Edit + Beta: V
Dựa theo thói quen của Vinh Quý thì trước khi rời đi, cậu sẽ chụp một bức ảnh.
Sau đó, Vinh Quý trở về Đại Hoàng tìm Tiểu Hắc in ảnh ra, cậu thỏa mãn treo ảnh chụp mới ở trên xe.
↑
Đúng rồi, vì Vinh Quý yêu cầu mãnh liệt là cần phải có một máy in ảnh nên Tiểu Mai suy nghĩ một hồi, sau đó anh bèn thêm công năng này trên người Tiểu Hắc.
Bây giờ, trước ngực Tiểu Hắc là radio, còn sau lưng là máy in, vì để tiện cho ảnh chụp đi ra nên Vinh Quý dùng kéo cắt một đường trên áo khoác phía sau Tiểu Hắc.
Thế là giờ Tiểu Hắc phải mặc quần chẻ.
=-=
“Ngắm biển ánh sáng cùng với Tiểu Mai.” Vinh Quý cầm bút chú thích sau lưng bức ảnh, cuối cùng là viết ngày lên.
Bức ảnh này sẽ được treo trên người Đại Hoàng vài ngày, mãi đến khi Vinh Quý tìm được ảnh chụp mới để thay thế thì nó sẽ được thu vào album gia đình.
Tiểu Mai im lặng nhìn bức ảnh trắng xóa như bị cháy sáng.
Anh đã quen với sở thích giữ lại kỷ niệm nơi nơi của Vinh Quý rồi.
Đối với Tiểu Mai, đây chỉ là chuyện anh ra ngoài sửa chữa thiết bị dẫn lực rồi thuận tiện mang Vinh Quý đi nhìn ngắm gì đó.
Chỉ tiện đường mà thôi, không có gì ghê gớm cả.
Còn đối với Vinh Quý thì hình như chuyện này có ảnh hưởng lớn đến cậu.
“Ừm… nói ra thì ngại quá, tớ chưa ngồi máy bay bao giờ hết á ~ nhưng tớ có thấy ảnh người ta chụp trên máy bay, trong ảnh đâu đâu cũng là nhà cả! Ảnh chụp buổi tối thì có rất nhiều đèn, chúng nối nhau san sát luôn ấy!”
“Lúc đó tớ cảm thấy con người thật lợi hại, có thể biến Trái Đất thành như vậy.”
“Nhưng bây giờ xem ra, con người còn lợi hại hơn tớ nghĩ nhiều, họ chẳng những có thể cải tạo tinh cầu mà còn có thể tạo ra tinh cầu nữa!”
“Hóa ra bây giờ chúng ta đang ở đây để làm một chuyện vĩ đại như vậy! Tạo tinh đó!”
“Cậu cũng biết mà, tớ học không tốt cho lắm, nhưng được cái là tớ xinh đẹp, tớ vốn nghĩ mình chỉ có thể xây dựng đời sống tinh thần cho mọi người mà thôi, chứ chưa từng nghĩ có một ngày mình lại được tham dự vào quá trình xây dựng đời sống vật chất như thế này.”
“Có lẽ cả đời chỉ có một lần như vậy nên tớ phải làm cho tốt mới được!” ← Đi lòng vòng một hồi, cuối cùng Vinh Quý cũng nói ra kết luận của mình.
Tiểu Mai: “…”
Để cho thấy quyết tâm của mình nên Vinh Quý bảo là cái gì cậu cũng có thể làm, nhưng thật ra tay chân cậu rất vụng về, mấy chuyện quan trọng thì không cần phải suy nghĩ làm chi, còn mấy việc lặt vặt mà không sợ phá hư đồ đạc thì cậu sẽ nhào vô làm ngay.
Tự mình biết mình thật nhỉ…
Tiểu Mai và nhân viên công vụ: “…”
Tuy không biết tại sao người này lại hiểu ra và muốn tăng thêm việc, nhưng nhân viên công vụ rất vui mừng với thỉnh cầu này của cậu.
Thật ra vị DJ radio kia cũng không tồi, anh ta chưa bao giờ đọc sai chữ, làm việc cũng tích cực, đáng tiếc chẳng biết vì sao mà lực lượng ủng hộ anh ta không đủ… Mới phỏng vấn có vài ngày thôi mà rất nhiều người tỏ vẻ “người này nói bên tai thật phiền, đừng để anh ta đến đây nữa”.
Vị DJ radio kia bị đã kích đến mức hoài nghi nhân sinh.
Bây giờ Vinh Quý chủ động xin thì đúng ý bọn họ.
Không cần Vinh Quý tăng ca, chỉ cần thời gian làm việc sau này cậu hoạt động ở bên ngoài, ra đó thể nghiệm cuộc sống một chút, sau đó tâm sự này kia với nhóm nhân viên công tác là được.
“Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!” Sau khi nghiêm túc nói xong, Vinh Quý còn làm tư thế chào theo kiểu quân đội.
Đương nhiên là nhân viên công vụ không hiểu nghi thức quân đội này rồi, nhưng thông qua ngữ điệu của Vinh Quý, anh ta có thể hiểu được quyết tâm và thành ý của cậu nên cũng yên tâm phần nào.
Vì thế, thời gian sau đó, mỗi ngày Vinh Quý dành hơn hai tiếng để thực hiện phỏng vấn bên ngoài.
Thật ra có rất nhiều chỗ cậu cũng không được đi, nơi mà Tiểu Mai dẫn cậu ngắm biển ánh sáng là chỗ mà người bình được không được phép vào.
Vậy nên, cậu chỉ có thể đi loanh quanh trong doanh địa, nói một hai câu về tiến độ công trình và những gì tai nghe mắt thấy với mọi người, trò chuyện với nhân viên công tác được điều đến thực hiện nghĩa vụ, sau vài ngày tâm sự thì nhân viên ở đó cảm thấy vô cùng thoải mái.
Dù sao, đối với những người được điều đến đây thì tạo tinh là một công việc khổ sai, nó thuộc loại công việc mà mọi người chả vui vẻ gì khi tiếp nhận.
Cơ mà nhìn chung, đây là công việc mà Vinh Quý am hiểu!
Thứ cậu am hiểu nhất là nói chuyện phiếm với người khác đó!
Cậu cũng rất am hiểu cổ vũ người khác nữa ~
Ví như, công việc ngày nào đó của cậu là phỏng vấn tổ C trong tiểu tổ công trình.
Nghe đâu Tổ trưởng tổ C là một người rất quan trọng, vóc dáng cao, làm việc tốt ← thật sự làm việc rất tốt, nhưng thái độ của người này không được tích cực cho lắm.
↑
Vô nghĩa! Vợ anh ta sắp sinh, trên đường về nhà lại bị điều động ba lượt, lần này là lần thứ tư, mặc cho ai cũng chả vui vẻ nổi, đúng không?
Bị tâm trạng của anh ta ảnh hưởng nên tinh thần làm việc của tổ C cũng không cao.
Khi phát hiện có một người trong nhóm từng viết thư bảo Vinh Quý phát sóng nhiều hơn thì nhân viên công vụ cho rằng đây là một điểm đột phá.
Sau khi Vinh Quý yêu cầu tăng ca thì anh ta điều cậu đến đây.
“Các anh chị bị điều động lâm thời điều tới đây đúng không? Em cũng vậy nè!”
“Mới đầu em còn nghĩ là đi đánh giặc nữa đó! Bình thường em cũng biết đánh nhau, nhưng đánh giặc thì hoàn toàn không thể ~”
“Bài kiểm tra lúc đầu mọi người được bao nhiêu điểm vậy? Em cá là không ai thấp hơn em cả, bởi vì em là người thấp điểm nhất trong doanh địa, nghe nói tới giờ vẫn chưa ai vượt mặt em được đâu đấy!”
“Lúc biết mình bị điều động tới đây để làm công việc tạo tinh thì em hơi kích động! Đó giờ em chưa từng thấy tạo tinh như thế nào hết! Khi ấy, em rất muốn đến đó xem tận mắt.”
“Và rồi Tiểu Mai nhà em đi sửa đồ này kia đã mang em qua.”
“Không phải lấy việc công làm việc tư đâu nha! Tụi em đã báo cáo và được phê chuẩn rồi đó.” Vinh Quý thận trọng giải thích một câu.
“Mọi người đã nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài như thế nào chưa?”
“Đó là một vùng biển ánh sáng!”
“Vô cùng, vô cùng đẹp mắt luôn, chúng ta như một con thuyền lênh đênh trong biển sáng, và thứ mà chúng ta đang kiến tạo là một bộ phận của thân thuyền.”
“Lúc ấy, em cảm thấy nhân loại thật sự quá tuyệt vời!”
“Em cảm thấy được tham dự vào hoạt động tạo tinh là một chuyện rất vinh hạnh!”
“Em rất, rất muốn làm thêm chút gì đó.”
“Thế là, hôm sau em xin được tăng ca.”
“Việc em đang làm bây giờ là nội dung tăng ca đó.”
“Chờ anh trở về thì có lẽ đứa bé đã được sinh ra rồi, nghe nói người tham gia hoạt động tạo tinh có thể lưu tên lại.
Thừa dịp này, hay là anh suy nghĩ tên cho con mình đi? Sau đó để tên của đứa bé ở chỗ này, anh thấy sao?”
“Hoặc đặt tên của đứa bé theo tên của thành phố Tinh Cầu mới, nhất định đó sẽ là cái tên độc nhất vô nhị, ít nhất trước đó chưa có ai đặt cái tên vậy đâu!”
Lúc trước Vinh Quý nào có phỏng vấn ai bao giờ đâu ~ ở thời đại cậu sống, muốn làm phóng viên phải là những nhân sĩ có chuyên môn, người bình thường có muốn cũng không làm được ~ huống chi là Vinh Quý có thành tích học tập “khiêm tốn”.
Lời cậu nói cũng rất đơn giản, nếu đổi lại một người khác đến khuyên thì có lẽ họ cũng sẽ nói như vậy.
Nhưng giọng điệu của cậu vừa chân thành vừa tha thiết, tiết tấu vững vàng và quan trọng nhất là giọng nói của cậu rất dễ nghe ~
Khi mọi người nghe được giọng nói hay thì theo bản năng, họ sẽ nghe nhiều hơn một chút, và thế là những lời bình thường nghe không lọt tai cứ vậy mà thẩm thấu vào, tạo tiền đề cho cuộc trò chuyện sau đó.
Một khi đối phương nguyện ý mở miệng thì tốt rồi, người nói không chỉ có mình Vinh Quý mà đối tượng được phỏng vấn cũng nói nhiều hơn, mọi người cùng tâm sự công việc mình đang làm, có nhiêu xả ra hết, sau đó lại nghĩ một chút về tương lai.
Dần dà, “Hai tiếng phỏng vấn vào buổi chiều của số 31557” đã trở thành một chuyên mục rất được hoan nghênh.
Số 31557 ← chính là Vinh Quý đó, đây là số hiệu công tác của cậu ở doanh địa.
Cậu không chỉ phỏng vấn mà thỉnh thoảng còn đọc một vài bản thảo trữ tình cho mọi người nghe.
Bản thảo này viết tốt lắm! Vô cùng cuốn hút và có tính khích lệ!
Chẳng những giọng nói của số 31557 dễ nghe mà cậu còn có tài văn chương nữa – dần dần, fan trong doanh địa đều nghĩ như vậy về Vinh Quý.
Còn thực tế thì sao…
“Tiểu Mai, bản thảo hôm qua cậu viết được khen dữ lắm đó! Bọn họ đều nói Tiểu Mai có tài văn chương, viết vừa hay, vừa cuốn hút lại vừa có tính khích lệ nữa!” ← Vinh Quý truyền đạt những lời khen mà mình nhận được cho Tiểu Mai.
Cậu nào có viết được gì văn vẻ đâu ~
Trước kia thi ngữ văn, ngay cả phần đầu chọn đáp án điền vào chỗ trống cậu còn làm không xong, từ năm này qua năm kia, cậu hoàn toàn chưa làm tới mặt sau của đề nữa.
↑
Tốc độ làm bài quá chậm.
Orz
Lúc nhân viên công vụ mời cậu đọc mấy lời văn vẻ biểu cảm này kia, Vinh Quý sầu muốn chết.
Sau đó, vừa ngẩng đầu lên thì cậu nhìn thấy Tiểu Mai.
Đúng rồi, cậu sầu làm gì? Cậu có Tiểu Mai mà ~
Vì thế, Tiểu Mai trải qua mấy buổi tối vùi đầu sáng tác văn chương.
“Tiểu Mai, cậu tiếp tục luyện tập đi, tương lai tớ đi hát thì cậu viết lời cho tớ!” Vinh Quý đứng bên cạnh nhìn Tiểu Mai viết văn thì đơn phương đưa ra quyết định như vậy.
Tiểu Mai bù đầu trong mớ nhiệm vụ: “…”
Cứ thế, nhờ quá trình làm việc căng thẳng mà hoạt động tạo tinh đã sắp đi vào giai đoạn cuối.
Căn cứ theo thông báo mới nhất của nhân viên công vụ thì không quá một tuần nữa là bọn họ có thể chấm dứt công việc ở nơi này và rời đi.
Gần đây, công việc của Vinh Quý thoải mái hơn nhiều, bởi vì mọi người sắp kết thúc công tác nên bây giờ cậu không cần thông báo nhiều như trước nữa, cũng không cần mỗi ngày phải ra ngoài “chạy show”.
Nhưng cậu cũng không nhàn rỗi, lúc không đọc radio thì cậu bèn rời khỏi gian phòng nhỏ ra ngoài hỗ trợ.
Đương nhiên, cậu vẫn mang theo thiết bị phát thanh, chẳng may có bản thảo mới gửi vào thì cậu cứ chiếu theo đó mà đọc là được.
Làm nhân viên radio lâu như vậy, Vinh Quý đã thích ứng với công việc này rồi.
Trong khoảng thời gian này, Vinh Quý cứ chạy tới chạy lui, cậu cũng lựa việc để hỗ trợ, việc nào nhắm giúp được thì cậu sẽ vội đi làm, còn mấy việc nhúng tay thêm phiền người ta thì cậu sẽ không chạm vào.
Tiểu Mai cũng ngầm đồng ý với hành vi tìm việc nơi nơi này của cậu.
Vào một ngày nọ, Vinh Quý mang theo thiết bị phát thanh rồi rời khỏi gian phòng nhỏ của mình.
“Tiểu Mai, tớ đi ra ngoài hỗ trợ nha ~” Cậu chào Tiểu Mai.
Tiểu Mai gật đầu rồi tiếp tục công việc trong tay.
Công trình sắp kết thúc nên những bộ phận khác cũng nhàn việc hơn, chỉ có quản lý kho hàng là không rảnh rỗi mà ngược lại, bọn họ phải làm vội vàng hơn so với bình thường.
Những đồ mượn trước đó đều phải trả lại, bọn họ phải làm công tác thống kê, phụ trách sửa chữa này kia, tóm lại là rất bận rộn.
Vinh Quý không hề quấy rầy Tiểu Mai, cậu đi một vòng quanh kho hàng, thấy mọi người đều bận rộn thì Vinh Quý đứng kế bên nhìn một lát, sau khi phát hiện không có việc gì mình có thể giúp đỡ thì cậu bèn đi ra bên ngoài.
“A Quý, lấy trái cây ăn đi này!” Có một người trong số nhân viên công tác lui tới kho hàng nhận ra cậu, đối phương còn ném cho cậu một quả trái cây.
Cho dù từ làn da có thể nhận ra cậu đã cơ giới hóa một phần cơ thể, nhưng lỡ bên trong không có cơ giới hóa thì sao?
Bởi vì nhân duyên của A Quý tốt, hoặc cũng có thể vì Tiểu Mai “quyền cao chức trọng” ở kho hàng nên tóm lại, hễ có thứ gì tốt thì mọi người đều nguyện ý chừa cho Vinh Quý một phần.
Đương nhiên ở nơi này, đồ tốt chân chính là khoáng sản gì đó thì bọn họ không dám đưa ra, nhưng một ít đồ ăn thì mọi người có thể để lại.
Lúc đi làm, thỉnh thoảng có cây ăn quả thì bọn họ hái trái cây xuống để cải thiện bữa ăn cho bản thân.
Trong quá trình làm việc, Vinh Quý đã nhận được không ít những món quà như thế này.
Cậu đều tích trữ lại cả, cho dù cậu và Tiểu Mai không ăn hết thì có thể để dành ~ đợi sau khi rời khỏi chỗ này rồi thì có thể ép thành nước cho cơ thể của hai người ăn ~
Vinh Quý tính toán tỉ mỉ hết rồi.
“Cảm ơn ạ!” Vinh Quý nhanh tay lẹ mắt tiếp được trái cây, cậu cười hì hì nói với đối phương.
Người nọ khoát tay rồi tiếp tục nâng đồ rời đi.
Vinh Quý bỏ trái cây vào túi quần và tiếp tục đi về phía trước, lúc đi ngang qua Đại Hoàng cậu còn chào hỏi nó nữa.
Khi Vinh Quý tính tiếp tục đi về phía trước thì chuyện ngoài ý muốn chợt xảy ra…
Vinh Quý cảm thấy một luồng ánh sáng mãnh liệt, thậm chí cậu chưa kịp cảm nhận mặt đất chấn động thì ngay sau đó, trước mắt cậu bỗng tối sầm và rơi xuống đất.
Nếu hỏi Vinh Quý, dưới tình huống nào mà cậu cho rằng cơ thể người máy tốt hơn cơ thể ban đầu của cậu thì có lẽ đây chính là đáp án.
Cơ thể mà Tiểu Mai làm cho cậu rất rắn chắc, ngay cả hôn mê cũng không thể, cậu cứ thanh tỉnh vậy mà nhìn bản thân rơi xuống mặt đất đang sụp đổ, và sau đó bị cát đá và bùn đất vùi lấp.
Muốn nhắm mắt trốn tránh cũng không được, vì Tiểu Mai không làm mí mắt cho cậu!
Vinh Quý trơ mắt nhìn ngày càng nhiều bùn đất đè xuống cơ thể, đợi đến khi bị lấp kín rồi thì trước mắt cậu là một vùng tối đen.
“Tiểu Mai ơi…” Bị vùi trong bùn đất lạnh như băng, Vinh Quý gọi tên Tiểu Mai theo thói quen.
Nhưng lần này Tiểu Mai không trả lời cậu.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Vinh Quý: Vẫy tay ~
Đại Hoàng: Ế… dưới chân cậu có vết nứt kìa… á..
—
V: Quần chẻ là cái này nè, để cho em bé mặc hoi chớ cho tiền tui cũng hông dám rớ:)))