Edit + Beta: V

Cơ mà…

Thật ra cũng không tốt đẹp như vậy!

Lý tưởng thì ngon lành đấy, nhưng hiện thực thì chớ hề!

Vinh Quý cứ nghĩ tới vườn rau là để hái rau, thế nhưng sao cậu lại quên trong vườn có rất nhiều côn trùng sinh sôi cơ chứ!

Lúc cậu đưa tay nhỏ ra sờ lên lá cải đầu tiên, thì một con sâu bé tí cũng e lệ sờ lên tay nhỏ của cậu.

Vì vậy cho nên, Vinh Quý lại gặp bi kịch rồi.

=-=

Là gà con màu vàng đất từ phía sau chạy ra cứu vớt cậu, lúc Vinh Quý sợ tới mức la oai oái thì tên nhóc kia chạy bước lớn vọt ra, cái mỏ nhỏ mổ xuống lá cải mà cậu ném xuống, chuẩn xác ngậm con sâu gầy gò bên dưới lên ăn.

Đối với gà mà nói, món sâu này là một bữa sáng không tồi ~

“Ây da ~ không ngờ Vinh Quý lại sợ con sâu nhỏ xíu như vậy! Nó có chút ét à! Nhỏ xíu xìu xiu ~” Trên bàn cơm, Mã Phàm kể lại chuyện mà Vinh Quý vừa trải qua sinh động như thật.

“Tớ sợ sâu lắm! Với cả bởi vì nó nhỏ nên mới đáng sợ vậy á ~ cậu nghĩ coi, một thứ nhỏ xíu, có thể nhân lúc cậu không nhìn thấy chui vào lỗ tai, chui vào mắt… sợ chết đi được!” ← Không còn nghi ngờ gì nữa, Vinh Quý đọc truyện kinh dị quá nhiều.

“Hả?” Từ lỗ tai chui vào óc… nghe hơi sợ à nha, Mã Phàm thử tưởng tượng hình ảnh kia, cậu ta run rẩy, ngay sau đó, cậu chàng đảo mắt, chẳng biết tại sao suy nghĩ lại chạy đến chỗ khác.

“Sợ sâu nhỏ, vậy A Quý không sợ sâu lớn à?” Mã Phàm ngậm đũa trong miệng, nghiêng đầu nhìn Vinh Quý.

Vinh Quý bị cậu ta nhìn mà run rẩy, cậu nghiêm túc tự hỏi một phen, sau đó do dự nói: “Ừm… chắc là… không nhỉ?”

Mã Phàm lập tức cắn đũa, nở nụ cười tươi rói. Tựa như hiến vật quý, cậu ta đoạt lấy cái dĩa vừa bưng lại trong tay một người sói.

“Tiểu Phàm, con làm gì đó…” Người sói nhíu mày.

“Ài ~ chú Yorkshire à, con cầm giúp chú đó mà ~ không cần cảm ơn con đâu!” Cậu ta cười sang sảng, dưới ánh mắt bất đắc dĩ của người sói, Mã Phàm nhanh chóng đặt cái dĩa trước mặt Vinh Quý.

Vì để giữ nhiệt nên trên dĩa có một cái nắp, mở nắp ra, Mã Phàm cười với Vinh Quý: “Giới thiệu một chút, món này tên là đầu sư tử sốt tương đỏ.”

“Í… đầu sư tử sốt tương đỏ thì tớ biết…” Chẳng những biết mà cậu còn rất thích ăn, nhưng mà…

Nhìn vẻ mặt của Mã Phàm, Vinh Quý luôn cảm thấy bất an.

Ngay sau đó, quả nhiên…

“Đầu sư tử sốt tương đỏ, nhìn tên đoán nghĩa, là lấy thịt sư tử đem đi sốt tương, nhưng bây giờ sư tử đã tuyệt chủng rồi, tuy cũng có động vật na ná ~ nhưng chúng quý hiếm lắm, thế là bọn tui tìm thịt sâu thay thế, qua nhiều năm nghiên cứu, cuối cùng cũng đạt được kết quả…”

Mã Phàm nói, không đợi Vinh Quý phản ứng lại, cậu ta nhanh chóng mở nắp ra. Và rồi, một món ăn làm từ sâu lớn đáng sợ đang há miệng giận dữ, chết không nhắm mắt thình lình xuất hiện trước mặt Vinh Quý.

