Là Tiểu Mai đem đầu của cậu từ phía dưới ghế ôm lên.
“Tiểu Mai, để đầu của tớ ở chỗ người kia vừa mới ngồi đi, cậu ngồi bên cạnh, à… còn một chỗ cũng đừng lãng phí, để cơ thể của tớ lên luôn đi.” Vinh Quý tuy chỉ còn một cái đầu nhưng vẫn vênh mặt hất hàm sai bảo, chỉ huy Tiểu Mai làm việc khắp nơi.
Hai tiểu người máy nghênh ngang chiếm lấy toàn bộ chỗ ngồi khi nãy của ba người đàn ông kia.
Người bên cạnh dường như bị sự dũng mãnh mà Vinh Quý vừa mới biểu hiện ra làm cho kinh ngạc, thỉnh thoảng đưa mắt dò xét qua, Tiểu Mai tự nhiên làm như không thấy, anh đã quá quen với việc bị người khác nhìn chăm chú, mà biểu hiện của Vinh Quý còn khốc hơn anh.
Rõ ràng chỉ là một người máy, thậm chí còn là một người máy đầu lìa khỏi thân, thế nhưng đầu của Vinh Quý đặt trên ghế ngồi lại làm cho người ta cảm thấy cậu cực kỳ khí phách.
Rốt cuộc cũng tìm được chỗ ngồi, khoảng thời gian sau đó cũng không có ai đến làm phiền họ, vì vậy buổi tối này họ thuận lợi nghe ngóng được một ít thông tin cơ bản về thành phố này.
Nói như thế nào đây…
Ngạc Ni, đây là thành phố chỉ cần điểm tích lũy ban đầu là có thể đến các mỏ tài nguyên khoáng sản, là một nơi rất xứng với tên thành phố tự do.
Thành phố… cu li tự do.
Không yêu cầu bằng cấp, không có hạn chế về điểm tích lũy, bất kỳ ai cũng có thể tới đây làm việc, ở đây cung cấp việc làm cũng chỉ có một: chính là công nhân khai thác quặng.
Khoáng sản nơi này thuộc về người khác, toàn bộ khoáng vật bọn họ đào được đều phải nộp lên, nhưng mà những thợ mỏ cũng không phải không có thù lao, bọn họ có thể đạt được tiểm tích lũy hoặc là tiền, đương nhiên số lượng không phải rất nhiều.
Khi điểm tích lũy đạt tới một mức độ nhất định, bọn họ có thể đi đến thành thị khác tìm cơ hội.
Mỗi người đều cần giấy thông hành, điểm tích lũy trong giấy thông hành đại biểu các quyền hạn khác nhau, bọn họ có thể sử dụng đủ loại quyền hạn về tài nguyên công cộng, trong đó bao gồm những con đường đi qua các thành phố.
Đối với người nông dân đáng thương Vinh Quý và Tiểu Mai với điểm tích ban đầu chỉ có một thì Ngạc Ni là lựa chọn duy nhất của họ.
Nhưng mà điểm tích lũy cũng không dễ kiếm, người bình thường phải đào mỏ năm năm mới đủ điểm để đi đến thành phố kế tiếp, còn những thợ mỏ thâm niên có thể đào được những khoáng vật đáng giá cũng cần khoảng ba năm.
Người có thể đi vào quán rượu Dora lại còn có thể đạt được vị trí để nghe tin tức, vậy liền có tư cách trở thành loại thợ mỏ ba năm rồi.
Cuối cùng Tiểu Mai cõng thân thể và ôm đầu của Vinh Quý rời khỏi quán rượu.
Vinh Quý dùng cái tay còn lại cầm lấy hai tờ giấy: đây là đơn xin làm thợ mỏ bọn họ vừa mới nhận được ở quán rượu.
↑
Tay trái và hai cái chân của cậu đều mất, trong lúc đánh nhau bị cậu xem như vũ khí để quất hoặc ném, tất cả đều rơi rớt hết rồi.
“Tóm lại, thật quá tốt, chúng ta biết được cách kiếm điểm tích lũy rồi.” Ngay cả như vậy cậu vẫn vô cùng lạc quan.
Bị Tiểu Mai ôm vào trong ngực, âm thanh của Vinh Quý vẫn như thường lệ tràn đầy vui vẻ.
Xung quanh không có ai ngoài hai người họ, con đường nhỏ hẹp chỉ có tiếng bước chân cộp cộp của Tiểu Mai.
Vừa lúc đó…
“Vì sao?” Đột nhiên giọng nói của Tiểu Mai từ trên đầu cậu truyền đến, là Tiểu Mai đang nói chuyện với cậu.
Tinh thần Vinh Quý run lên: Không biết có phải là do sợ tới choáng váng hay không mà từ lúc cậu đánh nhau tới giờ Tiểu Mai chưa nói một câu nào! Cậu vẫn luôn cho rằng đứa nhỏ này bị doạ sợ!
Biết hỏi vấn đề, đây là chuyện tốt!
Cậu lập tức đem hai cái “con mắt” lật lên.
“Vì sao lại đánh nhau? Lần trước xém chút nữa bị đụng trúng cậu không phải nói không muốn gây chuyện sao?” Nếu không nói rõ ràng thì kẻ ngốc này chắc chắn không hiểu, vì vậy Tiểu Mai hiếm khi nói một đoạn dài như vậy.
Quả nhiên Vinh Quý lập tức đã hiểu.
“Trước khác giờ khác, tên kia nói tớ thì không sao, hơn nữa lúc đó quả thật do tớ đứng không đúng chỗ, nhưng tên kia không thể nói cậu.”
“Tớ không nhịn được khi người khác bắt nạt bạn bè của tớ!”
Vinh Quý thản nhiên thừa nhận chính mình hai mặt.
“Hơn nữa…” Chuyển đề tài, Vinh Quý tiếp tục phân tích: “Trước mặt nhiều người như vậy, nếu như chúng ta nhẫn nhịn thì sau này tất cả mọi người ở đó đều có thể ăn hiếp chúng ta, con người chính là vậy, cái tật xấu này… Tớ không tin hiện nay có thể thay đổi!”
“Năm đó tuy tớ vì cãi nhau mà bị trừ tiền lương nhưng có thể là do lúc đó tớ quá ngoan cường nên sau đó rất ít người kiếm chuyện với tớ, kể cả khi ở trong tổ kịch, tuy tớ chỉ là diễn viên quần chúng nhưng có rất ít người dám ăn hiếp tớ, vì thế lúc không nên nhịn thì không thể nhịn, tình huống lúc nãy là không thể nhịn được.” Vinh Quý nhiệt tình chỉ bảo cho Tiểu Mai.
Chỉ là…
“Cậu đừng sợ, lúc đó không phải là con người thật của tớ, con người của tớ rất hiểu lễ phép đó.” Hễ nói đến chuyện trước kia của mình là nói không hết, Vinh Quý tiếp tục blad blad: “Lúc nãy tớ biểu hiện rất có khí thế đúng không? Đó là có nguyên nhân đấy.”
“Tớ diễn tốt lắm nha!”
“Trước khi trở thành diễn viên quần chúng tớ đã diễn qua khá nhiều vai đàn em của nhân vật phản diện, chính là loại liều mạng đánh nhau đó, vì diễn tốt nên về sau khi có nhân vật này mọi người đều nghĩ đến tớ…”
“Không gạt cậu, kỳ thật tớ thường xuyên đánh thắng là có bí quyết này: khi còn bé, bởi vì sợ bị ăn hiếp, tớ xem không ít phim về xã hội đen, nghiền ngẫm kỹ thuật diễn xuất của tên côn đồ mà mọi người sợ nhất, về sau lúc đánh nhau tớ chỉ cần bắt chước khí thế đó là được, thường thường chưa kịp đánh thì đối phương đã chạy mất rồi á!” Càng nói càng đắc ý, Vinh Quý nói đến vui vẻ.
“Tuy rằng khả năng ca hát của tớ là tốt nhất, chỉ là không thể không nói khả năng diễn xuất của tớ cũng rất tốt đấy.”
Một mình cũng có thể nói chuyện thật vui vẻ, trên đường lần nữa chỉ còn lại một âm thanh phát ra từ Vinh Quý.
Tiểu Mai vẫn không nói gì.
Bạn bè sao?
Anh im lặng suy nghĩ.
Bản thân bị ăn hiếp thì không sao, nhưng không thể nhìn bạn bè của mình bị ăn hiếp sao?
Anh vẫn im lặng.
Cho đến khi âm thanh của Vinh Quý dần dần yếu bớt, lúc Vinh Quý không nói chuyện, không khí chung quanh lập tức yên tĩnh lại.
Không, kỳ thật cũng không phải là loại im lặng không một tiếng động. Thành phố này luôn có âm thanh đều đặn của máy móc cơ khí hoạt động với tần suất thấp cùng với tiếng gõ vĩnh viễn không dừng lại.
Nơi này là tòa thành của thợ mỏ, vì kiếm số điểm tích lũy ít ỏi hay tiền mà luôn có thợ mỏ làm việc không phân biệt ngày đêm.
Được rồi, nơi này vốn cũng không có ngày đêm.
“Thật xin lỗi.” Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, Vinh Quý lại mở miệng.
Nói ra lại là lời xin lỗi.
“Thật xin lỗi, tớ làm hư cơ thể cậu làm cho tớ, rất nhiều bộ phận bị rơi ra nhỉ? Chắc là rất khó sửa chữa… Vật liệu cũng không đủ nữa…” Âm thanh của Vinh Quý hiếm khi trở nên trầm thấp, tràn đầy uể oải: “Chúng ta cần điểm tích lũy, vào lúc này không chú ý làm bản thân hỏng hóc, vậy là không thể làm việc được rồi, Tiểu Mai, cậu tùy tiện lắp giúp tớ làm một cái thân thể tàm tạm, có thể đào mỏ là được, tớ muốn đến thành phố khác, tớ muốn có điểm tích lũy…”
“Tớ muốn đi một thành phố thật sự, tớ không muốn làm thợ mỏ cả đời.”
Cuối cùng, những lời này Vinh Quý đè rất thấp rất thấp.
Nhưng dù ngay cả như vậy, trong lời nói của cậu cũng chỉ có áy náy vì mình đã làm hỏng tác phẩm của Tiểu Mai chứ không có bất kỳ hối hận gì.
Đối với việc vì Tiểu Mai mà đánh nhau với người khác, Vinh Quý không hối hận chút nào.
Cậu nói xong, không khí lại trở nên im lặng, sau đó, chậm rãi cậu nghe được âm thanh của Tiểu Mai.
“Không sao, điểm tích lũy tôi sẽ kiếm, thân thể tạm thời không thể khôi phục lại nguyên trạng cũng không sao, đợi tới lúc tìm được nguyên liệu phù hợp, tôi có thể làm một thân thể tốt hơn cho cậu.” Khi nói ra câu này mặt của Tiểu Mai vẫn không hề có chút biểu tình gì, thế nhưng Vinh Quý lại cảm thấy vẻ mặt của Tiểu Mai lúc này rất kiên định.
“Là loại có cơ bụng, có chân dài sao?” Cậu lập tức được đằng chân lấn đằng đầu.
“…” Tiểu Mai lại cạn lời.
“Không cầu 1m8, nhưng ít nhất 1m78 nha!” Rõ ràng là âm thanh máy móc, nhưng Vinh Quý lại có thể tạo ra giọng điệu năn nỉ.
Năn nỉ xong, cậu liền nhanh chóng chuyển đổi băng tần, âm thanh đột nhiên đè thấp, cậu nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Mai, những người kia nói người Meta… là tộc nhân của cậu sao? Bọn họ nói tộc nhân của cậu không quá cao, có thật vậy không? Tớ thấy nhà cửa quê quán cậu đều rất thấp, đồ dùng trong nhà cũng rất nhỏ, lúc ấy tớ đã đoán nguyên nhân có lẽ là do chủ nhân không cao, nhưng là cơ thể cậu lại rất cao nha…”
Nghĩ cái gì thì nói cái đó, Vinh Quý cứ như vậy mà hỏi ra nghi ngờ của mình.
Tiểu Mai im lặng trong chốc lát, ngay lúc Vinh Quý nhận ra có lẽ mình đã hỏi vấn đề không nên hỏi thì Tiểu Mai lại lên tiếng đáp:
“Ừ, bọn họ rất thấp, làn da màu xanh lá, dáng dấp rất bình thường, sinh sống ở tầng thấp nhất trong lòng đất, là chủng tộc bị người khác xem thường.”
Ồ… cái đó… không phải là địa tinh sao?
Theo miêu tả của Tiểu Mai, trong đầu Vinh Quý liền phác họa rõ ràng bộ dáng của một đám địa tinh.
Thế nhưng dáng dấp của Tiểu Mai không giống địa tinh chút nào nha?
Cậu lại mơ hồ rồi.
Lại còn vẫn như trước mơ hồ mà nói những lời đó ra.
“Ừ, tôi là bị nhặt về, khi đó tôi còn rất nhỏ, tuy rằng rất nhỏ nhưng vóc dáng lại không khác người trưởng thành của họ là mấy, bọn họ cho rằng tớ là tộc nhân bị bạch tạng nên đem tớ nhặt về.”
“Sau đó…” Vinh Quý không biết sống chết tiếp tục hỏi.
“Sau đó tớ càng ngày càng lớn.” Nói xong, Tiểu Mai không trả lời bất kỳ câu hỏi nào về vấn đề này của Vinh Quý nữa.
Đại khái đây chính là nguyên nhân Tiểu Mai bị vứt bỏ.
Thế nhưng…
Nghĩ đến thân thể Tiểu Mai làm cho hai người, liên tưởng đến lời nói của tên khốn kia, rõ ràng thân thể này là kích thước nhỏ bé của địa tinh đó!
Tiện tay làm ra loại cơ thể này, hoàn toàn không muốn trở lại thân thể của mình, Tiểu Mai là muốn làm địa tinh sao?
Cái này…
Ước nguyện ban đầu là tốt, thế nhưng thẩm mỹ thì phải sửa lại nha!
Nghĩ xong, tự cho là đã hiểu rõ mọi chuyện, Vinh Quý nhanh chóng chuyển đề tài:
“Hôm nay tớ thấy có người dùng cánh tay bằng kim loại đấy, có người chế tạo cánh tay kim loại giống như thật vậy! Tiểu Mai Tiểu Mai, chúng ta có thể tìm được vật liệu đó không? Cậu không cần làm tớ tốt quá nhưng cần phải đẹp một chút nha! Ai dà, mắt thẩm mỹ của cậu thật đáng lo, đến lúc đó thân thể cậu cũng phải để tớ giúp cậu thiết kế một chút á… “
Vì vậy kế tiếp là thời gian Vinh Quý thể hiện chuyên môn.
Đêm nay họ vẫn nghỉ ngơi ở trong buồng xe Đại Hoàng, trước khi tắt máy, Vinh Quý nói khẽ:
“Chúng tớ đều bị cha mẹ ruột vứt bỏ, sau đó được nhận nuôi. Thật ra thì tớ lần lượt được hai gia đình nhận nuôi, nhưng cũng không lâu lắm, bởi vì nhiều nguyên nhân mà họ lại đưa tớ trở lại.”
“Ban đầu, tớ có phần oán hận họ.”
“Nhưng mà không lâu sau từ oán hận đã biến thành cảm kích.”
“Nhờ họ đưa tớ trở về mà tớ mới có gia đình lớn nhất!”
“Sẵn sàng tốn rất nhiều tiền để duy trì sự sống của tớ, tốn thời gian chăm sóc tớ lâu như vậy…”
“Không thể có người nhà nào tốt hơn họ”
“Tớ cảm kích hai gia đình kia đã mang tớ trả lại.”
“Vô cùng cảm kích.”
“Mặc dù không biết nói như vậy có tốt hay không, nhưng mà sớm muộn gì Tiểu Mai cậu cũng sẽ tìm được người nhà thật sự của cậu.”
“Họ rời đi có thể chỉ là để trả cậu lại cho người nhà thật sự của cậu.”
“Sau này cậu sẽ cảm kích họ.”
Ánh đèn ngoài bãi đậu xe vẫn rất sáng, một phần ánh đèn màu trắng lạnh như băng rọi vào trong xe, để lại bóng mờ trên khuôn mặt Vinh Quý.
Lời nói của cậu làm cho Tiểu Mai ngây ngẩn.
Sau đó, “thủ phạm” vừa mới nói những lời kia liền tự mình rơi vào ngủ đông.
Để lại một mình Tiểu Mai trầm mặc rất lâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT