Hai bên đường tối đen, không có mưa cũng không có gió, cực kỳ yên tĩnh.
Vinh Quý đã từng đi qua rất nhiều con đường như vậy, lúc đầu cậu còn cảm thấy kỳ lạ, nhưng sau khi bị lệnh điều động khẩn cấp điều đi tham gia vào quá trình tạo tinh thì cuối cùng cậu cũng hiểu: Thật ra con đường này là quỹ đạo chuyển tiếp giữa các hành tinh.
Sau khi đi hết đoạn đường này, bọn họ sẽ tới Sao 384.
Thực tế, nếu không có Mã Phàm chỉ dẫn thì chắc chắn bọn họ sẽ không chọn con đường này để đi.
Đi thẳng một đường tới giao lộ, hai bên trái phải đều có ngã rẽ, nhưng điểm khác biệt là ngã rẽ bên trái trông rất bình thường, còn ngã rẽ bên phải thì…
Chỗ đó cắm một biển cảnh báo rất to, trên đó ghi một hàng chữ “Nơi này có sâu bọ”.
Không những dùng chữ đỏ mà còn vẽ thêm vài dấu chấm than bên cạnh nữa! Làm thế thì ai mà nhìn thấy và biết chữ sẽ hiểu ngay con đường phía sau tấm biển này không ổn, chắc chắn người bình thường sẽ không chọn hướng này để đi.
Song, cậu thấy Mã Phàm vui vẻ chỉ về hướng nọ:
“Rẽ phải là tới rồi á!”
“Cơ mà cậu có thể dừng xe một chút không?” Chỉ đường xong, Mã Phàm dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Vinh Quý.
↑
Cậu ta cũng khôn khéo lắm đấy, biết trước cầu xin Tiểu Mai cũng vô dụng, trong hai người máy thì Vinh Quý mới là người có thể thương lượng nên mọi thứ trên đường đi, từ việc hỏi đáp trả lời, tất cả mọi thứ cậu ta đều hỏi thẳng Vinh Quý.
Vinh Quý gật đầu rồi ra lệnh cho Đại Hoàng dừng xe.
Đại Hoàng vững vàng tấp vào lề đường, sau khi xe dừng hoàn toàn, Mã Phàm lập tức nhảy ra ngoài.
Động tác cậu ta cực kỳ nhanh nhẹn, không hề giống người vừa mới gãy hai cái xương sườn chút nào! Không hổ là quỷ hút máu… à, không đúng, là tộc hút máu.
Lặng lẽ sửa lại định nghĩa về tộc hút máu trong lòng mình, Vinh Quý tò mò nhìn Mã Phàm dùng sức rút nguyên tấm biển cảnh cáo giữa đường lên, cậu ta không vứt đại tấm biển ở đâu đó mà cắm ở ven đường, rồi lấy cây bút thô sơ trong túi nhỏ mang theo bên mình ra, là cây bút màu đỏ!
Ngay sau đó, Vinh Quý thấy Mã Phàm bắt đầu viết viết vẽ vẽ trên biển cảnh báo.
Cậu ta viết thêm một chữ “thịt” trước chữ “sâu bọ”, sau đó dùng bút đỏ tô đè lên dấu chấm than bên cạnh, biến nó thành một hình trái tim beo béo dễ thương.
Và thế là, biển cảnh báo “Nơi này có sâu bọ” đã biến thành “Nơi này có thịt sâu bọ (dấu chấm than trái tim)”.
Vinh Quý: =-=
Sau khi làm xong hết thảy, Mã Phàm mới quay về Đại Hoàng.
Cất bút đỏ đi, cậu ta thở dài thườn thượt: “Thật ra nơi ở của tụi tui bây giờ không có đáng sợ như vậy nữa đâu, dù gì ngày nào mọi người cũng phải ăn cơm mà, nhưng mấy người bên Cục Quản lý Giao thông bảo thủ kinh khủng, vẫn cứ đặt mấy cái biển cảnh báo như này, làm vậy sao kinh tế của tụi tui phát triển hơn được?”
Nghe Mã Phàm nói về kinh tế cứ lạ lạ chỗ nào ấy… nghĩ vậy, Vinh Quý bày tỏ nỗi niềm băn khoăn của mình: “Sửa biển cảnh báo thành biển quảng cáo cũng hợp lý đó, nhưng mà… sẽ có người sợ sâu bọ, hơn nữa ở chỗ cậu chắc cũng có một vài loại sâu bọ nguy hiểm mà ha, nếu người ta nhìn thấy biển quảng cáo rồi cứ thế đi vào… thì cũng không tốt cho lắm?”