Lúc Vinh Quý sắp bị dọa xỉu thì Tiểu Mai bỗng nói nhỏ bên tai cậu.

“Không phải thịt sâu đâu, cái này là tôi dùng rau củ làm.”

“Ơ?” Quả nhiên, lực chú ý của Vinh Quý bị Tiểu Mai kéo về.

Ngay sau đó, Tiểu Mai lấy toàn bộ dĩa thức ăn qua, đối mặt với nó ở khoảng cách gần như vậy đáng sợ quá đi mất, Vinh Quý hơi co rúm lại, cậu vươn tay che mắt.

Tiểu Mai không đưa ra bất kỳ lời can ngăn nào cho hành động nhát gan của Vinh Quý, anh chỉ tiếp tục nói: “Để phần giáp xác trông thật hơn, tôi đã sử dụng siro rưới vào, để làm món ăn tối màu trông sát với bản gốc hơn, tôi đã thêm nước ép của loại trái cây mọng nước có màu đen vào siro.”

Ể? Nghe có vẻ… ngon ghê ha?

Vinh Quý lén lút nhấc một ngón tay lên.

“Về đôi mắt, tôi dùng hai loại trái cây bản địa để làm, để tạo hình được tốt hơn, tôi đã thêm hai chấm kem lên làm điểm nhấn.”

Kem à… có vẻ ngọt á… lại nhấc một ngón tay lên nữa, ánh mắt Vinh Quý nhìn dĩa “đầu sư tử sốt tương đỏ” kia, nhưng mà…

Ôi Viện trưởng ơi ~ nhìn vẫn đáng sợ lắm! Hai hạt châu trong mắt nhìn rất thật, cứ như sắp trừng ra tới nơi, “điểm nhấn” gì chứ… phải gọi là “ánh mắt dữ tợn” đó, a-a-a-a!

Tiểu Mai à, cậu nấu ăn là được rồi, còn bày đặt theo đuổi độ chân thật làm gì, a-a-a-a-a!

Chủ nghĩa hoàn mỹ đến từng chi tiết đúng là hại người!

Vinh Quý la hét trong lòng, cơ mà, cậu lại không bỏ sót những lời sau đó của Tiểu Mai:

Cái gì mà “hàm răng được làm từ các loại hạt đã bóc vỏ” ~ cái gì mà “máu tươi trong miệng là từ trái cây mọng nước có màu đỏ” ~

Tuy Tiểu Mai tự thuật vô cùng súc tích và bình thản, nhưng không thể phủ nhận mấy nguyên liệu đó nghe có vẻ ngon lắm!

Vinh Quý chậm rãi đặt tay lên đầu gối, vừa tán thưởng nghe Tiểu Mai giới thiệu, vừa quan sát đồ ăn trước mặt, cậu đã không còn sợ nữa rồi.

Cùng kinh ngạc, cảm thán với cậu còn có cả nhà cụ Vương. Năng lực chế tạo của Tiểu Mai quá đỉnh, thậm chí vượt xa ba của Mã Phàm – người dạy anh nấu ăn.

“À thì… mới đầu tui không định để khách hỗ trợ đâu ~ chẳng phải A Quý nói là muốn học nấu ăn sao?”

“Kết quả nhóc đó sợ sâu chay mất tiêu ~ chỉ còn Tiểu Mai ở lại thay thế học nấu ăn với tui.”

“Tui chưa từng thấy người nào có thiên phú nấu ăn như vậy! Cà chua xào trứng, thịt thái lát gì đó vừa học là biết ngay! Lần đầu tiên xào mà có thể bưng lên bàn ăn luôn rồi!”

“Tui là kiểu thấy người tài là lòng vui sướng mà, thế là tui không nhịn được muốn thử xem cực hạn của cậu bé này ở đâu, kết quả dạy một hồi, món đầu sư tử sốt tương đỏ sở trường của tui bị cuỗm mất luôn.”

“Cậu bé này nói là muốn đổi cách nấu, tui thấy cậu ấy dùng nguyên liệu thuần chay để làm, không ngờ… thật sự không ngờ…”

“Cậu ấy làm tốt hơn nhiều so với tui tưởng tượng.”

Ba Mã Phàm tán thưởng liên tục.

Tiểu Mai vẫn trưng ra vẻ mặt vô cảm, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ánh mắt anh vẫn luôn dừng ở chỗ Vinh Quý. Thấy chút sợ hãi cuối cùng trong mắt cậu tản đi, Vinh Quý bắt đầu hứng thú quan sát mô hình… à… đầu sư tử sốt tương đỏ mà anh làm thì lúc này Tiểu Mai mới dời mắt, sau đó lại xụ mặt ngồi yên trên ghế.

Bởi vì năng lực học tập của Tiểu Mai quá đáng gờm, thế nên bữa sáng hôm nay hầu như là anh làm hết.

Ăn xong bữa sáng mà khách nấu, cả nhà cụ Vương bắt đầu đứng ngồi không yên.

“Hóa ra đầu sư tử sốt tương đỏ còn có thể làm như vậy, đúng là có những vị khách từ bên ngoài không ăn được thịt sâu, hay là về sau chúng ta làm thế này đi, vậy thì khách nào thích ăn ngọt cũng sẽ thích ứng với thức ăn ở cửa hàng của chúng ta…” Không biết là người nào ngẩng đầu lên trước tiên, ăn bữa sáng xong, lúc uống trà, mọi người bắt đầu thảo luận.

Vinh Quý cầm tách trà trong tay: =-=

Rốt cuộc không nhịn được nữa, cậu lên tiếng: “Ừm, ai nói với mọi người đầu sư tử sốt tương đỏ là lấy đầu sư tử đi sốt tương thế ạ?”

Ánh mắt mọi người tức khắc tập trung lại giữa bàn tròn – trên mặt cụ Vương.

“Ha hả, đầu sư tử sốt tương đỏ, chẳng lẽ không phải lấy đầu sư tử đi sốt tương sao?” Ông cụ cầm tách trà nóng, cười ha ha nhìn Vinh Quý: “Trong nhà ông còn giữ một quyển sách bị thiếu, trên đó chỉ có tên một món ăn, để khôi phục lại món này, ông đã nghiên cứu vài thập niên, khó khăn lắm mới dịch cái tên đó ra được, lúc này mới bắt tay vào nghiên cứu cách làm…”

Vinh Quý: Lật đổ thành quả nghiên cứu vất vả như vậy có hơi tàn nhẫn nhỉ, cơ mà, nếu không lật đổ thì có vẻ hơi tàn nhẫn với ẩm thực Trung Quốc…

“Không sao đâu, con cứ nói đi.” Nhìn ra được Vinh Quý đang do dự, ông cụ cổ vũ.

Vì vậy, Vinh Quý bèn cắn môi, nói thẳng: “Đầu sư tử sốt tương đỏ không phải dùng sư tử để làm, thật ra món này là thịt viên sốt tương đỏ đấy ạ!”

“Ồ!”

“Ể!”

Trong phòng liên tục vang lên tiếng suýt xoa.

Vinh Quý căng não, tiếp tục nói: “Cách làm cụ thể như nào thì con không biết, nhưng con biết là phải quết nhân đầu tiên, sau đó vo thành viên lớn… cuối cùng cho ra nồi rồi bỏ rau thơm lên.”

“Ăn ngon lắm ạ!” Vinh Quý liếm môi như thể còn sót lại dư vị.

“Ơ? Hóa ra nó làm bằng thịt heo à?” Ông cụ ngẩn người, quên cả uống trà.

Cụ còn tưởng có thể thảo luận sâu hơn với Vinh Quý, đáng tiếc, cậu chỉ biết tên món ăn, hỏi sâu hơn thì cậu chỉ nhớ đại khái hương vị của nó, còn những thứ khác thì hoàn toàn không biết.

Thế là nó lại trở thành nan đề cần phải phá giải trong tương lai của ông cụ.

Cụ Vương là một người cực kỳ khiêm tốn, nói chuyện với cụ rất thoải mái, phát hiện cụ không phản cảm khi người khác chỉ ra sai lầm của mình mà ngược lại còn hoan nghênh thì lá gan Vinh Quý lại lớn hơn, kế đó, cậu chậm rãi nói mấy lỗi chính tả mà mình nhìn thấy trên đường ra.

Ông cụ vừa gật đầu, vừa ghi nhớ.

“Hóa ra những thứ đó là chữ viết thật, tuy bà nội ông có nói qua, nhưng ông vẫn luôn xem chúng là tranh vẽ thôi…” Nhớ đến “bức tranh bằng bút lông” mà mình vẽ, cụ Vương hơi xấu hổ.

“Đó không phải tranh, mà là chữ, ở chỗ tụi con, người vẽ đẹp được gọi là họa sĩ, còn người viết chữ đẹp thì gọi là nhà thư pháp. Con thấy chữ viết của ông không tồi, gọi là nhà thư pháp được đấy ạ.” Không nhìn nổi dáng vẻ thất thần của ông cụ, Vinh Quý nhanh chóng nói.

“Ha hả, nhà thư pháp à?” Ông cụ bèn cười.

“Thật đó ông, nếu ông cố gắng luyện tập thêm thì có thể được gọi là nhà thư pháp đại tài luôn á!” Vinh Quý nịnh bợ một xíu.

Ông cụ cười lắc đầu: “Nhà thư pháp đại tài hay là nhà thư pháp gì đó còn chưa phải, bây giờ ông chỉ muốn xây dựng khu phố người Hoa này, nếu có thể tái hiện một nửa dáng vẻ của nơi mà tổ tiên cư trú thì thế cũng đáng giá.”

“Hồi nhỏ, lúc ông cố của ông còn sống, ông ấy có nói với ông chút chuyện về phố người Hoa.”

“Nơi ấy náo nhiệt lắm ~”

“Tuy ở nước ngoài nhưng có rất nhiều người đến từ cùng một nơi sinh hoạt chung với nhau, bọn họ mở những cửa hàng bán các loại đặc sản quê nhà, cứ như đang sống ở cố hương vậy.”

“Bọn họ là một nhóm người tha hương.”

“Nhưng dần dà, con phố nơi bọn họ sinh sống ngày càng nổi tiếng, ngày càng có nhiều người nước ngoài ghé qua, bọn họ cứ thế mà hòa nhập vào thế giới của người nước ngoài.”

“Cố của ông nói, lúc ấy, chỗ nào ở nước ngoài cũng đều có một khu phố người Hoa.”

“Tuy tên không giống nhau, nhưng những chuyện mà mọi người làm thì giống.”

Có lẽ đang nhớ về chuyện lúc còn nhỏ nên ông cụ khẽ khép hờ hai mắt, chờ khi hồi tưởng xong và mở mắt ra, Vinh Quý chợt ngẩn người trước ánh mắt ôn hòa và đầy trí tuệ ấy.

“Ông chưa từng sinh sống ở khu phố ấy, nhưng ông hy vọng mình sẽ được sống ở một nơi như vậy.”

“Bây giờ, mấy đứa nhỏ của ông ngày càng nhiều, ông cũng càng hy vọng tụi nó sẽ được sống ở con phố tương tự, sống một cuộc đời nghiêm túc và tốt đẹp. Có thể người bên ngoài chỉ đơn thuần đến đây mua đồ mà thôi, nhưng nếu thức ăn ngon thì bọn họ sẽ lại đến nữa, dần dần, lâu dài về sau, những đứa trẻ ấy lại có thể hòa nhập vào xã hội này, nói không chừng…”

“Đây là nguyện vọng lớn nhất của ông.” 

Ông cụ nhẹ giọng nói, giọng ông rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có Vinh Quý và Tiểu Mai ngồi bên cạnh mới nghe được.

Ngay sau đó, cụ Vương nhìn sang Tiểu Mai: “Xin đừng trách Mã Phàm.”

“Sáng nay đứa trẻ ấy đã dọa A Quý, ông thay nó nói tiếng xin lỗi.”

Nghe được những lời này, Vinh Quý hoàn toàn ngẩn ra, cậu tính nhìn Tiểu Mai theo thói quen, song Tiểu Mai vẫn trưng ra vẻ mặt chết lặng ấy.

Cơ mà, nhìn gương mặt của anh, bỗng dưng Vinh Quý, ờm… hóa ra hồi sáng Tiểu Mai không vui hở?

Bởi vì Mã Phàm dọa mình nên cậu ấy mới không vui sao?

Ầy… hình như có hơi nhỏ mọn á…

Nhưng…

Nhưng sao cậu lại vui thế này?

Vinh Quý ngây ngô nghĩ, cố kìm lại khóe miệng đang nhếch lên của mình, ép bản thân tiếp tục nghe cụ nói:

“Trong cả gia tộc, nó là đứa nhỏ tuổi nhất, xung quanh đều là trưởng bối, thật ra nó cô đơn lắm, tuy mọi người đã cố gắng để nó không quá để ý đến thân phận tộc hút máu của mình, nhưng trong lòng đứa trẻ này lại vô cùng để ý, thoạt nhìn cởi mở đó, nhưng thâm tâm nó lại cực kỳ đa nghi và cảnh giác.”

“Nhiều năm trôi qua, Vinh Quý là người đầu tiên mà nó buông bỏ lòng phòng bị, thậm chí có thể nói giỡn.”

“Dù tụi con không cứu nó về thì chỉ dựa vào chuyện này, ông phải nói cảm ơn với tụi con.”

“Ở đây ngoại trừ ông ra thì toàn bộ đều là những đứa trẻ khuyết tật về huyết thống theo cái nhìn của người bên ngoài.”

“Giờ ông còn đây, tụi nó vẫn có mối liên hệ với những người được gọi là bình thường ở ngoài kia. Nhưng ông lo rằng, nếu một ngày ông không còn nữa, ngoại trừ tụi nó với nhau ra thì không còn ai cả, lúc này liệu tụi nó có bị xã hội này bức điên hay không?”

“Bọn nhỏ hiếu thuận, thời gian nhàn rỗi của ông nhiều nên ông sẽ thường xuyên nghĩ như vậy.”

“Cho đến khi gặp được tụi con.”

Đôi mắt sắc sảo của ông cụ lại nhìn Vinh Quý một cách ôn hòa, sau đó là Tiểu Mai.

“Cảm ơn tụi con.” Cụ thành tâm thành ý cảm ơn hai người.

Được người đức cao vọng trọng như cụ cảm ơn, Vinh Quý không biết nên làm thế nào bèn gãi đầu, sau đó cậu cười: “Không cần cảm ơn đâu ạ, chúng ta… chúng ta là đồng hương mà ~”

Ông cụ cũng cười: “Đúng vậy, chúng ta là đồng hương.”



Tác giả có lời muốn nói:

Thật ra Tiểu Mai là một người nhỏ mọn.

Không vui khi người khác bắt nạt Vinh Quý.

Hù dọa cũng không được.

Trọng điểm của ngày hôm nay: Tên trộm Tiểu Mai trong tương lai đánh boss nhỏ.

NPC thân nhân của boss nhỏ đánh boss Tiểu Mai trong tương lai.

Đánh qua đánh lại ~

Với lại, hôm nay đau bụng dữ lắm nên up chậm chút nhé.

Hình như dạo gần đây dạ dày tôi không được khỏe cho lắm.



V: Boss nhỏ boss lớn là jztr =)))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play