Hôm sau lúc đi khai thác, Tiểu Mai ôm một cục đá ra.
Cục đá này được giám định là đá đen nguyên chất cấp B.
“Ồ, hoá ra cái hang này cũng có chút của đó chớ, tôi còn tưởng đá gì cũng không còn chứ.” Viên quản lý Rhodes vừa giám định vừa nói.
Nghe vậy, đám thợ mỏ lại vô thức hướng mắt về phía người đứng đầu, người đó tiếp tục nhìn phía trước, dường như không bị ảnh hưởng bởi cái nhìn của người khác.
Cuối cùng Rhodes tích cho Tiểu Mai 50 điểm tích lũy.
Thu hoạch hôm nay của mọi người kém hơn ngày thường một chút, cục đá này của Tiểu Mai được xếp hạng năm.
Hai người họ là người đầu tiên mới vào hầm ngày thứ hai đã có thu hoạch.
Dĩ nhiên là Tiểu Mai và Vinh Quý không biết chuyện này.
Vì vậy hôm sau, lúc hai người họ ngồi thang máy xuống hầm, trước khi Tiểu Mai rời đi thì người đứng đầu bỗng nhiên gọi anh lại.
“Từ hôm nay, cậu qua bên kia.” Người này chỉ tay về một cái hầm mỏ ở hướng khác, nói một câu như vậy mà không giải thích gì thêm liền bỏ đi.
Sau đó Tiểu Mai cũng đi luôn.
Động khoáng mới rõ ràng nhỏ hẹp hơn rất nhiều, chỉ được đào xuyên qua mà thôi, trên bốn vách không có quá nhiều dấu vết bị khai thác, chú ý đến điểm này làm Vinh Quý không chịu được mắt sáng rực lên.
Đây mới là động khoáng tốt nè! Chưa từng bị khai thác, nói vậy là khoáng vật ở đây vẫn chưa bị đào mất!
↑
Mấy ngày nay đi theo Tiểu Mai tai nghe mắt thấy tiếp xúc nhiều, Vinh Quý tốt xấu cũng học được một xíu.
Ờ thì, cậu cũng chỉ học được xíu xiu đó mà thôi.
Cũng bước vào trong hang quét mắt xem một vòng, Vinh Quý chỉ thấy được một điểm chưa bị ai khai thác, Tiểu Mai đã xác định được vài vị trí có khả năng cao sẽ đào được đá đen.
Dù phát hiện được khoáng thạch vẫn không vội vã, Tiểu Mai bỏ cái giỏ xuống, khóa lại đàng hoàng, sau đó lấy đầu Vinh Quý đè… Không, là đặt lên thôi.
“Cái giá, giá đỡ!” Phát hiện bản thân lại bị trần trụi đặt lên như vậy, Vinh Quý nhanh chóng nhắc nhở Tiểu Mai.
Tiểu Mai cứ như vừa nhớ ra, chậm rãi từ trong balo đựng đầu Vinh Quý lấy ra một cái giá màu trắng.
↑
Đây là cái mà hôm kia họ lượm về nhà, đá mà người khác không cần dưới yêu cầu của Vinh Quý đã được Tiểu Mai điêu khắc mài dũa trong hai ngày thành cái giá đỡ màu trắng, trên đó còn có đồ kẹp có thể chặn được cái đầu tròn của Vinh Quý.
“Nấm!” Nằm thoải mái trên đó xong Vinh Quý tiếp tục nhắc nhở Tiểu Mai.
Tiểu Mai lại lấy một hạt đậu đất trong cặp ra, nhét đậu vào một cái hốc ở trên cái giá đỡ, bỏ một tí đất vào trong, nhỏ thêm hai giọt nước, không lâu sau thì cây nấm nhỏ trông hơi héo dần dần đứng thẳng dậy, một hồi sau liền sáng lên.
Ổn rồi, có đèn rồi. Không động đậy được nên Vinh Quý dùng mắt vuốt ve cái nấm nhỏ bên cạnh đầu cậu.
Sau đó cậu lại gọi Tiểu Mai:
“Máy cát sét nữa!”
Lần này tay Tiểu Mai hơi ngừng lại, Vinh Quý lại kêu réo, anh cực kì không tình nguyện từ từ lấy máy cát sét từ trong balo ra – đã được sạc đầy điện.
Mở máy cát sét lên để ở một phía khác của giá đỡ bên trái đầu Vinh Quý, lúc này, tất cả chỗ trống trên giá đỡ đều lấp đầy rồi, mọi thứ đã được đi vào hoạt động.
Trái nấm phải cát sét, Vinh Quý ở giữa vô cùng hài lòng.
“Tiểu Mai cố lên nha! Chú ý an toàn, phải luôn mặc đồng phục đấy, cũng đừng tháo mặt nạ xuống, tuy tụi mình không sợ bị không khí ô nhiễm ảnh hưởng, nhưng cơ thể có nhiều bụi bay vào quá xử lý cũng rất phiền phức.”
Như mọi lần, trước khi Tiểu Mai xuất phát Vinh Quý đều cổ vũ, sau cùng nói:
“Tớ ở đây đợi cậu trở lại, máy cát sét sẽ bật suốt, dù nó hết điện rồi cũng đừng lo, tớ sẽ tiếp tục hát cho cậu nghe.”
Thật, sự, không, cần, thiết!!!
Trong lòng rặn ra từng chữ, sau đó Tiểu Mai dứt khoát quay đi, hướng về phía anh đã chấm sẵn.
Mà sau lưng anh đã bắt đầu lên nhạc, đài hiện đang phát một bài hát rất sôi động làm bài hát đầu tiên bắt đầu ngày làm việc, thật đúng là…
Không thể thích hợp hơn (by Vinh Quý ^_^)/ Ồn chết được (by Tiểu Mai =-=)
Vinh Quý thích nhất là dòng nhạc sôi động này, cậu nghe vô cùng khoái chí.
Tiếng trống mạnh mẽ mà có nhịp điệu, nếu bây giờ cậu có chân nhất định sẽ nhịp nhịp chân, dòng nhạc này thích hợp nghe khi làm việc, vừa nghe nhạc vừa đập đá theo nhịp, Tiểu Mai sẽ không thấy quá nhàm chán ha?
Nhòm kìa, cả cái nấm nhỏ trên giá đỡ cũng lắc lư theo giai điệu bài hát (← bị tiếng nhạc ồn đến mức rung lắc).
Vinh Quý hài lòng nghĩ.
Vốn đang rất hài lòng.
Rất nhanh bài hát tiếp theo chuyển thành một bản nhạc trữ tình làm Vinh Quý bỗng thấy khó chịu: Thời điểm này mà nghe kiểu nhạc này rất buồn ngủ đó.
May là một bài hát cũng không quá dài, thường chỉ có ba phút, cậu quyết định nhịn một chút.
Ba phút dài đằng đẵng làm người ta ngủ gật cuối cùng cũng qua đi, Vinh Quý phấn khởi đón chờ một bài hát…
Đặc biệt đau buồn.
Buồn đến mức làm người ta muốn khóc.
Không được, phải làm gì đó!
Vì thế, Vinh Quý liền cất giọng hát một bài vui nhộn át đi bài hát kia.
Cũng chính là cậu, âm thanh vang dội của máy cát sét như là một dàn hợp xướng, người đông giọng vang, mà âm thanh của cậu chỉ như một nhóm nhạc có mỗi một hai thành viên, muốn hát tốt phần của mình thì phải chống lại sự ảnh hưởng của dàn nhạc xung quanh.
Điều này rất khó thế nhưng Vinh Quý lại làm được.
Tuy nhiên hát xong một bài thì cậu cảm thấy bản thân sắp tinh thần phân liệt mất rồi.
Sau đó, máy cát sét tiếp tục phát bài tiếp theo, bài hát càng bi thảm hơn…
Vinh Quý muốn lật bàn luôn cho rồi!
( #= ^ =)/~┴┴
Thế nhưng không có tay cậu không lật đượccccccc!!! (இ﹏இ`。)
Lẽ nào chỉ còn cách bó tay nhìn chằm chằm cái máy cát sét sao?
Hay là bất chấp nguy cơ bị tinh thần phân liệt mà hát bài kế tiếp?
Vinh Quý nặng nề nhìn cái máy cát sét trước mặt như đứng trước ngã rẽ cuộc đời.
Sau đó…
“Hể?” Cậu đột nhiên phát hiện ở góc máy có một hàng chữ nhỏ, phía sau hàng chữ là một dãy số.
“Đường dây nóng phát thanh theo yêu cầu miễn phí: 09284…” Vinh Quý đọc hàng chữ ra, đọc xong, có một bóng đèn phát sáng trong đầu cậu.
“Thì ra là đài phát theo yêu cầu!” Vinh Quý hiểu ra.
Cái này thì cậu rõ nè!
Hồi bé cậu hay nghe đài tự chọn nhất! Không có tiền mua CD, cậu chỉ đành nghe đài tự chọn thôi. Người ta chọn bài nào thì cậu nghe bài đó, khi đó ước mơ lớn nhất của cậu là sau này có tiền sẽ tung một mớ tiền vào nhà đài, thích nghe bài nào bắt họ phát bài đó, vậy thì cả ngày đều được nghe bài hát mình thích rồi!
Kết quả là đến năm cậu lên cấp hai thì không còn đài tự chọn nữa, hình như là đã đóng cửa.
=-=
Vinh Quý lúc ấy cảm thấy tiếc vô cùng, không ngờ lúc này, ở nơi này, cậu lại phát hiện ra một đài tự chọn, còn miễn phí nữa?
Đợi chút…
Miễn phí?
Vinh Quý ngừng lại giây lát, cậu đột nhiên nhớ ra Tiểu Mai từng nói trong cơ thể họ có chức năng gọi điện, tuy bị hạn chế khu vực nhưng vẫn gọi được.
Lúc đó cậu không quá để tâm.
Mà cậu bây giờ không phải cậu lúc đó nữa.
Cậu bây giờ đặc biệt cần chức năng gọi điện thoạiiiiiiii!
Trong tiếng hát u sầu, Vinh Quý không nghe được gì nữa, đặc biệt tập trung, lục tìm hướng dẫn sử dụng cơ thể trong đầu cậu. Đến khi tìm được chức năng gọi điện, Vinh Quý hoan hô ngay, sau đó…
Cậu liền vô cùng hứng khởi gọi điện.
Không ngờ lần gọi điện thoại đầu tiên ở thế giới xa lạ này lại là gọi điện chọn nhạc.
Thật, lãng, mạn!
Vinh Quý cực kỳ vui vẻ nghĩ.
Nhưng đầu dây bên kia vẫn không có ai tiếp.
Gọi liên tiếp ba lần vẫn không ai nghe máy, theo độ đau buồn dần lên cao của bài hát, bất mãn trong lòng Vinh Quý cũng càng nhiều, vì vậy đến khi bên kia cuối cùng cũng bắt máy…
“Khiếu nại! Tôi muốn khiếu nại! Điện thoại của mấy người sao lâu vậy mới gọi được hả!!!”
Điện thoại chọn nhạc thành điện thoại khiếu nại.
=-=
“Á… Xin lỗi xin lỗi, tôi vừa ngủ quên mất, hơ hơ hơ hơ” Đầu dây bên kia là giọng nói rất dễ nghe của một nam thanh niên, đối với một người cuồng giọng nói như Vinh Quý thì cơn tức của cậu trong phút chốc tan bớt một nửa.
Nhưng cái nên nói vẫn phải nói.
“Cậu nhất định là vừa nghe nghe ca khúc thư giãn của mình vừa làm việc chứ gì?” Vinh Quý hỏi đối phương.
“Vâng ạ vâng ạ!” Đối phương không ngừng vâng dạ.
“Đây chính là nguyên nhân, mấy bài anh phát thực sự quá nhẹ nhàng, hơn nữa lại còn buồn, người vui vẻ như tôi nghe còn buồn ngủ nữa là, huống hồ là người khác?” Có ví dụ thực tế giúp đỡ, Vinh Quý thấm thía nói.
“Đài này chuyên dành cho thợ mỏ làm việc dưới hầm đúng không? Anh phát mấy bài này rõ là không ổn, anh buồn ngủ thì ngủ một giấc trong phòng phát nhạc, còn thợ mỏ thì sao? Họ làm việc đã cực lắm rồi, hơn nữa còn rất buồn chán, họ làm việc ở dưới đất đó biết không hả? Ở dưới đất là thế nào anh biết không?”
“Ở đây vừa đen tối vừa cô đơn, có rất nhiều thợ mỏ làm việc một mình trong cái động khoáng, âm thanh duy nhất bên cạnh là máy cát sét, âm thanh có thể nghe được cũng chỉ có nhạc của đài tự chọn, anh không phát những bài vui vẻ cổ vũ họ thì thôi, lại còn phát mấy bài nhạc chậm rãi kiểu này nữa, nhẹ nhàng cũng còn được đi, mấy bài này phải nói là làm người ta trầm cảm luôn!!!”
Blah blah blah, Vinh Quý chính nghĩa nghiêm nghị nói hết tất cả bất mãn của bản thân.
Có lẽ là do lúc này ở trong hầm mỏ tối đen yên tĩnh, lời cậu nói ra đặc biệt cảm động.
Bởi vì đang sử dụng chức năng gọi điện thoại, cậu không phát hiện âm thanh của cậu và người trực đài đang vang lên trong máy cát sét kế đầu cậu.
Nói cách khác, tất cả những người đang dùng máy thu thanh đều có thể nghe được cuộc đối thoại của bọn họ.
Không ít thợ mỏ đang nghe đài đều ngừng lại.
“À… Xin lỗi, cậu nói rất đúng, bởi vì trước giờ đều không ai dùng chức năng chọn bài hát cho nên tôi cũng tùy tiện phát, mấy bài hát ngẫu nhiên này có vài bài hơi… Hơi nhẹ nhàng quá…” chàng DJ trẻ tuổi của đài phát thanh vừa hoảng hốt vừa áy náy xin lỗi.
“Nhạc chậm không phải không được, nhưng phải xem thời điểm, ví dụ như vị kia nhà tôi (thợ mỏ) bây giờ vừa mới bắt đầu công việc chưa tới một tiếng đồng hồ, đang lúc hăng say, bên anh lại phát mấy bài hát chán nản như vậy khiến cậu ấy có lẽ vừa mới lên tinh thần liền xìu xuống rồi làm việc chậm rì rì, nói không chừng một hồi là buồn ngủ mất.”
“Đây là ý chí kiên cường lắm rồi, nếu ý chí hơi yếu thì sao? Nghe mấy bài đó liền không làm nổi nữa! Nếu các thợ mỏ có người bỏ đi không làm, tôi thấy tới 80% là do đài mấy người gây ra đó!” Vinh Quý nói mãi nói mãi, tùy tiện kết một tội lớn cho anh ta.
“Không phải chứ? Đài phát thanh nhỏ của chúng tôi quan trọng vậy sao?” DJ trẻ tuổi bị cậu kết tội đơ ra.
“Dĩ nhiên quan trọng rồi! Ngay cả quản lý hầm mỏ cũng chỉ có thể quản lý công nhân trong mỏ của mình thôi, đài phát thanh của anh có thể phát nhạc cho tất cả thợ mỏ trong hầm nghe, công việc của các anh quá quan trọng luôn!” Kết tội oan cho người ta xong thì Vinh Quý còn không quên nâng người ta lên.
“Vậy… Làm sao đây? Đột nhiên tôi cảm động quá!” Đánh người ta một bạt tai lại cho một viên kẹo ngọt, nhận được ngon ngọt, DJ trẻ tuổi cảm động vô cùng: “Trước giờ chưa từng có ai gọi đến, sếp cũng nói đài phát thanh của chúng tôi sắp bị bỏ rồi, nói không chừng tuần sau tôi cũng phải đi làm thợ mỏ luôn, rõ ràng công việc mà cả sếp cũng thấy không cần thiết, cậu lại nói với tôi nó rất quan trọng, làm sao đây… Phải làm sao… Tôi sắp rơi nước mắt rồi…”
“Khóc cái gì?! Còn không mau phát mấy bài sôi động? Tôi với mấy thợ mỏ khác đang chờ nghe đấy!” Vinh Quý oai phong lẫm liệt nói.
“Nè, được thôi, xin hỏi cậu xưng hô thế nào?” Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng hít mũi.
Suy nghĩ thận trọng hết hai giây, Vinh Quý đáp: “Xin hãy gọi tôi là người nhà của thợ mỏ, lời tôi nói hôm nay nhất định là lời tất cả người nhà của thợ mỏ đều muốn nói, chẳng qua là mắt họ không tốt như tôi nên không thấy được số điện thoại chọn nhạc miễn phí trên máy cát sét.”
“Ha ha, vậy sao? Ngài… người nhà của thợ mỏ.”
“Dĩ nhiên rồi! Thật ra cũng không trách được anh, chữ trên máy cát sét thật sự quá nhỏ hơn nữa còn không nổi bật, nếu tôi là anh thì sẽ nói vài câu với thính giả rồi đọc một lần số điện thoại.”
“Ồ ồ! Cái này tôi có được học qua, nhưng mà nhắc mới nhớ… ngài người nhà thợ mỏ, máy cát sét của cậu… lẽ nào là ở bên chỗ cậu?”
“Ừm, dĩ nhiên, vị kia nhà tôi (thợ mỏ) sợ tôi buồn chán nên rất chu đáo để lại máy cát sét cho tôi, tôi học được bài hát mới sẽ hát cho cậu ấy nghe, tôi hát hay hơn máy cát sét nhiều!”
“Ha ha! Tình cảm của hai người tốt thật đấy! Thật mong chờ được nghe giọng hát của cậu!” Lúc nãy còn khóc, mới đó đã cười, người yêu thích âm nhạc quả nhiên đều dễ bị ảnh hưởng bởi cảm xúc – Vinh Quý cảm thán trong lòng.
“Việc đó không gấp, anh mau phát vài bài sôi động, tôi thích nhạc sôi động!”
“Được thôi! Đến ngay đây, tiếp sau đây, theo chỉ định của người nhà của thợ mỏ, chúng tôi sẽ phát một bài hát rất sôi động…” âm thanh của DJ trẻ xuyên qua từng lớp không khí đến tai của thính giả, ngay sau đó, một bài hát có tiết tấu mạnh mẽ vang dội bên tai của tất cả mọi người!
Vinh Quý gác điện thoại và nghe bài hát sôi động từ máy cát sét, sau đó nhìn về phía Tiểu Mai, cuối cùng cậu cũng thấy yên lòng.
Từ đấy, bài hát của đài phát thanh đều là nhạc vui vẻ rộn rã.
DJ của đài phát thanh còn mỗi ngày trò chuyện với thợ mỏ, cũng thường có thợ mỏ gọi đến chọn nhạc.
Người chọn nhạc quá nhiều khiến điện thoại của Vinh Quý ngược lại không xen vào được, nhưng cậu không vội vì dù sao mấy bài hát đang phát cũng rất hợp ý cậu.
“Người nhà của thợ mỏ” là một từ có thể chỉ một tập thể nào đó, cũng có thể chỉ người thường xuất hiện trên đài phát thanh, dường như người chọn nhạc nào cũng thích lấy tên này.
Có lẽ vì đây là cái tên thay đổi tất cả?
Cũng là cái tên có thể mang đến niềm an ủi lớn nhất cho những người thợ mỏ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT