Ôm chậu hoa vừa mới được hong khô màu đứng ở bên cạnh, Vinh Quý không ngừng né qua né lại để tránh đụng phải đồ của Tiểu Mai. Thật ra cậu cũng không cảm thấy mình cản trở anh lắm. Đi theo sau anh, cậu tò mò nhìn Tiểu Mai hết cầm lấy vật liệu này đến vật liệu khác.

Sức của Tiểu Mai vốn cũng không lớn, mỗi lần nhìn thấy anh cố sức bê món đồ gì đó, không đợi anh lên tiếng cậu đã tự động bỏ chậu hoa xuống rồi chạy đến giúp đỡ.

Tiểu Mai không từ chối sự giúp đỡ của cậu.

“Cậu đang làm gì vậy? Trông vật này có vẻ lớn lắm!” Vinh Quý đứng bên cạnh hết nhìn trái lại nhìn phải vào món đồ, nói.

“Là xe.”

“Hả!!! Xe? Thế mà là một chiếc xe ư! Tiểu Mai cậu muốn chế tạo xe thiệt hả? Trời ơi! Ý tớ là…… Cậu còn có thể chế tạo cả xe nữa à!” Vinh Quý kinh sợ rồi.

Tiểu Mai ngẩng đầu lên nói: “Không ngồi xe, lẽ nào cậu muốn đi bộ để rời khỏi đây hay sao?”

Vinh Quý ngây người ra.

Được rồi… Cậu đúng là đã nghĩ hai người phải đi bộ để rời khỏi đây thật…

“Cậu không phải có làm giỏ đeo lưng sao? Tớ cho là… cho là hai chúng ta sẽ đeo giỏ đi khỏi đây…” Uổng công cậu còn tưởng tượng ra tình cảnh hai người máy nhỏ đeo theo hai giỏ đồ trên lưng gian nan bước trên con đường dài đằng đẵng, cậu còn nghĩ đến có nên làm một cái lều hay không nữa, cơ thể người máy của cậu và Tiểu Mai hiện giờ tuy không sợ dãi nắng dầm mưa, có bị gỉ sét thì dùng giấy nhám chà chà là xong, nhưng hai cơ thể trong khoang đông lạnh của họ thì không chịu được!

Nhưng mà… ở đây là dưới lòng đất, theo lý mà nói hẳn là không có mưa đâu, nhưng ai biết được chứ?

“Làm giỏ đeo với ngồi xe có xung đột gì sao?” Tiểu Mai không cảm xúc nhìn cậu, đối với hình ảnh mà Vinh Quý tưởng tượng trong đầu kia anh không tài nào đoán ra được.

“Không, không có xung đột gì cả.” Huơ huơ tay, Vinh Quý đã vui vẻ trở lại.

Mất công hôm qua cậu còn suy nghĩ nhiều như vậy, nghĩ đến rất nhiều vấn đề cần lo lắng khi phải đi bộ đường dài, ai ngờ đối với Tiểu Mai mà nói thì mấy việc đó vốn chẳng là gì. Lúc trước vào thành phố cậu còn phải mua vé xe lửa, nay thế mà lại được lái cả xe để đi, thiệt là vừa nghĩ thôi đã thấy kích động rồi!

Tiếp sau đó, Vinh Quý vẫn luôn xoay quanh bên cạnh Tiểu Mai.

“Cậu ở đây làm gì, cũng có giúp được gì đâu.” Qua một hồi lâu mà vẫn thấy Vinh Quý còn ở bên cạnh, Tiểu Mai đột nhiên ngẩng đầu lên nói, “Thời gian này cậu có thể đến máy nạp điện để sạc thêm một chút.”

Nếu là bị người khác nói như thế, Vinh Quý nhất định đã nổi giận đùng đùng rồi, nhưng giao tình của cậu và Tiểu Mai bây giờ là gì chứ?! Là giao tình có thể cùng ngủ trong một khoang đông lạnh! Là giao tình có thể cùng dùng chung một máy nạp điện đó!

Vì thế, Vinh Quý trực tiếp lơ đẹp đoạn đầu, chỉ nghe vế sau: Tiểu Mai chỉ muốn người ta đi nghỉ ngơi, tiết kiệm điện thôi đó mà!

Nhưng Vinh Quý không hề định đi sạc điện.

“Tớ ở đây với cậu, một mình làm việc sẽ buồn lắm!” Tìm một vị trí không cản trở đến Tiểu Mai, cậu ngồi yên tiếp tục quan sát anh làm việc.

Thế nhưng tôi không thấy buồn gì cả, tôi càng muốn được yên tĩnh hơn – ngừng lại trong giây lát, cuối cùng thì Tiểu Mai cũng không nói ra những lời này.

Anh biết có nói ra thì cũng vô ích mà thôi.

“Nè! Tiểu Mai cậu định chế tạo xe gì vậy? Xe đua? Xe tải? Hay xe du lịch? À à, tớ nói mấy loại xe này chắc là cậu không biết đâu nhỉ? Lẽ nào cậu định làm tàu vũ trụ? Oaaa!!! Đời này tớ chưa từng được ngồi qua tàu vũ trụ đâu! Nghĩ tới thôi đã thấy phấn khích quá chừng!” Cho dù chỉ ngồi bên cạnh thì miệng cậu cũng không nhàn rỗi, cậu lại bắt đầu vui vẻ để suy nghĩ của mình tung cánh bay cao rồi.

Tiểu Mai im lặng làm việc, hoàn toàn xem tiếng nói của Vinh Quý như nhạc nền.

Dùng chất làm mềm kim loại để uốn nắn miếng kim loại cứng thành hình dạng thích hợp, sau đó cắt, còn thường thường mang đi rèn một chút. Vinh Quý nhìn mà như đang xem phim pháp thuật, nhìn Tiểu Mai từ từ biến một đống vật liệu “cũ nát” ở dưới đất thành từng cái từng cái có hình dạng rõ ràng.

Mới đầu cậu hoàn toàn nhìn không ra đó là gì, sau đó theo Tiểu Mai từng bước từng bước linh hoạt lắp ráp, hình dạng của chiếc xe dần dần hiện ra, đầu tiên là mui xe, kế đến là thân xe, sau cùng là sàn xe.

Lúc lắp ráp sàn xe, Vinh Quý há hốc mồm nhìn thấy dưới hai cái ghế mà Tiểu Mai lắp trong xe có gắn… bàn đạp?

“Tàu vũ trụ bây giờ… sao hơi giống xe đạp hồi đó của tớ vậy…” Sợ mình nói sai lời mạo phạm đến đại tác phẩm của Tiểu Mai, Vinh Quý nói nhỏ hết mức có thể.

Dù vậy Tiểu Mai vẫn nghe được.

Điều chỉnh một chút bàn đạp trong tay, Tiểu Mai thậm chí còn ngồi lên đạp một cái, bấy giờ mới quay đầu lại nói với Vinh Quý: “Chính là xe đạp, là loại xe dùng sức người làm năng lượng chạy, đây là loại xe cơ bản dễ làm nhất.”

“Tôi có gắn thêm ổ cắm ở trong xe, đến lúc đó tháo máy sạc điện ra gắn lên là được, năng lượng được sinh ra từ việc không ngừng đạp, những năng lượng này sẽ chuyển hóa thành điện năng phù hợp với cơ thể máy của chúng ta và cả khoang đông lạnh, như vậy không cần lo vấn đề nạp điện trên đường đi nữa.”

Vinh Quý nghe xong thì đơ ra.

“Tóm lại là… Tiểu Mai, cậu đã tạo ra một chiếc xe đạp vô cùng cao cấp…” Gật gật đầu, Vinh Quý tỏ vẻ mình đã hiểu rõ rồi.

Tuy rằng tàu vũ trụ biến thành xe đạp, nhưng đây cũng không phải là chiếc xe đạp bình thường đâu! Không chỉ có mui xe, có cửa xe, mà phía sau còn có chỗ để đặt khoang đông lạnh với hành lý nữa.

Vậy thì bất kể gió mưa bão táp gì cũng không sợ nữa rồi, dù là khoang đông lạnh hay cơ thể máy của họ cũng đều không cần phải lo nữa!

Cẩn thận đi một vòng ngắm nghía chiếc xe mà Tiểu Mai vừa làm ra, Vinh Quý càng xem càng thích, sau cùng thì thích đến mức không nỡ buông tay khỏi thân xe luôn.

Thấy Tiểu Mai không hề phản đối, cậu còn dùng số thuốc nhuộm màu vàng còn lại để sơn lên cả chiếc xe.

“Từ nay về sau, chiếc xe này có tên là Đại Hoàng!” Xách cái thùng thuốc nhuộm đứng kế bên, Vinh Quý vui vẻ tuyên bố.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play