Ngày hôm sau khó được người mở miệng trước lại là Tiểu Mai:

“Đầy rồi.”

Năng lượng dự trữ của xe qua cả đêm bị gió thổi mạnh đã được nạp đầy.

Nghe anh nói, Vinh Quý mới gian nan nhô đầu ra khỏi cánh tay anh, mặc dù đều là âm thanh của người máy nhưng cậu phát ra lại không khác gì tiếng kêu la: “Quả thật… là đầy rồi…”

“A a a! Trong thân thể của tớ toàn đất cát không hà!”

Bởi đêm qua sức gió quá lớn nên các lỗ thông gió đều bị nhét đầy đất cát.

“Tiểu Mai cậu mau buông tớ ra! Tớ muốn ra ngoài giũ hết cát đất xuống!”

Nghe Vinh Quý nói thế thân thể của Tiểu Mai chợt cứng đờ, dường như lúc này anh mới ý thức được động tác của mình. Anh chựng lại một giây, đoạn làm như không có chuyện gì buông lỏng cánh tay máy đang ôm lấy bả vai Vinh Quý ra.

Vinh Quý liền vội vàng nhảy ra ngoài giũ hết đất cát xuống.

Tiểu Mai thì ngồi vào ghế điều khiển và kiểm tra đâu vào đấy mức độ hư hại của thân xe do gió mạnh gây ra đêm qua. Sau khi xác định không có gì trở ngại, anh lúc này mới nhảy xuống xe…

Và bắt đầu lau xe.

“Trước đừng để ý tới xe, lại đây tớ giũ đất cát cho cậu!” Chú ý thấy động tác của Tiểu Mai, Vinh Quý không nói lời nào đã kéo Tiểu Mai đến cạnh mình.

Nhấc thân thể của Tiểu Mai lên, cậu thành thạo lắc lắc anh. Vô số cát mịn đá vụn rào rào rơi ra từ thân thể tiểu người máy cũ nát.

Tiểu Mai vẫn đang cầm một miếng giẻ lau cứ thế mặc cho cậu giũ, giũ xong, Vinh Quý còn giành lấy khăn từ trong tay anh lau lau thân thể cho anh.

“Được rồi! Tới lượt cậu giũ cho tớ!” Làm xong hết thảy, Vinh Quý lý lẽ hùng hồn yêu cầu Tiểu Mai hỗ trợ.

Tiểu người máy không cảm xúc nhìn cậu, lại tiếp tục nhìn cậu, cuối cùng dùng cách y hệt nhấc cậu lên rồi ra sức lắc.

Vì vậy, trên mặt đất liền trồi lên hai đống cát nhỏ.

Hai đống cát này bắt nguồn từ đất cát trong thân thể của hai tiểu người máy, đống cát của Tiểu Mai thấp một chút, còn của Vinh Quý thì cao hơn một chút.

“Hắc hắc, tớ nhiều hơn cậu!” So sánh hai đống cát, Vinh Quý mới đắc ý tuyên bố kết quả mà mình quan sát được.

Không rõ chuyện này thì có gì để đắc ý như vậy ← liếc mắt nhìn cậu, Tiểu Mai tự mình đi lau xe.

Trong bánh xích có rất nhiều cát đá, để tiếp tục lên đường, anh cần phải dọn dẹp hết tất cả đất cát bên trong mới được.

Anh có rất nhiều việc để làm.

Vinh Quý cũng có rất nhiều việc để làm.

Trong lúc bận rộn Tiểu Mai thoáng nhìn qua cậu, lúc này mới phát hiện cậu dường như đã bị hai đống cát đó mê hoặc.

Nhất định là cậu đang tìm góc độ để chụp ảnh ← nhìn thấy đầu Vinh Quý cứ dời tới dời lui, Tiểu Mai nghĩ.

Quả nhiên, trong chốc lát Vinh Quý đã gửi hình chụp qua cho anh.

Vốn cho rằng như thế là xong rồi, ai ngờ Vinh Quý còn quay lại nhìn hai đống cát đó, sau đó cứ thế ngơ ngác mà nhìn. Một lát sau, có vẻ như đã hạ quyết tâm, cậu chạy đến buồng sau xe lấy hai tấm ra giường ra, lại một lát sau, cậu đúng là định đem hai đống cát đó gói vào trong tấm ra.

“Cậu làm gì vậy?” Việc liên quan đến tăng trọng lượng của xe, Tiểu Mai không thể không hỏi cậu.

“Cậu không thấy sao? Tớ muốn gói đống cát lại á!” Nếu là đôi mắt con người thì ánh mắt của cậu lúc này chắc chắn là có ý khinh bỉ ← không hiểu sao trong lòng Tiểu Mai lại xuất hiện hình ảnh một người máy đang trợn trắng mắt.

Thế mà anh lại bị cậu trách lại rồi.

Không được, bình tĩnh một chút, dung lượng não của người này có hạn, chỉ có thể hiểu được những thứ dễ hiểu nhất, là do cách anh hỏi quá khó hiểu thôi.

Tự khuyên chính mình vài câu, Tiểu Mai ngừng lại giây lát mới hỏi lại lần nữa: “Đương nhiên là tôi thấy cậu đang đóng gói đống cát, tôi muốn hỏi là cậu đóng gói chúng lại làm gì?”

Vinh Quý ngồi chồm hổm trên mặt đất ngửa đầu nhìn anh, chợt cười hai tiếng “hì hì”, bàn tay máy thô kệch nhẹ nhàng bốc một nắm đất lên rồi hưng phấn nói: “Bởi vì hai đống cát này siêu có giá trị nha!”

“?” Không nghĩ tới sẽ là đáp án này, Tiểu Mai nghiêng nghiêng đầu.

“… Theo tôi thăm dò được thì hai đống cát này cấu thành từ nham thạch bị phong hóa, không có gì giá trị cả.” Anh nói xong lại quét hình vào đống cát trong tay Vinh Quý.



Tuy chỉ là người máy sơ cấp nhưng anh vẫn lắp đặt một máy quét hình trong cơ thể mình để tiện cho việc tùy thời phát hiện vật liệu hữu dụng.

Ghi chú: Trong cơ thể Vinh Quý không có.

Đây đại khái là điểm khác biệt duy nhất trên thân thể của hai người.

“Ôi trời! Không phải là giá trị tiền bạc đâu, mà là giá trị kỷ niệm á.” Vinh Quý vội lắc đầu rồi nâng tay cao một chút để Tiểu Mai có thể nhìn rõ cát trong tay cậu.

“…” Có điều Tiểu Mai vẫn không nhìn ra đống cát trong tay cậu có giá trị gì.

Giá trị kỷ niệm? Kỷ niệm ngày họ bị gió lớn bao phủ, bị dây an toàn buộc chặt giữa gió lớn, bị cát đất nhét đầy đến đầu xám mặt tro à?

Tiểu Mai thật sự không cảm thấy chuyện này có gì đáng để kỷ niệm.

“Tiểu Mai cậu thật ngốc quá!” Đúng lúc này Vinh Quý lại lên tiếng. Đưa ánh mắt nóng bỏng “nhìn” đống cát, cậu (cố hết sức) cất giọng tràn đầy tình cảm nói: “Đây không phải là đất bình thường đâu!”

“Vùng này lớn như vậy, hôm qua trong gió lẫn vào nhiều đất cát như vậy, nhưng chỉ có chúng bị thổi vào trong thân thể của chúng ta, chúng có thể đến từ rất nhiều nơi khác nhau, vốn là không ở cùng nhau, nhưng bây giờ lại cùng tụ họp ở chỗ chúng ta, đây là duyên phận vĩ đại biết chừng nào mà!”

“Cậu nói xem, có phải là vô cùng… có giá trị kỷ niệm không?” Vinh Quý nói xong chợt ngẩng đầu lên, hai màn hình tối om om nhìn anh.

Đây… là ngụy biện.

Thế nhưng không biết chuyện gì xảy ra, tư thế và lời nói của cậu phối hợp với nhau lại làm cho người ta cảm thấy có vẻ có lý lắm.

“Vậy cậu đóng gói đi, tôi tiếp tục dọn dẹp bách xích.” Tiểu Mai nói xong liền xoay người, quỳ trên mặt đất, anh tiếp tục nghiêm túc dọn dẹp bách xích.

Một câu này của Tiểu Mai vừa dứt, Vinh Quý tựa như được khen mà tiếp tục hăng say ra sức thu dọn đống cát.

Hai đống cát được cậu gói thành hai cái túi, cậu còn dùng thuốc nhuộm để ghi chú: “Đất của Tiểu Mai” và “Đất của Vinh Quý”.

Có điều cậu chỉ đóng gói lần này, những lần sau mỗi khi lại gặp gió lớn hai tiểu người máy lại ôm lấy nhau. Thế giới vô cùng rộng lớn, nhưng những lúc thế này lại tựa như chỉ còn hai người họ.

Mỗi khi trải qua thời tiết tồi tệ như thế thì trong thân thể họ luôn bị nhét đầy đất cát.

Vinh Quý không thu thập những đống đất cát đó.

“Chúng sinh ra ở đây, vậy hãy để chúng tiếp tục ở lại nơi này đi.”

“Cát đất nếu muốn theo chúng ta ra ngoài lưu lạc xông pha sẽ bám dính vào khe hở trong thân thể của chúng ta, chúng ta có muốn dọn sạch cũng không được.”

Trước câu hỏi của Tiểu Mai, Vinh Quý  là trả lời như vậy đấy.

Thật… lãng mạn mà…

Giờ phút này, ngoại trừ dung lượng não nhỏ, trong lòng Tiểu Mai lại gắn thêm một mác “lãng mạn” cho Vinh Quý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play