vinh Quý làm động tác nuốt nước bọt theo phản xạ.
Nói thiệt chớ, “thấy” thế này còn đáng sợ hơn không thấy nữa!
Không đợi cậu thích ứng, Tiểu Mai lại nói.
“Người kia đang đi ra.”
Tiếng Tiểu Mai không lớn, vừa bình thản lại vừa lạnh nhạt, trong hoàn cảnh yên tĩnh và tối om thế này mang đến cho người ta cảm giác hơi rờn rợn.
Vinh Quý bị giọng nói của Tiểu Mai làm giật mình, cậu hốt hoảng nhìn bóng dáng màu xanh lục đang từ lầu hai đi xuống lầu một, sau đó chậm rãi đi về phía bọn họ, càng lúc càng gần.
“Sắp mở cửa.” Trong bóng tối, giọng nói vô cảm của Tiểu Mai lại vang lên.
Tay phải của Vinh Quý bắt lấy áo choàng của Tiểu Mai, cậu cực kỳ hồi hộp.
Thật ra, cậu vốn không hồi hộp dữ vậy đâu, nhưng mà thật sự… giọng Tiểu Mai rất phù hợp để lồng tiếng phim kinh dị đó!
Khi nỗi sợ trong lòng Vinh Quý đạt đỉnh điểm, lúc cậu muốn kéo Tiểu Mai trốn về bên trong Đại Hoàng thì…
Một tiếng “két” vang lên.
Cửa mở ra.
Bóng dáng màu xanh lục trong nháy mắt bị bóng đen thay thế, Vinh Quý nhìn thấy một cụ bà mặt đầy nếp nhăn.
Đó là một cụ bà gầy gò với khuôn mặt nghiêm nghị.
Khóe miệng bà cong xuống như một lưỡi đao, đôi mắt trắng dã đang cúi xuống nhìn bọn họ.
Khoan nha…
Hai mắt trắng dã?
Vinh Quý há to miệng, cậu không kìm được nỗi sợ nữa, cứ thế bị dọa té xỉu.
Chuyện sau đó…
Cậu không biết.
Tiểu Mai nhanh tay kéo Vinh Quý sắp ngã xuống đất rồi dùng một tay đỡ lấy cậu, anh bình tĩnh nhìn cụ bà với đôi mắt trắng.
“Cậu kia, bạn của cậu đó, bị gì vậy?” Người mở lời đầu tiên là cụ bà bên trong cánh cửa.
“Trình tự vận hành bị lỗi nên tắt máy khẩn cấp.” Tiểu Mai trả lời ít mà ý nhiều.
“…” Cụ bà im lặng thoáng chốc, sau đó tiếp tục nói: “Các cậu, đang làm gì đấy?”
“Có người cho chúng tôi địa chỉ này, nói rằng có thể thuê nhà ở đây.” Tiểu Mai trần thuật lý do mình đến đây một cách ngắn gọn.
Dứt lời, anh còn đưa tờ giấy mà anh nhân viên viết cho cụ bà coi.
“Không cần đưa già xem, mắt già không tốt, nhìn không rõ.” Cụ bà lạnh nhạt từ chối.
Tiểu Mai bèn cất tờ giấy vô áo choàng.
“Hai cậu muốn thuê bao lâu?” Im lặng một lúc, cụ bà lại mở miệng dò hỏi.
“Không quá ba tháng.” Tiểu Mai trả lời.
“…”
Lần này, cụ bà không hỏi nữa, bà tránh đường ý bảo Tiểu Mai vào đi.
Chờ khi Tiểu Mai đỡ Vinh Quý vào xong thì cánh cửa lớn kia lại đóng chặt.
***
Vì thế, lúc Vinh Quý “tỉnh lại” trên ổ điện thì Tiểu Mai đã làm xong xuôi hết mọi thứ, từ lấy hành lý trên người Đại Hoàng dọn vào cho đến sắp xếp lại đồ đạc.
Vậy nên khi cậu tỉnh lại thì Tiểu Mai đã ngồi quỳ ở cách đó không xa, nghiêm túc… trải giường chiếu.
“Ơ…” Vinh Quý ngơ ngác nhìn nóc nhà xa lạ, cậu vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn.
Sau đó người máy nhỏ lộc cộc ngồi dậy, mờ mịt đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Đầu tiên, trong phòng có đèn.
Tuy không có chụp đèn nhưng trong phòng có trản đèn, đó là bóng đèn màu vàng chiếu ánh sáng ấm áp khắp cả căn phòng.
Vinh Quý nhìn đèn hồi lâu, sau đó cậu lia mắt về phía trần nhà.
Khác với nóc nhà bằng phẳng, nóc nhà này trông như hai cạnh bên của hình tam giác, ở giữa có một thanh xà ngang, nhìn kỹ thì được làm bằng gỗ.
Lia mắt xuống dưới, cậu nhìn thấy cửa sổ.
Đó là một cửa sổ sát đất, hình như bên ngoài có sân thượng…
“Đây là đâu vậy?” Vinh Quý gãi đầu, cậu hỏi Tiểu Mai.
May là có Tiểu Mai bên cạnh, nếu không mới tỉnh lại phát hiện mình đang ở nơi lạ lẫm như vậy thì Vinh Quý hoảng hồn là cái chắc.
“Bên trong ngôi nhà, nơi cậu mới bị tắt máy.” Tiểu Mai vươn tay ra vuốt phẳng nếp nhăn cuối cùng trên drap giường, sau đó ngồi thẳng lên cầm gối đầu bên cạnh.
Vinh Quý ngạc nhiên há to miệng.
Cậu hoảng loạn bò đến bên cạnh Tiểu Mai, nhỏ giọng hỏi: “Đây, đây là bên trong nhà ma hở?”
“Không phải nhà ma, mà là nhà ở bình thường.” Tiểu Mai đặt gối lên, sau đó đi tìm áo gối.
“Tụi mình, tụi mình cứ vậy mà ở luôn à?” Câu trả lời của Tiểu Mai khiến Vinh Quý lo lắng hơn, cậu lập tức áp sát lên lưng Tiểu Mai cái “ạch”.
“Tiền thuê nhà hợp lý, phòng ốc ổn, tại sao lại không thuê?” Tiểu Mai liếc nhìn cánh tay đang ôm chặt lấy mình, anh tìm được áo gối bèn tiếp tục tròng vô.
↑
À phải, áo gối này được làm ở Yedham, Vinh Quý được mấy nữ người lùn dạy phương pháp làm áo gối, mém xíu nữa cậu làm hỏng, cũng may cuối cùng Tiểu Mai hỗ trợ khâu vá thành công.
Tiểu Mai làm tổng cộng ba cái áo gối.
Tuy rằng anh cũng không rõ tại sao hai người máy lại cần áo gối nữa.
=-=
“Cậu thuê bao lâu?” Vinh Quý ngây ra một lúc rồi hỏi.
“Ba tháng.”
Chuyện này… chẳng lẽ là thật ư? Tưởng tượng mình phải ở trong “nhà ma” quỷ khí dày đặc ba tháng, Vinh Quý sắp khóc tới nơi!
“Căn phòng này hơi tồi tàn á ~” Vinh Quý chưa từ bỏ ý định, cậu cắn răng bịa lý do với ý đồ phản đối đến phút cuối cùng.
“Tồi tàn một chút nên tiền thuê mới thấp.” Tròng xong một cái gối, Tiểu Mai tiếp tục với cái thứ hai.
“Sân ở đây quá rộng, hơn nữa thực vật bên trong tươi tốt đến mức kỳ quái!”
“Sân rộng thì thoáng đãng, chủ nhà nói chúng ta có thể sử dụng cầu thang sân thượng đi xuống mảnh đất nhỏ phía dưới, ở đó để chôn khoang đông lạnh và gieo trồng mầm táo, đậu đất được.” Tiểu Mai bắt đầu dọn mền, lúc đang dọn thì Vinh Quý đu trên người anh, hai chân quét đất, Tiểu Mai đi đến đâu là Vinh Quý đu mình theo đến đó: “Hơn nữa…”
“Thực vật tươi tốt bởi vì chủ nhà bán thảo dược.”
Làm sao giờ ta? Tuy giọng điệu Tiểu Mai nghe bình thường, không có biến hóa gì, nhưng mà…
Sao cứ cảm thấy cậu ấy rất hài lòng về chỗ này á!
Hài lòng một cách kỳ lạ!
Vinh Quý rất là 囧.
“Nhưng mà, nhưng mà chủ nhà rất kỳ quái! Đôi mắt bà ấy màu trắng! Là màu trắng đó!” Vinh Quý lại nhỏ giọng nói.
Vậy chưa đủ kỳ quái hả?
Đây mới là chỗ kỳ quái nhất đó!
Tiểu Mai tìm được mền, anh trở về tấm drap giường đã trải sẵn rồi ngồi quỳ xuống phủ mền lên, sau đó không chút hoang mang trả lời Vinh Quý: “Bà ấy mắc bệnh nặng.”
“Ỏ?”
“Bệnh đục thủy tinh thể biến chủng, biểu hiện là giác mạc bị mờ dần, xuất hiện lớp màng trắng dày không trị được, thị lực bệnh nhân sẽ ngày càng kém cho đến khi mù hoàn toàn.”
“Ơ…” Vinh Quý ôm cổ Tiểu Mai, cậu ngẩn ngơ: “Là vậy sao.”
Vấn đề sợ hãi nhất đã được giải thích bằng khoa học, Vinh Quý gật đầu tỏ vẻ đồng tình và thấu hiểu.
“Chủ nhà nói tụi mình có thể sử dụng mảnh đất nhỏ bên dưới cầu thang sân thượng đúng không? Này là miễn phí hả? Tớ có thể đi xem được không?”
Chuyện sợ hãi nhất đã được giải đáp, Vinh Quý lập tức khôi phục tâm trạng bình thường.
Cậu tụt xuống khỏi người Tiểu Mai, sau đó tò mò nhìn khắp nơi.
“…” Tiểu Mai… Tiểu Mai hơi cạn lời.
Cũng may Vinh Quý chỉ nhìn thôi, cậu chú ý quả nhiên phòng ở mà bọn họ thuê có sân thượng bên ngoài, trên sân thượng còn có một cầu thang độc lập thông xuống bên dưới, Vinh Quý nhỏ giọng hoan hô một tiếng.
Sau đó cậu vui vẻ trở lại phòng, vừa cười khúc khích vừa sắp xếp đồ đạc với Tiểu Mai, Vinh Quý quyết định xong việc sẽ đi thám hiểm với Tiểu Mai ~
Tiểu Mai: “…”
Tiểu Mai quen rồi.
Cứ vậy, bọn họ đã chọn được nơi dừng chân ở thành phố Cicero.
Bên trong “nhà mà” ở khu phố cổ, bọn họ thuê nguyên một tầng lầu với giá bằng một phần ba trên thị trường.
Tuy là gác mái, nhưng đối với hai người máy nhỏ xinh thì không gian này đã rất rộng rồi.
Vinh Quý cảm thấy: Cuộc sống của mình và Tiểu Mai ngày càng tốt hơn ~
Vui ghê nơi!
—
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm qua có độc giả Chíp nói: Tiểu Mai cho Vinh Quý một thế giới với hai sắc thái trắng và đen, sau đó, Vinh Quý đã tô màu lên cho thế giới này.
Đại khái là vậy, câu này nghe hay ghê đó nha!.