“Ánh nắng tuyệt quá đi!” ‘Mặt trời’ vừa lên, Vinh Quý vừa ngắm vừa cảm thán.

Năm giây sau ——

“Ợt, hơi tuyệt quá rồi……” Một cánh tay che phía trước, Vinh Quý hoảng hốt lùi về sau.

Tuy rằng không cảm nhận được, thế nhưng thiết bị cảnh báo trong cơ thể cậu đã vang lên, nhắc nhở nhiệt độ cơ thể của cậu không ngừng tăng, phải giảm nhiệt gấp.

Sau đó Tiểu Mai bước đến, “xoẹt” một tiếng kéo rèm cửa sổ lại.

Rèm cửa có lẽ đã lâu chưa giặt, kéo ra toàn là bụi, may mà khả năng che sáng không tệ, qua lớp màn lọc rèm cửa, ánh sáng rọi vào ôn hoà hơn nhiều, ánh lên mặt sàn trong phòng, trở thành vệt nắng nhạt ấm áp.

“Ánh nắng thế này vừa chuẩn!” Dời cánh tay che mặt xuống, Vinh Quý đột ngột nói.

Sau đó cậu lại nhích lên trước một chút, dịch thảm ra quan sát cái lỗ to trên mặt sàn, rồi mừng rỡ nói: “Cái lỗ này cũng vừa chuẩn luôn!”

Nói xong, cậu liền chạy đến chỗ góc tường, lục lọi trong đống hành lý, cuối cùng lục ra được một tay nải nhỏ, mở nút thắt chặt ngắt của tay nải ra, bên trong là hạt giống đen thui nhỏ xíu.

“Tụi mình có thể trồng táo trong nhà dòi nè!” Vinh Quý vui mừng tuyên bố.

Tiểu Mai: ……

Sau đó Vinh Quý vui vẻ chuẩn bị trồng táo, mép của cái lỗ trên sàn không được phẳng lắm, cậu nhờ Tiểu Mai dùng công cụ giúp cạy chỗ đó ra, mài cho đẹp rồi mới lấp đất vào.

Đương nhiên, muốn làm theo ý Vinh Quý là không thể nào, lúc sửa sang lại mép lỗ, Tiểu Mai còn áp dụng thêm phương pháp chống tràn dưới đáy lỗ, nói là phương pháp chống tràn thật ra cũng đơn giản lắm, chỉ cần dùng sơn chống nước quẹt lên là được.

Và tất nhiên, sự cải tiến này cũng phải được sự cho phép của lão người lùn.

Cứ như thế, sàn nhà dính đầy vết máu trước kia đã được thay thế, hai người lấp một ít đất xuống, Vinh Quý còn đòi phải trang trí thêm viền đá tròn xung quanh.

Đến nước này rồi, Vinh Quý lại nhớ đến “tài sản” quý giá nhất hiện nay của hai người họ —— Hai bộ thi… à không, cơ thể trong khoang đông lạnh.

“Tiểu Mai, tụi mình phải cạy thêm miếng sàn nữa, cơ thể của tụi mình có giá lắm, lúc ra ngoài nên chôn dưới đất cho an toàn, mà ở đây là tầng hai, chỉ đành chôn dưới góc kẹt sàn.” Cậu nhỏ tiếng thì thầm câu này bên tai Tiểu Mai.

Tiểu Mai: ……

Tiểu Mai đã thành chuyên gia chôn xác… à nhầm, chôn cơ thể rồi.

“Tốt nhất là đừng chôn sâu quá, ánh nắng ở đây tốt nè, tụi mình có thể cho cơ thể phơi nắng mọi lúc luôn~ Bổ sung sắt, còn có thể có làn da rám nắng màu bánh mật nữa ta ơi~~~?” Vinh Quý vừa cổ vũ, vừa nói lên ý kiến của mình.

“Ờ ha, bây giờ làn da bánh mật còn thịnh hành không ta? Lỡ như hết thời rồi thì tiêu……”

Tiểu Mai…… Tiểu Mai mặc kệ cậu.

Nhưng đến cùng Tiểu Mai vẫn giải quyết mọi chuyện xong xuôi mỹ mãn, không chôn dưới cát như lời Vinh Quý, mà chôn thẳng xuống dưới sàn, chỉ cần dở phần sàn được chỉ định ra, sẽ thấy ngay được khoang đông lạnh bên dưới, Tiểu Mai thậm chí còn sẵn cải tiến luôn phần pin khoang đông lạnh, kết nối luôn với nguồn điện trong nhà.

Dây điện hoàn toàn không lộ ra ngoài nha~

Đúng là được việc mà!

Thế nên ——

Ban đầu vì muốn trồng táo chỉ khai thác một phần thôi, đến cuối cùng thành ra một mảng sàn đất đá hoa lệ thiên nhiên trong nhà (bao gồm cả tủ bảo hiểm).

Thật là thu hoạch ngoài mong đợi mà —— Vinh Quý vừa ý nghĩ.

“Sau này chúng ta có thể nằm tắm nắng trên bãi cát.” Vừa nghĩ Vinh Quý nằm thử lên bãi cát.

“Đợi cây táo lớn lên, chúng ta có thể nằm dưới gốc cây táo tắm nắng.” Cậu híp mắt điện tử lại hưởng thụ.

Tiểu Mai: ……

Bất kế thế nào, tất cả giả tưởng của Vinh Quý đều thành sự thật: Hạt giống cây táo được gieo, cơ thể của hai người họ cũng được cất kỹ.

Vinh Quý thở phào nhẹ nhõm.

Thời gian kế tiếp, cả hai dọn sạch những đồ vật linh tinh khác, cuối cùng, không gian ngoài phòng bị chất đầy đồ đạc.

“Dào ôi! Tiểu Mai à, xem ra mình lại phải ngủ chung phòng rồi nè~” Thế nên, Vinh Quý chỉ có thể phất phất cái tay phải còn lại.

Tiểu Mai: ……

Tấm thảm vốn dùng để che lấp lỗ lớn trên sàn nhà được kéo vào trong phòng, diện tích vừa đúng, sau đó, họ liền có một căn phòng trải thảm mềm mại.

Căn phòng này rất nhỏ, tạp âm cũng nhỏ hơn bên ngoài nhiều, thế nhưng khuyết điểm duy nhất là không thông gió, một song cửa cũng không có.

Ở trong này như đang ở tù — By Vinh Quý.

Nhưng rất nhanh họ liền giải quyết được vấn đề này.

Ngay lúc họ vừa trải thảm xong định ra ngoài dọn hành lý, trong phòng đột nhiên vang lên một tiếng “Đùng”, Vinh Quý hoảng hốt chạy vào xem, vừa nhìn: “Hay! Tường phòng cũng vỡ ra thành cái lỗ to.

Vinh Quý hết hồn báo cáo việc này cho chủ nhà.

Tưởng là chủ nhà sẽ giận dữ chửi mắc, ai ngờ phản ứng của đối phương vô cùng bình tĩnh: “Vỡ rồi thì lấp đi, các cậu định dùng rèm cửa hay ti vi?”

Vinh Quý há hốc mồm: Vậy cũng được à!

Cậu quyết đoạn chọn tivi, chủ nhà đưa cho họ một chiếc ti vi cũ nát.

Thế nên, căn phòng Vinh Quý và Tiểu Mai được trang trí thêm một chiếc tivi rồi đóa! Thiệt là xa hoa quá nè!

“Phòng có tivi phải thuê bao nhiêu tiền?” Vừa lau tivi, Vinh Quý vừa dân dã hỏi Tiểu Mai.

“Gấp đôi giá căn này.” Khỏi cần suy nghĩ, Tiểu Mai lập tức báo giá luôn.

“Yeh! Lời rồi!” Vinh Quý vui vẻ nắm tay.

Nhưng mà lợi ích không dễ hưởng, tivi của chủ nhà căn bản không thể xem được, có tiếng mà không có hình.

Cơ bản là Tiểu Hắc number hai~

Nhưng Vinh Quý không hề lo lắng: Nhà họ có Tiểu Mai mà~

Trong phòng quá tối, họ liền vác tivi ra ngoài bãi cát để sửa, ánh đèn xuyên qua rèm cửa dày cộm rọi lên người Tiểu Mai đang sửa tivi, Vinh Quý bỗng cảm thấy tất cả quang cảnh trước mắt thật khó mà tin nổi.

“Ánh sáng tuyệt thật! Hệt như ban ngày.” Rõ ràng mấy ngày trước xung quanh họ vẫn là đêm tối……

Vinh Quý híp híp mắt.

“Là nhờ người dân thành Yehderhan phân biệt ngày và đêm.” Vừa đâu ra đó vặn ốc vít vỏ ngoài tivi, Tiểu Mai vừa nói với cậu: “Có khoa học kỹ thuật tiên tiến duy trì, mỗi một góc thành phố đều sử dụng bóng đèn công suất cao, những bóng đèn này giúp ban ngày của thành phố trông như buổi sáng thật, không giống đèn ở thành Ngạc Ni, màu đèn ở đây đã trải qua quá trình cố ý điều chỉnh, vô cùng gần với màu của ánh nắng thật.”

“Ồ ồ……” Vinh Quý tiếp nhận kiến thức, cúi thấp đầu, người máy nhỏ bé ránh nát suy nghĩ tỉ mỉ, sau đó lại hỏi:

“Tiểu Mai, tụi mình bây giờ ở dưới đất, bóng tối có thể dùng bóng đèn để xua tan, vậy bên đó vì sao lại trở thành đêm đen?”

Tuy có hơi lủng củng, nhưng Vinh Quý vẫn cố gắng biểu đạt hết ý của bản thân.

Ngẩng đầu, Vinh Quý nhìn Tiểu Mai, cậu nhìn thấy Tiểu Mai dường như ngập ngừng giây lát, sau đó cái đầu nhỏ khẽ nghiêng:

“Sao phải có đêm tối, buổi sáng không tốt sao?”

“Ể?” Vinh Quý ngẩng ra.

“Người ở trong bóng tối hướng đến ánh sáng, cho nên mới muốn xua tan đêm đen, nhưng là người đã đứng dưới ánh sáng rực rỡ, vì sao còn muốn trở lại bóng tối?” Âm thanh của Tiểu Mai vẫn đều đều như mọi hôm, hình như đang trần thuật một chuyện hiển nhiên.

Nhưng Vinh Quý lại không cách nào hiểu nổi “sự thật hiển nhiên” ấy.

Ủa mà nghe ra……cũng có lý đó chớ~

“Ban đêm đi ngủ sẽ sâu hơn, đêm đến thì phải về nhà, tớ thích nhất là buổi tối được nhìn thấy ánh đèn từ trong nhà……” Không biết làm sao phản bác lại suy nghĩ đó của Tiểu Mai, Vinh Quý chỉ có thể nói lý do cậu thích ban đêm.

Nói thật thì, chính cậu cũng thấy lời nói của mình rất nhàm chán, không hề có sức thuyết phục.

Thế nhưng —

Ống kính của Tiểu Mai đột nhiên hướng thẳng về cậu.

Chính xác hơn là ống kính hiển thị xông về phía cậu, tuy nói là xông về phía cậu, nhưng Vinh Quý cảm thấy ánh nhìn của Tiểu Mai xuyên qua cậu nhìn về nơi rất xa.

“Ban đêm đi ngủ sẽ yên giấc hơn? Tôi không hề thấy vậy. Đêm đến nên về nhà…… việc này có thể dùng thời gian để định nghĩa. Còn về ánh đèn vào ban đêm……”

Trong đầu của Tiểu Mai bỗng nhớ đến buổi hòa nhạc cuối cùng.

Có thể ở một nơi sáng vĩnh hằng tổ chức buổi hòa nhạc toàn là bóng tối, có thể làm được điều này, có lẽ cũng chỉ có người đó.

Sau cùng đơn xin được thông qua, là bởi vì trong nội bộ có quá nhiều fan hâm mộ của người đó.

Anh còn nhớ tên buổi hòa nhạc ấy là “Quang”.

Lúc bước vào hội trường hòa nhạc phát hiện bên trong toàn là bóng tối không ít người khủng hoảng, may mà âm nhạc kịp thời vang lên an ủi cảm xúc của khán giả, đến khi ca sĩ xuất hiện, tất cả mọi người đều tiến vào trạng thái điên cuồng.

Không còn ai quan tâm đến việc cỏn con như đang chìm trong bóng tối nữa, tất cả ánh nhìn đều hướng đến “Quang” duy nhất trong hội trường.

Người đó trong bóng đêm.

Là ánh sáng, là ánh sáng duy nhất trong bóng đêm, dưới bối cảnh màn đêm thăm thẳm, ánh sáng duy nhất hiển thiên trở thành tiêu điểm chói lòa.

Ánh sáng duy nhất khi trời tối……

Vẻ đẹp rung động lòng người.

Giống như cảm giác rung động trong khoảng khắc mà ánh đèn ngoài kia vừa mới sáng lên mang lại cho anh.

“Ngọn đèn trong nhà vào trời tối cũng không tệ.” Tiểu Mai kết.

Vinh Quý: “?”

“…..Vẫn thấy kỳ ghê, tinh cầu này không phải có thể tự xoay sao? Tiết địa lý có dạy, ngày đêm là hệ quả của Trái Đất tự xoay quanh trục, chỉ cần vẫn còn quay, thì chắc chắn có ngày đêm…… Sao lại bị chia làm hai nửa, một nửa là ban đêm, một nửa là ban ngày vậy ta? Tò mò ghê……” Hiếm thấy Tiểu Mai thảo luận vấn đề này, Vinh Quý cuối cùng cũng nhớ được một ít thường thức học được khi ở trường.

Ban đầu còn có thể dùng lý thuyết này để giải thích, nhưng cứ cảm thấy sai sai chỗ nào.

“Tinh cầu? Ai nói đây là tinh cầu?” Đáp án tiếp theo của Tiểu Mai làm Vinh Quý đơ ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play