“À, cái này cậu yên tâm, người sợ sâu bọ nhìn thấy cái biển này sẽ không rẽ vô bên đó đâu. Với cả ở lối ra vào không có sâu bọ nguy hiểm nào hết, bọn tui đã ăn… dọn sạch cả rồi, an toàn lắm ~” Mã Phàm dõng dạc trả lời, suýt nữa thì nói toẹt ra.
Sâu bọ ở lối ra vào đã bị ăn sạch hử… Vinh Quý cạn lời, song cậu lại cảm thấy cực kỳ an toàn.
Vậy, ngã rẽ này…
Nếu nơi ở của mọi người đều tập trung ở gần lối vào, vậy chẳng phải cậu sẽ nhìn thấy đồng hương của mình ngay và luôn sao?
Vinh Quý đột nhiên im lặng.
Cậu lặng yên ngồi trên xe và nhìn ra bên ngoài.
Ngoài cửa sổ vẫn tối đen như mực.
Nhìn theo tầm mắt của Vinh Quý, ở đấy chẳng có gì cả.
Song, dường như có thứ gì đó đang ẩn mình trong bóng đêm khiến cậu không thể rời mắt.
Tiểu Mai nhìn thẳng vào mặt Vinh Quý, lặng lẽ quan sát những biến hóa cảm xúc của cậu.
Đầu tiên là vội vã, sau đó thì hơi nôn nóng, sau đó nữa thì có thêm chút hồi hộp…
Biểu cảm của Vinh Quý rất đa dạng, cảm xúc của cậu cũng thể hiện cực kỳ rõ ràng, đến mức người vốn lạnh nhạt như Tiểu Mai trong lúc quan sát Vinh Quý cũng bị cậu lây chút cảm xúc vốn không thuộc về bản thân mình.
Nhìn ra ngoài cửa sổ theo Vinh Quý, Tiểu Mai đang suy đoán xem dáng vẻ “’đồng hương” của cậu trông như thế nào.
Vinh Quý tóc đen mắt đen, thế đồng hương của cậu ấy có vậy không?
Nhưng cái tên tộc hút máu phía sau anh lại có tóc vàng mắt xanh, vẻ ngoài của cậu ta như một trời một vực với Vinh Quý ấy…
Hơn nữa, bọn họ có thể ăn tất cả mọi thứ, ăn nhiều như vậy thì chắc hình thể sẽ khá to lớn nhỉ? Nhưng hình thể tên tộc hút máu này vẫn nằm ở mức tiêu chuẩn…
Tiểu Mai lẳng lặng suy nghĩ, sau đó…
Anh đột nhiên nhìn thấy một màu sắc khác lạ nổi lên trong bóng đêm.
Màu đỏ!
Những đốm đỏ đột nhiên xuất hiện ở hai bên đường, nhìn kỹ mới thấy những đốm đỏ này phân bố cực kỳ có quy luật, dọc theo hai bên đường từ xa vọng lại như hai hàng ánh sáng.
Sau đó, Đại Hoàng từ tốn lái xe giữa những “đốm sáng” này.
Nhìn gần Tiểu Mai mới phát hiện mấy đốm sáng đó là những hình cầu làm bằng giấy đỏ, bên trong là ngọn đèn dầu khẽ lắc lư, giống như ngọn lửa đang bập bùng vậy. Bên trên những hình cầu giấy đỏ được cố định bởi một sợi dây treo lủng lẳng
Chắc là một loại công cụ dùng để chiếu sáng – Tiểu Mai nghĩ.
Ngay sau đó, tay anh đột nhiên bị nắm chặt, giọng Vinh Quý lập tức vang lên ngay sát.
“Đèn lồng!” Miệng cậu hô lên hai từ lạ hoắc, giọng khẽ run, tràn ngập kích động và hưng phấn không kìm nén được.
“?” Tiểu Mai quay sang nhìn Vinh Quý.
“Tiểu Mai ơi, cái này gọi là đèn lồng á! Nó là thứ đặc trưng ở quê tớ! Hồi còn bé tớ có chơi cái này rồi!” Vinh Quý vội hạ cửa sổ xuống, cậu ngó đầu nhìn ra ngoài, không ngắm một mình mà cậu còn kéo Tiểu Mai ngắm chung nữa.
“Cậu nhìn nè! Bên trên đèn lồng còn viết chữ nữa!”
“Cái đèn lồng trên đầu tụi mình ghi chữ “Chào mừng” đó!”
“Còn cái đối diện ngay chỗ cậu chắc là viết “Hạ cố đến chơi” hả ta? Đèn lồng chỗ bọn tớ thường treo theo cặp, có thể đọc liền chữ ở hai bên luôn.”
“Ể! Đúng là “Hạ cố đến chơi” rồi? Cơ mà… sao lại viết là “đến chơi” này?”
