Nơi này là một mảnh đất vô cùng trống trải, ngẫu nhiên có một hai tòa phế tích, nhưng mà những phế tích kia thoạt nhìn vô cùng đổ nát, giống như đã bị bỏ hoang từ lâu.
Gió thật to, nhiều lần Vinh Quý lo sợ thân thể của mình sẽ bị thổi bay, cũng may nguyên liệu mà Tiểu Mai dùng để làm thân thể cho cậu rất cũ nát, thế nên là nó bị… gió lùa, cũng chính bởi nguyên nhân này mà mỗi khi gió thổi qua thì thân thể cậu sẽ vang lên tiếng cót két cót két vặn vặn xoay xoay, mới đầu còn cảm thấy hơi chút không quen nhưng rất nhanh cậu đã xem như tìm được một thú vui mới.
Vì vậy, lúc này người máy Tiểu Mai nghe được phía sau lưng vang lên âm điệu tiếng gió thay đổi.
Và thế là, từ tiếng gió kẽo kẹt kẽo kẹt quái dị lúc mới đầu dần trở thành cót két cót két càng quái dị hơn.
Âm thanh quỷ dị không theo quy tắc biến thành âm thanh quỷ dị có quy tắc, hơn nữa tựa hồ còn biến ra càng nhiều âm điệu, dù là người không có tính hiếu kỳ như Tiểu Mai cũng phải quay đầu ra đằng sau để nhìn.
Với cơ thể người máy, đầu của Tiểu Mai có thể xoay 365 độ, nên khi anh quay đầu thì thân thể bất động mà đầu thì quay 180 độ, Vinh Quý đằng sau thấy một màn này thì sợ hết hồn, tay đang để trên ngực nhất thời buông xuống.
Người máy Tiểu Mai: “Cậu đang làm gì đó?”
Hình ảnh một người máy xấu xí vuốt ngực mình… này có hơi chút đau mắt đó.
Tuy bị phương thức quay đầu đầy quỷ dị của Tiểu Mai làm cho sợ muốn chết, nhưng dù sao lá gan của Vinh Quý cũng khá lớn, cậu lại mau chóng nâng tay lên sờ lên lồng ngực của mình, hơi có vẻ khoe khoang, cậu linh hoạt ấn ấn vào nơi gió lùa trên ngực của mình.
“Hì hì, Tiểu Mai cậu xem nè, trên thân thể của tớ chẳng phải có thiệt nhiều khe hở sao? Cậu xem cậu xem, ấn ở vị trí khác nhau sẽ cho ra âm thanh khác nhau, cơ thể của tớ biết hát đó!”
Tiểu Mai:…
Anh lại quay đầu về phía trước.
Sau lưng âm thanh vẫn còn tiếp tục truyền đến.
“Cậu nghe cậu nghe, thật là dễ nghe á! Có giống thổi sáo không? Hồi tiểu học tớ cũng có học thổi sáo dọc đó nha!”
Hai người máy đi trong gió lớn, một người với tiếng sáo biến điệu, một người với tiếng sáo có chút quy luật nhưng vẫn không có giai điệu gì, xoạch xoạch đi về phía trước.
Không biết có phải do bị Vinh Quý ảnh hưởng hay không, Tiểu Mai còn vụng trộm tra xét ở kho dữ liệu xem cái gì là sáo dọc, thế mà anh thật sự tra được, anh có cảm giác mình giống như một cây sáo dọc, hai cây sáo dọc xếp thẳng hàng chỉnh tề đi về phía trước… Tưởng tượng này đúng là hết nói nổi mà!
Anh quyết định khi nào tìm được nơi ở sẽ ngay lập tức tìm cách lấp kín lỗ hổng trên cơ thể của hai người.
Chờ đến khi hai người đến nơi, Vinh Quý đã có thể thổi được một khúc dân ca đơn giản.
“Đến rồi.” Đứng trước một ngôi nhà cũ tương đối còn nguyên vẹn, Tiểu Mai thông báo đã đến nơi.
“Ở đây hả?” “Cây sáo” Vinh Quý im bặt, ngó ngó nơi thật sự không giống như chỗ để người ở ở phía trước, cậu lại quay đầu nhìn Tiểu Mai.
Tiểu Mai không nói gì, chỉ mang khoang đông lạnh tiếp tục đi về phía trước. Anh vừa bước đi, vì không để khoang đông lạnh bị rớt xuống, Vinh Quý cũng chỉ có thể đi theo.
Đứng trong căn nhà cũ nát, anh tinh chuẩn tìm được một chỗ ngồi trong góc, sau đó đi đến.
“Cậu tự nhiên.” Nói xong, Tiểu Mai liền ngồi ở trong góc không nói gì nữa.
Nhìn vẻ mặt cao lãnh của Tiểu Mai, Vinh Quý quyết định xem biểu hiện của anh lý giải thành là do nhớ nhà.
Về đến nhà thế mà một người cũng không thấy, không phải chết thì cũng là chạy nạn! Thoáng đánh giá bốn phía, cậu cảm thấy giả thiết ban đầu về Tiểu Mai trong lòng cậu đã bị đánh vỡ.
Theo biểu hiện trước kia của Tiểu Mai, Vinh Quý cho rằng anh là người có tiền, thế nhưng giờ đây nhìn thấy quê nhà của anh như thế này, kiều gì cũng không giống một người có tiền! Hơn nữa nhà của Tiểu Mai nhìn thì có vẻ rộng rãi, nhưng khi hai người mang khoang đông lạnh vào thì cũng gần trở nên chật hẹp rồi, rõ ràng không phải rộng rãi mà là do không hề có đồ đạc gì!
Đợi đã, hình như không đơn giản như thế à nha.
Vinh Quý càng xem càng cảm thấy không đúng chỗ nào.
Ánh mắt đảo quanh giữa khoang đông lạnh và căn phòng, cuối cùng lại chuyển đến cơ thể nho nhỏ của Tiểu Mai ở trong góc, cậu đột nhiên ngộ ra.
Căn nhà này nhìn như bình thường nhưng khi so với cơ thể người ban đầu của cậu thì lại không bình thường chút nào: nơi này tất cả mọi thứ đều nhỏ hơn bình thường.
Sở dĩ lúc đầu không nhận ra là vì cơ thể hiện tại của cậu quá nhỏ, nếu đổi thành cơ thể trước kia khẳng định cậu sẽ phát hiện ngay!
Vinh Quý cảm thấy dường như mình đã phát hiện ra một bí mật: Chẳng lẽ… Tiểu Mai là người lùn?
Chỉ là ý nghĩ này lập tức đã bị phủ quyết ngay: Cậu đã thấy qua chân của Tiểu Mai trong khoang đông lạnh, tuy so với chân của cậu thì ngắn hơn một chút nhưng cũng không phải là chân tay ngắn của người lùn.
Thế nhưng mà…
Vinh Quý xoạch xoạch đi ra ngoài nhìn quanh một vòng, sau khi lần lượt “tham quan” nhà của các hàng xóm bên cạnh thì cậu càng khẳng định: Cho dù vóc dáng của Tiểu Mai không nhỏ nhưng những người đã từng sống ở đây chắc chắn đều là người lùn.
Tất cả đồ vật đều nhỏ nhỏ, còn rất tinh xảo, chỉ là nhìn qua đám bụi tích trên các đồ vật này… Các chủ nhân có lẽ đã rời đi lâu lắm rồi.
Ngay cả hầm ngầm cậu cũng đã xem qua, một hạt gạo cũng không có – xem ra khi họ rời đi đã thu dọn hoàn toàn sạch sẽ.
Chỉ là rất nhanh Vinh Quý ý thức được mình không cần phải tìm đồ ăn – hiện tại cậu là người máy mà.
Tìm hiểu rõ ràng hoàn cảnh chung quanh xong, Vinh Quý trở lại căn phòng lúc đầu, nhìn thấy Tiểu Mai vẫn còn ngồi ở chỗ đó “suy ngẫm nhân sinh”, cậu cũng không quấy rầy đối phương mà là đi vào phòng bếp, nhìn thấy trên bàn có một cái khăn lau rách rưới thì hai mắt cậu sáng lên, cầm lấy khăn lau giũ sạch sẽ xong thì ra ngoài cần mẫn chà lau.
“Dưới giường có miếng ván, dưới miếng ván có nước.” Nhìn thấy Vinh Quý đang lau dọn, Tiểu Mai vốn vẫn không nhúc nhích lại chủ động lên tiếng nói chuyện.
Vào lúc này nói cho cậu biết có nước dĩ nhiên không phải là để cho cậu uống mà là để cậu dùng lau dọn, Vinh Quý rất nhanh get được ý của đối phương. Khi cậu vừa lau dọn giường đệm nhỏ sạch sẽ xong, Tiểu Mai vốn đang ngồi trong góc hẻo lánh đứng lên, nhanh chóng lại cẩn thận ngồi vào cái giường vừa được dọn sạch sẽ.
Người máy nhỏ vô cùng bẩn ngồi trên cái giường miễn cưỡng coi là sạch sẽ… Vinh Quý đúng là nhìn không được mà, vì vậy cậu vẫy vẫy đối phương:
“Trên người của cậu toàn là đất, để tớ lau cậu sạch sẽ rồi hãy ngồi.”
Tiểu Mai nhìn cậu một lát, cuối cùng cũng không từ chối đề nghị của cậu. Khi Vinh Quý lau sạch cho anh xong cũng nhờ anh lau lại cho mình, cầm giẻ lau, Tiểu Mai cuối cùng cũng không từ chối.
Tuy rằng tạo hình vẫn cứ trông chẳng ra sao, nhưng hai người máy coi như sạch sẽ rốt cuộc cũng ngồi lên chiếc giường cũng coi như sạch sẽ.
Không biết vì sao, rõ ràng là cơ thể của người máy nhưng Vinh Quý đột nhiên cảm thấy buồn ngủ, cơ thể tựa lên khoang đông lạnh, cậu chậm rãi ngủ mất.
Hình ảnh Tiểu Mai ngồi thẳng tắp trở thành hình ảnh cuối cùng mà cậu nhìn thấy trước khi rơi vào giấc ngủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT