Nhận ra điều này, bọn họ mạnh dạn gõ cửa nhà lần nữa. Đối diện với ánh mắt cảnh giác của bà chủ, Vinh Quý cắn răng xin một thùng dầu. Cậu nạp điện cho Đại Hoàng trước, tiện thể bổ sung năng lượng cho mình và Tiểu Mai.
Đầu cắm sạc năng lượng ở đây không dễ sử dụng chút nào, cậu phải canh cho kỹ, nếu lỏng ra một xíu xiu là mất kết nối ngay.
Vinh Quý cứ ngồi xổm xuống canh như vậy, cậu chịu trách nhiệm nhìn vào phích cắm sạc, còn Tiểu Mai chịu trách nhiệm bung dù. May mắn thay, ở thành phố Cicero rất hay có mưa nên bọn họ đã làm một chiếc dù lớn và vẫn luôn mang theo bên mình. Nhờ đó mà dưới trời tuyết lớn, bọn họ mới tránh được kiếp nạn bị tuyết chôn vùi.
Hai người máy nhỏ đứng gần nhau, dáng vẻ quan tâm chăm sóc cho nhau thật cảm động làm sao. Nhìn cảnh tượng này, sự cảnh giác trong mắt bà chủ nhà vơi đi một chút.
Tuy nhiên, bà ta vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng cảnh giác, chỉ tiếp tục đứng ở trước cửa, khoác áo choàng lớn nhìn bọn họ. Ánh sáng của bóng đèn nhỏ phía trên cửa chiếu vào đầu bà ta khiến Vinh Quý không thể nhìn rõ vẻ mặt đối phương.
Chợt, cánh cửa hé mở, một cái đầu nhô ra phía dưới lớp áo choàng dày, Vinh Quý hoàn toàn không nhìn thấy dáng vẻ của đối phương. Tuy nhiên, từ cuộc trò chuyện giữa hai người, Vinh Quý đoán rằng đó ắt hẳn là một cô bé.
“Mẹ, mẹ cần con giúp gì không ạ?” Không giống như Hana – ăn to nói lớn, cô bé bên trong cánh cửa nói chuyện với chất giọng nhẹ nhàng. Nếu bây giờ cậu không phải là người máy thì Vinh Quý cảm thấy có lẽ mình sẽ không nghe được giọng nói của cô nhóc ấy.
Cô bé nói xong thì ho khan, tiếng ho nghe còn to hơn giọng nói một chút.
“Không có gì, con mau vào nhà đi. Con đang bị cảm, phải uống nhiều nước ấm, đừng ra ngoài, trời lạnh lắm.” Tuy bà chủ nhà đối xử với bọn họ lạnh lùng và thờ ơ, nhưng khi đối mặt với cô bé, giọng bà ta lại nhẹ nhàng và ấm áp hơn hẳn.
Bởi vì thiết bị đã cũ lại khó sử dụng nên sạc pin lâu gấp ba lần bình thường. Tiểu Mai lấy thẻ ra để thanh toán, bà chủ nhà cũng lấy thẻ ra thu tiền mà không nói một lời. Xong xuôi hết, hai người đều im lặng, rõ ràng là định ai đi đường nấy, nhưng bất chợt Vinh Quý hô to yêu cầu bà chủ nhà đợi một lát.
Sau đó, cậu vội vàng chui vào trong Đại Hoàng, tách một ít gừng và tỏi dùng để nấu canh và làm thuốc chữa bệnh khi nãy đưa cho bà ta.
“Cái này trị cảm mạo khá tốt, con vừa mới nghe… đây là con gái của cô đúng không ạ? Ừm… nghe được hai người nói chuyện nên muốn đưa mấy thứ này cho cô. Cái này nấu với nước uống sẽ đổ mồ ấy ạ, nó rất hữu ích trong việc trị cảm lạnh… ” Cậu ngập ngừng nói hết, chỉ sợ bà chủ nhà sẽ nghi ngờ hành vi của mình là nghe lén cuộc trò chuyện của người khác.
Nhưng không còn cách nào hết á!
Hệ thống thu âm mà Tiểu Mai cài cho cậu cực kỳ tốt! Dù cậu không muốn nghe nhưng âm thanh vẫn cứ chui vào tai!
Sau khi ngượng ngùng gãi đầu, Vinh Quý đưa gừng và tỏi trong tay cho bà chủ nhà.
Có lẽ vì người máy nhỏ trước mắt quá đỗi nhỏ nhắn, nhìn vô hại như một đứa trẻ nên cuối cùng bà chủ nhà cũng đã nhận lấy những thứ Vinh Quý đưa cho.
Người phụ nữ im lặng nhìn hai người máy nhỏ lên xe, khởi động rồi lái đi.
***
Trong xe chỉ còn lại hai người máy nhỏ.
À… không, còn có thêm một “rắc rối” nữa.
Không như lúc đầu nhìn Tiểu Mai im lặng thì cậu sẽ lo lắng sợ hãi các thứ, bây giờ Vinh Quý đã quen với cách làm việc âm thầm và sự im lặng của Tiểu Mai, cậu lải nhải một mình cũng không sao, bởi vì cậu biết Tiểu Mai sẽ nghiêm túc lắng nghe những gì cậu nói. Bằng chứng là ngay cả khi cậu tùy tiện hỏi một câu chả liên quan gì trong câu chuyện của mình, Tiểu Mai luôn trả lời được. Hơn nữa, đôi khi gặp được vài chuyện ngẫu nhiên nào đó, Tiểu Mai còn dùng những câu mà Vinh Quý từng lải nhải để chặn họng cậu.
Mấy người có trí nhớ tốt thật đáng ghen tị quá đi ~
Bây giờ Vinh Quý đang tận hưởng khoảng thời gian yên tĩnh giữa hai người họ.
Cậu là một người khá thẳng thắn, và… ờm, có hơi thiếu thường thức. Là một người thẳng thắn lại còn thiếu thường thức nên cậu sẽ đặt rất nhiều câu hỏi, tất nhiên hồi còn ở trại trẻ mồ côi thì không sao, nhưng lúc cậu rời khỏi đó, phản ứng của mọi người khi nghe mấy câu hỏi ấy không giống nhau.
“Chuyện đơn giản như thế mà không biết sao?”
“Không phải cái này ai cũng biết à?”
Có rất nhiều người không vội trả lời khi nghe xong câu hỏi của cậu mà ngược lại, họ cảm khái cả buổi trời vì cậu chả biết gì cả. Tuy con người Vinh Quý đơn giản và trong sáng nhưng cậu không phải tên ngốc. Dần dà, cậu không còn đặt câu hỏi khi gặp những điều mình không hiểu nữa mà sẽ im lặng rồi trưng ra vẻ mặt bình tĩnh, như thể cậu biết tất cả mọi thứ, nhưng thực tế mấy thứ cậu không hiểu ngày càng nhiều.
Nhưng Tiểu Mai không như vậy.
Tuy bên ngoài trông có vẻ lạnh lùng ← thật ra tính cách cậu ấy cũng rất lạnh lùng, nhưng Tiểu Mai sẽ cẩn thận lắng nghe từng câu hỏi của cậu, sẽ giải thích cho cậu hiểu, biết trình độ của cậu ở đâu nên Tiểu Mai sẽ căn cứ vào mức độ hiểu biết của cậu để giải thích mọi thứ một cách đơn giản và rõ ràng. Ở chung với Tiểu Mai một thời gian dài, Vinh Quý cảm thấy mình đã thông minh hơn rất nhiều!
Mọi câu hỏi sẽ được giải đáp bất cứ lúc nào, dần dần, sự ngây thơ và thẳng thắn ban đầu của Vinh Quý đã trở lại, tất nhiên cậu vẫn quen giả vờ trước mặt người khác ~ Tuy nhiên, trước mặt Tiểu Mai, có vẻ Vinh Quý “thẳng thắn hơn” cả trước kia nữa.
Vậy nên, sau khi nhìn hành khách đang ngủ trong xe, Vinh Quý lại hỏi:
“Cậu có thấy lạ không ~ Lúc nãy tớ thấy mấy người khách khác được đưa tới bệnh viện, sao đến lượt tụi mình lại biến thành đưa về nhà người bị thương thế?”
“Có hai nguyên nhân.” Quả nhiên, dù nhìn như đang tập trung làm thủ công, Tiểu Mai vẫn trả lời Vinh Quý ngay khi cậu vừa đặt câu hỏi.