[*] Chú thích phần này: Viết đúng là 光临 – quang lâm (như đại giá quang lâm đồ đó), nhưng trên cái lồng đèn kia viết 光林 – cũng là quang lâm luôn nhưng “lâm” ở đây là rừng =))))
“Sai chính tả à?”
“Ừm, được cái mấy chữ viết trên đó rất to rõ.” Vinh Quý sờ mũi.
Sau đó, cậu nghe thấy Mã Phàm bật cười: “Đó là tranh do ông Claude của tui vẽ, ông ấy là họa sĩ nổi tiếng nên thường có người đến mua tranh lắm ~”
“Hở?” Hình như có gì đó sai sai, nhưng cái đèn lồng đỏ thẫm treo trên cao đã thu hút hoàn toàn sự chú ý của Vinh Quý. Cậu háo hức ngắm đèn lồng đỏ, cố gắng nhìn thật kỹ, theo bước chân Đại Hoàng tiến lên phía trước, một tòa kiến trúc bắt mắt bỗng xuất hiện trước mặt cậu.
Tiểu Mai thận trọng nhìn về phía tòa kiến trúc trước mặt.
Lạ thật, nếu nói là nhà thì nó lại không ở được mà giống như một cái cửa vậy… Không đúng, không có ván cửa, cùng lắm chỉ là cái khung cửa thôi, hệt như một cái khung cửa trống rỗng xuất hiện ở trên đường, cấu trúc phía trên khung cửa rất phức tạp, hai đầu mút cao cao hướng lên tạo thành hình dạng rất kỳ quái.
Chẳng biết dùng để làm gì nữa.
Nhưng mà, Vinh Quý bên cạnh anh lại trở nên kích động.
“Cổng làng kìa!” Vinh Quý lập tức hô to tên của tòa kiến trúc này.
Phía trên mái vòm treo một tấm biển lớn, Vinh Quý kích động zoom màn ảnh lên, quả nhiên cậu thấy một tấm biển lớn nền xanh viền vàng, là thứ mà chỉ quê hương cậu mới có!
Sau đó, cậu nhìn thấy ba chữ to ghi trên biển:
Phố Người Hoa.
A! Phố người Hoa! Là phố người Hoa thật kìa!
Khoan…
Hình như hơi sai sai, sao bên cạnh lại có thêm một chữ “gạo” nữa vậy?
Ngay lúc Vinh Quý vừa kích động lại vừa rối rắm thì cậu nhận ra cổng làng chỉ mới là bắt đầu mà thôi, về sau hai bên đường ngày càng có thêm nhiều tòa nhà, dù không cao lắm nhưng mỗi ngôi nhà đều treo đèn lồng, hai bên đường dựng đủ loại biển quảng cáo.
Nào là “Quán trà Đại Vương” nè ~ rồi “Quán bánh bao súp Hà thị” nè ~
Tất cả đều là những hình ảnh và hương vị quen thuộc trong trí nhớ của Vinh Quý!
Nhưng sao vẫn cảm thấy có gì sai sai…
Có một dấu chấm nhỏ bị dư dưới chữ “Vương” trong “Quán trà Đại Vương”, biến chữ “Vương” thành chữ “Ngọc”, chữ “Hà thị” bên quán kia cũng có một dấu chấm nhỏ bị dư dưới chữ “Thị”, biến thành… một chữ mà Vinh Quý không biết.
=-=
Sao cậu cứ cảm thấy có gì đó là lạ.
Nhưng chưa để cậu cảm thụ được hết thì Mã Phàm ở phía sau đã lớn giọng ồn ào: “Đến rồi đến rồi ~ Cậu mau kêu Đại Hoàng dừng xe đi!”
Câu này cậu ta nói với Vinh Quý, ngay sau đó, cậu ta dùng âm lượng lớn hơn ban nãy hét ra ngoài cửa xe: “Ông già! Con về rồi nè! Mau cắt cổ một con gà cho con đi! Con muốn ăn huyết gà xào-o-o-o-o-o…”
Ham muốn trong lòng hóa thành một tiếng hét dài, giọng của Mã Phàm đột ngột phá vỡ sự yên tĩnh của con phố này.
Ngay sau đó, Vinh Quý nhìn thấy một đám người thò đầu ra từ các cửa hàng hai bên đường.
Cánh cửa gần bọn họ nhất bị ai đó đá văng ra, một người đàn ông một tay cầm dao, một tay bắt gà vội vàng lao ra khỏi cửa!
“Con trai! Sao giờ mày mới về! Chạy đi xó xỉnh nào vậy?”
—
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi cần phải sắp xếp lại cốt truyện nên số lượng từ khá ít ~
Quốc tế Thiếu nhi vui vẻ nhé mọi người!
—
V: Là ít dữ chưa =))))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT