Edit + Beta: V
Người được điều lệnh khẩn cấp điều đến đều được bố trí chỗ ở.
Nhưng cân nhắc về việc nhiều người lái xe tới, cho nên nếu ai muốn ở trên xe thì phía điều động cũng không ngăn cản, đương nhiên, ngoại trừ công việc phải đợi lệnh bất kỳ lúc nào.
Vì vậy, Vinh Quý và Tiểu Mai vẫn ở trên người Đại Hoàng.
Đại Hoàng cũng không phải muốn đỗ đâu là đỗ đó, sau khi xác nhận công việc rồi thì tất cả mọi người đều được bố trí vị trí đỗ xe.
Chỗ đỗ xe của Vinh Quý gần kho hàng, tương đối an toàn và rộng rãi.
Từ khi tân trang Đại Hoàng, Tiểu Mai đã cân nhắc qua làm sao để giấu tủ đông chứa cơ thể hai người.
Vì vậy cho nên, dưới đáy thân xe mới của Đại Hoàng có một bộ phận hõm xuống, nó chẳng những có thể đựng tủ đông mà còn có thể dùng chứa đựng những thứ có giá trị khác.
Bộ phận hõm xuống này được giấu dưới sàn xe, nếu không kiểm tra tỉ mỉ cả trong và ngoài thì rất khó phát hiện nơi này.
Rất bí mật.
Ghế lái và ghế phó lái cũng được thiết kế riêng, nó có thể biến thành giường nhỏ, lúc nạp điện thì hai người máy nhỏ có thể tay trong tay đi ngủ nữa đó ~
“Nếu trên trần xe của Đại Hoàng có cửa sổ là tốt rồi, nếu vậy thì tối tụi mình có thể ngắm sao á.” Vinh Quý thoải mái nằm trên “giường” ở ghế phó lái, cậu đặt hai tay lên bụng rồi nói với Tiểu Mai.
“À… tớ quên mất ở đây không có sao.” Vinh Quý lập tức phủ định suy nghĩ của mình: “Hơn nữa, nếu làm như vậy thì Đại Hoàng sẽ mang kiểu tóc Địa Trung Hải mất.”
Trong đầu Vinh Quý tưởng tượng Đại Hoàng có một cửa sổ trên trần xe, sau đó cậu trộm vui vẻ.
Tiểu Mai: “…”
Đại Hoàng: “…”
Ngày đầu tiên, công việc của Tiểu Mai là lên kế hoạch xây dựng nhà kho và hoàn thành nhập kho một số mặt hàng cơ bản.
Cũng trong ngày đầu tiên, công việc của Vinh Quý là thông báo cho các nhân viên đã được bố trí công tác và truyền đạt một số chỉ lệnh cho bọn họ.
Đối với Vinh Quý mà nói thì đây là ngày “đốt máy” đầu tiên.
Sang ngày hôm sau, công việc của Vinh Quý vẫn chưa có thay đổi gì, cậu vẫn thông báo cho các nhân viên điều động lâm thời vừa nhận việc dựa trên nội dung trong bản thảo.
Còn công việc của Tiểu Mai bên kia đã có sự thay đổi.
Mới đầu Vinh Quý hơi lo lắng, cậu sợ loại điều động lâm thời này sẽ kêu Tiểu Mai tham gia chiến tranh hay gì đó, nào ngờ, hôm sau cậu mới biết: Bọn họ được điều động tới đây để sửa tường thành.
Bởi vì những máy móc cồng kềnh lần lượt được đưa vào kho của Tiểu Mai, chúng hoàn toàn không phải súng ống, đại pháo hay vũ khí chiến tranh gì mà là máy đào, thang máy, máy ủi vân vân…
Hình dạng hiện tại của các loại máy móc này hoàn toàn vượt qua nhận thức của Vinh Quý, cậu hoàn toàn không biết nên Tiểu Mai đã phổ cập cho cậu.
Cũng chính bởi vì thứ được vận chuyển vào đều là máy móc nên Tiểu Mai mới cho cậu biết, có lẽ mục đích của điều động khẩn cấp lần này là sửa tường thành.
Đương nhiên, nguyên văn lời của Tiểu Mai không phải vậy, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến chuyện Vinh Quý lý giải nó một cách đơn giản là sửa tường thành.
Chuyện này khiến Vinh Quý an tâm không ít, dù sao sửa tường thành an toàn hơn chiến tranh, lái máy đào đơn giản hơn lái xe tăng, và sửa chữa máy ủi cũng ổn hơn sửa đại pháo nhiều.
Vinh Quý thở phào một hơi.
Quả nhiên, vào ngày thứ ba, bản thảo mà cậu nhận được có nội dung là thông báo cho người ở khắp nơi đi đào đất.
Nhất thời, cậu bỗng nhiên có cảm giác mình trở thành Đốc công công trường.
Lúc này, Vinh Quý vẫn đang cho là mình và Tiểu Mai chỉ tham dự một công việc sửa chữa bình thường mà thôi, mãi đến khi trong một lần phát thanh, cậu bỗng đọc được từ “người tạo tinh”.
Đó cũng là lần đầu tiên cậu đọc thông báo cho toàn thể mọi người chậm như vậy – không phải bình thường cậu sẽ nhận được bản thảo phát thanh à? Bản thảo ấy để cậu đọc qua trước một lần, thiết bị phát thanh mà Vinh Quý nhận được bao gồm một microphone cầm tay, một máy chiếu và một cái hộp treo trên người.
Lúc tất cả được kết nối với nhau thì máy chiếu sẽ tự động chiếu nội dung trong bản thảo lên trước mặt Vinh Quý, cậu chỉ cần cầm microphone và đọc tất cả chữ trên màn hình ra là được.
Mặc dù thông báo tin tức 1-1, nhưng hệ thống nội bộ đã tự động giúp cậu kết nối với người nhận thông báo, nhiệm vụ của cậu chỉ cần đọc bản thảo là được.
Vì trên mỗi bản thảo phát thanh đều có chức vụ và vị trí công tác cho nên Vinh Quý mới biết đây là bản thảo 1-1.
Còn tin tức lần này thì khác, mở đầu bản thảo là “Gửi toàn thể người tạo tinh”.
Đây là một thuật ngữ mà Vinh Quý chưa từng nghe qua, cậu ngẩn người, nhưng sự chuyên nghiệp dày công tích lũy đã giúp cậu tiếp tục đọc một cách chậm rãi:
“Cảm ơn mọi người đã lập tức đến đây khi nhận được lệnh điều động khẩn cấp, hiện tại, mọi người đang tham dự chế tạo một tinh cầu mới.
Lõi sao ở gần thành phố Sakhar sắp khởi động hoàn toàn, trong thời gian tới sẽ có một lượng lớn bụi sao như Californium, sắt, Lithium… đi vào lõi sao mới, và một thành phố Tinh Cầu mới sẽ được tạo ra dưới sự trợ giúp của mọi người.
Thời gian dự kiến từ ba đến năm tháng, nếu có gió mùa hành tinh hỗ trợ thì thời gian này có thể rút ngắn còn khoảng một tháng.”
“Trong khoảng thời gian này, hy vọng mọi người đồng lòng và cố gắng, cùng xây dựng một thành phố Tinh Cầu mới tốt đẹp, và thành phố Tinh Cầu này sẽ vĩnh viễn khắc ghi tên của mọi người.”
Trong đầu Vinh Quý trống rỗng, cậu đã đọc hết nội dung trong bản thảo rồi, nhưng bởi vì quá kinh ngạc nên cậu quên mất dùng giọng giả của mình, vì vậy cho nên trong lần phát thanh này, cậu đã dùng giọng thật để đọc.
Không thể không nói, trải qua mấy ngày “đốt máy” mà âm sắc của Vinh Quá đã tăng lên một trình độ mới.
Nó vẫn mang âm hưởng kim loại, nhưng khi nghe vào lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào và nhẹ nhàng; nó mang theo sự trong trẻo có ở thiếu niên, rõ ràng nhưng lại không mỏng.
Mỗi âm phát ra đều dựa theo thói quen của Vinh Quý, ngay lúc này, tất cả mọi người nhận lệnh đều ngẩn người.
Có lẽ đây là phản ứng khi nghe được một giọng nói hay nhỉ?
Rõ ràng chỉ là một máy phát hơi cao cấp chút mà thôi, nhưng người sử dụng khác nhau sẽ đem đến hiệu quả âm thanh khác nhau.
Có người trời sinh đã biết đọc từng chữ như thế nào để nghe êm tai, khi họ đọc lên sẽ khiến người ta có cảm nhận hoàn toàn khác.
Đây là người có năng lực điều khiển âm thanh bẩm sinh, và Vinh Quý chính là loại người ấy.
Tiểu Mai đang làm việc chợt ngẩn người, tuy mỗi ngày đều nghe Vinh Quý dùng phương thức không đứng đắn nói chuyện, nhưng đây là lần đầu tiên anh nghe được giọng nói chính thức của Vinh Quý.
Nhân viên công vụ phụ trách phân phối nhiệm vụ cũng ngẩn người: “Nhân viên phát thanh này không tồi, tốt hơn người trước nhiều.”
Không thể không nói, khi Vinh Quý dùng giọng thật của mình để đọc bản thảo phát thanh nghe vô cùng chân thành, nó làm người ta có cảm giác mình đang tham dự một nhiệm vụ cực kỳ vĩ đại.
Thật ra đọc chậm cũng bình thường thôi, nhưng tất cả yếu tố được thêm vào làm hiệu quả âm thanh tăng lên một bậc.
Nhà kho mà Tiểu Mai phụ trách có tổng cộng hai mươi cái máy móc.
Cho dù không phải cái nào cũng bị hỏng hai lần trong ngày, nhưng tỉ lệ sửa chữa hôm nay cao hơn thường ngày rất nhiều, điều này khiến cho đội duy tu máy móc và đồ vật của Tiểu Mai bận tối tăm mặt mũi.
Chiếu theo lời của người đưa đồ đến đây sửa chữa: “Cũng không biết xảy ra chuyện gì mà sau khi nghe phát thanh xong, mọi người cứ như được tiêm máu gà vậy, họ hoàn toàn không muốn nghỉ ngơi, chỗ khó hơn nữa cũng muốn đào, cái này… nếu làm quá mức thì sẽ khiến máy móc hỏng mất.”
Không phải chỉ có một hai người mà rất nhiều người đều nói như vậy, đồng thời họ còn lén lút nghe ngóng khắp nơi xem anh đẹp trai nào phụ trách phát thanh nữa.
Nếu có thể quen biết đối phương thì sau này có thể cùng đi ăn đi uống vân vân, sau khi kết thúc nhiệm vụ thì cùng lên đường vân vân.
Tiểu Mai: “…”
Vinh Quý hoàn toàn không biết mình đã có một chút tiếng tăm.
Cậu đang ngồi trong gian phòng nhỏ ở phòng làm việc của Tiểu Mai, gian phòng cách âm mà Tiểu Mai làm cho cậu có hiệu quả tương đối tốt, Vinh Quý không nghe được tiếng động gì bên ngoài cả.
Tâm tư của cậu hoàn toàn đặt trên ba chữ “người tạo tinh”.
Kể từ khi biết mình đang ở trong một tòa tháp khổng lồ thì Vinh Quý cảm thấy sức tưởng tượng của cậu thiếu thốn một cách trầm trọng, chỉ dựa vào lời giải thích của Tiểu Mai thì cậu hoàn toàn không thể tưởng tượng ra nổi dáng vẻ của thế giới mà mình đang sống bây giờ là gì.
Lúc ở chỗ nhận được điều lệnh khẩn cấp cậu còn đang suy nghĩ về vấn đề này, nào ngờ bây giờ cậu lại ở nơi có thể tiếp cận với chuyện mình đang rối rắm.
Trong lòng Vinh Quý ngứa ngáy như có mèo cào, hôm nay cậu rất để tâm đọc thông báo.
Cậu định tổng hợp hết nội dung trên bản thảo phát thanh lại với mong muốn chắp vá ra dấu vết gì đó, nhưng đáng tiếc là về sau cậu cũng không phát hiện được thông tin hữu dụng gì.
Ngược lại, rất nhiều nhân viên công tác sau khi nghe một ngày “nghiến răng nghiến lợi” phát thanh của Vinh Quý thì tràn đầy hứng thú đối với cậu, nhưng vì không tìm được anh đẹp trai phát thanh nên có không ít người liên lạc với nhân viên công tác ở thành phố Sakhar, họ bày tỏ mong muốn rằng muốn người phát thanh kia nói nhiều hơn một chút.
Nhân viên đọc thông báo vô dụng tìm được một cách tình cờ lại có tác dụng khích lệ tinh thần làm việc của mọi người, đây là chuyện ngoài dự đoán của nhân viên công vụ.
Tuy điều lệnh khẩn cấp giống như quân lệnh, tất cả những ai nhận được thông báo đều phải đi nhậm chức, nhưng dù sao nơi này cũng không phải quân đội, cho nên rất nhiều chuyện mọi người có thể tự dàn xếp.
Vì vậy, nhân viên công vụ tai thú bèn đến tìm Tiểu Mai nói chuyện ← anh ta biết rõ Vinh Quý “như một con nai vàng ngơ ngác” nên nói chuyện với cậu không có tác dụng gì cả.
Đối phương bày tỏ, hy vọng Vinh Quý có thể kéo dài thời gian làm việc.
Vì để nâng cao hứng thú làm việc và dựa theo phản hồi của mọi người, bọn họ muốn thêm một số chương trình giải trí ngoài giờ, thậm chí bọn họ có thể sắp xếp cho Vinh Quý phát sóng trực tiếp tại hiện trường ~
Cậu có thể đi đến bất kỳ nơi làm việc nào, có thể nói chuyện với nhân viên công tác tại đó và đưa nội dung câu chuyện vào chuyên mục phát thanh, hình như mọi người cũng chờ mong chuyên mục này lắm.
Đương nhiên, điểm tích lũy nhận được cũng tăng cao.
Tiểu Mai nghe xong thì khựng lại một chút, anh sử dụng điện thoại nội bộ hỏi thăm Vinh Quý: “Bọn họ muốn cậu tăng ca, cậu có làm không?”
Loại bỏ mọi lợi ích, Tiểu Mai tổng kết những lời mà nhân viên công vụ nói thành một câu để hỏi Vinh Quý.
“Không làm, không làm đâu! Mỗi ngày tụi mình phải ngủ đủ tám tiếng đấy!” Giọng Vinh Quý truyền qua điện thoại nói cho nhân viên công vụ đang chờ bên cạnh.
“Cậu ấy từ chối.” Tiểu Mai cúp máy, anh bình thản nói với nhân viên công vụ tai thú.
Nhân viên công vụ tai thú: … Cậu vậy luôn á hả?
Chúng tôi nói nhiều điều kiện như vậy mà cậu lại không đề cập đến một lời, chỉ nói tăng ca như vậy thì đổi lại là tôi, tôi cũng từ chối đó được không?
Nhưng mà, khí chất của Tiểu Mai vẫn rất ngay thẳng, ấy… có phải người này cố ý hay không… hình như đối phương chỉ quá kiệm lời ít nói, với cả… quá ngay thẳng thôi nhỉ.
Đây cũng không phải chuyện quan trọng gì, bị từ chối cũng không sao cả, dù gì bọn họ vẫn còn một DJ khác mà, không phải sao?
Nhân viên công vụ cười cáo từ.
Ngược lại, sau khi Vinh Quý nghe anh DJ ở thành phố Eni lượn lờ khắp nơi để phỏng vấn nhân viên công tác thì chợt cảm thấy hơi hâm mộ.
“Thật tốt quá! Tớ cũng muốn đi chỗ khác xem ghê ~ hôm nay tớ mới biết tụi mình được triệu tập tới đây để làm người tạo tinh á! Người tạo tinh là người làm hoạt động tạo tinh mà Tiểu Mai nói đúng không?”
“Ở đó có thể nhìn thấy bên ngoài tháp không? Dù không nhìn được nhưng có lẽ cũng thấy hoạt động tạo tinh ở khoảng cách gần nhỉ?”
“Làm sao bây giờ? Tớ hiếu kỳ quá à, tớ muốn nhìn thử lắm!”
“A-a-a-a-a ~ Hâm mộ anh trai DJ ở thành phố Eni chết mất, quả nhiên tớ không chuyên nghiệp như anh ấy, người ta cũng chọn anh ấy chớ không chọn tớ ~” Vinh Quý càng nói càng uể oải, cậu lăn lộn ở ghế phó lái.
Tiểu Mai…
Tiểu Mai lập tức cảm thấy hơi chột dạ.
Nhưng phương pháp đối phó với sự chột dạ của anh là: Sau này cố gắng thu thập tin tức liên quan đến hoạt động tạo tinh rồi nói cho Vinh Quý biết.
Ví dụ như: Hoạt động chủ yếu hôm nay là điều chỉnh hướng của vòng xoáy và thu thập một lượng lớn bụi sắt.
Ví dụ như có một ngày: Hôm nay hấp thu thổ nhưỡng quy mô lớn trong chân không để đưa vào lõi sao, dẫn lực càng lúc càng lớn, vai trò của sức người cũng dần giảm lại, lõi sao bắt đầu tự vận hành và tự động hấp dẫn vật chất xung quanh.
Mỗi thành phố Tinh Cầu mới đều có sự quy hoạch và phát triển trong tương lai khác nhau, cho nên bọn họ không cần tất cả bụi sao mà chỉ chọn lựa những khoáng vật tương ứng với quy hoạch sau này và loại bỏ những khoáng vật không cần thiết.
Khoáng sản dự trữ của thành phố Tinh Cầu trong tương lai sẽ là những khoáng sản quan trọng được hấp thụ và hình thành ngay bây giờ.
Tiểu Mai không chỉ nói suông mà anh còn có chứng cứ nữa.
Ngày đầu tiên là một chút bụi sắt màu đen, ngày hôm sau thì là một chút thổ nhưỡng có màu đỏ.
Tiểu Mai nắm chúng trong lòng bàn tay, tối đến hai người nằm trên mình Đại Hoàng thì anh mở tay ra cho Vinh Quý xem bụi đất bên trong.
Nghe Tiểu Mai nói một chút lai lịch của bụi đất này thì biểu cảm của Vinh Quý phong phú cực kỳ.
“Lợi hại ghê ta ơi!” Vinh Quý cẩn thận quét bụi đất trong lòng bàn tay Tiểu Mai sang lòng bàn tay của mình, cậu yêu thích không buông tay.
“Tớ muốn tận mắt xem quá à…” Sau đó, Vinh Quý nhìn bụi đất một cách xuất thần.
Tiểu Mai: “…”
Tuy Vinh Quý không phải người sẽ hỏi cho đến cùng, nhưng có một vài chuyện cậu lại kiên trì lạ thường.
“Nhưng mà không phải Tiểu Mai không rời khỏi nhà kho sao? Thế cậu lấy bụi đất trân quý này từ đâu vậy?”
Vinh Quý cẩn thận siết chặt lòng bàn tay như Tiểu Mai cầm lúc đầu, cậu sợ chúng bị gió thổi bay mất, sau đó cậu quay sang hỏi Tiểu Mai đang nằm cạnh mình.
“Lấy từ máy đào đất xuống.” Tiểu Mai ăn ngay nói thật.
Vinh Quý tưởng tượng Tiểu Mai vừa sửa chữa máy móc, vừa vụng trộm nắm bụi đất trong lòng bàn tay thì cậu chợt vui vẻ.
Mỗi ngày Tiểu Mai đều mang các loại bụi đất về, dựa theo đề nghị của Vinh Quý, anh dứt khoát nung một bình thủy tinh trong suốt và tinh xảo ← nguyên vật liệu là đất cát mang về rồi chắt lọc ra, sau khi đặt những bụi đất có ý nghĩa này vào trong thì Vinh Quý treo nó trên xe giống như chuông gió vậy, thế là nó đã trở thành một một món đồ trang trí xinh đẹp rồi.
Mỗi ngày đều nhìn chằm chằm bụi đất trong bình, Vinh Quý sẽ thử tưởng tượng hôm nay tinh cầu mới hình thành kia sẽ có dáng vẻ như thế nào, màu sắc là cái chi…
Hết cách rồi, đối với Vinh Quý mà nói thì chuyện tạo tinh này quá thần kỳ!
Mặc dù không thường nói ra nhưng cậu vẫn muốn ra ngoài xem.
Vì vậy, rốt cuộc có một ngày, nguyện vọng này của Vinh Quý được thực hiện.
Tiểu Mai có một có hội ra ngoài làm việc.
Có một thiết bị dẫn lực bên ngoài bị hư, chuyên gia ở hiện trường không có cách nào duy tu nên bèn phát lệnh và treo thưởng trên toàn khu vực, Tiểu Mai đã chủ động tiếp nhận nhiệm vụ này.
Yêu cầu duy nhất của anh là mang Vinh Quý theo.
Tiểu Mai mang một thiết bị dẫn lực dự bị trong kho ra, anh cẩn thận mở thiết bị rồi dẫn Vinh Quý lên đường.
Đó là một thiết bị có hình tròn và không lớn lắm, kích thước thì có lẽ chứa được hai người có hình thể bình thường, nhưng vóc dáng của Tiểu Mai và Vinh Quý không chỉ thấp mà còn nhỏ bé nữa, vì vậy hai cái đài cho hai người máy nhỏ ngồi vẫn rất thoải mái.
Điều khiển thiết bị ra khỏi căn cứ, từ lớp kính trong suốt trước mặt nhìn ra ngoài, Vinh Quý có thể thấy cảnh tượng trong doanh địa lùi nhanh về phía sau, xung quanh có một con đường dài và hẹp màu đen, nó không phải là kết quả của việc sửa chữa mà giống như là được tạo ra do nhiều người đi lại ấy.
Mãi đến lúc này, trong lòng Vinh Quý không còn cảm thụ quá mức đặc biệt gì.
Hoàn cảnh xung quanh hơi giống với đường hầm mà lúc trước bọn họ làm việc, khắp nơi toàn là cát đá, bùn đất và cả khoáng thạch nữa, trông hai nơi cũng không khác là bao.
Sau đó, bọn họ đi qua một trạm kiểm soát cuối cùng, xác nhận thân phận xong xuôi rồi thì phía trước chợt xuất hiện một cánh cửa.
Cánh cửa ấy không lớn, nó có hình vòng xoáy và khép mở từ tâm.
Khi cánh cửa hình tròn mở ra, Vinh Quý lập tức cảm giác được cơ thể mình đang hướng về phía trước, thiết bị dẫn lực mà cả hai đang ngồi nhanh chóng đi vào cánh cửa kia.
Bọn họ gần như là “lăn” qua, khi thiết bị dẫn lực quay cuồng đi ra ngoài thì cửa kính trước mặt vừa hay xoay đến chỗ vừa mới rời đi, Vinh Quý nhìn thấy cánh cửa hình tròn kia nhanh chóng đóng lại.
Sau đó…
Cậu chợt thấy một chùm tia ánh sáng mãnh liệt…
Chùm tia sáng này vô cùng, vô cùng mạnh, nó phát ra từ phía sau họ, người máy Tiểu Mai nhanh chóng ấn một cái nút, cửa kính trước mặt bọn họ lập tức đóng lại, mãi đến khi khoảng cách còn lại chỉ lớn cỡ một bàn tay.
Ánh sáng mãnh liệt men theo khoảng trống cỡ một bàn tay ấy rọi vào, đối lập với ánh sáng bên ngoài, không gian bên trong thiết bị dẫn lực quả là tối tăm.
“Đây là cái gì…” Vinh Quý ngây người, may là bây giờ cậu sử dụng cơ thể người máy, nếu không thì đợt quay cuồng kịch liệt kia sẽ khiến cậu say xe mất.
“Đây là vành đai Vĩnh Quang, là cảnh tượng bên ngoài tháp.” Trong lúc quen thuộc ấn các nút, Tiểu Mai thấp giọng nói.
Vinh Quý lại ngẩn người, sau đó, cậu bắt đầu đi đến chỗ chỉ lớn bằng một bàn tay kia.
Khi thấy rõ cảnh tượng ngoài kia thì cậu sợ ngây người…
Có một đại dương ánh sáng ở bên ngoài!
Đó là…
Biển ánh sáng!
—.