“Khi gặp tai nạn quy mô lớn như vậy, chắc chắn đội cứu hộ sẽ liên lạc với tất cả các bệnh viện lân cận, giống như chúng ta, những bệnh viện đó cũng nhận được lệnh điều động khẩn cấp. Bệnh viện sẽ căn cứ vào khả năng đáp ứng của mình để tiếp nhận bệnh nhân, đội cứu hộ cũng dựa vào đó để sắp xếp bệnh nhân vào ở. Dù sao lệnh điều động khẩn cấp là nhiệm vụ có tính cưỡng chế chấp hành và nó phải đảm bảo rằng phần lớn bệnh nhân có thể nhận được điều trị.”
Vinh Quý gật đầu lia lịa, khác với mọi người, khi Tiểu Mai giải thích một vấn đề, anh thường không chỉ trả lời câu hỏi mà cậu hỏi, để tạo điều kiện cho Vinh Quý hiểu rõ, anh còn giải thích một loạt bối cảnh liên quan, nhờ đó mà dù Vinh Quý chỉ hỏi một vấn đề, nhưng cậu lại hiểu thêm được cả đống vấn đề liên quan nữa!
Một câu trả lời của Tiểu Mai còn hơn mười năm đèn sách ~
Nếu ở niên đại mà cậu sinh sống trước đây, chắc chắn Tiểu Mai có thể dễ dàng đạt được danh hiệu học sinh xuất sắc!
Còn cậu thì là học sinh đội sổ….
Hoàn toàn không biết Vinh Quý lại đang nghĩ vớ vẩn trong đầu, Tiểu Mai dừng lại một lúc để chắc chắn rằng cậu đã nghe rõ những gì anh vừa nói rồi mới nói tiếp:
“Nhiệm vụ chúng ta nhận được là đưa cậu ta về nhà thay vì đưa cậu ta đến bệnh viện vì thứ nhất, vết thương của cậu ta tương đối nhẹ và không cần phải đưa đến bệnh viện; thứ hai, khả năng đáp ứng của bệnh viện không nhiều, không có chỗ trống để chăm sóc người bị thương nhẹ như vậy.”
“Trời ạ! Vết thương này mà là nhẹ hả!?” Quay đầu nhìn quý ngài rắc rối đang đầm đìa mồ hôi, Vinh Quý bỗng nghẹn lời.
“So với những người khác trong vụ tai nạn liên hoàn thì vết thương của cậu ta được coi là nhẹ.” Tiểu Mai nói.
“Tớ hiểu rồi, chẳng trách Tiểu Mai trông không hề lo lắng chút nào…” Vinh Quý gật đầu, cuối cùng cũng hiểu ra.
Thời đại này hoàn toàn khác với thời đại trước đây của cậu, con người có thể sử dụng các loại máy móc để sinh tồn, định nghĩa về mức độ nghiêm trọng của vết thương phải được xác định lại, cậu cần phải dùng những tiêu chuẩn mới để xem xét lại những vấn đề của thời đại này mới được.
Vinh Quý tỏ vẻ, thưa thầy em hiểu rồi.
Chỉ là hiểu thì hiểu đấy, nhưng mà nghĩ đến tình hình hiện tại, cậu vẫn ủ rũ lắm: “Tụi mình không thể báo cáo vấn đề này cho đội cứu hộ khẩn cấp sao?”
“Cậu muốn đưa cậu ta về à?” Tiểu Mai hỏi.
Vinh Quý sửng sốt: “Đưa cậu ấy… về hả?”
“Ừ, thông thường khi gặp phải một bệnh nhân có thân phận đáng nghi ngờ, họ sẽ yêu cầu chúng ta đưa người bị thương về, sau đó hủy bỏ nhiệm vụ ban đầu, nếu có nhiệm vụ khác thì họ sẽ giao cái mới.” Giọng nói của Tiểu Mai vẫn rất bình tĩnh, anh ra lệnh cho Đại Hoàng dừng lại, như thể “chỉ cần Vinh Quý quyết định như vậy, bọn họ sẽ lập tức đưa cậu ta về”.
“Vậy… cậu ta sẽ ra sao?” Lúc này, trong đầu Vinh Quý đột nhiên xuất hiện một câu hỏi như thế.
“Nếu đúng như lời bà chủ nhà vừa nói, người này thật sự đến từ thành phố Sao Trời thì cậu ta sẽ bị điều tra lý lịch tư pháp rồi giam giữ.” Tiểu Mai bình tĩnh nói.
“Lý lịch tư pháp? Giam giữ?” Lời Tiểu Mai nói nghe nhẹ nhàng lắm, nhưng đối với dân thường như Vinh Quý thì hơi nghiêm trọng rồi đấy!
Là một thanh niên choai choai thuộc tầng lớp phổ thông, cậu, cậu chưa bao giờ phạm tội hết á! Đánh nhau thì cùng lắm nhà trường gọi phụ huynh hoặc gọi cảnh sát gì thôi, nhưng mấy chuyện đó chưa từng xảy ra!
Nếu nhìn không lầm thì quý ngài rắc rối phía sau cũng trạc tuổi cậu à!
“Đưa cậu ta về nhé?” Nhìn Vinh Quý im lặng như đang hốt hoảng lắm, Tiểu Mai đoán thử quyết định của cậu.
Thực tế, giao người này cho đội cứu hộ là lựa chọn sáng suốt nhất, nếu bọn họ không đưa người này về được thì nhiệm vụ của bọn họ không thể hủy bỏ, điều này hoàn toàn không có lợi trong việc đánh giá cấp bậc cơ chế tín dụng cá nhân…
Tiểu Mai bình tĩnh suy nghĩ.
Tuy nhiên, ngay lúc này!
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Vinh Quý không kịp để ý, cậu chỉ cảm thấy một cơn gió thổi qua rồi bất chợt, cậu hoảng sợ phát hiện Tiểu Mai bị người ta ôm đầu rồi cắn vào cổ.
Vinh Quý không hề nghĩ ngợi, lập tức lao tới và cắn vào cổ đối phương!
“A~~~~~~~~~~” Người nọ hét lên một tiếng dài, ôm lấy cổ mình rồi lại ngã mạnh xuống sàn xe đã được Vinh Quý trải chăn đệm phía sau.
Từ từ nha…
“Lại” gì cơ?
Vinh Quý nghiêng đầu, há miệng, lộ ra hàm răng nhỏ có thể so sánh với răng cá mập.
Sau đó cậu mới nhận ra sàn xe trải chăn đệm trống rỗng, còn người mới vừa tấn công Tiểu Mai rồi bị cậu hạ gục… sao nhìn quen quen vậy ta?
“Là đối tượng nhiệm vụ của chúng ta.” Tiểu Mai bình tĩnh lấy khăn tay ra lau cổ, anh giải thích.
“Trời ạ!” Vinh Quý nhe hàm răng sắc nhọn hô to!
Nhìn người bị thương · biệt hiệu quý ngài rắc rối, đang nằm một bên không ngừng chảy máu và la hét, Vinh Quý mới muộn màng nhớ lại đánh giá của Tiểu Mai về hàm răng của bọn họ: Phần răng cửa được thiết kế giống với người bình thường, còn răng hàm thì thiết kế thành dao găm răng cưa mini, lực cắn tức thì khoảng 400 kg, nạp đủ năng lượng thì có thể sử dụng năm lần; ngoài ra còn có răng nanh ở hai hàm trên dưới, tủy răng có chức năng hút máu và trữ máu.
Nếu chuyển thành một phép so sánh đơn giản thì sẽ là “Có lẽ cắn một cái là mất đầu Jack đấy”.
Trời ơi!
Cậu mới cắn vào cổ người ta, vậy chẳng phải là cậu… cậu, cậu đã giết người sao!
Vinh Quý cực kỳ sợ hãi!
May mắn thay, đối phương còn vùng vẫy rất mạnh mẽ lắm, nhìn thấy cậu ta vẫn còn sức lăn lộn trên mặt đất, máu phun ra như bình tưới thế kia thì Vinh Quý vừa sợ hãi vừa thở phào nhẹ nhõm:
Ừm… vùng vẫy không ngừng… có vẻ… vẫn còn sống ha!
“Cậu ngồi sang bên cạnh đi.” Lúc này, Tiểu Mai bỗng lên tiếng.
Sau khi ra lệnh cho Vinh Quý ngồi xuống, Tiểu Mai bước tới xử lý người bị thương đang lăn lộn.
Nhưng hình như Tiểu Mai đã đánh giá cao sức mạnh của mình và đánh giá thấp sức mạnh của đôi phương.
Cậu ta không những không bị ngăn lại mà còn thuận theo động tác của anh cắn thêm một cái nữa.
Tiểu Mai thản nhiên để cậu ta cắn, thấy người nọ cắn vào cánh tay anh không chịu buông ra, Tiểu Mai lấy một ống tiêm chả biết từ đâu ra, nhanh chóng bơm thuốc vào ống, sau đó tiêm chuẩn xác vào cổ đối phương!
Chỉ cần nhìn thôi cũng thấy đau rồi – Vinh Quý che cổ.
Cậu cầm bình thuốc rỗng lên nhìn, khi thấy hàng chữ “thuốc trấn định”, Vinh Quý biết ngay Tiểu Mai đang tiêm thuốc trấn định cho đối phương.
Tuy nhiên, sau khi tiêm hết ống thuốc vào, người bị thương lại không có phản ứng gì đáng kể mà thay vào đó, hình như cậu ta còn cố gắng cắn Tiểu Mai mạnh hơn, cuối cùng…
“Răng tui… đau quá…” Thuốc trấn định không hạ gục được đối thủ, thứ cuối cùng đánh bại cậu ta chính là làn da rắn chắc của Tiểu Mai.
Vinh Quý: =-=
Khăn tay của mình đã xài rồi nên Tiểu Mai bèn lấy chiếc khăn lụa mới trong áo choàng của Vinh Quý ra rồi bình tĩnh lau tiếp.
Phải nói, mặc dù bình thường trông Tiểu Mai rất lười biếng, nhưng đôi lúc anh vẫn chú trọng vẻ bề ngoài lắm đó.
Thấy Tiểu Mai cẩn thận lau sạch cánh tay của mình, Vinh Quý đưa anh bình dầu theo phản xạ, Tiểu Mai cầm bình dầu, sau đó bình tĩnh… bôi dầu lên cánh tay.
Vinh Quý… Vinh Quý không biết phải nói gì nữa.
Cuối cùng, cậu tìm được một sợi dây thừng, phối hợp với Tiểu Mai trói chặt quý ngài rắc rối – before, quý ngài hung dữ – after lại.
Máu của đối phương đông rất nhanh, Vinh Quý sợ sệt trói cậu ta lại, lúc chuẩn bị giúp cậu ta băng bó vết thương thì kinh ngạc phát hiện phần da vùng cổ của đối phương vẫn còn nguyên vẹn, không có vết thương nào cả.
Mái tóc vàng tuyệt đẹp của cậu ta ướt đẫm mồ hôi và máu, khuôn mặt nhợt nhạt với đường nét rõ ràng, ánh sáng chiếu lên mặt cậu ta tạo nên những mảng khối tuyệt đẹp. Khi đối phương im lặng, cậu ta trông giống như một quý tộc châu Âu thời Trung cổ, nhưng khi lên tiếng thì…
“Đừng đưa tui về, nếu không tui sẽ hút hết máu của mấy người!”
Đúng là một tên côn đồ hung dữ!
Nhưng…
“Tụi tớ là người máy! Tụi tớ không có máu…” Vinh Quý nhỏ giọng nhắc nhở.
Đôi mắt xanh biếc của đối phương đột nhiên mở to.
“Hèn chi tui nói sao cứng dữ vậy! Ơi là trời! Tui chỉ muốn giả vờ bị thương rồi lẻn vào một chiếc xe nào đó để trốn thôi! Sao lại chui nhầm vào xe của người máy vậy nè?”
“Trời ơi là trời…”
Tiếng hét của đối phương đột ngột dừng lại.
Nguyên nhân là do Tiểu Mai nhét hết mớ tỏi trước đó Vinh Quý đã giã nát vào miệng cậu ta.
Cậu chàng chưa thể trấn định sau khi tiêm thuốc trấn định cường lực đã bị một nắm tỏi bịt miệng, chiếc xe yên tĩnh trở lại.
Tiểu Mai dùng khăn tay lau vụn tỏi còn dính trên tay, thấy Vinh Quý vẫn còn ngơ ngác, anh bình tĩnh nói:
“Là tộc hút máu, sợ tỏi.”
Vinh Quý: 囧!
—
Tác giả có lời muốn nói:
Ừm hứm ~
Người lùn đã xuất hiện, quỷ hút máu cũng sắp rồi
Ngoài zombie thì tôi cũng muốn viết về quỷ hút máu ấy ~
Lát nữa chúng ta ra ngoài ăn bánh ú nhé!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT